Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 608: Kim Hổ và Tiểu Sửu (P2)




Đúng lúc này tất cả kinh mạch trong cơ thể Lăng Tiêu đã bị ngọn lửa bên trong thiêu cháy hoàn toàn rồi biến mất, tất cả chân nguyên cũng đã kiệt quệ.

- Ầm!

Trong cơ thể Lăng Tiêu giống như đang xảy ra một loạt tiếng nổ kịch liệt. Trong nháy mắt khi điểm kinh mạch cuối cùng biến mất thì một luồng năng lượng hoàn toàn mới bùng ra trong cơ thể hắn. Hầu như chỉ trong khoảnh khắc luồng lực lượng kỳ lạ và mới mẽ này đã lấp đầy tất cả những vị trí trong cơ thể Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đột nhiên mở rộng hai mắt rồi bắn ra hai luồng hào quang giống như thần quang. Hào quang này trực tiếp bắn thủng trận pháp ảo mà Lăng Tiêu đã bày ra, một luồng khí thế kinh người từ trên những lỗ chân lông bùng ra ngoài.

Một tiếng nổ đùng vang lên trong không trung, Kim Hổ không chút do dự mà phóng thẳng đến địa phương mà luồng khí tức vừa rồi mới bắn ra.

- Ầm!

Cơ thể khổng lồ của Kim Hổ hung hăng đập mạnh lên mặt đá, cái đầu vô cùng cứng rắn của hắn bị đập vào nổ cả đom đóm. Kim Hổ nhìn về phía mặt đá kia, thấy nó không chút biến đổi nào.

- Chết tiệt!

Kim Hổ thầm mắng trong lòng một câu, lúc này hắn đã biết địa phương này nhất định đã bị chủ nhân bày cấm chế nên cứng rắn không gì phá nổi.

Kim Hổ mắng một câu đồng thời trong lòng lại rất vui vẻ. Hắn biết mình đã đúng.

Lăng Tiêu càng mạnh thì hắn lại càng có cơ hội đi theo phía sau để trở thành tuyệt thế cường giả chân chính.

Mà lúc này đã có người phát hiện ra dị tượng ở đây. Những cường giả nhân loại đến đây đều có thực lực rất mạnh, hầu như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên trên vách núi. Sau đó bọn chúng nhìn thấy bên dưới có một điểm đen, hễ là cường giả đã tiến vào cảnh giới đại viên mãn thì những bóng người ngoài trăm dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng, mà chỗ này chỉ có khoảng cách hơn hai mươi dặm nên vừa đảo mắt qua đã nhìn thấy bên dưới có một con hổ khổng lồ hai cánh.

- Ma tộc!

Có người kinh hoàng nói.

Lập tức tất cả mọi người ở hai phía đều trở nên náo động, Ma tộc đã rất lâu rồi chưa xuất hiện trước mắt nhân loại. Hơn nữa bây giờ ma tộc kia rõ ràng là một tên cao cấp.

Trên người hắn phát ra luồng khí tức khổng lồ nên rất dễ phát hiện ra được.

Giữa Liên Minh Nam Châu và Liên Minh Phương Nam vốn như nước với lửa, mấy ngày nay đã không biết đánh bao nhiêu trận, mà lúc này trước mắt lại xuất hiện bóng dáng Ma tộc. Hai bên lúc này đều trở nên do dự, lại nhìn thấy dị tượng trên bầu trời càng ngày càng mạnh, rõ ràng là bảo vật đang muốn xuất thổ, lỡ may vì giết chết tên Ma tộc này mà bỏ lỡ cơ hội đoạt bảo thì đúng là lợi bất cập hại.

Cho nên lúc này hai bên đều không muốn tạo ra bất kỳ phản ứng nào, tạo nên một bầu không khí có vẻ quỷ dị. Kim Hổ tất nhiên cũng nhìn thấy những cường giả nhân loại bên trên, trong cặp mắt hắn phát ra luồng hào quang lạnh lẽo, trong lổ mũi phát ra hai âm thanh. Hắn đột nhiên biến thành một người thanh niên mặc áo da màu đen, trong tay cầm một cây trường thương màu đen.

Hắn đứng đó giống như thần giữ cửa mà chẳng nói lời nào.

Lúc này đã có người cảm ứng được luồng khí thế cường đại vừa rồi được phát ra từ vị trí con hổ khổng lồ màu đen đang đứng. Hơn nữa luồng khí tức vừa rồi cũng không phải do nó phát ra.

- Tư Đồ lão nhi, bảo vật này sắp xuất thổ, mà chỗ đó...Lại không chỉ có người của hai phía ta và ngươi, mà còn có kẻ thứ ba. Chúng ta tạm thời dừng tay được không? Nếu không thì một khi chúng ta đánh nhau, không phải là để cho kẻ khác chiếm tiện nghi sao?

Một lão già tóc tai bù xù, quần áo cũng rách tả tơi đến từ Liên Minh Phương Nam mười phần giống như một tên ăn mày đang nhìn về phía người trung niên đối diện nói.

Người trung niên này nếu không có người gọi hắn là "Lão nhi" thì hầu như không có ai dám nói hắn tuổi đã cao. Tướng mạo của người này rất anh tuấn, ăn mặc khéo léo, không có gì khác biệt với một người trung niên.

Lúc này hắn đang cười lạnh lùng, sau đó nói:

- Tôn lão quỷ, ngươi nói cũng có chút đạo lý. Đợi khi bảo vật xuất thổ, chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh, ai cướp được thì sẽ là của người đó. Nhưng lúc này tên tiểu tử Ma tộc kia, ngươi xem, không phải là đang muốn cản đường chúng ta sao?

Lão già Tôn gia quần áo rách rưới nuốt vào vài ngụm nước miếng. Lão nhìn thoáng qua Kim Hổ với ánh mắt tham lam. Lão biết rõ một Ma tộc cực mạnh có giá trị không thấp hơn bao nhiêu so với một pháp bảo. Vì pháp bảo cho dù là mạnh mẽ cũng chỉ được sử dụng cho một người, mà nghiên cứu năng lực của pháp bảo là cả một quá trình dài dằng dặc.

Mà con hổ Ma tộc này, có thể nói khắp người đều là bảo bối.

Gân, cốt, da, máu...Và những tinh hạch tràn đầy năng lượng khổng lồ trong cơ thể Ma tộc giống như truyền thuyết...Tùy tiện lấy ra bất cứ thứ gì cũng đều là những vật tốt hiếm có.

- Khó mà không làm!

Lão già Tôn gia quần áo rách rưới nói lời cự tuyệt:

- Thứ tốt thì chúng ta phải chia đều, nếu không thì không ai được ra tay. Ai biết được ngưới muốn con hổ này, hay muốn chiếm vị trí có lợi để cướp đoạt bảo vật chứ?

- Hừ! Ngươi cho rằng người Tư Đồ gia cũng vô sỉ giống như đám Tôn gia các ngươi sao?

Người trung niên nho nhã thản nhiên nói một tiếng, cũng không giữ khăng khăng quan điểm của mình, chẳng qua chỉ mở miệng nói một câu châm chọc mà thôi.

Lão già Tôn gia cũng không nổi nóng, đến cảnh giới của bọn họ hiện nay cũng không đơn giản chỉ vì một chuyện mà tức giận. Lão thản nhiên nói:

- Chẳng qua mọi người đều vì lợi ích của mình mà thôi, ngươi cũng đừng giả vờ thanh cao làm gì. Tư Đồ lão nhi, Liên Minh Nam Châu bây giờ đã không còn là đối thủ của Liên Minh Phương Nam nữa rồi, còn giữa ta và ngươi dù sao năm xưa cũng có quan hệ rất tốt, cũng từng cùng làm việc với nhau, không cần thiết phải làm khó nhau như vậy chứ?

Người trung niên Tư Đồ gia hừ nhẹ một tiếng rồi không nói câu nào.

Lão già Tôn gia nhìn lướt qua Kim Hổ, sau đó nói:

- Ta có một ý kiến hay thế này, chúng ta mỗi bên phái ra năm người, trước tiên cứ vây con hổ kia lại đừng để nó chạy thoát là được. Sau đó đợi đến khi bảo vật xuất thổ thì người nào bản lĩnh cao sẽ là chủ nhân của bảo vật, thế nào?

Người trung niên Tư Đồ gia gật đầu, nói:

- Cứ quyết định như vậy!

Khi hai người nói chuyện cũng không thèm nhìn đến kẻ thứ ba đang ở bên dưới. Trước mặt hai thế lực khổng lồ, không có bất kỳ tổ chức nào mạnh bằng bọn họ, cũng không có bất kỳ lời nói nào mạnh bằng nắm đấm.

Người trung niên Tư Đồ gia tên là Tư Đồ Đạo có cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, là một trong Ngũ tổ của Tư Đồ gia. Đồng thời hắn cũng là người có thực lực mạnh nhất của Tư Đồ gia.

Lần này vì ở đây xuất hiện dị tượng trời sinh, hơn nữa lại duy trì khoảng thời gian quá lâu nên gia tộc kết luận đây là một kiện bảo vật vô cùng mạnh. Hơn nữa từ khi Tôn gia phản bội rồi rời khỏi Liên Minh Nam Châu tự lập môn hộ thì danh vọng của Tư Đồ gia cũng đột nhiên giảm xuống. Lúc này đã đến giới hạn nguy hiểm rồi, nếu không kịp thời chặn xu thế này lại thì tên tuổi Nam Châu đệ nhất gia của Tư Đồ gia sợ rằng sẽ phải nhường cho kẻ khác.

Cho nên Tư Đồ Đạo phải đi ra trong lúc đang bế quan, thực lực của hắn đã đạt đến Chí Hóa Cảnh. Hắn tin trong Thánh Vực ngoại trừ chính hắn thì hầu như không còn ai có thể làm mình bị thương.

Mà lão già Tôn gia quần áo rách nát này chính là cường giả cùng thời với Tư Đồ Đạo. Lão già này tên là Tôn Lập, cũng là cường giả thành danh từ ba vạn năm trước, là một người trong đám lão già mà hiện nay còn lại rất ít. Lão cũng đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, thực lực bản thân cực kỳ mạnh mẽ, năm xưa cũng ngang tài ngang sức với Tư Đồ Đạo.

Vì Tư Đồ Đạo xuất quan nên lão cũng phải xuất hiện ở chỗ này. Nếu không thì hầu như không còn ai là đối thủ của lão già này và Tư Đồ Đạo. Liên Minh Phương Nam đã vài lần ăn trái đắng ở chỗ Lăng Tiêu, không muốn để cho người trong tộc thương vong quy mô lớn nữa.

Mặc dù Tư Đồ Đạo cũng là cường giả chân chính có đức cao vọng trọng trong Nam Châu, nhưng ai biết được có vì Tôn gia mà thẹn quá hóa giận ra tay với bọn họ không?

Những người trong các thế lực thứ ba đều rất đơn lẻ, nhìn thấy hai thế lực khổng lồ tạm thời giải hòa thì trong lòng cảm thấy hơi thất vọng. Bọn họ muốn nhìn hai thế lực lớn này sống mái với nhau, vì giữa hai thế lực đã giống như nước với lửa, xảy ra đại chiến cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nhưng không ngờ hai lão già có thân phận thủ lĩnh đều là người quen cũ làm cho đám người kia cảm thấy rất thất vọng.

... ....

Kim Hổ nhìn mười tên cường giả rất mạnh đang vì mình mà quây đến, trong cổ họng hắn không kìm được phải phát ra một tiếng gầm rống. Trong lòng hắn có chút lo lắng, rõ ràng chủ nhân đang ở chỗ này nhưng vì sao lại còn chưa đi ra?

Lúc này trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng kêu vô cùng lảnh lót, một con chim khổng lồ khắp người tỏa ra những luồng hào quang kim sắc làm cho người khác không dám nhìn gần đột nhiên bổ nhào về phía Kim Hổ.

Mười tên cường giả cảnh giới đại viên mãn hình như vì Kim Hổ mà đến lập tức cảm thấy sửng sốt. Sau đó hai mắt lập tức trở nên vô cùng vui mừng. Lúc này Tư Đồ Đạo hướng về phía Tôn Lập lớn tiếng nói:

- Lão già kia, con hổ để cho chúng ta, con chim kia là của các ngươi.

Tôn Lập hầu như cũng không hề do dự mà gật đầu nói:

- Năm người các ngươi đi bắt con chim kia về đây cho ta!

Tư Đồ Đạo lại hướng về phía năm người thủ hạ của mình nói:

- Bắt con hổ kia lại.

Kim Hổ liếc mắt đã nhận ra cái tên mà cả người đang phát ra khí chất vương giả không phải là con ma thú ở bên cạnh chủ nhân năm xưa sao? Trong lòng Kim Hổ lập tức cảm thấy có chút yên tâm trở lại, đồng thời trong miệng lại rống lớn lên một tiếng. Sau đó cơ thể hắn nhanh chóng hóa thành một luồng hào quang hắc sắc phóng thẳng về phía năm tên kia.

Bị động phòng ngự không phải là tác phong của Kim Hổ.

Năm người lạnh lùng đảo mắt qua Kim Hổ, một người trong số đó quát lên:

- Muốn chết!

Tên này vừa nói xong thì một luồng kiếm khí bắn thẳng về phía Kim Hổ, luồng kiếm khí này hầu như đã ngưng tụ lại giống như thực chất. Trong lúc nó phóng đi đã làm cho tất cả không gian xung quanh phải rách toạc và phát ra một luồng sát khí nồng nặc.

Kim Hổ lại hoàn toàn không sợ, trường thương hắc sắc trong tay đâm thẳng về phía kiếm khí. Một luồng hắc khí "vù" một tiếng rồi bắn ra.

Một tiếng nổ ầm vang lên ở vị trí hai luồng kiếm khí và hắc khí đánh vào nhau. Vụ nổ này tạo ra âm thanh làm màng tai người nghe đau đớn, giống như có một loại cảm giác chấn động vậy.

Hai mắt Tư Đồ Đạo lập tức trở nên ngưng trọng, trong miệng vang lên tiếng hô kinh hãi:

- Ma tộc huyết mạch hoàng gia! Nhanh, đừng để nó chạy thoát, bắt sống lấy nó.

Mà vẻ mặt Tôn Lập ở bên cạnh hắn lại lộ ra vẻ hối hận, lão hướng về phía Tư Đồ Đạo nói:

- Lão già kia, một nghìn khối thượng phẩm tinh thạch, ngươi để con hổ kia lại cho ta đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Lúc này những người ở bên cạnh lão đều líu lưỡi, sau đó lại chuyển ánh mắt đặt lên người Kim Hổ. Con hổ Ma tộc có thể hóa thành hình người kia, có cái giá như vậy sao? Chẳng lẽ Tôn trưởng lão điên rồi à?

Tư Đồ Đạo lại cười khinh thường:

- Cút! Một vạn khối ông đây cũng không đổi.

Trong lòng Tư Đồ Đạo lại thầm cười lạnh:

- Tưởng ta đã hồ đồ rồi sao? Ma tộc có huyết mạch hoàng gia lại chỉ đáng giá như vậy thôi à?

Nếu có bất kỳ người nào biết được những suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Đạo thì đại đa số mọi người sẽ đều cảm thấy thế giới này đã điên hết rồi. Phải biết rằng thứ mà hai người kia đang nói chính là thượng phẩm linh thạch đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.