Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 100: Tiểu Tịch cùng anh về nhà



Bỗng nhiên hình ảnh chuyển một cái, Đường Tịch thấy hai người đứng ở bờ biển,một người là Kiều Lương,một người là Tần Hân Dĩnh,Tần Hân Dĩnh hình như là đang nói với Kiều Lương cái gì đó,nhưng Kiều Lương vẫn dùng biểu tình vô cảm,nhìn chằm chằm biển… Đường Tịch muốn hướng về phía hắn bơi đến,nhưng lại phát hiện bát kể mình có dùng lực mạnh đi chăng nữa,vẫn cứ đứng ở nơi đó bất động không nhúc nhích được,bỗng nhiên hình ảnh lại chuyển một cái,cô lại ở bên trong một cái biệt thự,nhìn Kiều Lương ôm lấy một cái cái hộp nhỏ,bên trong là một ngón tay của chính cô. Hắn mệt mỏi nằm ở mép giường lớn tiếng khóc…. Đường Tịch không cầm được,nước mắt rơi xuống,cô lớn tiếng khóc:”Kiều Lương! Kiều Lương!Em ở chỗ này!Em ở chỗ này,anh nhìn em đi,van cầu anh nhìn em đi có được hay không! Ô ô ô ô…...” Cô tận mắt thấy Kiều Lương cuốn rúc vào trên giường che trái tim của mình,khóc một cách bất lực,cứ lặp đi lặp lại nói yêu cô,nói cô hãy trở lại bên người hắn,lòng cô giờ đây như bị một thứ gì đó nắm siết rất chặt,đau….vô cùng đau.Cô liều mạng lớn tiếng kêu:”Kiều Lương,anh nhìn em,em thật sự không có chết…Em không có chết,anh đừng khổ sở như vậy nữa có được hay không?” Đang nằm ở trên giường,Kiều Lương đột nhiên đứng phắt dậy,đi tới phòng tắm, Đường Tịch đuổi sát theo,nhưng khi cô nhìn thấy Kiều Lương đánh một quyền vào chiếc gương trong phòng tắm,tay hắn bị máu tươi nhiễm đỏ,cô liền hối hận vì chính mình theo không kịp:”Kiều Lương em van cầu anh,anh đừng làm tổn thương tới mình như vậy nữa có được hay không?…. Đều là em không tốt,nếu như em ghi tên mình vào lá thư,sẽ biết anh hiều năm như vậy vẫn hướng trái tim về em,em cũng sẽ không tâm địa sắt đá như vậy mà không liên lạc với anh…xin ngươi….. Xin anh đừng làm tổn thương chính mình như vậy nữa có được hay không?!...” Đường Tịch tiến lên muốn giữ lấy tay Kiểu Lương lại,mới chợt nhận ra mình căn bản không thể làm được…..... Cô hiện tại chính là một cô hồn dã quỷ,cái gì cũng làm không được! Đường Tịch lúc này vô cùng thống khổ, không giúp nhìn mình hai tay, tại sao sẽ như vậy, nàng không đụng tới Kiều Lương… Ai tới giúp một tay nàng…. Nàng cho tới bây giờ không có như thế bất lực qua, ở nàng phát hiện mình chết, sống lại đến trên người Tiêu Nhu thời điểm nàng đều không có như thế bất lực qua, nhưng là bây giờ nàng cảm giác mình không giúp phải chết, nàng không đụng tới Kiều Lương, Kiều Lương không thấy được nàng, hắn ở tổn thương chính hắn…... Nàng cũng không có thể ra sức! Đường Tịch lúc này vô cùng thống khổ nhìn hai tay mình, tại sao lại như vậy?Cô không đụng được tới Kiều Lương… Ai tới giúp cô mộ tay đi…. Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy bất lực như thế,ngay cả khi phát hiện ra mình chết,sống lại trên người Tiêu Nhu cũng không hề thấy bất lực, nhưng bây giờ cô có cảm giác mình chết,không đụng được tới Kiều Lương, Kiều Lương cũng không thấy được mình,thấy hắn làm tổn thương chính hắn,…...Cô cũng không thể ra sức! Cô đứng ở bên giúp đỡ Kiều Lương,thân thể của Kiều Lương bị nước làm thêm ướt,máu không ngừng chảy ra trên tay hắn cũng được nước rửa sạch….. Không biết qua bao lâu, Kiều Lương rốt cuộc cũng đứng lên,cô nghe được tiếng điện thoại di động kêu… Kiều Lương mặc áo choàng tắm nghe điện thoại,cô nhìn thần sắc của hắn dần dần thay đổi,thấy hắn khàn khàn kêu một tiếng:”Cô là ai?” Đường Tịch kinh ngạc vui mừng gật đầu,cô đụng ngã bên cạnh hắn, liều mạng gật đầu:”Là em, là em đây A Lương,anh thấy em sao?Anh thấy em đúng không?Em là tiểu Tịch a,anh nhìn em đi a……” “Đường Tịch?” Đường Tịch thấy Kiều Lương thời điểm nói câu này thanh âm đều run rẩy,hắn thật giống như không thể tin được điện thoại di động của người đối diện là Đường Tịch, nhưng hắn lại thấy trực giác truyền đến pha lẫn sự kinh hỉ, thật sự là Đường Tịch sao? Hắn nhìn vết thương trên tay,hỏi lại:”Là Đường Tịch sao?” Đường Tịch gật đầu, đưa tay sờ gương mặt Kiều Lương:”Là em là em,em đang ở bên cạnh anh,anh nhìn em đi a… A Lương,nhìn em a...” Bỗng nhiên Kiều Lương đem điện thoại di động vứt qua một bên, cả người run lên ngồi phịch xuống giường, hốc mắt đỏ bừng, nỉ non giễu cợt:”Cô ấy đã chết, làm sao có thể sẽ gọi điện thoại cho mày?Kiều Lương mày đừng nằm mơ, về sau mày liền sống ở trong giấc mộng của chính mình đi!” “A Lương,anh không có,anh không có sống ở trong giấc mộng, em đang ở ngay bên cạnh anh đây!Em sẽ ở bên anh!” Đường Tịch nghe được Kiều Lương trầm lặng nói câu kia liền điên cuồng gào thét nói, nhưng là căn bản Kiều Lương không nghe được cô đang nói gì… Đường Tịch chợt đứng lên muốn đập vỡ cái gì đó để thu hút sự chú ý của Kiều Lương,nhưng lại phát hiện bản thân mình cái gì cũng không thể đụng tới. Cô thống khổ ôm lấy đầu của mình đứng bên người Kiều Lương:”Tại sao có thể như vậy….. Tại sao có thể như vậy…” Ngay vào lúc này Đường Tịch chợt nghe thấy tiếng chuông,cô thấy Kiều Lương đột nhiên hưng phấn chạy đi cầm lấy Laptop mở ra,sau đó mở ra hòm thư..... Đường Tịch thấy phía ghi thời gian và tên người chợt khóc lớn hét lớn lên:”nguyên lai là ngày ấy….. Là ngày ấy…….” Bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại, toàn bộ hình ảnh lại đổi,nơi này đối với cô cũng không tính là xa lạ,ánh mắt cô lướt qua một cái,thấy Kiều Lương đi một mình ở bờ biển,sắc mặt không khá lắm,hơn nữa râu của hắn hơi dài, không biết đã bao lâu chưa cạo,nhìn qua giống như một người đàn ông mới trải qua tang thương. Đường Tịch trải qua sự kiện ở biệt thự cũng không kích động như vậy nữa,cô lẳng lặng đi bên cạnh Kiều Lương, nhìn lấy hắn từng bước từng bước đi ở bờ biển,thỉnh thoảng dừng bước ngoảnh mặt về hướng cô nhìn một lúc,giống như là nhìn thấy thấy cô vậy. Khóe miệng Đường Tịch mang theo ý cười nhàn nhạt,đưa tay nắm lấy tay hắn,hỏi nhỏ:”Anh đang cười cái gì?” Kiều Lương nhếch miệng lộ ra một đường cong nhàn nhạt,rất là ôn nhu, hắn tự tay sửa lại một chút tóc bên tai cô,nhẹ giọng nói:”Anh đang cười vì ảo giác hôm nay lại chân thật như vậy,em lại còn cười với anh.” Đường Tịch nghe trong lòng thật thống khổ, nguyên lai hắn bình tĩnh tiêu sái ở bờ biển như vậy,căn bản không phải bởi vì tâm tình đã buông xuống,mà là hắn hiện tại đã hoàn toàn tạo ra cho mình một giấc mộng,hắn ảo tưởng cô đang ở bên cạnh hắn.Đường Tịch đưa tay ôm lấy Kiều Lương,thấp giọng nói:”Đây không phải là ảo giác,em đang ở bên cạnh anh, A Lương,anh thấy em thật sao?” “Đúng vậy,anh thấy em,cho nên đây không phải là ảo giác.” Kiều Lương đưa tay muốn ôm chặt Đường Tịch, nhưng Đường Tịch lại thấy hắn và không khí ôm nhau,nước mắt cô lại không tự chủ được mà rơi xuống. Tại sao… Tại sao lại như vậy? Hắn rõ ràng có thể thấy cô a!Hơn nữa cô cũng có thể nắm được tay hắn,tại sao hắn lại không đụng được cô? Tại sao lại như vậy? Kiều Lương bỗng nhiên hướng bờ biển đi tới, Đường Tịch hốt hoảng hô lớn:”A Lương, hiện tại trời tối, chúng ta về nhà đi, nước biển rất lạnh, đừng đi ra ngoài đó!” Kiều Lương hướng mắt về phía bên cạnh mình nhìn một cái,bỗng nhiên hắn nhíu mày, vừa buông ra, gật đầu đi trở về:” Được, chúng ta trở về, chúng ta trở về cơm nước thôi!Tiểu Tịch đói không?” Đường Tịch gật đầu, “Đói!Em muốn ăn tôm hùm lớn, chúng ta trở về ăn tôm hùm lớn có được hay không?Đừng chơi ngoài bờ biển nữa.” Đường Tịch là thật sợ, nàng sợ hãi Kiều Lương không chú ý liền đem chính hắn giết chết,sợ hắn cứ như vậy hướng ra biển,khẳng định chính là tự hủy hoại bản thân…. Cô đưa tay nắm lấy tay Kiều Lương,Kiều Lương trở tay nắm lấy tay cô,nhẹ giọng nói:”Chúng ta tới đây đã mấy ngày, tiểu Tịch,chưa tới hai ngày nữa,em liền cùng anh trở về nước có được hay không?thật ra ở đây không hề dễ chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.