Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 668: Thực lực




Xa Xa Diệp THiên lắc đầu quầy quậy. Trong mắt hắn hiện lên vẻ tiếc nuối không thôi, thầm nghĩ: "cứ tưởng rằng sẽ có một trận đánh nhau kịch liệt, không ngờ lại kết thúc đơn giản như vậy. Lăng TIêu vẫn chưa để lộ ra quá nhiều thực lực, nhưng hắn cứ làm như vậy hết lần này đến lần khác càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi đến phát lạnh cả người. Những gì nhìn không thấy, mới thực sự là nguy hiểm.

Thế lực của thanh hà ở Nam châu cho dù vẫn còn tồn tại nhưng lúc này e là cũng đã bị Lăng Tiêu tiêu diệt hơn phân nửa, nguyên khí đại thương. nếu lúc này ta ra tay đối phó Lăng Tiêu, nhất định sẽ khiến cho mọi người công phẫn. Hơn nữa xem ra quan hệ giữa Lăng Tiêu với quần hùng cường giả Nam Châu dường như cũng không được tốt lắm. Một khi đã như vậy thì cứ xem như đây là cơ hội tốt để phát triển thế lực của mình đi vậy". Trong dầu Diệp Thiên bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ như thế. Ngay cả Thanh Hà đại thần cao cao tại thượng ở Thần Giới từ xưa đến giờ cũng không bỏ qua việc gầy dựng thế lực Thánh vực thì xem ra, việc củng cố sức mạnh thế lực của chính mình là chuyện tất yếu phải làm.

Diệp THiên nhìn thóagn qua Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên:

- Lăng Tiêu, chúng ta thử so tài một lần xem. Ngươi ngoài sáng còn ta trong tối. Ai sẽ phát triển nhanh hơn ai đây.

Tràng náo nhiệt đã chấm dứt. Những người đứng xem chung quanh sớm đã muốn bỏ đi. Chính bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ vì hành động vừa rồi của mình, lúc này còn mặt mũi nào mà ở lại chỗ này nữa.

Hơn trăm tên cường giả cảnh giới đại viên mãn của Thanh thần hội, một lực lượng đủ để bất cứ tổ chức nào ở Thánh Vực cũng cảm thấy run sợ, trước Thục sơn cường đại lại giống như một món đồ sứ tinh xảo xinh đẹp , chỉ có thể ở tít trên cao cho người ta chiêm ngưỡng sự cao quý và xinh đẹp của mình mà thôi. Một khi va phải một tảng đá bình thường lập tức sẽ vỡ tan thành tro bụi.

Bất ngờ ngay sau đó, dị biến xuất hiện.

Trên bầu trời cao bỗng nhiên rách toạc ra một khe hở vô cùng lớn. Khe hở dài chừng hơn vạn thước. Như một vết sẹo khủng bố đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời trong xanh.

Toàn bộ không trung đột nhiên gió nổi mây bay, pháp tắc không gian dường như lập tức náo loạn cả lên. Một cơn lốc bất chợt hình thành từ không trung hư vô, mặc sức tung hoành trên không trung. giữa mây đen bừng sáng lên những tia chớp, cùng với những tiếng sấm ầm ầm vang kèm theo. Làm cho người ta vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa cảm thấy sợ hãi chính là, khe hở dài hơn vạn thước trên bầu trời kia không hề bị mây che phủ, như hố sâu không đáy. Từ dưới mặt nhìn lên thấy bên trong khe hở tối đen như mực, không chút ánh sáng.

Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm, chân đạp yêu huyết kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất của ngự kiếm vội vàng lao về phía khe hở tối đen kia. Càng đến gần khe hở, Lăng Tiêu càng cảm giác tim mình đập nhanh hơn.

Cảm giác như là một con ếch bị một con rắn độc nhìn chằm chằm. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn tươi nuốt sống.

Cảm giác này rất khó chịu. Càng khó chịu hơn là từ khe hở màu đen kia bắt đầu thổi ra một trận gió mà trên đời này căn bản là không có khả năng xuất hiện.

Lăng Tiêu thầm kinh hãi vạn phần, nguyên tố phong... không ngờ đó chính là nguyên tố phong.

Mọi người đều biết, thế giới trong mắt người tu chân là do năm loại nguyên tố tạo thành, phân biệt là: thủy, mộc, kim, hỏa, thổ. Ngoài ngũ hành, còn có hai loại thiên nhiên thuộc tính. Đó là phong và lôi.

Trên thực tế còn có rất nhiều cho rằng phong cũng là một trong những nguyên tố cấu thành nên thế giới. Lại có người phân phong và lôi vào loại mộc thuộc tính. Nhưng bất kể nhận định như thế nào đi chăng nữa thì phong đều là một loại nguyên tố vô cùng trọng yếu và cũng vô cùng hùng mạnh. Truyện Tiên Hiệp

Trong truyền thuyết có Phong Thần chuyên môn quản lý toàn bộ gió trên thế giới. Thần tiên quản lý gió có thực hay không Lăng Tiêu cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Lăng Tiêu biết, trên đời này có một loại gió cực kỳ khủng bố. Nó thổi không phải cát bụi bên ngoài con người, mà là máu huyết và linh hồn.

Thứ gió này chính là phong nguyên tố.

Bình thường gió đều thổi qua bên ngoài con người. Cho dù là những cơn lốc cường đại, cũng chỉ có thể dùng sức mạnh lớn vô cùng để thổi bay con người, căn bản không có khả năng đem máu huyết trong thân thể thổi ra, càng không thể đem linh hồn con người thổi bay.
Nhưng phong nguyên tố có thể.

Cho nên khi cơn gió kia thổi tới, Lăng TIêu cũng đã cảm giác được sắp đối mặt với nguy hiểm, đồng thời trong lòng lại vô cùng phẫn nộ, ngửa mặt lên trời quát to:

- Thanh Hà. Sẽ có một ngày, ta muốn chính tay mình đâm chết ngươi cho hả giận.

Tiếng gầm của Lăng Tiêu như một con hùng sư ngẩng đầu lên gầm rống, một cỗ khí thế của bậc cường giả không ai so được từ thân thể Lăng Tiêu bộc phát ra, khí thế ngút trời.

Đồng thời, một tiếng ngâm lanh lảnh vang lên, vô số người ngây ra như phỗng nhìn một con phương hoàng toàn thân lấp lánh ánh sáng bảy màu từ thân thể Lăng Tiêu bay thẳng lên trời. Cỗ khí thế kia làm cho người ta cho dù ở cách xa trăm dặm ngàn dặm vẫn không khỏi có suy nghĩ muốn quỳ xuống bái lạy.

nếu có người thấy ánh mắt phượng hoàng lúc này, nhất định sẽ càng thêm kinh hãi vạn phần.

Trong ánh mắt của phượng hoàng to lớn như hư như thực không ngờ tràn đầy sự khinh miệt và coi thường.

Hai cánh phượng hoàng mở ra dài chừng cây số. Sau đó, ra sức quạt về phía trước.

Tất cả khí lưu trên bầu trời đều bị hai cánh phượng hoàng kéo lên. Ầm vang một tiếng, hai cỗ lực lượng vượt qua hiểu biết của nhân loại trong giây lát va vào nhau. Toàn bộ không trung lập tức như là sụp xuống phía dưới. Những tiếng nỗ dữ dội không ngừng vang lên liên tiếp. Áp lực nhìn không thấy sờ không được nhưng có cảm giác được khiến một số ít người thực lực kém một chút xương cốt toàn thân vỡ vụn ngay lập tức. RẤt nhiều người thực lực mạnh mẽ cũng không khỏi mặt xám như tro tàn, liều mạng vận công chống cự.

Diệp Tử cũng vung tay lên, thanh âm êm tai của nàng vang lên:

- Lục đinh lục giáp, thiên binh thien tướng, nghe ta hiệu lệnh, làm người hầu của ta.

Theo tiếng kêu khẽ này của Diệp Tử, lại một chuyện vượt quá hiểu biết của mọi người trong Thánh Vực xảy ra.

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mười hai người khổng lồ cao lớn vô cùng. Những người khổng lồ này không ngờ cao hơn cây số. Thân hình cao lớn sừng sững như cột chống trời, phân ra đứng ở mười hai phương vị, vững vàng chống trụ không gian đang không ngừng sụp xuống, khiến mọi người cảm giác cả người như đang bị núi đè bỗng chốc thả lỏng ra hẳn.

Đồng thời trên bầu trời xuất hiện vô số kẻ linh hồn mờ ảo dao động, người bình thường căn bản là không nhìn thấy gì cả. Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, bên trong nhất định có tồn tại nào đó mà không ai biết tên.

Pháp thuật không tính là cao cấp gì của tu Chân Giới, không ngờ khi thi triển ở thế giới này lại xảy ra biến dị. Biến dị này khiến Lăng Tiêu vừa giật mình lại vừa vui sướng.

Hoàng Phủ Nguyệt có chút giật mình nhìn thoáng qua Diệp Tử, không ngờ rằng Lăng Tiêu truyền phép thuật này cho nàng ấy. Tuy nhiên, nàng cũng có pháp thuật của riêng mình.

- Kim giáp thần, nghe ta hiệu lệnh, phong tỏa.

THeo thanh âm trong trẻo như chuông bạc của Hoàng Phủ Nguyệt vang lên, trên bầu trời xuất hiện chín người khổng lồ cao năm cây số, cả người khoác chiến giáp óng ánh vàng.

Bọn họ xuất hiện , lập tức biến lục đinh lục giáp thần tướng thành những đứa nhỏ đứng cạnh người khổng lồ. Kim Giáp thần thực ra cũng không mạnh hơn lục đinh lục giáp bao nhiêu, nhưng bộ giáp thì rất dọa người. Thế cho nên vô số người đang vây xem chung quanh sau khi thấy cảnh này đều không khỏi quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng.

Gần như trong đầu mọi người đều bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh, đó chính là cảnh tượng Thần chiến năm đó. Thần chiến năm xưa cũng dữ dội như trận chiến hôm nay chăng? Những hình ảnh đã vượt qua hiểu biết của người luyện võ trong Thánh Vực vừa rồi là thật sao? Gần như tất cả mọi người đều đang hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không. Nhưng lại có rất nhiều người lý trí sáng suốt cực kỳ bình tĩnh, ý thức được rất rõ rằng không phải là bọn họ đang nằm mơ, mà là chuyện thật việc thật.

Lúc này con phượng hoàng xuất hiện sau khi đạt đến cảnh giới Đại Tự Tại Tâm Kinh tầng thứ chín niết bàn sống lại đã đập tan phong nguyên tố. Sau đó, phượng hoàng há miệng phun ra một cỗ ngọn lửa đỏ tươi. Lưỡi lửa dài chừng mấy ngàn thước, tỏa ra hào quang hừng hực như vầng mặt trời, mang theo màu đỏ tươi quét ngang quang khe lớn khổng lồ trên trời kia.

Từ xa nhìn lại, ngọn lửa nhìn như một đám mây khổng lồ đang rực cháy. Ngọn lửa quét qua, cái khe thật lớn kia hoàn toàn biến mất.

Ngọn lửa sau khi rời khỏi miệng phượng hoàng, dần dần hình thành một đám mây lửa khổng lồ lơ lửng trên bầu trời.

Hai mắt Lăng Tiêu nhìn chăm chú bầu trời mênh mông trên đỉnh đầu, trong mắt ánh lên vẻ bất khuất.

Thanh Hà, muốn khuất phục ta, muốn thừa dịp đôi cánh của ta còn chưa cứng cáp mà tiêu diệt ta ư? Vậy đến đó đi. Ta muốn nhìn xem thử, vị thần tối cao của Thần giới vốn luôn xếp trên Thánh Vực rốt cuộc có thể hùng mạnh đến cảnh giới gì?

Bầu trời một mảnh yên tĩnh, không có dao động cũng khôgn có biến hóa gì cả. Nhưng Lăng Tiêu biết, Thanh Hà kia nhất định đang đứng ở đâu đó yên lặng nhìn chăm chú vào hắn. Lăng Tiêu cũng cảm thấy có chút may mắn bởi vì lần này không biết vì sao Thanh Hà không dùng bàn tay khổng lồ chụp hắn như chụp chết con muỗi giống lần trước.

Mặc kệ nói như thế nào, thù hận nếu đã đạt tới mức này, căn bản là không có cách nào hóa giải. Nghiêm khắc mà nói, đây cũng không phải là ân oán của riêng hai người, mà là ân oán giữa Thần Giới và Thánh Vực, là ân oán đã kéo dài mười lăm vạn năm giữa thần và người luyện võ trong Thánh Vực.

Cho nên, từ tất cả các góc độ mà xem xét, mối quan hệ giữa Lăng Tiêu và Thanh Hà căn bản là khôgn có khả năng vãn hồi nữa rồi.

Không phải ngươi chết thì là ta chết. Lăng Tiêu thầm nghĩ: "Ngươi đi chết đi, Thanh Hà".

Phượng hoàng trên đạo tâm của Lăng Tiêu lúc này bỗng nhiên mở mắt ra một chút. Một đôi mắt thần ngời sáng vô cùng, phát ra hào quang đoạt hồn nhiếp phách.

Lăng Tiêu lúc này, đứng ở trên trời cao, nhìn đám người vây xem đang đứng khắp bốn phương tám hướng, trong lòng cũng không có cảm giác gì. Bây giờ Lăng Tiêu đã hoàn toàn không để những người này vào trong mắt . Vừa rồi, ngay sau khi Lăng TIêu bộc phát uy thế kinh thiên, đột nhiên cảm giác được, toàn bộ Thánh Vực, tổng cộng có bảy cỗ lực lượng khiến hắn có chút cảm ứng. Mà bảy cỗ lực lượng kia, dường như hi bị Lăng Tiêu cảm ứng cũgn đồng thời cảm ứng được Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu rùng mình, bảy cỗ lực lượng này phân biệt đến từ bảy phương hướng bất đồng. Thực lực những người này hiển nhiên không kém chút nào so với mình hiện tại.

Thậm chí, mấy lão quái vật đã tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng này có thể so với mình còn mạnh hơn rất nhiều.

Cảm giác này chỉ là trong giây lát thoáng qua nhưng đối với cao thủ chân chính mà nói, trong nháy mắt, đã đủ để có thể quyết định rất nhiều chuyện. CŨng chính sự bùng phát vừa rồi, khiến Lăng Tiêu hiểu được, trong Thánh Vực, mình vẫn chưa thực sự là người mạnh nhất.

Bất quá trước mắt không cần quan tâm đến những người này.

Nhưng Lăng Tiêu không cần quan tâm, không có nghĩa là những người này không quan tâm đến Thục Sơn phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.