Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 482: Uy thế của Liệt Thiên kiếm (2)



Thật không ngờ giữa một hồi đấu tranh kịch liệt như vậy, Liệt Thiên Kiếm lại xuất hiện trước mắt thế nhân! Mà đối mặt với công kích mãnh liệt của Liệt Thiên Kiếm là cỗ ngựa ô lớn đang tiến hành đại chiến trên Chiến thần bảng!

Trong mười mấy vạn người xem cũng có người có thực lực nhất định, ít nhất cũng là Tiên thiên trung cấp, thậm chí là cao cấp, có lẽ còn có cường giả đạt tới cảnh giới tu luyện giả. Họ vốn chỉ tới tây xem đệ tử của bản tộc thể hiện, căn bản chưa từng nghĩ qua trong những trận đấu của những người trẻ tuổi này lại xuất hiện cuộc chiến phấn khích thế này.

Thậm chí, ngay cả trận đấu Lăng Tiêu đánh với Vương Chân ngày hôm qua được vô số người tôn sung là cuộc chiến kinh điển, đảm đương nhiệm vụ là đề tài câu chuyện, những người này cũng chỉ cười mà cho qua.

Cuộc chiến kinh điển? Hai Tiên thiên sơ cấp có thể có cái gì mà kinh điển? Kiếm kỹ kinh điển? Hay là công pháp kinh điển? Từ Thánh Vực cổ đến nay đã trải qua không biết bao nhiêu thiếu niên, cường giả sống mấy vạn năm chỗ nào cũng có, nếu chỉ tùy tiện lấy hai Tiên thiên sơ cấp xuất hiện liền thành cuộc chiến kinh điển, vậy nhóm lão bất tử này thì dùng cái gì mà tưởng tượng đây?

Cho nên, rất nhiều lão gia khi đi tới quận Bạch Lộ nghe thấy hậu bối hứng trí bừng bừng nói tới trận chiến giữa hai người trẻ tuổi kia, họ đều khinh thường trả lại một câu: Kinh điển cái rắm!

Nhưng hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy "Tiêu Phong" chiến đấu, biểu tình khiếp sợ không chút nào che dấu hiện ra trên mặt họ.

Gia chủ Bạch gia cũng đứng ngồi không yên, đứng dậy hỏi người trung niên mặt chữ điền:
- Tiểu gia hỏa này, theo điều tra của các ngươi thì có lai lịch gì?

Có lẽ sẽ không có người nghĩ tới, là gia chủ thế lực cao nhất Nam châu lại tự thân hỏi thăm về một người thanh niên còn vô danh trong đại hội lần này!

Lại càng không có người nghĩ tới, nam nhân mặt chữ điền này mới chân chính là đại thiếu gia Bạch gia… Bạch Nhạc!

Thời còn trẻ tên Bạch Nhạc này từng bị vô số người giễu cợt, hắn cũng từng buồn bực khá lâu, Bạch Nhạc… thất bại… Thẳng đến lúc hắn hơn tám trăm tuổi, đột phá lên Tiên thiên trung cấp mới không còn ai dám dùng cái tên này mà giễu cợt hắn nữa!

Giờ phút này, đại thiếu Bạch gia vẻ mặt khiêm tốn đứng bên cạnh lão gia tử Bạch Sơn, nói nhỏ:
- Người này tới từ thành Vọng Thiên, tuổi không biết, xuất thân cũng không biết, không phải người địa phương của thành Vọng Thiên. Y thuật cao minh đã kéo một trong ba thế lực lớn trong thành Vọng Thiên là Ngô gia từ trong vòng tử thần trở về. Đúng rồi, ở nơi này, chi phụ Bạch gia chúng ta có một người là Tiên thiên trung cấp Bạch Phàm có tương giao tâm đầu ý hợp với Tiêu Phong này. Lần này Tiêu Phong tham gia đại hội Nam châu, nữ nhi Ngô gia cũng đi theo, dường như, có chút thích Tiêu Phong.

Nếu Lăng Tiêu đứng ở đây nhất định sẽ trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, sẽ có nhận thức mới hoàn toàn về năng lực của cái gọi là thế lực cao nhất! Trong một đêm, bởi chuyện cái chết của đứa con quản sự Bạch gia, người ta liền lật cả gốc gác hắn ra điều tra rõ ràng! May mắn là Lăng Tiêu trước giờ hành sự đều cực kỳ bí ẩn, dịch dung thuật cũng không bị lộ, nếu không thì Bạch gia thậm chí còn tra ra được thân phận chân chính của Lăng Tiêu! Cho nên, khi Lăng Tiêu đối chiến với Tương Phúc, hắn thà là chịu gian khổ cũng không muốn bại lộ thực lực chân chính của mình, đây chính là một lựa chọn chính xác.

Trên đời này, người thông minh nhiều lắm!

Bạch Sơn nghe xong khoát tay nói:
- Chuyện nữ nhi tình trường chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, ngươi vừa nói, Bạch Phàm thành Vọng Thiên và Tiêu Phong này có giao tình? Quay về gửi một phong thư cho hắn, phải nghĩ cách chiêu mộ Tiêu Phong này vào Bạch gia chúng ta, nói rằng… nếu chuyện thành, cho hắn một cái chức cao cấp chấp sự…

- Phụ thân, tổ tiên của Bạch Phàm kia đã bị gia tộc ta đuổi ra ngoài…

Bạch Nhạc còn chưa dứt lời, Bạch lão gia tử hơi cau mày:
- Lúc này cho họ cơ hội trở về từ đường tổ tong, họ còn cự tuyệt sao?

Bạch Nhạc nao nao, không nói gì nữa, thầm nghĩ, trong lòng mọi người thì từ đường tổ tông tuy là trọng yếu, nhưng nhiều năm như vậy rồi, ai mà biết liệu một chi kia có quên mất rồi hay không. Bạch Phàm ở thành Vọng Thiên rất có tiếng tăm, thân lại có thực lực Tiên thiên trung cấp, một cái chức chấp sự cao cấp Bạch gia cho dù là tốt, nhưng có thể lung lay được tâm của người ta không thì… khó nói!

Tuy nhiên, Bạch Nhạc sẽ không phản bác lại ý của phụ thân mình.

Lúc này những người xem chợt bộc phát lên một trận kinh hô!

Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn lôi đài, lại thấy thanh kiếm của kẻ mặc áo đen Tương gia kia gần như hóa thành trong suốt, trong không khí căn bản không thể nhìn rõ được bản thể của nó! Những người không thấy rõ bao gồm Bạch Nhạc và những võ giả Tiên thiên trung cấp!

Mạnh mẽ chịu đựng rung động trong lòng, Bạch Nhạc không nói được một lời, nhìn chằm chằm. Cả trường đấu như mất kiềm chế , thanh âm kia, khí thế kia bắn lên tận trời, quận Bạch Lộ tuy rằng cực kỳ rộng lớn nhưng thanh thế này gần như có thể truyền khắp cả nửa cái quận Bạch Lộ này!

Vô số người qua đường đều dừng chân lại, nhìn về phía trường đấu!

Việc này không có nghĩa là những người xem đều không có kiến thức, bị trường chiến đấu của hai Tiên thiên sơ cấp hấp dẫn đến như bị trúng mê dược, mà thật sự thì một bên là vũ khí danh chấn thiên hạ, người kia là kiếm kỹ và thân pháp thần kỳ khiến những người tu luyện đều tán thưởng!

Tương Phúc nắm giữ Liệt Thiên Kiếm thì cũng thôi, ỷ vào vũ khí mà ra oai, ba phần áp chế người, nhưng Tiêu Phong kia thì mới chân chính là khó lường. Kiếm kỹ kia của hắn quả thực là xuất thần nhập hóa. Người như thế mới chỉ có là Tiên thiên sơ cấp, nếu hắn lên tới trung cấp, cao cấp, đột phá cảnh giới tu luyện giả thì lại là chuyện thế nào?

Trong nhất thời, trong tất cả các thính phòng của trường đấu, các chủ sự của các thế lực lớn gần như đều phân phó người. Sau đó có không ít người tràn ngập vẻ không tình nguyện, hận không thể từng bước một rời khỏi trường đấu.

Giờ phút này Lăng Tiêu đã nhắm hai mắt lại, ngưng thần cảm ứng được phương vị của thanh kiếm trong tay Tương Phúc. Lăng Tiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao Tương Vân Sơn lại coi trọng thanh kiếm này như thế. Từ phản ứng của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm thì trong Liệt Thiên Kiếm hẳn cũng có một kiếm linh cực kỳ hùng mạnh!

Mà kiếm linh này dù chưa nhận chủ cũng đã có tính tình cực kỳ hiếu chiến!

Lăng Tiêu thậm chí còn cho rằng Liệt Thiên Kiếm dẫn dắt Tương Phúc chiến đấu, mà không phải Tương Phúc dùng Liệt Thiên Kiếm để chiến đấu.

Tương Phúc nhìn trái nhín phải, đồng thời không ngừng đánh giá Lăng Tiê. Không ngờ lại nhắm hai mắt, trong mắt hắn hơi giật mình kinh hãi. Phải biết rằng, có một trưởng lão cảnh giới tu luyện giả từng nói qua, Liệt Thiên Kiếm uy thế hùng mạnh, nếu muốn tránh né cũng chỉ có thể dùng tinh thần lực cảm ứng! Vì rất nhiều lúc, ánh mắt chưa chắc đã là thật!

"Người trẻ tuổi này thực lực cũng không mạnh hơn ta, chẳng lẽ cảnh giới của hắn vượt xa ta sao?"

Trong lòng Tương Phúc mặc dù cả kinh, nhưng lại kích khởi sát tâm, nghĩ: "Loại thiên phú bậc này nếu không thể giết ngay, ngày sau tất thành họa lớn!"

Nghĩ vậy, Tương Phúc liền quát lên một tiếng lớn, nâng khí thế toàn thân lên cao, dùng hết toàn lực gào lên:
- Vạn Kiếm Trảm!

Sau tiếng rống giận của Tương Phúc, từ cánh tay hắn bỗng nhiên sinh ra vô số thanh bảo kiếm hàn quang lạnh thấu xương! Mỗi một thanh kiếm đều rất lớn, dài hơn mười thước, rộng hơn thước!

Không ngờ những thanh kiếm này lại giống như thật, nhiều vô số kể, lóe ra hàn quang ngập trời, che trời phủ đất oanh kích Lăng Tiêu!

Không có bố cục, không có kỹ xảo!

Có, chỉ là vô số thanh cự kiếm ẩn chứa năng lượng cực lớn!

Một loạt thanh cự kiếm khiến cho kết giới kiên cố vô cùng kia xuất hiện từng vệt màu bạc, kiếm khí dường như muốn lao ra khỏi kết giới, cắt qua cả không trung khiến không khí vặn vẹo kịch liệt!

Liệt Thiên Kiếm! Quả nhiên danh bất hư truyền!

Tất cả người xem, phàm là người đã nghe nói tới Liệt Thiên Kiếm, gần như cùng sinh ra một ý niệm như vậy!

Mà Tương Phúc sau khi dùng hết tất cả sức mạnh toàn thân vào chiêu mạnh nhất của Liệt Thiên Kiếm thì dừng lại trên không, cặp mắt lạnh lung kia giờ phút này đang bắn ra hào quang điên cuồng!

Ha ha ha ha!

Chiêu mạnh nhất của Liệt Thiên Kiếm! Trong thiên hạ này, ngoài ta còn ai? Tương Phúc tay cầm chuôi tuyệt thế bảo kiếm, trong lòng nghĩ!

Lại nhìn Lăng Tiêu giờ đang bị vô số thanh cự kiếm hóa thành thực thể bao phủ vào.

Gần như tất cả mọi người truong trường đấu đều có một ý nghĩ:
- Tiêu Phong xong rồi!

Ầm!

Một tiếng sấm nổ vang, kết giới đã được thăng lên cấp độ tu luyện giả cũng bị vụ nổ này gây ra chấn động kịch liệt, dưới ánh mắt chăm chú của mười mấy vạn người cuối cùng cũng ổn định lại!

Mà trong kết giới, từ vụ nổ bắn ra vô số luồng ánh sáng kịch liệt va chạm, cho dù là Bạch Sơn cũng không thể nhìn thấy bên trong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!

Trong ánh mắt vô số người hiện lên màu đỏ rực, một kiện bảo vật có thể mang lại uy lực lớn như thế, lại trong tay một võ giả Tiên thiên sơ cấp, nếu trong tay kẻ càng mạnh hơn thì sẽ sinh ra uy lực thế nào? Khó trách mỗi khi Thánh Vực có tin tức khai quật được một bảo vật đều sẽ khiến cho mọi người điên cuồng cướp đoạt!

Có một kiện bảo vật như vậy bên người, trong chiến đấu cho dù gặp cường giả mạnh hơn mình cũng dám chiến một trận!

Trong nháy mắt khi Lăng Tiêu bị vô số thanh kiếm kia đánh úp tới, Tinh Kim Nguyệt Quang giáp bỗng hiện lên bản thể, tự động hộ chủ, Lăng Tiêu thì phóng xuất năng lượng vô tận trong cơ thể ra, hình thành mấy ngàn tầng bảo hộ vây quanh thân thể Lăng Tiêu.

Những thanh cự kiếm dễ dàng bị bẻ gãy, mặc dù thoải mái chém phá vào vòng bảo hộ của Lăng Tiêu nhưng độ dày của vòng bảo hộ thật sự là kinh người, cho nên năng lượng trong những thanh kiếm không ngừng bùng nổ mãnh liệt xung quanh người Lăng Tiêu, ánh sáng bùng nổ tràn ngập cả kết giới!

Cuối cùng, số lượng của cự kiếm kia càng ngày càng ít, mà vòng bảo hộ của Lăng Tiêu cũng càng ngày càng mờ!

Phốc!

Mấy trăm đạo kiếm khí và cự kiếm năng lượng oanh kích lên ngực Lăng Tiêu, Lăng Tiêu phun một ngụm máu tươi, thân hình hung hăng đập vào kết giới. Gần như trong nháy mắt, Lăng Tiêu lấy ra một viên đan dược trực tiếp nhét vào trong miệng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Đồng thời, từ trên không truyền tới tiếng cười điên cuồng của Tương Phúc.

Thân mình Lăng Tiêu lung lay như sắp đổ, gần như không đứng thẳng trên không được, mặt vàng như giấy, nói với Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm:
- Tiểu Yêu, chém hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.