Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 491: Cảnh báo



Có thể khiến cho Tương Vân Sơn, kẻ từng là thiếu chủ của một thế lực đỉnh cấp, kinh ngạc đến mức này, coi như ngoài Lăng Tiêu chưa từng có ai. Được biết thân phận thực sự của Lăng Tiêu, những tính toán ban đầu của Tương Vân Sơn đột nhiên đều bị phủ định, điều này làm cho vị đại công tử này buồn bực, cáo từ Lăng Tiêu, trở về an bài lại, bởi vì hắn đã có được đáp án chuẩn xác từ chỗ Lăng Tiêu.

Chủ công hắn muốn bắt đầu từ việc thành lập căn cứ riêng, sẽ không phụ thuộc vào bất cứ kẻ nào, thế lực nào!

Tương Vân Sơn phải đối mặt với vấn đề, trên người Lăng Tiêu có quá nhiều bí mật. Nếu đợi đến lúc thân phận của hắn lan ra khắp thiên hạ rồi, thì bất kể là dựa vào thế lực nào cũng không thể!

Cho nên, hắn cũng tiếp nhận kế hoạch của Lăng Tiêu.

Lại qua ba ngày, thủ hạ của Lăng Tiêu đã có tổng cộng là hơn một ngàn năm trăm người, mà những người này không có chỗ nào không phải là tinh anh được bọn Tương Vân Sơn và Vương Chân tuyển chọn ra.

Mỗi người đều có được thực lực có thể gia nhập gia tộc trung cấp, điểm này cũng khiến Lăng Tiêu vô cùng vừa lòng. Không biết Tương Vân Sơn nói gì với họ, có phải là cấy vào đầu mỗi người một hạt giống không. Lăng Tiêu không hỏi, Tương Vân Sơn cũng không nói gì.

Hơn một ngàn năm trăm người này đều được Tương Vân Sơn an bài tới các nhà trọ phụ cận, chỉ còn chờ Lăng Tiêu làm kiểm nghiệm cuối cùng, sau khi không có vấn đề gì liền rời khỏi quận Bạch Lộ, trở về thành Vọng Thiên.

Trên thực tế, mấy ngày này thực ra vô số thế lực đều chiêu mộ cả nắm nhân tài, cho nên hành động của đám người Lăng Tiêu vẫn chưa khiến cho nhiều người chú ý lắm. Mọi người đều biết, quán quân Chiến thần bảng năm này có dã tâm muốn thành lập thế lực của bản thân. Người không quan tâm tới chiếm đa số.

Thành lập thế lực và vũ lực tự thân của một người thực sự không có quan hệ quá lớn, nếu thực sự có cái năng lực này, thì cho dù thực lực cực kỳ bình thường cũng có thể chưởng quản cả một thế lực khổng lồ. Nếu chỉ là bậc mãng phu, cho dù là chí cường giả lại có ích gì?

Ba mươi dặm ngoài quận Bạch Lộ, một vùng rừng rậm trải dài vô tận. Một con đường xuyên qua giữa phiến rừng này. Từ trên cao nhìn xuống căn bản là không thấy được con đường này, tất cả đều bị những cây đại thụ che trời ngăn trở.

Giờ phút này, Lăng Tiêu dừng lại đứng trước khu rừng, đứng trên mặt một khối đá nhìn hơn một ngàn năm trăm võ giả, trong đó tuyệt đại đa số đều là những thanh niên cực kỳ trẻ. Chỉ có một ít lão nhân, Lăng Tiêu biết, đây hơn nửa là luyện đan sư do Tương Vân Sơn mời chào tới.

Bản thân Lăng Tiêu tuy có được thuật luyện đan cao siêu, nhưng không thể dễ dàng bày ra trước mắt người khác, cho nên có những luyện đan sư này dưới tay, vừa lúc có thể che lấp rất nhiều chuyện. Truyện Sắc Hiệp

Hiện giờ, thủ hạ của Lăng Tiêu, những người hiện là người quản lý cao tầng lâm thời, đều đã biết thân phận thật của Lăng Tiêu. Trương Dương, Vương Chân, Tương Vân Sơn, Ngô Tú Nhi đã biết, còn về Thiết Đản, hắn biết hay không biết không có gì khác nhau.

Trương Dương và Vương Chân sau khi biết thân phận thật sự của Lăng Tiêu, phản ứng biểu hiện ra ngoài gần như không khác lắm, đều đối với tuổi của Lăng Tiêu không thể tin được, sau đó lại có cảm giác thất bại thật nặng nề.

Vốn Vương Chân có dã tâm lớn, nhưng hiện giờ lại thay đổi không ít. Tuy rằng nhiều thứ không thể thay đổi trong thời gian ngắn, nhưng ít ra cũng có một chút. Loại kính nể hắn dành cho Lăng Tiêu là thật đến không thể thật hơn!

Lăng Tiêu quan sát nhóm người này, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm mình vừa mới được phong đất, cảnh tượng Lăng Võ mang theo đám đàn ông kia xuất hiện trước mắt mình!

Thời gian như nước!

Trong lòng Lăng Tiêu cảm thán một tiếng, tuy tình cảnh tương tự, nhưng phản ứng của song phương tuyệt đối không giống. Năm đó đám đàn ông dưới tay Lăng Võ phân nửa là khinh thường tiểu tử thối Lăng Tiêu, cho rằng hắn chỉ là một kẻ ăn chơi chác táng dựa hơi trưởng bối che trở mà thôi, hơn nữa cái tên Lăng Tiêu phế vật vô cùng vang dội. Đám hán tử cứng boong boong như sắt kia không phục hắn là điều bình thường.

Nhưng đám người này lại nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái, nóng rực!

Lăng Tiêu trầm ngâm một chút, cao giọng nói:
- Tiêu mỗ nhận được sự quan tâm chú ý của chư vị bằng hữu, nguyện ý đi theo Tiêu mỗ cùng đi khai phá, sáng tạo tương lại, Tiêu mỗ ta vô cùng cảm kích. Tuy nhiên, có vài câu từ tục tĩu phải nói trước, miễn cho tới lúc đó lại khiến mọi người thất vọng.

Hơn một ngàn người phía dưới lặng ngắt như tờ, mỗi người đều chăm chú lắng nghe Lăng Tiêu. Vương Chân đứng sau Lăng Tiêu không nhịn được thở dài một tiếng: "Chẳng lẽ, đây chính là sự khác nhau giữa kẻ bề trên trời sinh và người thường sao? Chủ công mấy ngày này gần như chưa từng lộ diện, nhưng những người này đối với hắn chỉ có sùng bái, không có chút oán giận nào. Họ tuy rằng cũng nghe theo hiệu lệnh của Vương Chân ta, nhưng, cũng chỉ là nghe theo mà thôi.

Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại thì, đi theo một người như thế nếu thực sự có thể đánh hạ được một cơ nghiệp to lớn, Vương Chân ta đây không phải cũng thực hiện được giấc mơ thuở nhỏ sao? Chẳng bao lâu trước đây, giấc mộng của ta, chỉ là được làm một Đại tướng quân mà thôi! Năm đó, trong mắt đứa trẻ Vương Chân, Đại tướng quân trong gia tộc có thực lực siêu cường, uy phong lẫm lẫm, hiệu lệnh ngàn quân!

Cảnh tượng nhất tướng công thành vạn cốt khô này, khiến cho nhiệt huyết của Vương Chân năm đó sôi trào, không thể kiềm chế được.

Trưởng thành rồi, Vương Chân mới hiểu được, phía trên Đại tướng quân vẫn còn rất nhiều người cai quản người của hắn! Cho dù là gia chủ, hoặc đại trưởng lão có quyền lợi cao nhất kia thì sao, vẫn còn gia tộc còn hùng mạnh hơn gia tộc mình… Tóm lại, Vương Chân đã từng trầm mê, hắn không biết tới khi nào thì điều mà hắn truy cầu mới có thể đình chỉ được.

Lúc còn trong gia tộc, thiếu chủ đề phòng hắn như đề phòng kẻ cướp, bức Vương Chân không thể không tạo một gương mặt kiêu ngạo ương ngạnh, cứ giả bộ như vậy đã nhiều năm rồi!

Ngẫm lại hiện giờ đi theo Lăng Tiêu, với bản thân cũng là một lựa chọn tốt rồi! Ít nhất, không cần phải đề phòng thiếu chủ phái người tới giết hắn suốt như trước đây, lại càng không cần phải suy nghĩ xem, đến cùng là mình muốn cái gì.

Được cái gì, thì là cái đó đi.

Trong lòng Vương Chân nghĩ, đồng thời khi nghe thấy những lời Lăng Tiêu nói, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bội phục: Chủ công hắn còn nhỏ tuổi, vậy mà đã có kiến giải và trí tuệ bậc này, chính là người làm đại sự!

- Không biết trước kia, các ngươi là người như thế nào.
Lăng Tiêu nói xong, sau đó nhìn lướt qua những người ở dưới, lại nhìn lướt qua đám người Tương Vân Sơn và Vương Chân, những người này không nhịn được càng thẳng người thêm.

- Nhưng ở đây, ta muốn nói với các ngươi một lần thôi! Hiện giờ ta, hai bàn tay trắng! Vừa không có một quáng mạch cho các ngươi an tâm tu luyện, cũng không có một thế lực hùng mạnh để dựa vào. Ta sẽ không tạo lập một đoàn lính đánh thuê, lại càng không bắt các ngươi đi làm mạo hiểm giả, cái con đường phát tài nhờ những kẻ chết thay!
Tiếng nói của Lăng Tiêu ngày càng lớn dần:
- Của cải lớn nhất hiện giờ của ta, chính là các ngươi… là những kẻ thanh niên nhiệt huyết này, những thủ hạ có giấc mộng của chính mình! Ta có thể nói rõ cho các ngươi, lựa chọn của ta, là con đường khó đi nhất, chúng ta phải bắt đầu từ đầu, thành lập căn cứ của chính mình, phát triển sự nghiệp của chính mình, thậm chí ngay cả lương thực cũng phải tự bản thân chúng ta trồng trọt, bởi vì… chúng ta không có tiền mua!

Ngô Tú Nhi đứng cùng với đám con cháu và các hộ vệ Ngô gia, từ xa xa nhìn sang bên này, ánh mắt tràn đầy sự si mê. Lăng Tiêu thành lập nên một thế lực, cũng không muốn gạt Ngô gia, tuy không nghĩ rằng sẽ quá dựa vào Ngô gia, nhưng giao hảo với một gia tộc như vậy đối với một thế lực mới phát mới là có lợi.

Một tên con cháu chi phụ thấy vẻ mặt si mê của Ngô Tú Nhi, bất mãn nhẹ giọng than thở:
- Một kẻ nghèo hèn, lừa gạt một đám đại ngốc, có cái gì đẹp?

Chi phụ của Ngô gia cũng chia làm nhiều loại, nói tới chuyện này lại nói tới thân phận cao quý hay không. Hơn nữa, lần Chiến Thần bảng lần này, lọt vào một trăm tên đầu tên chính là tên con cháu Ngô gia này, coi như là lấy được thành tích hoàn mỹ! Cũng là lần tốt nhất khi Ngô gia phái ra đám con cháu lần này! Kiêu ngạo tự mãn thực ra thì chưa tới, tuy nhiên vẻ mặt rồi giọng nói kia, nhiều ít có chút ngạo khí thôi.

Lăng Tiêu nói xong, hơn ngàn người ở dưới không có bất cứ kẻ nào lộ ra thần sắc kinh ngạc nào, điều này chứng tỏ Tương Vân Sơn và Vương Chân đã nói cho họ ngay khi chiêu nạp, nhưng có thể nói là nói còn thảm hơn họ. Trong lòng Lăng Tiêu rất vừa lòng, lừa gạt đối với những người cống hiến cho ngươi chính là một đả kích trí mạng!

Lăng Tiêu đã quyết định, sau khi trở lại thành Vọng Thiên, tìm được nơi lập căn cứ rồi sẽ công khai thân phận của mình cho mọi người. Hiện giờ ở đây Lăng Tiêu cũng không muốn khiến cho dư luận xôn xao.

- Xem ra các ngươi đều đã rõ tình cảnh sắp tới của chúng ta. Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Một khi đã như vậy, từ nay về sau ta sẽ dẫn dắt các ngươi, khai sáng một cục diện hoàn toàn mới!

Rống!

Hơn ngàn người đều gầm lên một tiếng cực kỳ chỉnh tề, thanh thế kinh người. Đám con cháu Ngô gia vốn bĩu môi khinh thường ngay lập tức đều ngậm chặt miệng lại.

Rất khó để nhận xét có nên khinh bỉ một người hay không, nhưng nếu cho rằng não người ta không đủ dài, thì chính là mình không có óc!

Trong nội tâm thì khinh bỉ Tiêu Phong, cũng chưa chắc đã không có sự bội phục. Sở dĩ còn cứng đầu cãi cố chẳng qua là lòng ghen tị muốn phá quấy mà thôi.

Lúc này, từ chân trời phía xa bỗng nhiên có một bóng người bay tới như điện xẹt. Ngay lúc tới nơi đứng của đám người Lăng Tiêu chợt rơi xuống. Lăng Tiêu nao nao, Tương Vân Sơn lại hét lớn một tiếng liền lao tới trước mặt người đó.

Trong miệng hét lớn:
- Tuyết Ngọc, nàng, nàng làm sao vậy?

Lăng Tiêu sửng sốt, thầm nghĩ người Tương Vân Sơn nói tới có phải là tình nhân kia không? Sao lại xuất hiện ở đây? Bởi vì trước đó Tương Vân Sơn cũng không báo chuyện Hạ Tuyết Ngọc làm việc bên cạnh Tương Vân Bưu cho Lăng Tiêu biết, hắn sợ chủ công phân tâm. Lấy tính tình chủ công, nếu biết Tuyết Ngọc ở cùng với Tương Vân Bưu chắc chắn sẽ vì mình mà phân tâm. Tương Vân Sơn tin rưởng, bằng sự thông minh của Hạ Tuyết Ngọc, nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể tách rời Tương Vân Bưu một giây!

Giờ phút này khóe miệng Hạ Tuyết Ngọc hơi trào ra vệt máu tươi, cố gắng mở to mắt, thống khổ nhìn Tương Vân Sơn, thản nhiên cười, nói đứt quãng:
- Vân Sơn ca, Tuyết Ngọc… Tuyết Ngọc không thể, cùng chàng, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa… Không thể cùng chàng, đi tới tần giới ngắm trời chiều… xem mặt trời mọc, các người, các người… đi mau, Tương Vân Bưu sớm đã giết cả nhà thiếp… thiếp, sớm đã phải nghĩ đến, bọn họ, sợ là sắp… đuổi tới rồi, chàng đi mau!

Tương Vân Sơn gần như không chút do dự, quay lại quỳ sụp cuống trước Lăng tiêu, khóc lóc nức nở:
- Chủ công, cứu, cứu nàng, cái mạng này của Vân Sơn, vĩnh viễn đều là của người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.