Ngạo Mạn Và Ôn Nhu - Mộc Chước Tỷ Tỷ

Chương 10



“Ăn sáng nào.” Hà Nguyệt bưng sủi cảo hấp và nước chấm lên bàn, rồi múc một bát cháo kê, một đĩa trái cây thập cẩm đặt trước mặt Cố Nhiên.

Cố Nhiên bừng tỉnh, hơi ngượng ngùng gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng…… Nóng nóng nóng! Nhưng thật thơm, thật ngon, lớp vỏ sủi cảo bên ngoài trong suốt, rất mỏng và dai, bên trong là thịt heo ướp thấm vị và một con tôm lớn, tươi ngon mọng nước, thật sự quá ngon! Cố đại minh tinh đã quen với những hộp cơm mang đi hàng ngày, gần như sắp khóc vì cảm động, sao lại có sủi cảo hấp ngon đến như vậy!

Hà Nguyệt thấy đại minh tinh ăn ngon miệng, yên tâm, quay người vào bếp rửa bát.

“Cậu không ăn sao?” Cố Nhiên vừa ăn vừa nói lắp bắp.

“Không sao đâu, đợi anh ăn xong em sẽ ăn.” Tony trước đó đã nói với Hà Nguyệt, Cố Nhiên không thích ăn cùng người khác, đặc biệt là những “người hầu” như trợ lý và nhân viên công tác, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của hắn.

“Cùng ăn đi.”

“Hả?” Hà Nguyệt ngơ ngác nói.

Cố Nhiên chỉ chỉ chiếc ghế đối diện mình, vẻ mặt như thể đó điều là hiển nhiên, “Hả gì chứ, cùng ăn đi!”

“…… Ồ.” Hà Nguyệt ngẩn người một chút, rồi cười nói, “Cảm ơn.”

Hà Nguyệt lấy bát đũa, múc một ít cháo, ngồi ở vị trí đối diện Cố Nhiên.

“Nấu cũng khá ngon đấy.” Cố đại minh tinh dù có khen người khác, cũng luôn tỏ ra cao ngạo.

“Thật sao? Vậy tốt quá.”

“Trưa nay tôi muốn ăn bò bít tết.”

“Được.”

“Một lát nữa bạn tôi đến, cậu dọn dẹp phòng một chút.”

“Được.”

Cố Nhiên nhướng mày, “Không tò mò bạn nào à?”

“…… Không đâu.” Hà Nguyệt đương nhiên không tò mò, cậu chỉ cần nấu ăn, dọn dẹp phòng và phục vụ cho cấp trên của mình, còn chuyện đời tư của ngôi sao, không phải là việc mà trợ lý nên quan tâm.

Cố Nhiên chán nản nhét miếng sủi cảo cuối cùng cho vào miệng, đứng dậy duỗi người, lắc lư đi đến sofa nằm nửa người mở tivi. Hắn sờ vào cái bụng tròn vo, ăn no đến mức không muốn động đậy.

Hà Nguyệt dọn dẹp hết đĩa bát trên bàn vào bếp, rửa sạch sẽ, lại lau bếp một lượt, rửa tay sạch rồi mới từ bếp bước ra.

Cố Nhiên thấy Hà Nguyệt đi ra, giơ tay gọi cậu lại, “Cậu lại đây một chút.”

Hà Nguyệt nghe lời đi tới, “Có chuyện gì?”

Cố Nhiên duỗi một chân ra, đặt lên gối tựa trên sofa, vừa xem tivi vừa nói, “Chân tôi mỏi, massage cho tôi một chút.”

“…… Em không giỏi lắm……”

“Nói nhảm gì vậy.” Cố Nhiên không hài lòng nói, “Massage có gì mà không biết? Thuê cậu có lợi ích gì?”

Hà Nguyệt chỉ còn cách quỳ xuống bên sofa, thử nắn nắn chân Cố Nhiên, hỏi, “Như vậy được không?”

“Được.” Cố Nhiên chỉ huy nói, “Cậu ngồi lên sô pha, ngồi bên cạnh tôi.”

Hà Nguyệt ngồi lên, đại minh tinh nằm ngang, chân dài đè lên đùi Hà Nguyệt.

“Cậu cứ như vậy…… đúng, mạnh tay một chút.”

Hà Nguyệt cúi đầu giúp Cố Nhiên massage chân, ngón tay thon dài trắng nõn, lực massage không quá mạnh, nhưng cảm giác nhẹ nhàng cũng rất thoải mái. Cố Nhiên mặc quần shorts ở nhà đến đầu gối, khi massage đã xắn ống quần lên, vì dáng người cao lớn, chân cũng tự nhiên dài, có cơ bắp rắn chắc, ngón tay mềm mại của chàng trai lướt qua bắp chân hắn, cảm giác mềm mại khiến một bộ phận nào đó của hắn lại “tỉnh táo” lên.

Hà Nguyệt không nhận ra sự bất thường của Cố Nhiên, vẫn ngoan ngoãn massage cho hắn.

Cố Nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng trai, không chút phòng bị, khàn giọng nói, “Lên trên một chút, ở đùi.”

Hà Nguyệt nghe lời ấn vào vị trí đùi, lại cảm thấy cơ đùi của Cố Nhiên căng cứng bất thường, Hà Nguyệt giúp hắn xoa bóp đùi, “Cơ bắp cứng quá, thư giãn một chút.”

Thực ra không phải cơ bắp cứng, mà là Cố Nhiên đã dựng lên một cái lều, hắn ngửa đầu dựa vào sofa, không nói gì.

Hà Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, trong lúc massage, tay vô tình chạm vào vùng đùi bên trong của Cố Nhiên, mới nhận ra “chỗ cứng” của hắn.

Hà Nguyệt hoảng hốt rút tay lại, cả người cứng đờ không dám cử động. Đều là nam giới, cậu đương nhiên không ngu ngốc đến mức không nhận ra Cố Nhiên đã cương lên.

Cố Nhiên mở mắt ra, nhìn khuôn mặt chàng trai mặt tái nhợt vì sợ hãi, bỗng nhiên mỉm cười.

Hà Nguyệt chợt có linh cảm không hay.

Quả nhiên, ngay giây sau Cố Nhiên đã thu lại ý cười, thân hình cao lớn lao tới, thô bạo đè Hà Nguyệt dưới thân.

“Anh làm gì vậy…… buông ra, buông tôi ra ……”

Cố Nhiên đẩy Hà Nguyệt ngã xuống sofa, dùng chân đè chặt hai chân của chàng trai, một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, ép hai cánh tay cậu lên đỉnh đầu để ngăn cậu giãy dụa.

Hà Nguyệt không thể động đậy, bộ đồ ngủ trên người không biết từ lúc nào đã bị xé rách, lộ ra bộ ngực trắng nõn trơn bóng, cậu run rẩy nói: “Anh…… anh muốn làm gì……”

“Làm gì?” Cố Nhiên hôn lên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của chàng trai, “Cậu.”

“Đừng……” Đầu óc Hà Nguyệt trống rỗng, chỉ có thể cố gắng giãy dụa, nhưng sức lực của cậu quá nhỏ so với Cố Nhiên, dù có giãy dụa thế nào cũng chỉ có thể bị đối phương đè dưới thân trong tư thế nhục nhã.

Cố Nhiên thấy chàng trai dưới thân mình tuyệt vọng cắn chặt môi dưới, đáy mắt hiện lên một tầng nước, nước mắt dần dần dâng lên, khuôn mặt tái nhợt, dáng vẻ kháng cự và sợ hãi giống như một con thỏ bị ai đó xách tai.

Đột nhiên hắn cảm thấy mất hứng.

Chỉ là một trợ lý nhỏ bé, sợ gì chứ? Làm như Cố Nhiên hắn đang cưỡng hiếp người này vậy.

“Cậu không muốn?”Cố Nhiên lạnh lùng nhìn chàng trai dưới thân.

Giọng nói của Hà Nguyệt nghẹn ngào: “Buông tôi ra……”

Cố Nhiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy buông tay ra.

Hà Nguyệt mặt đầy nước mắt, cơ thể mềm nhũn vô lực, run rẩy bò dậy khỏi sô pha, vừa định đứng lên thì bị Cố Nhiên đá một cái thật mạnh vào bụng, ngã sõng soài xuống đất.

Cố Nhiên không biết cơn tức giận từ đâu mà ra, lại đá thêm hai cái nữa, “Cậu giả bộ đáng thương cái gì?! Tôi còn chưa làm gì cậu đâu.”

Hà Nguyệt đau đến mức nói không nên lời, ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất, trước mắt tối sầm lại. Một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân của Cố Nhiên dần dần đi xa, dường như đã lên lầu trở về phòng mình, cậu lúc này mới chống tay vào sô pha từ từ đứng dậy, run rẩy mặc lại quần áo, dạ dày đau thắt từng cơn, mấy cú đá vừa nãy của Cố Nhiên không hề nương tay chút nào.  

Hà Nguyệt đau đến mức không chịu nổi, dựa vào sô pha điều chỉnh hơi thở, cậu biết rõ Cố Nhiên tính tình thất thường, nhân phẩm thấp kém, nhưng vì người đó thỉnh thoảng lại tỏ ra “tốt bụng”, nên cậu đã tự lừa mình dối người rằng hắn chỉ là tính tình nóng nảy, chứ bản chất không xấu. Nhưng thực tế thì sao, người đó chính là một tên khốn nạn.

Hà Nguyệt vốn là như vậy, luôn nghĩ tốt về người khác, cuối cùng mới phát hiện ra chỉ có một mình cậu đang ngốc nghếch ôm mộng tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.