Ngạo Mạn Và Ôn Nhu - Mộc Chước Tỷ Tỷ

Chương 16: Miệng cứng lòng mềm



Khi trở về nhà Cố Nhiên đã là sáu giờ tối, mùa hè trời tối muộn, bên ngoài biệt thự ánh nắng vẫn rực rỡ, nhưng trong phòng của Cố Nhiên lại tối tăm như một nhà xác.

Hà Nguyệt vừa bước vào đã bị dọa sợ, trong nhà tối om, mò mẫm mở đèn, mới thấy Cố đại minh tinh đang nằm bất động như xác chết trên sô pha.

“Cố Nhiên?!” Hà Nguyệt còn tưởng xảy ra cướp bóc hay tập kích gì, vội vàng chạy đến xác nhận xem đại minh tinh còn sống hay chết.

“Xác chết” trên sô pha bỗng ngồi dậy, làm Hà Nguyệt sợ hãi lùi lại một bước.

Cố Nhiên tóc tai rối bù, nhưng biểu cảm lại rất nghiêm nghị, “Cậu tắt điện thoại của tôi?”

“A…… không phải……” Hà Nguyệt lại lùi thêm vài bước.

“Cậu muốn chết à?” Cố Nhiên đứng dậy, dáng người cao lớn làm Hà Nguyệt hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối.

Hà Nguyệt bị Cố Nhiên ép lùi về phía tường, không biết phải giải thích thế nào. Là em trai tôi tắt điện thoại? Trong giờ nghỉ anh không nên gọi cho tôi? Tôi đã xin nghỉ rồi? Cảm giác dù nói gì cũng sẽ bị Cố Nhiên đánh chết.

Cố Nhiên thấy Hà Nguyệt không nói gì, càng tức giận đến mức mất cả lý trí, một tay đẩy Hà Nguyệt vào tường, “Ai cho cậu dám làm như vậy?”

Hà Nguyệt bị va vào tường, cậu đã đi cả ngày, chân trái vốn đau âm ỉ, bị Cố Nhiên đẩy một cái, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Cố Nhiên giật mình, không nghĩ ngợi gì đã quỳ xuống đỡ lấy vai Hà Nguyệt, “Sao vậy?”

Hà Nguyệt lắc đầu, “Không sao, tôi không đứng vững.”

Cố Nhiên mới ý thức được sự quan tâm của mình quá rõ ràng, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng lại sợ Hà Nguyệt thật sự bị mình làm bị thương, rõ ràng là trợ lý không biết trời cao đất dày dám tắt điện thoại của hắn rồi chơi trò mất tích, nhưng hắn lại không thể đánh cũng không thể mắng, thật sự tức đến mức muốn nội thương.  

“Thật xin lỗi, tôi không nên cúp điện thoại của anh…… nhưng lúc đó tình huống bất ngờ, tôi cũng không nghĩ cúp…… Dù sao cũng không phải như anh tưởng tượng đâu……” Hà Nguyệt do dự một chút, nhét con gấu brown vào trong ngực Cố Nhiên, “Cái này cho anh, anh đừng giận nhé.”

Cố Nhiên không kịp phòng bị, hắn ngơ ngác nhìn con gấu ngốc nghếch trong ngực, suy nghĩ 0.1 giây rồi ném con gấu đi, “Hà Nguyệt! Cậu coi tôi là đồ ngốc à?!”

Con gấu brown bị ném vào tường đối diện, mềm nhũn rơi xuống đất, thậm chí còn lăn vài vòng mới dừng lại, như đang cười nhạo “Cố Nhiên ngốc nghếch” vậy.

Hà Nguyệt cũng cảm thấy như đạp phải đuôi hổ, cậu cũng không biết mình bị chạm dây thần kinh nào, lại nghĩ đến việc tặng gấu brown cho Cố Nhiên, muốn dập tắt cơn giận của hắn.

Có lẽ là vì dáng vẻ hung dữ của Cố Nhiên, giống hệt như khi Bùi Ưu nổi giận.

Họ đều còn rất trẻ, bốc đồng và nông nỗi.

“Nếu lần sau còn tắt điện thoại của tôi, tôi sẽ đuổi việc cậu!” Giọng nói rất dữ dằn, nội dung lại chẳng có lực uy hiếp.

“Vâng.” Hà Nguyệt sợ hãi đáp.

“Đi nấu cơm cho tôi!”

“Ể?” Hà Nguyệt không ngờ đối phương lại dễ dàng tha cho mình như vậy.

“Đi nấu cơm! Nghe thấy không?”

“Được rồi……”

Ba hộp cơm Hà Nguyệt chuẩn bị từ trước vẫn gọn gàng nằm trên bàn ăn, hộp bữa sáng chỉ ăn được hai miếng, còn hai hộp bữa trưa và tối thì không hề bị xê dịch. Hà Nguyệt thậm chí nghi ngờ nếu mình không về, vị đại thiếu gia này rất có thể sẽ chết đói. Hay là lần sau đi ra ngoài cứ treo một miếng bánh lên cổ hắn đi?   

Hà Nguyệt làm một đĩa ớt Hàng Châu xào thịt bò, ớt Hàng Châu tươi xanh, có mùi thơm ngọt ngào, thịt bò ướp thấm vị, cắt thành miếng theo chiều ngang, trước tiên chiên nhanh để giữ độ mềm, sau đó xào với ớt Hàng Châu trên lửa lớn, thịt bò mềm mại, lớp mỡ đầy đặn; lại làm một đĩa cua tái, trứng gà non mềm điểm thêm chút giấm sẽ ngon miệng hơn, còn tươi ngon hơn cả gạch cua, cộng thêm tôm bóc vỏ và thịt sò, trông phong phú và bổ dưỡng hơn cua tái bình thường; lại rửa sạch đậu que tươi, xào với tỏi băm để tạo mùi thơm, một đĩa rau xanh tươi ngon kích thích vị giác; cuối cùng nấu một nồi bí đao nhồi thịt, viên thịt tươi ngon, nóng hổi rắc chút rau mùi, mùi thơm tràn ngập khắp cả căn phòng.

Cố Nhiên đã đói đến mức bụng kêu rột rột, vùi đầu ăn ngấu nghiến, như thể chưa bao giờ ăn được món ngon như vậy.

Hà Nguyệt thấy hắn ăn uống quá thảm, không nhịn được hỏi, “Có phải cơm hộp tôi làm quá dở không? Khiến anh cả ngày không ăn gì.”

Cố Nhiên nhét đầy thịt viên vào trong miệng, không có thời gian nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt hung dữ lên án trợ lý nhỏ của mình.

“Xin lỗi nhé.” Hà Nguyệt trong lòng tràn đầy áy náy, “Không biết anh không thích sushi, lần sau sẽ không làm nữa.”

“……” Cố Nhiên tức giận cúi đầu ăn cơm, thực ra cơm hộp Hà Nguyệt làm không những không dở, mà còn rất ngon, nhưng “Bởi vì cậu tắt điện thoại của tôi, tôi tức đến mức không có tâm trạng ăn nữa” lý do thật sự như vậy, làm sao hắn có thể nói ra được? Nên giả vờ không thích ăn cơm hộp thì tốt hơn……

Sau khi ăn no đại minh tinh nằm ngửa trên sô pha hình chữ X, giơ tay gọi Hà Nguyệt, “Lại đây, xoa vai cho tôi.”

Hà Nguyệt nhớ lại lần trước giúp người nào đó xoa chân, xoa một hồi thì xảy ra chuyện không thể miêu tả, nên đứng tại chỗ do dự không nhúc nhích.

“Gọi cậu đó, nghe thấy không?” Dù sao hôm nay cũng vừa mới cúp điện thoại của ông chủ này, từ chối nữa có vẻ không tốt lắm, Hà Nguyệt chậm chạp đi tới, cẩn thận ấn vai Cố Nhiên. Đại minh tinh vóc người cao lớn, bờ vai cũng rộng và dày, cơ bắp rắn chắc, Hà Nguyệt ấn một lúc thì cảm thấy tay mỏi.

Cố Nhiên thực ra chỉ là muốn sai bảo Hà Nguyệt một chút, thấy đối phương ấn không mấy chăm chú, hắn cũng cảm thấy không thú vị, những ngón tay trắng trẻo thon dài của chàng trai nhẹ nhàng xoa bóp ở cổ vai hắn, liếc mắt có thể nhìn thấy đầu ngón tay trắng nõn, móng tay mịn màng sạch sẽ.

Cố Nhiên nhất thời hứng chí, bất ngờ nắm lấy tay Hà Nguyệt, hôn lên mu bàn tay cậu.

Hà Nguyệt như bị điện giật, lập tức rút tay về, lùi lại mấy bước, hoảng sợ nhìn Cố Nhiên, ánh mắt sợ hãi như đang nhìn một kẻ sát nhân.

“Có cần đến mức vậy không?” Cố Nhiên trợn mắt, tiếp tục xem tivi.

“Anh, anh đã hứa với tôi.” Giọng Hà Nguyệt có hơi run rẩy.

Cố Nhiên lười biếng đặt đôi chân dài lên bàn trà, “Tôi vừa làm gì cậu sao?”

Mặc dù thực sự không làm gì…… nhưng, nhưng hai người đàn ông bình thường sẽ hôn lên mu bàn tay nhau sao?

Chàng trai đứng đó với vẻ mặt bị ức hiếp, ngây người không biết nên phản bác thế nào.

Cố Nhiên thấy buồn cười, muốn tiếp tục trêu chọc cậu, nhưng chưa kịp mở miệng, lại thấy hốc mắt của Hà Nguyệt dần dần đỏ lên.

Cố Nhiên có chút há hốc mồm, “Chẳng phải tôi chưa gì cậu sao, sao cậu lại khóc?”

Hà Nguyệt cúi đầu hít mũi một cái, không nói gì, xoay người đi rửa bát.

Cố Nhiên nhìn bóng lưng thẳng tắp gầy gò của chàng trai trong bếp, cảm thấy hơi bực bội, người này có cần thiết như vậy không, như thể đã phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.