Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 483: Kiếm linh



- Thuận tiện, cướp thanh kiếm kia về cho ta!

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bộc phát ra một tiếng ngâm cao ngút, như một kẻ đang ngùn ngụt lửa giận, bản thể hóa thành một mũi nhọn ánh sáng bắn thẳng lên Tương Phúc.

Tương Phúc thậm chí còn chưa thấy rõ đã cảm giác được Liệt Thiên Kiếm trong tay truyền đến một áp lực cực lớn, mạnh mẽ thoát khỏi tay hắn bay đi!

Bảo vật có linh, sau khi cảm nhận được nguy hiểm lớn, Liệt Thiên Kiếm liền muốn chạy trốn, vì Tương Phúc vốn không phải chủ nhân của nó! Chỉ là một kẻ sử dụng mà thôi! Sau khi Liệt Thiên Kiếm phát ra một chiêu kia, bên trong kiếm hoàn toàn trống rỗng, thấy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm không tổn hại một sợi lông tất nhiên sẽ sinh ra sợ hãi!

Tiểu Yêu trong Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hừ lạnh, một luồng tinh thần lực truyền tới:
- Còn muốn chạy? Ở lại!

Một đạo hào quang chém về phía Liệt Thiên Kiếm!

Liệt Thiên Kiếm đánh vào kết giới khiến kết giới kịch liệt rung động, nhưng một khi đã đạt tới cường độ tu luyện giả thì không phải Liệt Thiên Kiếm có khả năng chém vỡ. Lúc này, đạo kiếm khí của Tiểu Yêu đã tới trước Liệt Thiên Kiếm, Liệt Thiên Kiếm phát ra một tiếng thảm thiết!

Mười mấy vạn người trong trường đấu cực lớn, lặng ngắt như tờ!

Gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt!

Hai thanh kiếm… đánh nhau?

- Trời ạ, ta, ta nhìn thấy gì thế này? Hai thanh kiếm kia sao có thể tự động đánh nhau? Chẳng lẽ hai người kia đã có thể dùng ý niệm khống chế bảo kiếm hay sao?
Có người thì thào tự nói.

- Nói hươu nói vượn! Hai Tiên thiên sơ cấp sao có thể dùng ý niệm không chế bảo kiếm được?

- Quá lợi hại! Nếu ta có thể có được một kiện trong đó…

Đỏ mắt, không chỉ có một người này!

Trong mắt Tương Phúc hiện lên vẻ khó tin, nhìn Liệt Thiên Kiếm đang chật vật chạy trốn thanh kiếm của Tiêu Phong mà hắn cả kinh, miệng há đến mức có thể nhét một quả trứng gà, ánh mắt trợn trừng. Từ trước tới giờ hắn chưa từng nghe nói qua Liệt Thiên Kiếm có thể tự động thoát khỏi tay chủ nhân, tự động chiến đấu. Chẳng những là hắn, mà chỉ sợ ở Tương gia cũng không ai có thể biết điểm này!

Nếu không thì Liệt Thiên Kiếm này sao có thể xuất hiện trong tay Tương Phúc? Cho dù đi mượn cũng không thể!

Tương Phúc khó khăn chuyển ánh mắt lên người Lăng Tiêu, nhìn Lăng Tiêu đang lung lay sắp ngã, trong mắt Tương Phúc hiện lên hung quang, gương mặt tái nhợt dưới tấm áo đen chợt kích động đến đỏ bừng.

Giết ngươi, ta lập tức được cả Tương gia coi trọng! Hơn nữa, cái tên Tương Phúc của ta cũng sẽ từ đại hội này truyền khắp Nam châu!

Nghĩ vậy, trong cơ thể Tương Phúc tuy không còn bao nhiêu năng lượng nhưng vẫn giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm vỏ đen. Hắn chậm rãi rút kiếm ra, từ trên thân kiếm tuôn ra khí tức nghẹt thở.

Thanh kiếm này mới là vũ khí của Tương Phúc! Liệt Thiên mặc dù tốt, nhưng không phải của mình. Giết ngươi, ta sẽ dùng Hắc Phong của ta!

Tương Phúc không nói lời vô nghĩa, chỉ bảo kiếm về phía Lăng Tiêu, thân mình lóe lên, như một tia chớp bắn về phía Lăng Tiêu, trên thân kiếm bắn ra kiếm khí thật dài, Tương Phúc cười lạnh:
- Lăng Tiêu, giết ngươi chỉ cần kiếm khí Ma Kiếm Sư là đủ!

Giờ phút này sắc mặt Lăng Tiêu trắng bệch, ánh mắt nhìn Tương Phúc chứa đựng sợ hãi nồng đậm, trong lòng Tương Phúc lại càng vui sướng. Kiếm khí giờ phút này chỉ còn cách có hơn mười bước, khoảng cách này đối với hắn quả thực không tính là khoảng cách!

Lúc này, Tương Phúc chợt nghe thấy từ bên ngoài sân đấu vang lên một trận kinh hô chỉnh tề vô cùng, thanh âm đó càng chắc chắn kết quả trong lòng hắn, không kìm nổi điên cuồng cười. nói:
- Chết đi!

Trong thính phòng, Tương Vân Bưu đang ngơ ngác đứng đó, tay chân lạnh lẽo, cả người không kìm được run nhè nhẹ, miệng khẽ nhếch, muốn hét một tiếng mà nửa chữ cũng không thoát ra được, cặp mắt kia giống như thấy quỷ vậy, tràn ngập cảm giác khó tin và sợ hãi.

Mà Hạ Tuyết Ngọc bên cạnh Tương Vân Bưu thì nắm chặt hai bàn tay, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh như băng, cảm giác này quả thực là khảo nghiệm trái tim mà. Vừa rồi nàng gần như hít thở không thông, dường như trái tim và giọng nói đều văng ra khỏi cổ họng rồi.

Mà hiện tại Hạ Tuyết Ngọc lại muốn cất tiếng cười to!

Tương Vân Bưu, Tương Vân Bưu, cả đời này ngươi không ngừng tính kế người khác, ta còn muốn xem xem, giờ này ngươi còn có thể tính kế người khác thế nào đây!

Khí thế Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hung mãnh, sau khi đánh văng Liệt Thiên Kiếm ra, lập tức hóa thành một đạo hào quang, bắn thẳng tới cổ Tương Phúc!

Mà lúc này, tất cả mọi người đều không ức chế được tiếng kinh hộ, rất nhiều những người có thực lực hùng mạnh đều hiện lên vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, lực chú ý đã không còn đặt trên lôi đài!

Bởi vì kết quả… đã định.

Tiếng cười điên cuồng của Tương Phúc chợt tắt ngấm, đầu của hắn bị kiếm khí của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm chém xuống, hắn gần như không có cảm giác đau đớn gì, thậm chí khi đầu hắn rời ra, hắn còn kinh ngạc vô cùng, vì sao… ta bỗng cảm thấy hơi choáng đầu?

Máu từ thi thể Tương Phúc bắn ra tung tóe, rơi xuống phịch một tiếng trầm đục, khiến cho bụi bay tán loạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lăng Tiêu bắt lấy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, mỉm cười:
- Tiểu Yêu, làm tốt lắm.

Thanh kiếm run rẩy một trận, một cảm giác vui sướng truyền tới Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cười thu Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm vào trong nhẫn trữ vật, Huyền Thiên bên trong nói có vị chua chua:
- Tiểu mỹ nhân, người ta chỉ khen cô có một câu cô đã vui vẻ thế. Luận diện mạo, luận nhân phẩm, lại nói thực lực, kiến thức người nọ sao có thể theo kịp ta? Vì sao ta đối với cô tình cảm thắm thiết mà cô không cảm động với ta?

Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong nhẫn của Lăng Tiêu phát ra từng trận sát khí, hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó, một thanh kiếm khác bị ném vào.

Huyền Thiên hóa thành một người trung niên giống với hình tượng trên mặt lệnh bài, cười nhe răng nhìn Liệt Thiên Kiếm vừa bị ném vào, thầm nói đại gia Huyền Thiên tâm tình đang không tốt, liền có một nơi trút giận rồi.

- Ha ha, tiểu tử, vừa rồi biểu hiện của ngươi rất uy phong nha! Không ngờ dám đánh chủ nhân lâm thời của ta bầm dập vậy, lại đây, bồi đại gia mấy chiêu đê…

Lăng Tiêu thật không ngờ, giờ phút này ngay trong chiếc nhẫn của hắn đang phát sinh một trận chiến khiến hắn dở khóc dở cười.

Lăng Tiêu đứng trên lôi đài, nghe từng đợt hoan hô như thủy triều khắp trường đấu, nhìn giám quan đang trợn mắt há mồm thản nhiên nói:
- Có thể tuyên bố ta thắng chưa?

- A, có thể, có thể!

Giám quan đang ngây dại vội tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu đầy kính sợ, đồng tời cũng vô cùng hâm mộ nhìn Lăng Tiêu, trên lôi đài đại hội thu hoạch chiến lợi phẩm, tất cả quy cho người thắng, đây đã là quy củ được chấp hành vô số năm qua.

Nói cách khác, Liệt Thiên Kiếm kia trừ khi người nhà Tương gia lại đoạt về từ tay Lăng Tiêu, còn thì từ lúc này, Liệt Thiên Kiếm đã thuộc quyền sở hữu của Lăng Tiêu!

Tình huống ngày hôm nay và hôm qua gần như là giống nhau, đều là sau khi Lăng Tiêu chiến đấu chấm dứt, ba mươi mốt lôi đài khác mới bắt đầu trận đấu, tuy nhiên khác với ngày hôm qua, hôm nay rõ ràng là tất cả các tuyển thủ đều có chút không yên lòng. Sau khi xem trận chiến xong, gần như tất cả những võ giả đều lần đầu tiên sinh ra hứng thú khác đối với vũ khí của mình!

Bảo kiếm có thể tự chiến đấu!

Tin tức này giống như được mọc cánh, ngay sau khi lôi đài ngày hôm nay kết thúc đã được truyền ra khắp quận Bạch Lộ, sau đó lại từ quận Bạch Lộ bay ra vô số bồ câu đưa thư. Tin rằng, chỉ cần không lâu sau, tin tức này sẽ được truyền ra khắp cả Thánh Vực!
Trong lòng rất nhiều người còn cho rằng, đây chính là biến số lớn nhất từ xưa đến nay của Thánh Vực!

Mà biến số này, đều đến từ cường giả trẻ tuổi của thành Vọng Thiên, Tiêu Phong!

Cái tên này, cũng theo tin tức này mà truyền đi xa vô cùng.

Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn, Vương Chân, Thiết Đản và Ngô Tý Nhi ngồi cùng một chỗ. Trong mắt Vương Chân bắn ra ánh sáng nóng rực, nhìn Lăng Tiêu ho khan, nhẹ giọng nói:
- Chủ công, thân thể ngài…

Lăng Tiêu khoát tay, nói:
- Đừng lo, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi!

- Nhưng, trận đấu ngày mai?
Vẻ mặt Ngô Tú Nhi lo lắng nhìn Lăng Tiêu. Giờ phút này, sự sung bái của nàng đối với Lăng Tiêu đã đạt tới tình trạng si mê rồi, cho dù phụ thân của nàng năm đó thì Ngô Tú Nhi cũng không sung bái như thế. Một trái tim, đã vô tình rơi trên người Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn ánh mắt thân thiết của Ngô Tú Nhi, hơi trốn tránh nói:
- Không có việc gì, ngày mai sẽ khôi phục hơn nửa! Chỉ cần không gặp phải đối thủ quá mạnh mẽ thì sẽ không có vấn đề gì!

Lăng Tiêu nói xong liền xuất ra Liệt Thiên Kiếm, đặt lên bàn. Không biết vì sao, Lăng Tiêu vẫn cảm giác được thành Liệt Thiên Kiếm này có chút không thích hợp, giống như là có chút… không có linh hồn!

Lăng Tiêu nghĩ xong, không nhịn được thở một hơi, nhiều nhất cũng chỉ là một kiếm linh mà thôi, đại khái là hôm nay bị Tiểu Yêu bức hiếp thảm thiết. Trên thực tê, Lăng Tiêu làm sao biết được, Liệt Thiên Kiếm không phải bị Tiểu Yêu ức hiếp, mà là bị Huyền Thiên tra tấn đến thảm, cuối cùng không thể không thừa nhận Huyền Thiên là đại ca. Từ nay về sau, Huyền Thiên bảo nó đi hướng đông, nó không dám đi hướng tây, lúc này mới bỏ qua cho nó, nếu không thì cái mạng nhỏ của nó đã phải bàn giao lại trong nhẫn trữ vật của Lăng Tiêu rồi.

Cho nên, khi Lăng Tiêu lôi nó từ trong nhẫn ra, kiếm linh trong Liệt Thiên Kiếm quả thực có cảm giác được giải thoát, nó sẽ không bao giờ… tình nguyện trở vào trong nhẫn trữ vật của Lăng Tiêu nữa.

- Vân Sơn, thanh kiếm này, vật quy nguyên chủ đi!

Lăng Tiêu nói xong, liền đẩy Liệt Thiên Kiếm tới trước mặt Tương Vân Sơn:
- Trước kia ta từng đáp ứng ngươi, thay ngươi cướp thanh kiếm này về.

Vương Chân hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn Lăng Tiêu, trong lòng vẫn có chút không tin được là Lăng Tiêu sẽ trả thanh kiếm này cho Tương Vân Sơn, vì bọn họ ai cũng không nghĩ rằng những lời Lăng Tiêu nói trước đó là nghiêm túc.

Có thể cướp về hay không không nói, cho dù có thể cướp về thì cũng là chiến lợi phẩm của chủ công, càng không nói Liệt Thiên Kiếm không ngờ lại xuất hiện biến hóa không tưởng. Loại thần uy này đừng nói là võ giả Tiên Thiên, cho dù những lão bất tử cảnh giới viên mãn nhìn thấy cũng phải kích động, vì loại cảnh tượng thần kỳ này, trong Thánh Vực chưa từng xuất hiện qua!

Hơn nữa, sau Thần chiến thời thượng cổ liền không còn người phi thăng nữa, bỗng nhiên truyền tới tin tức có bảo vật có thể tự động chiến đấu thì sao không khiến người khác chú ý!

Tương Vân Sơn đầu tiên là sửng sốt, lập tức nói:
- Chủ công, tôi không thể lấy được!

Nói xong, Tương Vân Sơn nhẹ nhàng vuốt ve vỏ Liệt Thiên Kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng, dường như đang nhớ lại kỷ niệm.

- Uy thế của Liệt Thiên kiếm năm đó khi chúng tôi khai quật nó mới gặp một lần. Đó là ở trên một đỉnh núi lớn, trên ngọn núi kia nghe đồn đã từng là một chiến trường Thần chiến, bên trong có bảo vật. Tuy nhiên đã nghìn vạn năm trôi qua, cũng chưa từng có ai gặp được. Thẳng cho tới lúc nó xuất thế, hào quang bắn lên tận trời, giằng co suốt mấy tháng! Dường như giống với lực lượng khi phá không phi thăng vậy, hấp dẫn vô số cường giả tới xem! Tổ tiên Tương gia của tôi đương nhiên cũng nằm trong số đó. Giữa những người lúc đó thì thực lực tổ tiên cũng không phải mạnh nhất, nhưng lại là người may mắn nhất! Hai người thực lực hùng mạnh nhất đánh lên, sau đó không ngờ lại đồng quy vu tận, thanh kiếm này liền rơi xuống trước mặt tổ tiên. Sau khi tổ tiên cướp được lập tức độn đi, lui tới phạm vi thế lực Tương gia, những người đó đương nhiên không có biện pháp. Tổ tiên nói, thời điểm Liệt Thiên Kiếm xuất thế giống như một pho tượng thần linh, gần như khiến cho mọi người đều có cảm giác muốn quỳ lạy! Từ trong đất bay ra, biến mất trong mây! Nếu không phải hai cường giả kia có một người bắt lấy thì nó gần như đã biến mất!

Tương Vân Sơn nói đến đây lại nhìn Liệt Thiên Kiếm:
- Cho nên, Liệt Thiên Kiếm có linh tính là một bí mật gia truyền của Tương gia. Tuy nhiên, tin rằng chuyện này thì những gia tộc tham dự tranh đoạt Liệt Thiên Kiếm năm đó đều biết, nhưng chuyện nó có thể tự động chiến đấu thì thật sự là không ai biết cả! Mặc dù vậy, trong lòng tôi lại không có kinh ngạc, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, mấy năm nay nó đã trải qua vô số lần chiến đấu lớn nhỏ, chưa bao giờ hiển lộ ra loại bản lĩnh này, sao hôm nay…

Vương Chân lại nói:
- Tôi cảm thấy, thanh kiếm trong tay chủ công…

Lăng Tiêu cười gật gật đầu, nói:
- Kiếm có kiếm linh, cũng giống như linh hồn con người, cực phẩm vũ khí qua ngày tháng dài cũng sẽ dần sinh ra một ít linh tính, tuy nhiên loại linh tính này không nhiều, tựa như, các ngươi dùng vũ khí lâu ngày, cầm trong tay cũng có cảm giác như ý hơn.

Ngô Tú Nhi và Vương Chân đều gật đầu, Ngô Tú Nhi cất tiếng nói thanh thúy:
- Đúng vậy, thanh kiếm của ta đã dùng mười mấy năm, ta thích nhất là cảm giác nắm nó trong tay!

Vương Chân cũng gật đầu nói:
- Bảo kiếm của tôi cũng đã dùng rất nhiều năm, đích xác có cảm giác như chủ công nói!

Lăng Tiêu tiếp:
- Đây thực ra chỉ là kiếm linh cấp thấp, mà giống chuôi Liệt Thiên Kiếm này, còn có thanh kiếm của ta là thần phẩm trong kiếm! Cũng như nhân loại vậy, có tuyệt đỉnh thiên tài. Mà kiếm này, cũng là như thế!

Ngô Tú Nhi không kìm được hỏi:
- Như ngươi nói vậy, kiếm linh… cũng có suy nghĩ?

Lăng Tiêu gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên, kiếm linh cũng có phân chia cao thấp, giống như Liệt Thiên Kiếm coi như là kiếm linh cao cấp, vì nó gần như đã sinh ra suy nghĩ riêng của nó!

Lúc này trên mặt Tương Vân Sơn hiện lên thần sắc lo lắng, hạ giọng nói:
- Chủ công có thể tưởng tượng được sẽ phải đối mặt với cái gì không?

Lăng Tiêu cười cười:
- Nếu là trước đây, nếu có một số cường giả đánh chủ ý lên người ta, lấy thực lực của ta tất nhiên là không thể cứng rắn kháng lại, tuy nhiên hiện tại, sợ là chỉ cần không lâu nữa, toàn bộ Thánh Vực đều sẽ biết, vũ khí có linh tính, mà ta cũng là người duy nhất có kinh nghiệm bản thân, thậm chí là người rõ ràng nội tình nhất. Ngươi biết không, đây lại chính là một cơ hội tốt nhất cho chúng ta kết giao với các thế lực lớn đó!

Ánh mắt Tương Vân Sơn sáng lên, nhìn Lăng Tiêu, cùng với mọi người và Lăng Tiêu đồng thanh nói:
- Đầu cơ kiếm lợi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.