Ngạo Phong

Chương 13: Chương 13




Bản thân anh ta định vì cô mà nói thêm vài lời hay, nhưng cô lại mảy may chẳng ngại việc học viện bọn họ “Đến cái tên còn không biết”, vừa mời đã lập tức đồng ý vô cùng dứt khoát, hơn nữa lại còn vì lo lắng người thực thi pháp luật nhà họ Tần tìm đến gây phiền toái mà lạnh lùng phủi sạch quan hệ với anh ta trước, chỉ nguyện ý một mình đi đối mặt, nếu không phải là một người thật sự thông minh và nhạy cảm, thì liệu có ai đủ khả năng cảm nhận được sự dịu dàng của cô dưới lớp biểu cảm lạnh nhạt đó? Hay là dụng ý bên trong giọng nói lãnh đạm ấy?
Người đàn ông có đôi mắt xanh lam nhìn Ngạo Phong, đôi môi đỏ mím chặt, trái tim trăm năm chưa từng dao động lấy một lần giờ phút này lại không nhịn được mà gợn sóng, thiếu niên này, quật cường đến mức khiến người ta nhịn không được mà muốn bảo vệ cô!
“Như vậy cũng tốt, mùa hè sang năm học viện mới khai giảng, đúng lúc trống thời gian khoảng nửa năm, đến lúc đó cậu tới báo danh nhập học là được.

” Vừa nói, người đàn ông có đôi mắt xanh lam vừa lấy ra một phong thư màu đỏ, mỉm cười rồi đưa cho Ngạo Phong: “Đây là thư mời nhập học, dựa vào địa chỉ bên trong cậu có thể tìm được tôi, từ hôm nay trở đi, cậu chính là học trò của tôi, là học trò duy nhất của tôi.


Trơ mắt nhìn Ngạo Phong gật đầu nhận lấy lá thứ, mấy giáo viên của các học viện khác tới tuyển sinh chỉ biết bóp mạch than thở, một nhân vật thiên tài cứ vậy mà đi vào một học viện đến cái tên còn không biết, đúng là hoàng đế không vội thái giám sốt ruột.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu hung ác đắc ý.

“Tần Ngạo Phong, cậu chạy không nổi đâu! Mau ra đây nhận lấy cái chết đi!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Ngạo Phong liền biết là ai tới, đôi môi đỏ thắm thoáng chốc cong lên thành một đường cung duyên dáng, tròng mắt đen láy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Ân oán suốt nhiều năm như vậy, giờ cũng nên tính đến rồi, mối thù Tần Ngạo Phong từ đang sống sờ sờ bị đánh chết, giờ chính là thời điểm báo thù!
“A, thất thiếu gia, huy chương và sổ tay huyễn sư của ngài…” Đúng lúc này người đàn ông cỡ tuổi trung niên kia cũng đã xử lý xong thủ tục huyễn sư, ông ta bước ra với chiếc huy chương có khắc chín thanh kiếm bạc tạo thành một hình quạt trên hình tam giác, Ngạo Phong lập tức nhận lấy, nhét vào bên dưới lớp áo đen cùng với lá thư mời của người đàn ông mắt xanh kia, ngón tay khẽ động, thu tất cả vào trong nhẫn không gian.


“Răng Nanh, ra ngoài gặp bọn họ thôi.


Áo choáng đen của Ngạo Phong phất lên, bộ pháp tuyệt diệu vô song bước xuyên qua những giáo viên đang cản đường thuyết phục đó, dưới ánh nhìn chăm chú bất ngờ của mọi người, cô phi ra phía bên ngoài, mà Răng Nanh nãy giờ vẫn luôn quỳ rạp trên mặt đất ngáy ngủ cũng lập tức chấn chỉnh lại tinh thần, dưới giọng nói nhiễm sát khí của Ngạo Phong, nó lộ ra hàm răng cưa sắc nhọn, chạy theo sát bên cạnh cậu thiếu niên đẹp trai khôi ngô.

Đồng tử của người đàn ông có đôi mắt xanh lam co rút lại, không kìm được mà lắc đầu cười khẽ lần nữa, cậu thiếu niên này còn định tạo cho anh ta bao nhiêu ngạc nhiên nữa đây? Thân pháp tuyệt diệu như vậy là kế thừa từ đâu? Vì tò mò, anh ta cũng không vội nói toạc ra thân phận của mình, cùng với những người liên can kéo đến cửa chờ xem Ngạo Phong tính một mình đối mặt với huyễn sư thiên không – người thực thi pháp luật nhà họ Tần thế nào.

Ngạo Phong bước ra ngoài cửa, thản nhiên nhìn quét qua đội quân phía trước.

Tần Liêm đang lơ lửng trên bầu trời, nhìn thấy Ngạo Phong bước ra, sắc mặt vốn đã khó coi lại càng trở nên dữ tợn hơn.

Bố con Tần Vũ đứng chung một chỗ, trừng mắt hung tợn nhìn cô, như thể muốn xông tới ngay lập tức vậy, trong cơn gió lạnh, mười mấy đại huyễn sư đứng vây lại thành một vòng tròn lớn, phong tỏa toàn bộ cánh cửa công hội huyễn sư.

Bọn họ gần như là thế lực lớn mạnh nhất trong Tần Thành nhỏ bé này, mỗi người đều triệu hồi cho mình một con huyễn thú, một người một thú phối hợp cực kỳ uy vũ, đủ loại huyễn thú với các kiểu dáng khác nhau khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt, trận chiến này, xem ra là không định chừa cho Ngạo Phong bất kỳ một con đường sống nào cả.

Ngạo Phong thầm cười khẩy, tiểu đội đại huyễn sư, thật đúng là rất để mắt tới tôi, có điều, các người thật sự cho rằng một tiểu đội đại huyễn sư và một tên huyễn sư thiên không là có thể giữ được tôi sao?
Một tia sáng nhỏ bắn ra từ con ngươi đen, rồi lại biến mất trong tích tắc.


“Tần Ngạo Phong, cậu làm thương tổn đến dòng máu trực hệ của gia tộc Tần thị tôi, lại đi tung tin đồn tự rời khỏi nhà họ Tần khắp nơi, cố ý nhục nhã gia tộc Tần thị, hôm nay chúng tôi nhất định phải giết cậu, coi như là thay gia tộc rửa sạch tai họa!” Tần Ngạo Lạc đứng giữa đám người cách đó không xa, giơ tay lên cao chỉ thẳng Ngạo Phong, dáng vẻ kiểu đại nhân đại nghĩa.

“Lúc Quân Lạc Vũ vẫn còn ở đây, sao các người không tới rửa sạch tai họa đi?” Khẽ phất nhẹ lớp áo choàng đen, Ngạo Phong nói với vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhìn lướt xung quanh với ánh mắt khinh miệt: “Lại định phát huy sở trường đặc biệt của các người, đánh theo bầy đàn à? Người thực thi pháp luật Tần Liêm, ông đi đầu hả?”
Tần Liêm và Tần Ngạo Lạc nhìn biểu cảm của Ngạo Phong, bọn họ đều cảm thấy xấu hổ buồn bực cực kỳ, rõ ràng là cô đang cười nhạo bọn họ bắt nạt kẻ yếu, không dám đối đầu với Quân Lạc Vũ, đợi anh đi rồi mới dám tìm cô gây phiền toái.

Mà dưới thời đại tôn sùng vũ lực này, ỷ nhiều người bắt nạt kẻ yếu là chuyện mà mọi người khinh thường nhất, lần trước chuyện cả đám người Tần Ngạo Lạc hùa đánh Ngạo Phong đã bị cô vạch trần, trở thành trò cười cho mọi người, hôm nay lại bị cô nói vậy trước mặt bao nhiêu người, nếu còn lo cho thể diện của cả cái gia tộc nhà họ Tần thì bọn họ thật sự không thể cứ vậy mà vây đánh.

Nhưng bọn họ đã đến chậm một bước, thi thể trên mặt đất đã được người ta thu dọn, nên căn bản không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cho nên trong mắt bọn họ, Ngạo Phong vẫn chỉ là một tên phế vật như trước, tùy tiện cử một người ra cũng có thể xử quyết cô, cho nên họ cũng không quá để tâm.

Mặc dù không hiểu sao bên cạnh cô lại xuất hiện một con sói bạc, nhưng thoạt nhìn con sói này trông cũng bình thường, hơn nữa mới vừa nãy còn lười biếng quỳ rạp trên mặt đất híp mắt, dường như chỉ là một con vật không xương, vậy thì có thể mạnh đến đâu?
“Ngạo Lạc, cho cậu ta biết thế nào là lợi hại đi, để cậu ta biết giữa cậu ta và huyễn sư chênh lệch lớn đến mức nào!” Tần Liêm tự cao cho rằng với thân phận mình thì không thể ra tay, lập tức hừ lạnh ra lệnh cho Tần Ngạo Lạc, sau đó lại nhìn Ngạo Phong nói: “Bất luận kẻ nào che chở cho cậu đều là vô dụng, trên đại lục này, thứ quan trọng nhất chính là thực lực!”
“Không sai, đối phó cậu, chỉ cần mình tôi là đủ!” Tần Ngạo Lạc vô cùng tự tin ưỡn ngực ngẩng đầu tiến lên trước vài bước, trong lòng thầm nghĩ, bản thân là huyễn sư thất kiếm, mặc kệ thân thủ cô có tốt đến đâu chăng nữa, thực chất cô cũng không phải huyễn sư, lại chưa từng tu luyện chiến đấu như một kiếm sĩ, nên tuyệt đối không thể là đối thủ của anh ta.

Vừa dứt lời, huyễn thú bên cạnh Tần Ngạo Lạc – sói xám rừng rậm thất tinh liền ngẩng cao đầu, thoạt nhìn trông nó cũng kiêu ngạo chẳng khác Tần Ngạo Lạc là mấy.


Răng Nanh đang quỳ rạp trên mặt đấy dường như rất bất mãn với loại súc sinh diễu võ dương oai kia, trong con ngươi màu vàng lộ ra một sự khinh thường, vừa ngẩng đầu, thân hình màu bạc mạnh mẽ uyển chuyển tiến lên phía trước một bước, giống như một vị vương giả cao cao tại thượng, liếc mắt đánh giá con sói xám rừng rậm kia một cái.

Sói xám rừng rậm bỗng rùng mình một cái, chân trước mềm nhũn, suýt nữa thì ngã trên mặt đất, may mắn Ngạo Phong đã âm thầm hạ lệnh nói Răng Nanh kiềm chế một chút, lúc đó nó mới tránh được một kiếp, tuy là thế, nhưng vẻ sắc bén ban đầu cũng có chút giảm nhiệt, nỗi sợ hãi bất giác hiện lên trong con ngươi của sói xám rừng rậm.

Hai thiếu niên mười mấy tuổi lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, mỗi người đều có cho mình một huyễn thú dạng sói, trường hợp này thật sự khá thú vị.

Tần Liêm có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Răng Nanh một cái, trong lòng dường như đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Ngạo Phong liếc nhìn ánh mắt đang hoài nghi của Tần Liêm, không thèm để ý mà “ồ” một tiếng, tiếp theo lại nở một nụ cười châm chọc lần nữa: “Không đánh theo bè lũ, thì lại là đánh luân phiên sao? Vẫn là cử từ yếu đến mạnh từ từ khiêu chiến với tôi à? Thật đúng là truyền thống bao đời của nhà họ Tần!”
Ánh mắt sắc bén như lưỡi đao lướt qua Tần Ngạo Lạc, Tần Vũ và những hộ vệ liên quan, cuối cùng là dừng trên người Tần Liêm, vẻ khinh thường đến đáng sợ này khiến đám người nhà họ Tần giận tím mặt, máu nóng như vọt lên tới đỉnh đầu.

“Nói hươu nói vượn! Gia tộc Tần thị chúng tôi không làm loại chuyện đó!” Tần Liêm thấy mấy giáo viên tới tuyển sinh vây xem cũng khá có tầm ảnh hưởng nên cực kỳ khẩn trương, làm gì còn tâm trí lo lắng nghi hoặc nữa, lập tức lớn tiếng phản bác: “Nếu hôm nay cậu có thể đánh bại Ngạo Lạc, chúng tôi quyết không cản cậu rời khỏi Tần Thành nữa!”
“Vậy sao?” Ngạo Phong đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý, bỗng nhiên lấy từ trong chiếc áo choàng đen ra một thanh kiếm dài rồi chỉ lên không trung, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng Tần Ngạo Lạc, nói: “Nếu đã thế, trời đất làm chứng, tại đây Tần Ngạo Phong tôi sẽ đấu một trận sinh tử với Tần Ngạo Lạc, không chết không dừng, Tần Ngạo Lạc, anh dám nhận lời không?”
Tuổi trẻ nông nổi không suy nghĩ, đã khiêu chiến như thế, sao có thể trốn tránh?
“Trận chiến sinh tử ư? Ha ha, Tần Ngạo Phong, đầu cậu bị hỏng rồi, đây là cậu tự mình tìm đến đấy! Nếu đã vậy, Tần Ngạo Lạc tôi nhận lời khiêu chiến của cậu!” Tần Ngạo Lạc vui mừng khôn xiết, cũng lập tức quay ra sau mượn kiếm của người phía sau, như thể sợ cơ hội chạy mất, sau khi tuyên thệ, hai thanh kiếm dài va chạm nhau giữa không trung, nghi thức đã hoàn thành.

Nghi thức của trận chiến sinh tử cũng tương đương với một loại khế ước cao cấp, nguyên tắc là không thể truy ngược, chỉ biết một khi đã hoàn thành, thì không thể làm trái, ngay cả các cao thủ thiên cấp cũng không được phép can thiệp, cho nên người bình thường sẽ không bao giờ tùy tiện đề nghị trận chiến sinh tử.

Nhìn thấy hoa văn màu bạc loang lổ dâng lên nơi hai người đang đứng, tạo thành một cái sân hình tròn, đẩy tất cả những người khác ra bên ngoài, Tần Ngạo Lạc cười ha ha, ánh mắt hung ác: “Cậu em họ, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu được chết vui vẻ như vậy đâu! Thù của Ngạo Tân, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại!”
Tần Ngạo Lạc đang vô cùng đắc ý, đột nhiên lại phát hiện ra mọi người chung quanh đều đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía anh ta, ánh mắt đó giống như đang châm chọc, giống như là đang xem một thằng hề nhảy nhót, khiến anh ta vô cớ cảm giác được sự bất an.


Cuộc nói chuyện giữa Ngạo Phong và bọn họ diễn ra cùng lắm cũng chỉ trong vòng một phút đồng hồ, thế cho nên phần lớn người chỉ vừa mới bước ra ngoài còn chưa được bao lâu, trơ mắt nhìn Ngạo Phong nhẹ nhàng bâng quơ dăm ba câu liền tạo nên cục diện thế này, đến khế ước quyết đấu sinh tử cũng làm ra, khiến bọn họ chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há mồm.

đam mỹ hài
Một âm mưu trần trụi!
Nhà họ Tần có nhiều người như vậy, giờ khắc này, ở trước mặt cô họ chẳng là cái thá gì, đối với một đại huyễn sư cửu kiếm mà nói, chỉ một huyễn sư thất kiếm nhỏ bé này, cô nhắm mắt đánh cũng có thể thắng, nhà họ Tần hôm nay trời định là sẽ thua rồi!
Mà cảnh tượng kịch tính này, quả thực khiến người ta cười đến rớt răng hàm!
Người đàn ông có đôi mắt xanh lam vốn dĩ lo lắng Ngạo Phong cứng quá dễ gãy, không biết quan sát tình hình, bây giờ lại khẽ cười thành tiếng, anh ta đã lo lắng vô ích rồi, thiếu niên này giấu sự ôn nhu dưới lớp vỏ lạnh nhạt, tâm tư tinh tế như thế, sao có chuyện chỉ biết đánh đánh giết giết được? Bên ngoài luôn tỏ thái độ lạnh lùng tàn khốc, đôi mắt đen láy có phần lạnh nhạt, đó chính là lớp ngụy trang tuyệt diệu của thất khiếu linh hoạt, anh ta căn bản không cần sợ sau này Ngạo Phong đi lên đại lục sẽ phải chịu lỗ nặng.

Giống như hiện tại, cho dù anh ta không ra tay, cô cũng có thể tự biến nguy thành an, hơn nữa còn vẫn dùng cái thái độ kiêu ngạo đó đối mặt.

Thời điểm Ngạo Phong đề nghị quyết đấu sinh tử, một người quanh năm vướng vào những âm mưu quỷ kế như Tần Liêm lập tức phát giác ra có gì đó không ổn, nhưng động tác của Tần Ngạo Lạc quá nhanh, nhanh đến nỗi ông ta không kịp ngăn cản, lúc này đã hình thành vòng đấu sinh tử, luồng khí lạnh và khí thế trên người Ngạo Phong cũng đột nhiên tăng lên!
Một luồng sáng màu xanh biếc bao phủ quanh thân cô, huyễn lực đông lại rồi tràn ra bên ngoài cơ thể, con ngươi đen nhánh của Ngạo Phong sáng rực như mặt trời, mái tóc đen trên đầu tự động bay dù không có gió, áo choàng màu đen lay động như mây, dưới chân, hoa văn tam giác màu bạc tuyệt đẹp bất ngờ hiện lên!
“Răng Nanh, hiện đúng bản thể của mày!”
“Tuân mệnh chủ nhân!”
Với sự bùng nổ của huyễn lực và mệnh lệnh Ngạo Phong vừa đưa ra, cuối cùng Răng Nanh cũng không phải kiềm chế hơi thở nữa, ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng dài và sâu, lông màu bạc quay cuồng như sóng thủy triều, toàn bộ cơ thể bỗng chốc biến to, dưới ánh mắt hoảng sợ của người nhà họ Tần, hình dáng biến to lên gấp mười mấy lần.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.