Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 714: Những gia tộc thỏa hiệp




Một tiếng này giống như đánh vào lòng những người ở đây, khiến thân thể bọn họ không tự chủ được mà chấn động. Ngay cả Mạc Vong cũng hơi bất an giật giật thân thể mình.

Gia chủ...

Tộc trưởng...

Cha...

Có mấy người gào khóc hướng về phía người vừa ngã xuống kia. Chẳng ai ngờ được LT lại đối với kẻ phản mình như thế, đáp ứng cho bọn họ rời đi nhưng không đợi rời đi khỏi cánh cửa này đã ra tay sát hại.

Con trai người bị giết quay đầu lại, trong ánh mắt đầy hận thù và điên cuồng, giận dữ hét lên:
LT! Ngươi nói lời mà không giữ lời, vào tai trái qua tai phải!

Tôn Lập lúc này lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói:

Muốn chết sao!

Sau đó hai mắt đột nhiên mở ra. Dường như có hai luồng sáng từ trong mắt hắn bắn ra, lạnh lùng nhìn người nọ nói một chữ:
Biến!

Mấy người bị Tôn Lập nhìn vào liền cảm thấy như có một tòa núi lớn đặt trong lòng bọn họ, tâm thần kịch chấn. Họ biết nếu còn ở đây gây náo loạn thì chỉ sợ số mệnh cũng chẳng khác gì, liền vội vã ôm thi thể kia, vẻ mặt xám xịt rời đi.
LT lại như không có chuyện gì phát sinh, vẫn ung dung ngồi đó cười cười, tiếng nói êm ái hỏi:
Có ai còn muốn rời đi không?

Yên lặng, cả một vùng yên lặng!

Những người chủ của các đại gia tộc lúc này trong đầu hỗn loạn, giờ phút này lần đầu tiên nhìn LT có một cảm giác như đứng trước một ngọn núi sừng sững.

Tốt, không có phải không? Tốt lắm, so với dự tính của ta thì tốt hơn rất nhiều.
LT nói:

Giải tán đi. Ngày mai Hoàng Phổ Nguyệt sẽ bắt đầu hướng dẫn các ngươi luật lệ và chương trình của Thục Sơn phái! Cơ hội này không nhiều, các ngươi nên quý trọng nó.

Nhìn những người này tản đi, khóe miệng LT lại hiện lên một nụ cười nhạt lạnh như băng.
Sau khi mọi người đi rồi, Tôn Lập đứng cạnh LT nhẹ giọng nói:

Chủ nhân, như vậy có khiến bọn họ có phản ứng quá kích động hay không? Ví dụ như trong lúc lựa chọn thanh, trung niên vũ giả sẽ có tiêu cực, trong lúc chiến đấu sẽ không đem toàn lực?
LT quay đầu hơi kỳ quái nhìn Tôn Lập, cười hỏi:

Tôn lão, sau này gọi ta là thiếu gia đi. Hễ là người thân cận với ta đều gọi ta như vậy. Chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào cho Tôn gia sao? Tôn Thiết hắn hôm nay mặc dù không mở miệng phản đối nhưng sợ rằng trong lòng hắn cũng mắng ta không hết lời đó nhỉ?

Tôn Lập cười khổ, sau đó trở nên bình tĩnh nói:

Lão nô nếu đã trở thành kẻ hầu của thiếu gia thì sẽ không nghĩ tới người khác nữa. Người mà không có chữ tín thì sao tồn tại được. Càng huống chi lão nô cũng từng là thành viên của Thần Giới. Thiếu gia muốn đối phó thế nào với Tôn gia đó là chuyện của thiếu gia, lão nô không tiện nhiều lời.

LT nghe xong lắc đầu cười. Lời nói này của Tôn Lập cũng có chút ý tứ. Kỳ thực lần này đánh cuộc để LT chiếm đại tiện nghi, có thể nói là tin tưởng LT và mấy vạn đệ tử môn nhân Thục Sơn phái mười phần. Nếu nói về thuật tử vi bói toán thì Tôn Lập còn lâu mới bằng được một Tu Chân giả như LT. Nhưng cẩn thận nghĩ lại LT đột nhiên có cảm giác: Tôn Lập này hình như là cam tâm tình nguyện, không chút phản kháng làm người hầu của mình, lại giao cả bổn nguyên lực cho mình. Điều này khiến LT hơi khó hiểu. Nếu như Tôn Lập có chút ý khác thì LT tiện tay cũng có thể giết chết hắn. LT nếu tử vong thì Tôn Lập cũng không thể sống nổi.

Nếu vậy thì hắn là vì cái gì đây?

LT nghiêng đầu, tựa vào lưng ghế mềm mại, ánh mắt sáng quắc nhìn Tôn Lập:
Tôn Lập, tại sao ngươi lại lựa chọn theo ta?

Tôn Lập thấy LT không trả lời vấn đề của hắn mà lại đưa ra câu hỏi kỳ quái như vậy thì hơi sửng sốt, lập tức trả lời:
Đánh cuộc chịu thua thì lão phu phải theo lời!
LT mỉm cười:
Sợ rằng... Không đơn giản như vậy chứ?
Vậy thì còn vì cái gì?

Thì thế mới phải hỏi ngươi đó!
Đôi mắt LT chăm chú nhìn lên mặt Tôn Lập, trong lòng cảm nhận tia bổn nguyên lực của hắn. Nếu hắn nói dối LT sẽ lập tức cảm thấy.
Khuôn mặt Tôn Lập co lại vài lần, sau đó thở dài một tiếng, nói:

Thiếu gia là người mà chí cao thần Thanh Hà cũng phải kiêng kỵ, tiền đồ trong tương lai không thể hạn lượng. Theo thiếu gia mới có thể có thành tựu càng cao, càng xa hơn.

LT từ trên bổn nguyên lực của Tôn Lập cảm giác được hắn nói thật. Chẳng qua trong lòng LT vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, Tôn Lập này không có khả năng gì mà tính kế với mình. Hắn đơn giản không thèm nghĩ nữa, chuyển đề tài lại chuyện vừa nãy:
Thục Sơn phái sở dĩ không lập nước là vì chí không ở nơi này. Nhưng mà cũng không thể nói là Thục Sơn phái không lập nước thì vô dụng. Nếu có một đế vương mạnh mẽ thì có thể duy trì tình trạng chư hầu, nhưng nếu hoàng gia yếu thế thì lúc đó chúng sẽ nổi dã tâm bừng bừng, thậm chí còn muốn nổi loạn! Nói cách khác các gia tộc thừa nhận địa vị của hoàng gia nhưng hình thức các gia tộc vẫn không có gì khác trước! Hoàng gia chẳng qua chỉ có vẻ ngoài, chỉ là một con rối mà thôi!

Lời LT nói hiển nhiên là Tôn Lập hiểu rõ. Chẳng qua hắn nghĩ lúc này lại đắc tội với tất cả mọi gia tộc, đến lúc chiến đấu thì phải làm sao?
LT nhìn Tôn Lập, cười nhạt nói:

Tôn lão. Ngươi có tin nhay không, không phải LT ta cuồng vọng mạnh miệng. Cho dù tất cả các gia tộc đều rời khỏi đây, chỉ dựa vào mấy vạn đệ tử Thục Sơn phái ta, vẫn có thể...quét ngang toàn Thánh Vực!

Tôn Lập hít sâu một hơi. Hôm nay hắn mới phát hiện ra chủ nhân của hắn lại kiêu ngạo như vậy! Thảo nào mà hắn lại có dũng khí không thèm nể mặt tất cả các gia tộc trong Liên Minh Nam Phương, hắn có dũng khí không thèm coi bọn họ vào mắt, mặc kệ bọn họ bất mãn. Hóa ra từ trong lòng LT vốn chẳng coi Liên Minh Nam Phương này vào đâu!

Mãi tới lúc này Tôn Lập mới cảm thấy thân thể lạnh như băng. Lúc trước tất cả các gia tộc xin gia nhập Thục Sơn phái đều được tiếp nhận, hơn nữa Thục Sơn phái còn cung cấp đan dược giá thấp cho bọn họ, khiến tất cả mọi người đều bị mê hoặc, cho rằng LT muốn dựa vào bọn họ.

Nếu như thế này thì chẳng qua hai bên cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, cùng lắm thì vỗ tay giải tán. Nhưng mãi tới hôm này, LT lấy thế lôi đình tiêu diệt chủ nhân một gia tộc, mới khiến tất cả mọi người đột nhiên cảm nhận được, LT rốt cục đã để lộ răng nhanh giữ tợn đáng sợ của hắn, đôi mắt khát máu đang nhìn chằm chằm vào họ.

Bọn họ vẫn đang muốn tính toán, vẫn muốn thu được lợi ích lớn nhất từ Thục Sơn phái. Hiện giờ xem ra tất cả chỉ là trò cười rồi. Bọn họ đúng là dữ hổ mưu bì! ( dữ hổ mưu bì: bàn bạc với con hổ về việc lột da nó. Muốn kẻ ác làm việc bất lợi đối với bản thân nó, kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì.)

Đáng tiếc chính là những người này tỉnh ngộ thì đã quá muộn! Đừng thấy thế lực của Liên Minh Nam Phương có vẻ khổng lồ như vậy, trên thực tế không ai cho rằng bằng vào quân đội của Liên Minh Nam Phương có thể đánh bại được đám đệ tử Thục Sơn phái sát khí ngập trời kia. Giờ thì có muốn không hợp tác cũng không được nữa!
Loại cảm giác này đối với những người này mà nói thật sự không dễ chịu.

Mà ba người gia chủ Vọng Thiên Thành trước tiên đã tìm LT biểu lộ lòng trung thành, tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ mọi quyết sách của LT. Có người dẫn đầu, hiển nhiên sẽ có người theo bước. Không ít những gia tộc trung, tiểu vốn dựa vào thế lực của những gia tộc lớn nhanh chóng ngả về phía LT.

Bọn họ cũng không như những đại gia tộc thâm căn cố đế, rút dây động rừng. Đối với những thế lực trung bình và nhỏ mà nói, giao an toàn bản thân cho Thục Sơn phái ngược lại mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Đó chính là vì người của bọn họ do Thục Sơn phái bồi dưỡng có thể phát triển tốt hơn nhiều so với khi ở trong gia tộc.
Đại gia tộc không muốn gắn tương lai của mình với Thục Sơn phái, nhưng không muốn cũng không được.

Đối mặt với tình huống này gia tộc lớn nhất Liên Minh Nam Phương – Tôn gia thỏa hiệp đầu tiên. Nguyên nhân chủ yếu chính là Tôn Lập đã gặp Tôn Thiết, nói chuyện với hắn một phen. Còn về việc hai người bọn họ bàn bạc những gì thì không ai biết. Chỉ biết là ngày thứ hai, Tôn Thiết đã đi tìm LT, đồng ý giao thanh, trung niên trong gia tộc cho LT thống nhất huấn luyện. Truyện Sắc Hiệp

Tôn gia thỏa hiệp khiến cho các gia tộc đang do dự cũng lựa chọn thỏa hiệp. Chẳng người nào muốn làm kẻ xui xẻo thứ hai bị LT dùng để lập uy



Trong thư phòng của LT, Thu Thần, Lăng Chí, Lăng Vũ, Gaia, Đường Minh, Trương Đại Niên, Lãnh Vũ và phụ thân của LT – Lăng Thiên Tiếu đều đang có mặt.

Những người này tất cả đều là tướng lãnh binh đoàn Tia Chớp, cũng là nhờ bọn họ nhiều năm huấn luyện mới khiến đệ tử Thục Sơn phái có thể thuần phục Phục Ma Kim Cương kiếm trận, làm cho đại quân Liên Minh Nam Châu tổn thất thảm trọng.

Trên trán LT hiện lên một tia sầu lo. Những gia tộc này mặc dù tạm thời thỏa hiệp nhưng trong tương lai khi quản lý không chừng lại gây ra nhiều chướng ngại cho hắn. Đây cũng là nguyên nhân LT không muốn lập quốc, không muốn xưng đế. Hắn thà là một người ở thượng vị có thực quyền chứ không thèm đi quản lý gia tộc, quá mệt mỏi!

Chẳng qua tình huống trước mắt thì không có kẻ nào LT thấy phù hợp.

Đây là một nhiệm vụ trường kì gian khổ, hoàn toàn bất đồng với việc huấn luyện đệ tử của chúng ta trước đây! Bọn họ đều tới từ các gia tộc, tính tình kiệt ngạo bất tuân. Niềm tin của bọn họ từ trước tới này chỉ là gia tộc!
Tiếng nói LT trầm thấp, chậm rãi vang lên:

Cho nên làm sao để một đám người này tụ hợp với nhau, để bọn họ thuộc về lực lượng chiến đấu của chúng ta, có thể chấp hành nghiêm lệnh, điều này cực kì khó khăn. Mọi người có tự tin là sẽ làm được không?
Thu Thần đột nhiên cười rộ lên, nhìn người thanh nhiên mà hắn ngưỡng mộ này, ôn hòa nói:

LT, ngươi chưa từng vào quân đội cho nên ngươi sẽ không hiểu được vinh quang của quân nhân là gì. Ngươi yên tâm đi! Vũ giả Thánh Vực thì sao? Bọn họ cũng là người! Năm đó bên trong quân đội có bao nhiêu đệ tử quý tộc chứ? Ngươi thử hỏi phụ thân ngươi, sau khi bọn họ trở thành quân nhân có thể vì lợi ích gia tộc mà hi sinh lợi ích của quân đội không?
Lăng Thiên Tiếu mỉm cười lắc đầu, sau đó nói:

Tiêu nhi, con yên tâm đi. Chuyện này cứ giao cho chúng ta. Cho chúng tao thời gian ba năm, chắc chắn chúng ta sẽ huấn luyện cho con một chi quân đội kỉ luật thép!

Lăng Chí nhìn tam đệ, đột nhiên xen vào hỏi:

Lão tam, có truyền Phục Ma Kim Cương kiếm trận không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.