Không ngờ ánh mắt này của Lăng Tiêu lại khiến cho sắc mặt Tinh Linh đột nhiên biến đổi, vội vã bảo vệ bông hoa, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Lăng Tiêu. Bởi bì sợ hãi nên tiếng nói của nàng trở nên run hơi run rẫy:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Đừng hòng làm tổn thương tới nó!
Lăng Tiêu hơi chau mày, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tinh Linh, sau đó thầm nói chuyện với Tiểu Yêu mấy lần trong đầu, xác định đồng xanh thực sự ở dưới bông hoa bảy sắc này. Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống, nhìn Tinh Linh Tạp Kỳ Nhi đã khẩn trương nhìn mình nói:
- Cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, tránh ra. Thứ hai, ta giết ngươi, sau đó kéo xác ra!
- Ngươi, ngươi là đại ác nhân! Ngươi là đồ nhân loại đáng chết!
Tạp Kỳ Nhi vừa phẫn nộ mắng Lăng Tiêu, vừa tránh ra. Bởi nàng từ ánh mắt của nhân loại đáng chết này nhìn thấy sát khí không hề che giấu. Nàng có lý do tin rằng, nếu mình không tránh ra thì nhân loại này sẽ không chút do dự giơ kiếm giết chết mình, tuyệt đối không hề thương hương tiếc ngọc.
Cầu xin ngươi đó, ngươi không nên làm tổn hại tới nó. Nó đã sống mấy trăm năm, là hoa vương của nơi này. Nếu nó chết thì hoa bảy sắc ở nơi này sẽ đều héo rũ cả.
Tạp Kỳ Nhi thấy cứng không được nên bắt đầu cầu khẩn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cũng hơi do dự. Nói thật là hắn cũng không muốn phá huỷ cây cối nơi này. Nguyên nhân rất đơn giản chính là người tu đạo hiển nhiên trân trọng tự nhiên hơn xa người bình thường. Cho dù Tạp Kỳ Nhi không ở nơi này thì Lăng Tiêu cũng cố hết sức không làm tổn thương tới hoa cỏ nơi này.
Tạp Kỳ Nhi thấy Lăng Tiêu lộ vẻ không đành lòng, vội vàng nói:
- Ta, ta có thân phận rất cao quý. Ngươi cần gì có thể nói cho ta biết hay không? Có lẽ...ta có thể giúp ngươi!
- Tiểu Yêu, đồng xanh bề ngoài thế nào?
Lăng Tiêu hỏi Tiểu Yêu trong đầu.
- Đồng xanh là một thứ tinh thể màu vàng, phía trên lại có một nửa màu xanh biếc, nhìn qua giống như là rêu trên đá vậy!
Tiểu Yêu hồi đáp.
- Ngay phía dưới bông hoa này, cũng không quá sâu là có đồng xanh!
Lăng Tiêu không trả lời Tiểu Yêu mà mô tả hình dạng đồng xanh cho Tạp Kỳ Nhi. Tạp Kỳ Nhi nhíu mày suy nghĩ, sau đó chán nản lắc đầu nói:
- Ta chưa từng nghe thấy thứ ngươi nói tới. Chẳng lẽ...thứ đó được chôn giấu dưới này sao?
Công chúa Tinh Linh tộc cũng không phải là loại ngốc nghếch. Nàng chỉ cần quan sát phản ứng của Lăng Tiêu là có thể đoán ra.
Lăng Tiêu gật đầu nói:
- Không sai, xem ra chỉ có thể đào đám đất này lên mới được. Nhưng ta có thể cam đoan với ngươi ta sẽ không làm tổn thương tới bông hoa bảy sắc này. Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện, đó là tuyệt đối không nói chuyện hôm nay cho người khác. Nếu ngươi dám nói ta sẽ huỷ hoại tất cả hoa có nơi này, ngươi hiểu chưa?
Lăng Tiêu nói xong cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn cười. Không ngờ lại có ngày mình phải dùng thứ phương pháp hèn hạ này đi uy hiếp một tiểu cô nương. Hắn cũng không hận Tạp Kỳ Nhi, chỉ là một đứa trẻ to đầu mà thôi.
Tạp Kỳ Nhi vốn đối với nhân loại này đã sinh ra sự sợ hãi vô cùng, hơn nữa Lăng Tiêu lại nắm được điểm yếu của nàng mà uy hiếp. Hoa có này đúng là thứ mà nàng coi trọng nhất, vì thế vội vã gật đầu lia lịa.
- Ngươi yên tâm đi nhân loại. Dù ta không thích ngươi nhưng sẽ không nói chuyện này ra đâu!
Đôi mắt Tạp Kỳ Nhi bừng sáng, đột nhiên hỏi:
- Ngươi tới cứu Karina có phải không?
- Đúng thế thì sao?
Lăng Tiêu nheo mắt, nhìn tiểu cô nương ngây thơ khờ khạo của Tinh Linh tộc này.
- Nếu đúng như vậy thì ta sẽ giúp ngươi!
Tạp Kỳ Nhi nhìn Lăng Tiêu:
- Chẳng qua ta có một điều kiện!
- Điều kiện gì?
- Điều kiện chính là ngươi cứu Karina xong phải đem nàng đi! Nói thật, ta rất ghét nàng! Ta không muốn thấy nàng!
Tạp Kỳ Nhi cắn răng nói.
Lăng Tiêu thầm lắc đầu. Thật đúng là một tiểu cô nương không hiểu chuyện rồi. Chẳng khác gì trẻ con tranh quà bánh, đúng là bị cha mạ nàng chiều hư rồi.
Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu gật đầu:
- Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ mang nàng đi!
- Vậy thì tốt quá rồi!
Tạp Kỳ Nhi thiếu chút nữa là đắc ý tới nhảy lên mà vỗ tay vui sướng.
- Bây giờ ta mang ngươi tới nơi giam giữ nàng!
- Chờ một chút...ta còn phải lấy vật này đã!
Lăng Tiêu không để ý tới Tạp Kỳ Nhi nữa, đâm một kiếm xuống, đào cây hoa bảy sắc lên, sau đó cầm tỵ thổ phù trong tay trực tiếp đâm thẳng vào lòng đất, khiến cho Tạp Kỳ Nhi nhìn thấy mà há hốc mồm.
Lăng Tiêu tìm thấy khối đồng xanh xong rất nhanh chóng đặt cây hoa bảy sắc trở lại chỗ cũ.
- Ngươi làm vậy nó sẽ chết đó!
Vẻ mặt Tạp Kỳ Nhi ai oán nhìn Lăng Tiêu, cuối cùng vẫn không thể giữ an toàn cho cây hoa!
Lăng Tiêu lạnh nhạt cười, từ trong lòng móc ra một bình sứ, dốc xuống vài giọt chất lỏng. Những giọt chất lỏng này rơi xuống đất nơi hoa vương bảy sắc sinh trưởng, một chuyện kỳ quái liền xảy ra!
Cây hoa vương bảy sắc này không ngờ lại nhanh chóng sinh trưởng lên, lấy mắt thường có thể thấy tốc độ tăng trưởng của nó. Hơn nữa ánh sáng trên thân nó thoát ra càng thêm vẻ đẹp đẽ.
- Hả... Nước suối sinh mệnh, làm sao ngươi lại có?
Tạp Kỳ Nhi thật sự là bị dọa cho ngây người, ngơ nhác nhìn Lăng Tiêu. Nước suối sinh mệnh ngay cả mình từ lớn tới nhỏ cũng chỉ có ba giọt! Nhân loại này làm sao lại có được nước suối sinh mạng chứ?
Chẳng qua nàng cũng không có dũng khí hỏi thêm Lăng Tiêu, hai mắt đảo lòng vòng, trong lòng thầm tính kế, mang Lăng Tiêu đi về hướng Karina bị giam.
…....
Có tiểu nội gian Tạp Kỳ Nhi hỗ trợ, Lăng Tiêu quả nhiên dễ dàng gặp được Karina. Trên thực tế, Karina có thể nói là chỉ bị giam lỏng, mất tự do mà thôi nhưng cũng không khổ sở lắm. Chẳng qua khi thấy Lăng Tiêu, nữ hoàng Tinh Linh tộc của nhân giới này kinh ngạc tới ngây người. Nàng đúng là đã bóp hộ thân phù do Lăng Tiêu đưa cho, chẳng qua đó cũng là hành động theo tiềm thức mà thôi. Nàng không thể ngờ được Lăng Tiêu cách nàng mười vạn tám ngàn dặm lại có thể thật sự tìm tới nơi này, hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy.
Karina sau khi nhìn thoáng thấy phía sau Lăng Tiêu đột nhiên đứng dậy vội vàng nói:
- Lăng Tiêu, ngươi đi đi! Tiểu nha đầu Tạp Kỳ Nhi nhất định gọi người tới rồi!
- Đi cùng với ta đi! Lăng Tiêu nhìn Karina, mỉm cười nói.
- Không còn kịp rồi!
Sắc mặt Karina chán nản ngồi trên giường gỗ oán hận nói:
- Tiều nha đầu này oán hận muốn ta chết đi mới thôi. Thật không ngờ nàng lại dẫn ngươi tới nơi này. Lăng Tiêu thực lực của ngươi rất mạnh, ngươi mau đi đi. Tinh Linh tộc có hai cường giả cực mạnh, nếu đi chậm sợ rằng ngươi không đi được nữa đâu.
Lăng Tiêu cười khổ. Hắn đúng là không ngờ tiểu nha đầu Tạp Kỳ Nhi này lại dám giở trò, chẳng lẽ không sợ mình giết nàng sao?
Karina lúc này đột nhiên đi tới bên cạnh Lăng Tiêu, nhẹ nhàng tựa vào lòng Lăng Tiêu, hít sâu vài hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ ửng hồng đến say người, nhẹ giọng nói:
- Mùi vị thật quen thuộc. Lăng Tiêu, ta rất nhớ ngươi!
Lăng Tiêu vỗ nhẹ phía sau lưng Karina, nói:
- Ở chỗ này không vui, đi theo ta thôi!
Karina thản nhiên cười, gật đầu, đôi mắt đột nhiên tuôn nước mắt, chảy dài trên khuôn mặt, rơi xuống đất, nghẹn ngào nói:
- Ừ, mang ta rời khỏi nơi này đi! Bọn họ chẳng hề đối tốt với ta chút nào!
Bên ngoài đột nhiên truyền tới một loạt tiếng gào thét. Có mười mấy người đã vây quanh bốn phía. Lúc này tiếng nói vô cùng đắc ý của Tạp Kỳ Nhi vang lên:
- Hừ, để ta xem lúc này ngươi làm sao chạy thoát được! Dám uy hiếp công chúa Tạp Kỳ Nhi vĩ đại! Hôm nay ngươi sẽ biết hậu quả đắc tội với ta!
Lăng Tiêu cũng chẳng thèm nhìn cô bé đang đắc ý vô cùng kia mà nhìn đến một người phụ nữ già nua. Người phụ nữ này khiến Lăng Tiêu có cảm giác không thoải mái. Từ thân thể bà ta không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào nhưng hiển nhiên người này không đơn giản!
Quả nhiên người phụ nữ này đảo mắt đánh giá Lăng Tiêu vài lần, sau đó cất tiếng khàn khàn nói:
- Nhân loại, ta không biết ngươi từ đâu có được nước suối sinh mạng. Nước suối sinh mạng chính là thánh vật của Tinh Linh tộc ta, ngươi phải để nó lại đây, không nên cố động võ trong Tinh Linh tộc. Karina phía sau ngươi hẳn đã nhắc nhở ngươi, động võ trong Tinh Linh tộc thì sẽ gặp phải hậu quả gì! Hãy chịu sự phán xét của chúng ta đi! Người từ bên ngoài tới, ngươi mặc dù không làm nên tội ác gì nhưng đã nhiễu loàn nghiêm trọng cuộc sống của chúng ta! Bởi vậy sau khi các trưởng lão trong Tinh Linh tộc quyết định đã phán xét ngươi chịu sự trừng phạt. Ngươi sẽ bị chúng ta giam giữ trong một trăm năm cho ngươi hối lổi!
Bà lão tinh linh này vừa nói vừa trừng mắt nhìn Karina, âm dương quái khí nói:
- Về phần ngươi, tiểu tinh linh có huyết mạch hoàng tộc, ngươi đã vì phạm nghiêm trọng quy củ của Tinh Linh tộc. Ta sẽ khiến cho ngươi phải chịu thống khổ tới chết...
Tạp Kỳ Nhi đại khái không ngờ kết quả sẽ nghiêm trọng như vậy, lập tức chạy ra nhìn lão bà tinh linh nói:
- Trưởng lão, không... Không phải như vậy! Ngươi đừng nên giết bọn họ! Giam họ lại là được rồi!
Tiểu cô nương thích làm loạn nhưng trong lòng thì vẫn thiện lương.
Lão bà tinh linh lạnh lùng liếc nhìn Tạp Kỳ Nhi một cái, cất giọng lạnh như băng nói:
- Công chúa điện hạ, người còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác! Tinh Linh tộc có quy củ của Tinh Linh tộc, ngươi chi cần làm công chúa cho tốt là được rồi! Những chuyện của bọn họ hãy để chúng ta xử lý đi... Nguồn: http://truyenfull.xyz
- Nhưng mà...
Tạp Kỳ Nhi có vẻ muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị lão bà tinh linh ngắt lời.
- Không có nhưng nhị gì cả, công chúa điện hạ!
Lăng Tiêu lúc này không nhịn được phì cười một tiếng.
- Nhân loại chết đến nơi kia, ngươi cười cái gì? Ngươi cho rằng hai người cường đại tới đảo này là địch nhân của chúng ta sao? Hừ, ngươi lầm rồi! Bọn họ cũng chỉ tranh giành Karina mà thôi, chẳng có quan hệ gì với Tinh Linh tộc chúng ta. Cho nên ta khuyên ngươi không nên có chủ ý quỷ quái gì nữa!
Không biết tại sao trưởng lão Tinh Linh tộc này khi nhìn thấy hình dáng của Lăng Tiêu trong lòng lại có một cảm giác không tốt. Nhân loại này gây cho bà áp lực quá lớn!
Phải nhanh chóng khống chế nhân loại này. Còn về Karina thì có hai đại nhân vật che chở cho nàng, mình nói những lời này chẳng qua chỉ để hù dọa mà thôi.
Thật sự là một con bé khốn kiếp may mắn!
Trưởng lão Tinh Linh tộc thầm oán hận trong lòng.