Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 631: Bí mật của Thần Giới




Sau khi người đàn ông vạm vỡ của Bành gia này xin lỗi, lập tức có rất nhiều người cũng đứng lên, cùng nhau hướng về Tương Vân Sơn thi lễ, sau đó uống hết rượu trong chén.

Tương Vân Sơn đứng ở đó xúc động thậm chí không biết nói như thế nào cho tốt. Trong Thục Sơn Phái này có rất nhiều nhân vật mưu trí, giờ phút này cũng chỉ có thể không ngừng lập lại hai chữ cảm ơn bình thường.

Nhưng tình huống này trong mắt mọi người xung quanh, khi nhìn về phía Lăng Tiêu, trong lòng đều không kìm nổi có chút hâm mộ Tương Vân Sơn!

Cho dù vừa rồi bọn họ không nhìn ra là chuyện gì xảy ra, nhưng hiện giờ cũng nên suy xét cẩn thận, hết thảy những chuyện này sao có thể không liên quan đến Lăng Tiêu? Tông chủ của một tông phái, một cao thủ trẻ tuổi tiền đồ rộng mở, nhất đại luyện đan tông sư!

Bất kỳ một thân phận nào trong ba thân phận này cũng đều đủ để khiến cho người ta ngạc nhiên thán phục. Còn tập hợp ba thân phận đó làm một, loại vinh quang này là chẳng phải là hào quang vạn trượng của một nhân vật hay sao?

Trên thân thể một người như thế, không ngờ tìm không thấy một chút bóng dáng của một thiếu niên đắc chí, bình tĩnh chững chạc, cho dù là lão nhân làm gia chủ hàng ngàn năm chỉ sợ cũng không có được sự ung dung bình tĩnh như vậy của Lăng Tiêu!

Một cao thủ trẻ tuổi ưu tú như vậy không ngờ lại vì một thuộc hạ mà khổ tâm sắp đặt nhiều như vậy, đánh cho kẻ làm tổn thương người của mình năm đó một đòn trí mạng! Vì thủ hạ mà báo thù rửa hận.

Thử hỏi chủ công như vậy, có ai không muốn theo?

Cho nên rất nhiều người lúc này nhìn Lăng Tiêu, trong mắt tràn đầy sự tôn kính.

Sau khi yến tiệc bắt đầu trở lại, cảnh tượng náo nhiệt thật sự được khôi phục, tất cả những người quen biết Lăng Tiêu đều đi lên kính rượu, ăn uống linh đình. Mọi người lớn tiếng đàm tiếu, dường như quên hết những chuyện vừa xảy ra trong bữa tiệc hôn lễ hôm nay. Quả thật mọi người đều hiểu được, hôm nay sau khi theo Lăng Tiêu rời khỏi nơi này, các gia tộc đều sẽ có những công việc rất khẩn trương.

Chuyện về tín đồ của Thần đã làm cho thần kinh mọi người đau nhói. Tuy trong Thánh Vực, mỗi một người luyện võ đều muốn tiến vào Thần Giới, muốn trở thành Thần thật sự.

Nhưng không ai hy vọng hiện giờ còn có Thần tồn tại! Trong truyền thuyết cái loại hình tượng Thần ngồi tít trên cao không thể khinh nhờn này khiến cho gần như tất cả những người luyện võ có thực lực hùng mạnh trong Thánh Vực nay từ trong ra ngoài đều cảm thấy phản cảm!

Lại có một đám người tự xưng là tín đồ của Thần xuất hiện, lai lịch của bọn họ vô cùng thần bí, thực lực lại hùng mạnh, khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng. Chẳng lẽ mười lăm vạn năm sau Thần Chiến, Thần Giới rốt cuộc… lại xuất hiện loại Thần chí cao vô thượng này?

Tám vị thê tử của Lăng Tiêu lúc này đã về phòng của từng người để nghỉ ngơi, còn Lăng Tiêu thì ở lại trong lễ đường để tiếp đãi những vị khách còn chưa rời khỏi.

Diệp Thiên rốt cuộc cũng tìm được một cơ hội, ngay khi Lăng Tiêu đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn nhẹ giọng nói:

- Lăng Tiêu, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Diệp Thiên, yên lặng gật gật đầu. Trên thực tế, hắn và Diệp Thiên lúc này chưa có cái gì gọi là thâm cừu đại hận, nguyên nhân của mấy lần xung đột cũng chỉ là do Thần chuyển thế Diệp Thiên này muốn thu phục Lăng Tiêu mà không thành, do đó mang hận trong lòng. Hơn nữa Diệp Thiên nhất quyết muốn giết chết Lăng Tiêu để đề cao uy danh của mình, cho nên xung đột giữa hai người mới trở nên kịch liệt.

Lăng Tiêu vừa rồi chỉ biết, Diệp Thiên nhất định sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với mình, hắn nhất định có chuyện để nói với mình. Làm một Thần chuyển thế, nhất định sẽ có cách nhìn nhận đối với đám người tín đồ của Thần kia.

Hai người đi tới phía dưới thác nước lớn, dòng nước ầm ầm kia từ chín tầng mây chảy xuống, sau đó bắn tung tóe lên những bọt nước. Thanh âm ầm ầm kia làm cho mặt đất không ngừng run rẩy, làm cho người ta không kìm nổi trong lòng lay động.

Diệp Thiên quan sát cảnh sắc đẹp không sao tả xiết này, nói:
- Cảnh này không thua gì ở Thần Giới năm đó. Lăng Tiêu, vận may của ngươi thật lớn, có thể tìm được một chỗ tốt như vậy để thành lập môn phái, ta rất hâm mộ ngươi. Hơn nữa, lai lịch của ngươi cũng rất thần bí, khiến ta cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Lăng Tiêu thản nhiên cười, vô cùng bình tĩnh nói:
- Mỗi người đều có những bí mật của chính mình, chuyện này rất bình thương. Ngay cả ngươi, chẳng phải là cũng rất thần bí hay sao?

Diệp Thiên lắc đầu, sau đó nói:
- Lăng Tiêu, không thể không thừa nhận thực lực của ngươi mạnh hơn ta một chút, nhưng chỉ mạnh hơn một chút thôi! Ngươi cũng biết, Thần thật sự trong Thần Giới có thực lực như thế nào chứ?
Nói xong, hắn khẽ cười một tiếng, không đợi Lăng Tiêu trả lời, liền nói thêm:
- Dù sao cũng mạnh hơn ngươi rất nhiều!

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, cũng không có nói gì, mà ngồi trên một tảng đá rất lớn, cảm thụ hơi nước và thiên địa linh lực vô cùng dồi dào bên dưới thác nước. Lăng Tiêu cười khẽ nói:
- Chuyện này đâu liên quan gì tới ta?

- Không liên quan tới ngươi sao?

Diệp Thiên cười một tiếng, sau đó nói:
- Lăng Tiêu, người thật thà không nên nói lời giả dối. Tuy ta vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để đánh bại ngươi, thậm chí là có thể giết ngươi, nhưng hiện giờ cho dù ta có được bản lĩnh có thể giết ngươi, ta cũng sẽ không động tới ngươi, ngươi có biết vì sao không?

- Tín đồ của Thần?
Lăng Tiêu bình tĩnh hỏi một câu.

- Đúng vậy, chính là vì tín đồ của Thần.

Diệp Thiên sắc mặt biến đổi trở nên ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Ngươi có biết Thần mạnh nhất trong Thần Giới tên là gì không? Hắn tên là Thanh Hà.
Diệp Thiên tự hỏi tự trả lời xong, trong ánh mắt toát lên một vẻ sợ hãi không thể kìm chế, thanh âm nói chuyện nhẹ đi rất nhiều.

- Thực lực của Thanh Hà lớn đến mức… khiến ta tưởng tượng, cảm giác này giống như là thực lực hiện tại của ngươi, sau đó đối mặt với một ngàn người tu luyện cao cấp. Đúng, chính là cảm giác này!
Diệp Thiên khẳng định lời nói của mình, sau đó còn nói thêm:
- Ngươi nói xem, một cao thủ đạt tới cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong như ngươi, có để tâm tới một ngàn người tu luyện bao vây tấn công không?

Lăng Tiêu cười nói, trong lòng nghĩ: ta vừa mới chém chết mấy trăm tên cao thủ cảnh giới đại viên mãn! Ta không có sợ, cao thủ mới đạt đến cảnh giới của người tu luyện, lại càng không sợ!

Diệp Thiên nói tiếp:
- Thanh Hà kia năm đó đã hùng mạnh đến mức độ này, tuy là đều Thần trong Thần Giới, nhưng chúng ta ở trước mặt hắn thậm chí một chút địa vị cũng đều không có! Hắn giống như chúa tể của Thần Giới, toàn bộ Thần Giới không ai có thể hùng mạnh hơn hắn! Chúng ta thậm chí còn không bằng nô bộc của hắn!

Diệp Thiên thanh âm chua xót, tuy nhiên lập tức trở nên hưng phấn:
- Rất nhiều Thần như chúng ta đau khổ chờ đợi cơ hội, bởi vì chúng ta không phải là đối thủ của Thanh Hà, cho nên chúng ta chỉ chờ cho hắn phạm sai lầm, ha hả, không thể tưởng được, Diệp Thiên ta cũng có lúc chật vật như vậy. Rốt cuộc có một ngày, một Thần của Thú Tộc trong một lần chúng thần tụ hội uống say, vô tình nói ra một bí mật về sức mạnh tín ngưỡng.

Lăng Tiêu hơi gật gật đầu, về điều này, hắn đã nghe nói một chút, nhưng từ miệng một Thần đã thật sự từng trải qua việc này như Diệp Thiên nói ra, lại có một cảm giác hoàn toàn khác.

Diệp Thiên khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Thần Thú kia nói sức mạnh của tín ngưỡng vô cùng thần bí lại cực kỳ hùng mạnh, tên kia tu vi không bằng chúng ta, nhưng nếu là đánh nhau, thì toàn bộ Thần Giới cũng không có bao nhiêu người có thể là đối thủ của hắn! Mọi người chúng ta, bao gồm cả Đại Thần Thanh Hà đối với loại sức mạnh mới này đều tim đập thình thịch! Đại Thần Thanh Hà lúc này chỉ ra rằng tất cả mọi người trong Thánh Vực và Nhân Giới đều nằm trong phạm vi thế lực của hắn. Nói cách khác, một lời của hắn có thể giết chết hy vọng của mọi người! Hắn ỷ vào thực lực mạnh mẽ của mình ngay cả một chút cơm thừa canh cặn cũng không để lại cho chúng ta. Chúng ta trong lòng đều cực kỳ bất mãn, cho nên tập hợp thần lực của ba mươi mấy vị Kiếp Hậu Thần, chế là một tấm bia đá thần kỳ!

- Thánh Bia?

Lăng Tiêu thất thanh nói.

Diệp Thiên gật gật đầu, sau đó nói:
- Đúng vậy ,chính là cái thứ nghịch thiên đó, chúng ta nghiên cứu mấy vạn năm, cuối cùng mới chế ra một tấm bia đá tràn đầy năng lượng! Chỉ cần viết tên của mình lên các vị trí khác nhau, sẽ xuất hiện ở các vị trí khác nhau! Thậm chí nếu sử dụng Tinh Thạch Tâm, có thể trực tiếp xuất hiện ở Thánh Vực!

Diệp Thiên nói đến những lời này, trong mắt còn có một chút ngạo nghễ, sau đó nói:
- Năm đó chế tác ra Thánh Bia, chúng ta đã tốn một lực lượng rất lớn, chúng ta hy vọng thông qua phương thức này, làm cho rất nhiều người trong Thánh Vực có thể xuất hiện ở giữa Thần Giới. Như vậy, chúng ta sẽ có thể tìm được bọn họ, sau đó bồi dưỡng trở thành một phần thực lực của mình. Nhưng khi chúng ta vừa mới đem Thánh Bia đặt vào giữa Thánh Vực, Đại Thần Thanh Hà đã biết, ngay khi hắn chuẩn bị xử lý chúng ta, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một cao thủ thực lực kinh người, không ngờ có thể chống đỡ lại được sức mạnh của Đại Thần Thanh Hà! Hắn và Đại Thần Thanh Hà đánh nhau suốt một năm! Làm cho Thần Giới vốn xa hoa bị phá thành từng mảnh nhỏ, vô cùng thê thảm! Sau đó, cao thủ thần bí kia đột nhiên biến mất, còn Đại Thần Thanh Hà thì bản thân bị trọng thương!

Lăng Tiêu ngẩng đầu hỏi:
- Sau đó các ngươi liền cảm thấy cơ hội đã đến?

Diệp Thiên trên mặt lộ ra một vẻ cười khổ, người này vốn kiêu ngạo, nhưng hôm nay đã cười khổ không ít lần, hắng giọng hai tiếng, sau đó nói:
- Đúng vậy, lúc đó chúng ta có chừng hơn một ngàn Kiếp Hậu Thần, hơn một vạn Kiếp Tiền Thần! Còn có một vài vị Thần của Thú Tộc, Tinh Linh Tộc, Long Tộc và Ma Tộc và Dị Tộc cùng với chúng ta chuẩn bị tiêu diệt Thanh Hà! Vì vậy, một cuộc chiến dữ dội ở Thần Giới nổ ra!

Lăng Tiêu nghe những lời này, cười nói:
- Các ngươi đều không thể ngờ Thanh Hà bị trọng thương vẫn có thể giết chết hết các ngươi, cuối cùng toàn bộ Thần Giới chỉ còn lại mình hắn?

Diệp Thiên gật gật đầu, ánh mắt khinh khỉnh, nói:
- Lời thừa, nếu không như vậy, hùng mạnh như ta, sao lại tái sinh thành cái dạng này?

Diệp Thiên sau đó nói tiếp:
- Nguyên chính là như vậy, bỗng nhiên xuất hiện tín đồ của Thần, ta nghĩ bọn họ chính là tín đồ của Thanh Hà! Lăng Tiêu, ngươi nói xem, trong Thần Giới có sự biến đổi khác thường như vậy, đối với ta và ngươi, có phải là chuyện tốt không?

Xuất hành.(P1).

Lăng Tiêu cuối cùng cũng hết lời khuyên bảo mẫu thân tu luyện:
- Mẹ, người không nên luôn dùng ánh mắt của người bình thường để đánh giá vấn đề. Hiện giờ thực lực của người đã là vũ giả Thánh Vực cường đại rồi! Người chẳng lẽ không muốn vĩnh viễn nhìn mỹ cảnh này sao? Người chẳng lẽ không muốn chứng kiến con cháu tương lai đầy cả sảnh đường sao? Chỉ cần người cố gắng tu luyện thì nhi tử có thể khiến người thực hiện được giấc mộng này!

Đôi mắt Lăng phu nhân lộ vẻ mong mỏi, hỏi:
- Thật vậy chăng?

Lăng Tiêu cười thầm: Trên thực tế, nếu thật sự tu luyện tới Đại Thừa Kỳ, phi thăng Tiên giới mà nói thì mặc dù có thể sinh con nhưng khi đó muốn sinh con cũng không phải là một việc dễ dàng. Chẳng qua cũng không phải là không có cách. Ít nhất là không làm khó được một người am hiểu luyện đan như Lăng Tiêu.

- Đương nhiên là thật!
Lăng Tiêu gật đầu như bổ củi.

Vì vậy, một tháng sau, toàn bộ thân nhân của Lăng Tiêu tiến vào trạng thái bế quan.

Nửa năm sau, đệ tử nọi môn Tinh Võ đường trừ một vài người phụ trách quản lý ra, toàn bộ đều bế quan.

Một năm sau khi Thục Sơn phái vang danh, Lăng Tiêu sắp xếp mọi chuyện thật tốt, sau đó rời khỏi Thục Sơn phái đang vô cùng yên tĩnh. Trước khi đi hắn mở trạng thái tự động công kích của hộ sơn trận trên Thục Sơn phái ra.

Lăng Tiêu rời khỏi sơn môn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua khối đá lớn cùng với rất nhiều ngoại nhân đang cảm ngộ kiếm đạo cạnh đó, đem một loạt thần thức đánh lên trên tảng đá, sau đó thân thể nhẹ nhành xuyên qua những người này.

Những người ngồi đây đều không ai cảm giác được tông chủ Thục Sơn phái, chủ nhân của tám chữ ẩn chứa tinh hoa kiếm kỹ của cả thiên hạ, nhất đại luyện đan tông sư Lăng Tiêu vừa mới thong dong lướt qua họ.

Mà những người lên Thục Sơn phái cầu dược đều đau xót phát hiện ra một sự thật là hầu hết mọi người trong Thục Sơn phái đều đã bế quan tu luyện. Còn lúc nào xuất quan thì chẳng rõ.

Lăng Tiêu cũng không phi hành trên không mà mang theo Kim Hổ đi qua một khu rừng tươi tốt. Lần này mục đích ra ngoài của Lăng Tiêu là muốn tới một nơi xa xuôi do tâm linh cảm ứng. Ở đó có một pháp bảo cường đại sắp xuất thế.

Sau trăm năm, Kim Hổ lại tiến vào không gian trong đỉnh một lần nữa thì kinh ngạc phát hiện nơi này sớm đã thành một thế giới! Mà thế giới này lại khiến cho Kim Hổ cực kỳ thích thú.

Ấn tượng của mọi người về Ma tộc đều là thứ bại hoại thập ác bất xá. Cuộc sống bọn họ tràn ngập giết chóc và ngọn lửa địa ngục khủng bố. Trên thực tế thì đó là hiểu nhầm của loài người đối với Ma tộc. Đúng hơn là có người cố tình bôi nhọ Ma tộc

Là một người có huyết mạch hoàng tộc của Ma tộc, Kim Hổ hiển nhiên là cực kỳ thích nơi có khí tức sơn lâm tràn ngập. Hắn ghét hết thảy những thứ đã bị bàn tay con người thay đổi.

Nhìn thấy thế giới trong đỉnh của Lăng Tiêu lại có thể hóa thành một phương như vậy thì Kim Hổ mừng rỡ vô cùng, không ra đi cùng Lăng Tiêu nữa mà yên tâm ở trong đó tu luyện.

Chẳng qua Kim Hổ lại cho rằng thế giới trong đỉnh rất đơn điêu, sinh vật bên trong quá ít. Thế nên thỉnh thoảng hắn lại ra ngoài bắt một vài loại sinh vật, chim bay thú chạy gì cũng có. Lăng Tiêu cũng chẳng thèm quản hắn. Dù sao hắn vốn cũng đã nghĩ tới việc này, hiện tại có Kim Hổ bỏ công ra thì hiển nhiên hắn càng nhẹ thân.

Lăng Tiêu rời đi cũng không phải là chỉ vì tìm kiếm pháp bảo. Pháp bảo của hắn đã có không ít. Bổn mạng pháp bảo Hàm Hàn bảo đỉnh, Kiếm Linh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, Phệ Hồn Ma Võng bị Lăng Tiêu luyện hóa vô số lần, Huyền Thiên đã khôi phục thực lực khá nhiều, rồi lại còn Hồng Đồng đại chung chưa kịp luyện hóa kia. Bất kỳ thứ bảo vật nào trong đó đều không phải người bình thường có thể có được. Mục đích của Lăng Tiêu lần này là muốn tra xét sự tình tín đồ của thần kia!

Đừng thấy Lăng Tiêu không để ý tới Diệp Thiên mà tưởng rằng hắn không chú ý tới những việc Diệp Thiên nói tới. Lăng Tiêu không muốn đáp ứng Diệp Thiên bởi lẽ dã tâm của hắn quá lớn, có tâm lý muốn lợi dụng Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đối với Thanh Hà - Chí cao thần của Thần Giới cũng đâu phải là không hiểu chút gì.

Năm đó khi hắn nắm lấy Thánh Bia nọ đã để lại cho Lăng Tiêu một ấn tượng sâu đậm, kết hợp với những điều Diệp Thiên nói qua về Thánh Bia, hiện giờ nghĩ lại, đại thủ trên cổ tay khắc chứ "vạn" kia hẳn là của Thanh Hà.

Người nọ nếu là Thanh Hà thì thực lực của hắn thực sự khiến Lăng Tiêu kiêng kỵ. Hơn nữa Lăng Tiêu vẫn cảm thấy có một đôi mắt ngay khi hắn bước vào Thánh Vực đã thường xuyên chăm chú theo dõi hắn. Đương nhiên Lăng Tiêu không tìm thấy bất cứ chứng cứ nào chứng minh điều này là thực. Trên thực tế, đối với một Tu Chân giả cường đại như hắn thì cũng chẳng phải chứng minh cho chuyện gì.

Đây thuần túy chỉ là một loại trực giác của Tu Chân giả, hơn nữa tín đồ của thần cũng là trong ngày đại hôn của mình tìm tới Thục Sơn. Nếu nói chuyện đó thần của họ không biết thì Lăng Tiêu không tin. Mấy trăm cường giả thực lực đạt tới cảnh giới Đại viên mãn Chí Cường Giả cùng hành động thì sao có thể không kinh động tới thần chứ.

Cho nên Lăng Tiêu mới khiến mọi người trong Thục Sơn phái bế quan một lần nữa, bản thân thì rời đi để xem có thể tra xét được những tư liệu về cuộc chiến giữa chúng thần thời cổ đại hay không. Như vậy thì trong tương lai nếu Thục Sơn phái có chính thức đối mặt với Thanh Hà cũng có thể bớt đi sự lo lắng.

Trong vòng mấy vạn dặm đều là những cây đại thụ che trời, từ trên cao nhìn xuống trông như một tấm thảm xanh biếc dầy đặc. Mà khi đi trong rừng, dưới chân là lớp lá khô dày, không biết đã tích ở nơi này bao nhiêu năm. Không khí trong rừng rậm hết sức ẩm ướt, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp cây cối chiếu lên mặt đất loang lổ, vô số tro bụi kiêu ngạo nhảy múa trong những dải ánh sáng ấy.

Lăng Tiêu rất ít khi đi lại trong rừng rậm thế này. Đối với đại bộ phận vũ giả trong Thánh Vực, giống như Lam Hi đã đạt tới cảnh giới Đại viên mãn đỉnh phong đều thường là phi hành trường kỳ. Công pháp ngự kiếm phi hành đặc biệt của Thục Sơn phái cũng đủ để Lăng Tiêu phi hành một ngày mười vạn dặm. Chẳng qua nếu như vậy sẽ bỏ qua rất nhiều thứ, không thể cưỡi ngựa xem hoa mà tìm bảo vật.

Loại rừng rậm nguyên thủy che cả trời đất này nếu không phải là người có cảm giác phương hướng mạnh mẽ thì đi trong đó chắc chắn sẽ bị lạc. Bởi vì cây cối trong này đều cao lớn như vậy, đi cả trăm dặm nhìn quanh cũng toàn thấy cây với cây, khung cảnh không có gì khác biệt.

Hơn nữa cảm giác buồn tẻ cũng là một vấn đề lớn. Rất ít người có thể chịu nổi cảm giác tịch mịch này. Chẳng qua đối với Lăng Tiêu mà nói thì chuyện này cũng chẳng có gì. Tịch mịch cũng là một loại tâm tình. Với Lăng Tiêu vừa trải qua chuyện vui lớn thì đây cũng là một chút giúp hắn bình tâm. Đi vài ngày trong rừng rậm, Hữu Tình đạo của Lăng Tiêu lại tinh tiến thêm rất nhiều. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Tới cảnh giới Độ Kiếp Kỳ này thì bất cứ một điểm đề cao nào cũng phải trả bằng cực khổ, thậm chí là nguy cơ lớn. Tu sĩ có thể đạt tới cảnh giới này cũng không có việc gì có thể ngăn cản trái tim truy cầu thiên đạo của bọn họ. Nhưng tu luyện càng nhanh thì lại càng phải sớm đối mặt với thiên kiếp.

Tuy thế nhưng họ sẽ không hề hối tiếc.

Trên đỉnh đầu lại có một người vừa bay vụt qua.

Áo trắng, mũ trắng.

Hình như hắn cũng đang tìm gì đó. Trong lòng Lăng Tiêu hiện lên một chút lo lắng. Tín đồ của thần này tựa hồ đột nhiên nhiều hẳn lên. Một năm trước khi đại hôn của mình, tín đồ của thần này thiếu chút nữa bị diệt toàn quân, chỉ chạy thoát một tên đầu lĩnh. Lúc này mới chỉ qua một thời gian ngắn mà ở nơi này lại gặp phải tín đồ.

Phải biết rằng nơi này là một khu rừng rậm hoang vu hẻo lánh, mấy vạn dặm xung quanh không có người ở. Dưới tình huống này mà có thể bắt gặp thì không phải rõ ràng rằng số lượng tín đồ đã hết sức khồng lồ tới mức kinh người rồi hay sao?

Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ vậy, đột nhiên bay vụt lên, hướng về phía hai người mặc trang phục của thần tín đồ kia phóng tới. Hai người này còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã bị Lăng Tiêu bắt, sau đó nhanh chóng bay xuống phía dưới đám cây cối, vung tay tạo thành một đạo kết giới.

Lăng Tiêu nhìn vào mắt hai người này, thậm chí không cần nói một lời liền dùng tinh thần lực mạnh mẽ đột phá rào cản tinh thần của họ. Chí Cường Giả thực lực đạt tới cảnh giới Đại viên mãn đột nhiên đỏ bừng mặt, đôi mắt như lồi ra, thân thể run rẩy!

Lăng Tiêu nhất thời cả kinh, lập tức thu hồi thần thức. Dù là thế nhưng trong đầu Lăng Tiêu cũng vang lên một tiếng nổ ầm ầm, bên trong tinh thần thức hải nổ mạnh liên hồi, giống như núi lửa bộc phát, vô số tin tức ầm ầm kéo tới, kèm theo đó là ác ý khiến cho người ta phải kinh hãi.

Thân thể Lăng Tiêu lùi nhanh lại trong rừng, dọc đường đi không biết đã đụng gãy bao nhiêu đại thụ.

Ầm! Ầm! ....Ầm!

Những tiếng răng rắc rồi tiếng đổ ầm ầm từ trong rừng rậm truyền ra, vô số cây đại thu che trời rầm rầm đổ xuống.

Trong đầu Lăng Tiêu lúc này là một mảnh hỗn loạn, cả tinh thần thức hải sau khi bị nổ mạnh một hồi liền giống như đang bị một cơn lốc đang càn quét.

Lúc này thanh âm của Đại Tự Tại Tâm Kinh tự động vang lên trong tinh thần thức hải của Lăng Tiêu. Đồng thời một pho tượng pháp tướng cao lớn hiện ra, phát ra hàng vạn đạo quang mang.

Khó khăn lắm mới áp trụ được bạo loạn trên người mình, Lăng Tiêu thở dài một hơi, đồng thời hoảng sợ phát hiện, chính mình không ngờ đã đụng gãy thẳng một đường cả trăm cây đại thụ.

Ngay cả những cây đại thụ ba bốn người ôm không xuể cũng bị hắn xuyên qua, tạo thành một lỗ hổng hình người trên thân cây. Mà đại thụ sau khi bị hộ thể chân khí của Lăng Tiêu làm tổn thương thì chẳng bao lâu sau cũng sẽ khô héo mà chết.

Ánh mắt Lăng Tiêu lộ ra quang mang khó tin. Hắn thế nào cũng không ngờ nội trong tinh thần thức hải của tín đồ lại có thể có rào cản tinh thần cường đại tới vậy, lại có lực lượng tinh thần mênh mông như biển, hắn trong lúc bất ngờ không đề phòng xuýt chút nữa là xong đời.

Lăng Tiêu vừa thong thả khôi phục lại tinh thần lực trong cơ thể, vừa bước nhanh trở về chỗ cũ. Khi Lăng Tiêu nhìn thấy hai tín đồ kia thì tròng mắt họ đã lồi ra, tử vong, sắc mặt tím bầm cực kỳ khó coi, hơn nữa còn sưng lên, dường như trước khi chết bị người ta đánh liên tục vào mặt vậy.

Lăng Tiêu thở dài bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống kiểm ra thân thể hai người này một chút, phát hiện không có thứ gì như nhẫn trữ vật, cũng không có thẻ bài chứng minh thân phận. Mỗi người sau lưng chỉ đeo một thanh trường kiếm tầm thường. Loại kiếm này ở Nam Châu tới thành thị nào cũng mua được.

Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, muốn tìm được nơi tập trung của tín đồ trong Thánh Vực này xem ra cũng chẳng dễ dàng.

Đúng lúc này đôi mắt Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại tại một chiếc giày mà một tín đồ đang đi. Chiếc giày này Lăng Tiêu trông có vẻ quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng trong nhất thời không thể nhớ ra nổi, chỉ đành cười khổ lắc đầu, ầm một cái liền đào một cái hố sâu, hất thi thể hai người này xuống chôn, sau đó lại đi về phía trước.

Đang đi, đột nhiên Lăng Tiêu bừng tỉnh nói:
- Âu Dương gia!
Hóa ra là Lăng Tiêu cuối cùng cũng nhớ ra vì sao đôi giày kia trông quen quen. Năm đó khi mình ở trong mỏ tinh thạch của Âu Dương gia chẳng phải cũng đi loại giày này sao?

Không nói về kích thước thì bề ngoài một chút thay đổi cũng chẳng có. Quần áo vật dụng của các đại gia tộc lớn trong Thánh Vực hầu như là tự cung tự cấp, hiếm khi mua bên ngoài.

Mà thứ giày này người bình thường rất khó chú ý tới, cho nên Âu Dương gia căn bản không thể ngờ được lại có người từ chiếc giày mà nhận ra gia tộc bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.