Số người đi vào đặt cược cũng không ít. Sự nghiệp kinh doanh của Tương gia rất lớn, tích lũy lòng tin và danh dự vô số năm, dường như ở bên trong toàn bộ quận Bạch Lộ, Tương gia kinh doanh rất tốt. Cho nên, có rất nhiều người đến đây tham gia đặt cược dự đoán.
Trên mấy khối tinh thạch cỡ nắm tay, cực kỳ tinh thuần chói mắt, phát ra một nguồn năng lượng dao động mênh mông, khiến cho mấy người xung quanh lập tức phát ra tiếng thét kinh hãi!
- Thượng phẩm!
- Trời, thực sự là tinh thạch thượng phẩm! Ngươi nhìn xem màu ánh sáng, độ sáng, cùng với năng lượng dao động kia … …
- Tinh thạch có độ tinh khiết quá tốt, đây là lần đầu tiên ta thấy, thật xinh đẹp!
Mọi người nghị luận, nhìn vào trong mắt Tương Vân Sơn, lập tức phát sinh biến hóa. Người trung niên có vẻ bị bệnh này chính là một gã phú ông siêu cấp, tiện tay cầm tinh thạch vô giá mang đến đây đặt cược … Dần dần, mọi người bỗng nhiên nghĩ tới, hắn vừa nói, hắn muốn mua ai thắng?
À, đúng rồi, là Tiêu Phong … Tiêu Phong là ai. Bọn họ gần như chưa từng nghe nói qua, nhưng Vương Chân là ai, đại đa số những người này đều rất rõ.
Gã ốm yếu bệnh hoạn này không ngờ mua đối thủ của Vương Chân thắng? Một người không một chút danh tiếng nào? Đầu của hắn … không như con lừa chứ? Trong lòng rất nhiều người hiện lên ý nghĩ như vậy, nhìn Tương Vân Sơn với vẻ không thể tin nổi, cảm thấy chắc chắn đầu của hắn cũng bệnh không nhẹ.
Người phục vụ trong quầy cũng sợ ngây người trước vật có giá trị lớn này, khẩn trương gọi quản sự tới. Gã quản sự kia vừa liếc mắt nhìn Tương Vân Sơn, phản ứng đầu tiên là muốn xoay người rời khỏi, nhưng thấy khóe miệng Tương Vân Sơn có vẻ trào phúng như có như không, vẫn kiên trỉ đi tới, khom người nói :
- Đại gia, như thế nào mà ngài đến đây?
Không ít người khách cũng rất nghi hoặc trong lòng, thầm nói : Khi nào mà quản sự của Tương gia khách khí với người như thế? Ánh mắt quét về phía một đống tinh thạch trên quầy, trong lòng hiểu rõ : Hòa ra có tiền là Đại gia.
Tương Vân Sơn cũng không lật tẩy người quản sự trong lòng có một chút tính toán mà năm xưa chính hắn đề bạt. Hắn đã sớm biết gã quản sự này rất khéo đùn đẩy, gọi hắn là Đại gia, mà không phải là đại thiếu gia hay đại công tử, mà giống như trông có vẻ lẫn lộn, người khác tự nhiên là hiểu đây là lời khách sáo.
Tương Vân Sơn nghĩ vậy, trong lòng dâng lên một nỗi bi phẫn nhàn nhạt, chỉ một chút tinh thạch trên quầy, nói :
- Ta đến đây để đặt cược.
- Hả? Đây là những thứ Đại gia mang đến?
Gã quản sự kia nhìn Tương Vân Sơn với ánh mắt không tin, lúc xưa sau khi đại thiếu gia của Tương gia bị phế bỏ công lực trục xuất khỏi gia môn, có bao nhiêu thê thảm. Thực ra, trong lòng đại đa số những người của Tương gia ở quận Bạch Lộ cũng có chút hiểu.
Tuy nhiên có một số nguyên do ngăn cản nên không ai dám tiếp cận với Tương Vân sơn. Năm đó có mấy kẻ tâm phúc của Tương Vân Sơn, muốn âm thầm giúp đỡ cho chủ nhân ngày xưa, không lâu sau họ được phát hiện chết ngay chỗ của họ, cái chết vô cùng thê thảm.
Tuy rằng chuyện này không ai điều tra nhưng đến tột cùng là ai làm, trong lòng tất cả mọi người điều rõ. Vị Nhị gia anh tuấn của Tương gia, cho tới bây cũng không phải người có lòng dạ bao dung!
Nếu không có trưởng môn nhân của Tương gia, phụ thân Tương Trung của Tương Vân Sơn tha mệnh chết, sau khi Tương Vân bị phế bỏ công lực trục xuất ra khỏi gia môn, liền dừng lại tại đây, từ nay về sau, ai mà giết Tương Vân Sơn thì ông sẽ giết người đó!
Tương Trung có được cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, tay nắm quyền cao nhất của Tương gia, mệnh lệnh của ông, không một ai dám vi phạm.
Có rất nhiều người của Tương gia đoán, nếu không có như thế, e rằng Nhị gia đã sớm giết đại công tử tồi! Tương Vân Sơn vẫn chính là một mảnh tâm bệnh của Nhị gia, tất cả những người bên cạnh Tương Vân Bưu đều biết.
- Như thế nào, ngươi không tin sao?
Tương Vân Sơn nhìn lướt qua quản sự này với vẻ hờ hững, hỏi lại một câu với vẻ ôn hòa.
- Tin chứ! Ha, đương nhiên tin, không tin Đại gia thì tiểu nhân còn tin ai chứ?
Gã quản sự này nói xong, đi đến mở gói to ra, đổ từ bên trong ra mười ba khối tinh thạch thượng phẩm, mười lăm khối tinh thạch trung phẩm, tuy rằng thoạt nhìn hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng đôi tay kia thì đang run nhè nhẹ.
Không chỉ là vì đại thiếu gia lấy được những thứ này, mà còn vì những tinh thạch này … Thực sự là một số tiền quá lớn rồi!
Đừng nói là một tiểu quản gia như hắn, cho dù gia chủ Tương Trung của Tương gia ở đây, cũng không thể không nhìn những tinh thạch này!
Đại thiếu gia mang theo rất nhiều tinh thạch như vậy quay về đặt cược … Hắn, hắn muốn làm gì?
Quản sự không cho phép mình suy nghĩ nhiều, mà tự mình đăng kí đặt cược cho Tương Vân Sơn, sau đó hai tay giao bản ký kết cho Tương Vân Sơn, gã quản sự thầm nghĩ trong lòng : Chẳng lẽ đại thiếu gia muốn quay về gia tộc, hy vọng thông qua phương thức này khiến cho những người ở tầng cao chú ý? Trừ cách đó ra, hắn thực sự không nghĩ ra được lý do tại sao đại thiếu gia làm vậy.
Bởi vì làm quản sự của sòng bạc này, đối với những người tham gia trong lần tranh tài này, hắn nắm những người có danh tiếng trong lòng bàn tay!
Tiêu Phong? Người luyện võ Tiên Thiên sơ cấp ? Trong trận đầu tiên dùng khí thế đánh cho đối thủ rơi khỏi lôi đài!
Là một cường giả không tệ!
Tin rằng có lẽ hắn sẽ không biết, từ năm năm trước, Vương Chân cũng đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời trong đám trong đám thanh niên võ giả cùng cấp bậc, hắn gần như vô địch!
Quản sự kia cũng có lòng nhắc nhở đại thiếu gia từng có ân dẫn dắt mình, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống : Hắn đã không còn là đại thiếu gia của Tương gia! Tương lai của Tương gia sẽ nằm trong tay Nhị thiếu gia, được coi là kẻ thù của đại thiếu gia! Nếu ta nhắc nhở đại thiếu gia, chắn hẳn sẽ khiến cho Nhị thiếu gia bất mãn!
Ánh mắt có chút phức tạp của quản sự kia nhìn bóng dáng gầy yếu của Tương Vân Sơn biến mất trong tầm mắt, liền đi vào mật thất, hắn muốn báo cáo chuyện này cho Nhị gia. Đúng lúc Nhị gia ở đây, có lẽ sẽ khiến Nhị gia cao hứng, sẽ đề bạt ta thành đại quản sự!
Con người luôn cân nhắc tiền đồ của mình!
Cho nên, gã quản sự này cũng không biết mình làm sai cái gì, thậm chí không có cảm giác bức rứt.
Thân hình Tương Vân Sơn chậm rãi đi ra cửa, lúc này tâm tình của hắn còn có chút hỗn loạn. Vốn hắn nghĩ rằng mình có thể thản nhiên đối mặt với mọi chuyện, nhưng bây giờ mới phát hiện … Hắn không làm được!
Năm đó khi chỗ sòng bạc này thành lập, mỗi ngày hắn đều đưa Tuyết Ngọc đến nơi này, thời điểm đó, Tuyết Ngọc vừa mới đi theo bên cạnh hắn, hai người dính như keo sơn.
Vẻ mặt hoảng hốt, Tương Vân Sơn dường như thấy lại hình ảnh năm đó, hắn không kiềm nổi mà đi vòng quanh sòng bạc, đi đến phía sau, chỗ có chút hẻo lánh, vươn tay, hơi run nhẹ, vuốt bức từng màu xanh, sau đó tìm kiếm một chút, cuối cùng ở trên một khối tường, tìm được một hàng chữ viết nhỏ.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz
- Vân Sơn, Tuyết Ngọc mãi không chia lìa!
Tám chữ, môi của Tương Vân Sơn đọc hơi hơi run, hai hàng nước mắt từ sâu trong hốc mắt chảy ra. Lúc này, bỗng nhiên Tương Vân Sơn nghe thấy, sau lưng mình, không ngờ truyền đến một hồi tiếng nức nở, trong giây lát thân hình hắn run lên, xoay người lại, trong mắt bắn ra hào quang không thể tin được.
- Tuyết Ngọc, là nàng? Có phải vậy không?
Tương Vân Sơn nói xong, một bước xông vế phía trước, nắm lấy tay cô gái ở phía sau toàn thân được phủ áo đen, quần áo ngăn cách, nhưng Tương Vân Sơn vẫn có thể cảm giác được tay đối phương, đang run rẩy.
- Tuyết Ngọc, ta, ta biết là muội. Ta tìm muội thật là khổ. Qua nhiều năm như vậy, muội … Vì sao vẫn chưa bao giờ chịu gặp ta chứ?
Tương Vân Sơn chảy nước mắt tràn lan, giọng nói run run, khàn khàn.
Tuy nhiên ngay lập tức, hắn lại chợt đẩy cô gái áo đen đang chuẩn bị dựa vào người, cả giận nói :
- Nàng cút đi, nàng mau cút, nàng hại Tương Vân Sơn ta bị đuổi ra khỏi gia môn thân bại danh liệt còn chưa đủ sao? Hiện tại ta hai bàn tay trắng, nàng còn muốn gặp ta để làm gì nữa chứ? Cút! Cút! Cút!
Liên tiếp ba chữ
"Cút", từng chữ giống như búa tạ, đánh vào trong lòng cô gái áo đen, cuối cùng nàng khóc
"oa" một tiếng, thân hình giống như một luồng tia chớp biến mất trước mặt Tương Vân Sơn.
Sâu trong đôi mắt Tương Vân Sơn, hiện lên một chút vẻ đắc ý, trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng tức giận, vừa la lớn, vừa đi về.
Trở lại nhà trọ, Lăng Tiêu cũng có thể cảm giác được một luồng biến hóa tinh khí thần trên người Tương Vân Sơn, mà giống như một người bị nhốt trong sa mạc, khi thấy nguồn nước thì hưng phấn.
Lăng Tiêu có chút không hiểu được, thầm nói cho dù mình có lòng tin, cũng chỉ có thể thắng được mười lần tinh thạch mà thôi! Tuy rằng tiền tài không ít, nhưng có thể thực sự bị trên dưới Tươn gia để ở trong mắt?
Sau một lát, Tương Vân Sơn chạy đi tìm Lăng Tiêu, mà Lăng Tiêu vừa mới đuổi Ngô Tú Nhi bị loại khỏi Kiếm Thần bảng, thua trong trận đấu thứ ba.
Đánh bại Ngô Tú Nhi, là một gã Kiếm Thần sơ cấp, cho nên cô nàng này cứ canh cánh trong lòng, chạy tới tìm Lăng Tiêu để được an ủi. Lăng Tiêu chỉ có thể ứng phó một hồi, nhưng Ngô Tú Nhi dường như rất thỏa mãn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười rồi đi.
Thực ra, thắng và bại, đối với Ngô Tú Nhi mà nói, căn bản sẽ không quan trọng. Quan trọng là Lăng Tiêu nhìn nàng như thế nào!
- Chủ công, vừa rồi ta nhận được một tin tức quan trọng!
Tương Vân Sơn nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
- Tương Vân Bưu dùng một số tiền lớn, mua được người phụ trách trong cuộc thi Chiến Thần bảng, tự mình bóp méo đối thủ của người! Nếu Vương Chân thua người trong trận chiến tới, trận chiến tiếp theo, đối thủ cửa người chính là Tương Phúc!
Lăng Tiêu vừa nghe xong, nao nao, không phải hắn sợ, cũng không phải hắn cảm thấy xuất hiện bí mật đen tối mà kỳ quái, chỗ tin tức phát ra từ Tương Vân Sơn!
Phải biết rằng, loại chuyện này, đã xem như cơ mật tuyệt đối, như thế nào Tương Vân Sơn có thể biết được? Chẳng lẽ nói, người bên cạnh Nhị gia của Tương gia, còn là tâm phúc của Tương Vân Sơn hay sao?
Tương Vân Sơn chủ động giả thích, nói :
- Chủ công, ngày rất lấy làm lạ tin tức phát ra từ chỗ Vân Sơn. Ha, Vân Sơn lấy tính mạng mà thề, tuyệt đối là sự thật! Bởi vì … Cuối cùng Vân Sơn cũng gặp lại nàng! Và đã biết từ đầu đến cuối chuyện năm đó!
Lăng Tiêu ngẩng đâu, hỏi :
- Người con gái năm đó của ngươi?
Tương Vân Sơn chậm rãi gật gật đầu, trong mắt bắn ra lửa giận tràn ngập :
- Tương Vân Bưu, ngươi hại ta thì thôi, không ngờ còn có ý muốn tranh giành người đàn bà của ta, chỉ cần ta còn sống, dù đến hơi thở cuối cùng, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lăng Tiêu cũng không hỏi nhiều, chỉ nói :
- Ngươi sẽ có cơ hội này!
Tương Vân Sơn gật gật đầu thật mạnh, sau đó nói :
- Chủ công, ta tin chuyện người đánh bại Vương Chân là không thành vấn đề. Gã Tương Phúc kia, thực lực của hắn không nhất thiết mạnh hơn Vương Chân quá nhiều, nhưng hiện tại trong tay hắn, có một thanh tuyệt thế bảo kiêm, ngài nhất định phải cẩn thận một chút!
Tương Vân Sơn thở dài một tiếng :
- Thanh kiếm kia, là một kiện bảo vật mà năm đó tổ tiên của Tương gia ở bên trong Thánh Vực có được, gọi là Liệt Thiên kiếm! Bản thân thanh kiếm kia có được lực sát thương rất mạnh, kiếm khí gần như có thể cắt không gian, hơn nữa tốc độ nhanh hơn kiếm khí tầm thường không chỉ là mười lần! Năm đó nó ở trong tay ta, sau lại … Đến chỗ bọn họ!
Ánh mắt Lăng Tiêu sáng lên, gật gật đầu, nói :
- Ta sẽ đoạt lại cho ngươi!
- Mấy năm nay, ta ở chỗ thấp hèn dơ bẩn, thay người thu thập tình báo cũng đã đủ nhiều! Ta không có một chút nào có lỗi với ngươi, hơn nữa phụ mẫu, huynh đệ ta ở trong tay người, ta dám phản bội ngươi sao?
Hạ Tuyết Ngọc đứng trước mặt Tương Vân Bưu, trên mặt lộ ra vẻ cười chế giễu, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường. Lúc nãy hắn nghe nói Tương Vân Sơn xuất hiện trong sòng bạc của Tương gia, trong lúc nhất thời tâm linh lay động, không ngờ không thể chịu được. Đúng lúc nàng cũng có chuyện, muốn nhắn nhủ cho Tương Vân Sơn.