Đường Tịch không ở lại cùng bọn họ trễ nãi thời gian, đẩy ra cửa phòng giải phẩu đi vào. Cô có cảm giác thời gian của mình không còn bao nhiêu, cô nhất định phải tranh thủ trong thời gian ngắn nhất kết thúc ca giải phẫu này. Phòng giải phẫu đèn sáng lên, anh em hai người ngồi ở trên hành lang nhìn lấy đèn phòng giải phẫu, chỉ cảm thấy không ngừng có cảm giác giày vò, bọn họ lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, rõ ràng cảm giác thời gian đã trôi qua lâu, ngước mắt nhìn lại mới năm phút. Sắc trời từ từ tối lại, phòng giải phẫu đèn cũng rốt cuộc cũng tắt, phòng giải phẫu cửa mở ra. Bên trong mấy người bác sĩ vẻ mặt tươi cười đi ra, Đường Tịch bị bọn họ vây quanh ở chính giữa. Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái hai người liếc nhau một cái, biết anh cả giải phẫu thành công. Hai người cùng đi tới, Đường Tịch nhìn lấy đứng ở trước mặt mình hai anh em, xoay người đối với những ị bác sĩ kia cùng y tá nói: “Đa tạ các vị phối hợp, tôi cùng hai vị Tiêu tiên sinh còn có lời muốn nói, chúng ta ngày khác trò chuyện tiếp.”
Tiêu Sái bọn họ nghe Đường Tịch nói như vậy, lập tức biết Đường Tịch cũng không muốn để cho những người đó biết thân phận của cô, lập tức nói: “Chuyện ngày hôm nay không cho phép nói với bất kỳ ai, các người đi xuống trước đi.”
“Được rồi, mọi chuyện đã tốt đẹp.”
Trong đó một cái giáo sư có lí lịch cao nói: “Cái kia bác sĩ Đường, chúng ta ngày khác trao đổi thêm kiến thức y học nữa, cái này hơn một giờ giải phẫu mặc dù thời gian không lâu, nhưng là lại vô cùng khó khăn. Đường bác sĩ cũng đã trút xuống toàn bộ tinh lực của mình, hiện tại khẳng định mệt lả, chúng ta đi trước, tiên sinh nghỉ ngơi tốt.”
Đường Tịch cười một tiếng, gật đầu một cái. những người kia rời đi, Đường Tịch mới lấy ra đồ che mặt miệng mũi đối với Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái cười một tiếng, nhẹ nói nói: “Anh hai, anh ba, anh ấy không sao rồi.”
Nói xong, người cứ như vậy mềm nhũn ngã trên mặt đất, Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh chưa kịp ôm lấy cô. Tiêu Sái lớn tiếng nói: “Nhanh đưa đi phòng cấp cứu!”
Tiêu Cảnh trầm giọng nói: “Trước tiên đem thay quần áo trên người Tiểu Nhu.”
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh mấy cái đem đồng phục giải phẩu những thứ kia toàn bộ cởi ra, lại đem cái mũ tiếp đó, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của cô trắng bệch, Tiêu Sái mặt lộ lo âu, ánh mắt đỏ lên: “Em nói Tiểu Nhu đây sẽ không là xảy ra chuyện gì chứ?”
Anh em hai người một người cầm lên đồng phục giải phẩu trên đất, một người ôm lấy Đường Tịch thật nhanh hướng phòng cấp cứu chạy đi, ngay cả y tá theo trong phòng giải phẫu đẩy ra Tiêu Dao đều không quản. Mới vừa từ sự tình phòng giải phẫu trở lại phòng cấp cứu bác sĩ khoa ngoại thấy Tiêu Cảnh lại ôm lấy một cô gái toàn thân là máu đến trước mặt chính mình. Trong lòng gào thét bi thương, cái này Tiêu gia vợ lẽ đều là làm gì a! Một người thì toàn thân là vết thương đạn bắn, thiếu chút nữa chết, cái này lại tới một cả người là máu….. Mới vừa từ chiến trường trở lại sao? Nhưng là lại không dám nói thêm cái gì, mau tới trước để cho Tiêu Cảnh đem người đặt ở trên giường bệnh cho Đường Tịch kiểm tra, phát hiện Đường Tịch trên người cũng không có ngoại thương, hắn cau mày: “Vị bệnh nhân này cũng không có bị thương a.....”
Tiêu Cảnh quát lên: “Trên người em ấy chính là sơn đỏ! Ngươi vội vàng nhìn một chút, em ấy vì sao lại hôn mê!”
Bác sĩ khoa ngoại khóe mắt co quắp nhiều lần, rõ ràng là máu người, cậu chính là nói thành là sơn đỏ, Tiêu Tam thiếu gia cậu thật là lợi hại! Bất quá nếu người ta nói là sơn đỏ, đó chính là sơn đỏ nữa à, hắn chỉ là một ác sĩ, phụ trách cứu người mà thôi, cũng không phải là trinh thám phải phụ trách tra án…. Đúng rồi, hôm nay A thành phố không có phát sinh cái gì án mạng chứ? Bác sĩ khoa ngoại một bên oán thầm một bên nắm ống nghe cho Đường Tịch kiểm tra, thấy Đường Tịch gương mặt đó có một hồi hoảng hốt, lại tiếp lấy kiểm tra, một hồi lâu mới cau mày nói: “Vị bệnh nhân này cơ thể bị trống rỗng.”
Tiêu Sái lững thững tới chậm, nghe được câu này, anh nhướng mày một cái, lạnh như băng nhìn về phía bác sĩ khoa ngoại: “Có ý gì?”
Bác sĩ khoa ngoại hơi nhíu mày, nói thật, ông cũng không giải thích rõ ràng, nhưng là duy nhất có thể nói là được….
: “Người mắc bệnh này trong thân thể không có thứ gì… Dĩ nhiên không phải nói lục phủ ngũ tạng không có, mà là trong cơ thể của cô ấy sức mạnh giống như là bị cái gì rút đi một dạng, hoặc là có thể nói thân thể của cô ấy hiện tại đang lấy một loại tốc độ cực nhanh suy kiệt, các cậu biết chưa?”
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh cả người thay đổi lạnh giá. Bọn họ biết, Tiểu Nhu đã từng nói mình là tiên nữ, nhưng là bọn họ căn bản không tin tưởng. Nếu như Tiểu Nhu là tiên nữ mà nói, cô làm sao sẽ bị khi dễ thành bộ dáng kia, nhưng là hôm nay bọn họ chính mắt thấy năng lực của cô, bọn họ tin tưởng cô là tiên nữ… Chẳng lẽ Tiểu Nhu là bởi vì linh lực dùng hết, cho nên mới như vầy phải không? “Có biện pháp gì có thể cứu em ấy?”
Tiêu Cảnh lạnh như băng hỏi. Tiêu Sái nói: “Nghĩ hết tất cả biện pháp, phải cứu được! Bất kể trả giá cao gì đều phải làm!”
Nếu như Tiểu Nhu cứ như vậy chết, không chỉ có bọn họ trong hội cứu, anh cả nhất định sẽ chết, Tiểu Nhu thật vất vả đem hắn cứu trở lại, bọn họ không muốn lập tức mất đi hai người thân! Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái đồng thời nghĩ tới cha mẹ của mình. Nếu như mẹ ba bọn họ biết Tiểu Nhu vì cứu anh trai mà hôn mê bất tỉnh mà nói, khẳng định cũng sẽ áy náy phải chết. “Tôi chỉ có thể trước cho cô ấy truyền vô nước biển, nhưng là những thứ khác tôi không giúp được.”
Bây giờ cũng chỉ có thể cho cô gái này truyền vào dịch dinh dưỡng, vì cô gái này vừa không có bị thương…. “Phòng ngừa tất cả khí quan suy kiệt!”
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh đồng thời la lớn. Bác sĩ khoa ngoại lắc đầu: “Cô ấy suy kiệt không phải là khí quan suy kiệt, bây giờ tôi và các người không nói rõ ràng được, các người bây giờ có thể làm chính là đợi được không?”
“Đi tìm cho tôi các người tất cả qua tới đây!”
Tiêu Cảnh hét lớn, đây là cái gì không đáng tin cậy bác sĩ a, nói em gái của hắn cơ thể tốc độ suy kiệt cực nhanh, nhưng là vừa mới..... Bác sĩ khoa ngoại nhíu mày một cái, để cho y tá đi gọi não khoa chạy qua đến, não khoa truyền thụ cho Đường Tịch làm một cái toàn diện kiểm tra, lắc đầu, “Người mắc bệnh này không phải là điên chết, nhưng là tôi cũng không thể bảo đảm cô ấy có thể hay không tỉnh lại, thân thể của cô ấy quá yếu ớt, sống đến bây giờ cũng là một kỳ tích.”
“Tôi đương nhiên biết là kỳ tích!”
Tiêu Sái tức giận nói ra không ra lời, chỉ có thể bực mình để cho bọn họ đi chuẩn bị phòng bệnh. Phòng bệnh ngay tại bên cạnh Tiêu Dao phòng bệnh, hai anh em một người trông coi Đường Tịch một người trông coi Tiêu Dao. Trong lòng áy náy không dứt, bọn họ ở thời điểm anh cả nguy hiểm không có năng lực giú đỡ, ở em gái hôn mê bất tỉnh thời điểm vẫn là không có năng lực, tại sao hai người bọn họ như thế không có tác dụng đây! Đường Tịch lâm vào thật sâu mà trong bóng tối, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người không ngừng chìm xuống. Cô nhắm chặt ánh mắt chợt mở ra, lại phát hiện chính mình ở trong nước biển. Cô nhìn thấy một trận máy bay từ trên trời hạ xuống, ở đụng phải nước trong nháy mắt đó máy bay nổ tung, cô nhìn thấy mình bị nổ thịt nát xương tan, duy nhất hoàn hảo một cái tay bị một con cá ăn thịt người cắn một đoạn, còn lại một cái đầu ngón tay út, cô điên cuồng hét to..... Tại sao có thể như vậy! Cô tại sao lại tới nơi này? Cô bây giờ không phải là đã thành Tiêu Nhu rồi sao? Vì sao lại thấy hình ảnh chính mình chết! Chẳng lẽ mình thật đã chết rồi sao?