Ngạo Phong

Chương 29: Chương 29




Trong lúc mấy người đàn ông lộ ra vẻ mặt rung động cũng như tốn kính, không ít thiếu nữ cũng bày ra dáng vẻ mê trai: "Đại nhân Truy Vân và thiếu chủ Dung Lạc thật đẹp trai quá đi!"
Linh huyễn sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhân loại, sở hữu hai con thánh thú, năng lực thực chiến còn là đỉnh cấp địa cấp, tin chắc trong mấy ngày kế tiếp, hai chữ Truy Vân sẽ làm chấn động cả Nhật Bất Lạc Thành, đồng thời mọi người cũng tin chắc rằng, chẳng bao lâu nữa, người thanh niên này sẽ viết lên truyền thuyết huy hoàng trên võ đài đại lục, có khi qua một thời gian, cô sẽ danh mãn thiên hạ!
Sự điên cuồng của đám đông khiến Ngạo Phong có chút sợ hãi, vội che miệng liếc mắt nhìn về phía Dung Lạc, lúc này anh cũng đang nhìn về phía cô với vẻ mặt ôn hòa, miệng treo ý cười thưởng thức, chẳng hề mảy may để ý đến việc sự tồn tại của cô đã phân bớt ánh mắt tôn kính của mọi người dành cho anh.
Ngạo Phong bất đắc dĩ gọi: "Dung đại ca…”
"Những thứ này sớm muộn gì cũng thuộc về cậu, đừng nói cái gì mà cố ý nhường, sự thật chính là vậy, hơn nữa tôi thật sự đánh giá cao cậu." Dung Lạc giải trừ trạng thái hóa giáp trên người, thu Kim Văn Hùng Sư về lại không gian huyễn thú, nhấc chân tiến lên trước, vỗ nhẹ vai Ngạo Phong: "Có năng lực, vậy hãy phát huy trong trận chiến ma thú công thành ngày mai đi, đến lúc đó hai ta sẽ cùng nhau chống lại đại quân ma thú."
Tâm trạng Dung Lạc lúc này vô cùng sảng khoái và vui sướng, không chỉ là sự hưng phấn sau khi đánh một trận thỏa thích, mà còn là cảm giác chờ mong, chờ mong được sát cánh chiến đấu với cô.
Anh đã nói tới vậy rồi, Ngạo Phong cũng không rối rắm chuyện thắng thua nữa, trả lại cho anh một nụ cười sáng lạng: "Được!"
Nụ cười rực rỡ khó gặp của cô khiến lồng ngực Dung Lạc không hiểu sao lại rung động, Dung Lạc buồn bực phát hiện ánh mắt của mình hình như không thể rời khỏi người trước mặt nữa rồi, dù là cảm giác quen thuộc hay là sự rung động mà con người tên "Truy Vân" này mang tới đối với anh đều hấp dẫn vô cùng.
"Đại nhân Truy Vân! Chúc mừng!" Đám người Hi Thản và Duy Nặc mừng rỡ cười lớn xông tới vây quanh Ngạo Phong, liên thanh chúc mừng, Lạc Phi cũng chạy tới ôm lấy vai cô, hoan hô nói: "Người anh em Truy Vân, thế mà lại bất phân thắng bại với thiếu chủ Dung Lạc, cậu khá thật đấy!"
Mọi người cười rôm rả, lúc này, thành chủ Lạc Ly đã dẫn theo đội tinh binh bảo vệ thành tới, mỉm cười nói với Ngạo Phong: "Đại nhân Truy Vân, ngài và thiếu chủ Dung Lạc đã cho chúng ta tận mắt chứng kiến một trận đấu vô cùng đặc sắc, tôi tin rằng ngày mai, khi ma thú công thành, các chiến sĩ nhất định sẽ càng thêm anh dũng.

Hiện tại, mời đại nhân Truy Vân và các vị đại nhân Xích Luyện, Đàn Sói, Phi Thiên theo tôi tới phủ thành chủ, ở đó tôi đã dọn sẵn tiệc rượu, chúng ta tối nay không say không về!"
Vừa nghe tới được uống rượu, đám người Hi Thản lập tức hưng phấn tột cùng, ồn ào đẩy Ngạo Phong về phía trước.
"Đúng đúng đúng! Đại nhân Truy Vân, tối nay không say không về!"
"Ha ha, uống rượu, lão tử thích nhất là chuyện này!"
"Mấy người cẩn trọng chút đi, đừng dọa đại nhân Truy Vân…”

Trận chiến đấu đã tiêu tốn không ít thời gian, giờ mặt trời cũng đã ngả về tây, cả thành chìm trong sắc vàng óng ánh, khung cảnh hoang dã vô cùng mê người, trong ánh mắt sáng rực, cuồng nhiệt và đầy sùng kính của mọi người, Ngạo Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh bình thản gật đầu, giải trừ trạng thái hóa giáp trên người, mặc trường bào màu đen tinh xảo lên, lại biến trở về cậu thiếu niên đẹp trai mà lạnh lùng lúc mới vào thành.
"Đi thôi." Ngạo Phong gật đầu với Lạc Ly, đi giữa Dung Lạc và Lạc Phi, được đám đông tiền hô hậu ủng tiến về phía phủ thành chủ, phía sau còn để lại vô số tiếng than thở, cô, thế mà lại trở thành điểm nhấn của tối nay!
Các thiếu nữ quý tộc chuẩn bị tham gia buộc tiệc ở phủ thành chủ vội vàng chạy về nhà để trang điểm và sửa soạn, cấp thiết muốn bày ra bộ dạng đẹp nhất của mình, nếu họ có được sự ưu ái của cậu thiếu niên tuấn kiệt này, thân phận và địa vị mai sau sẽ khác hoàn toàn bây giờ.

Ngạo Phong vừa đi vừa hắt hơi mấy lần, không hiểu sao lại thấy lạnh cả sống lưng, hoàn toàn không hay biết rằng bản thân đã trở thành “con mồi” của các thiên kim quý tộc trong thành.
Vài thám tử của các thế lực lớn đóng quân ở Nhật Bất Lạc cũng rầm rộ truyền kết quả trận chiến này về cho cấp trên, rất nhiều thế lực lập tức đưa ra quyết định, chẳng chút do dự tung cành ô-liu với vị linh huyễn sư trẻ tuổi nhất lịch sự này, cũng nô nức hướng về buổi tiệc rượu ở phủ thành chủ.
Ngạo Phong đang bận thu hồi chuột băng nhỏ vừa mới thả ra về thì tình cờ phát hiện Balbo đang núp sau lưng đám đông, nhìn về phía mình bằng ánh mắt căm hận, trong đầu cô lập tức lóe lên suy nghĩ, phái một con băng chuột nhỏ bám vào phía sau áo choàng của anh ta.
Sau trận chiến vô cùng phấn khích vào buổi chiều, phần lớn các lính đánh thuê trực tiếp ở lại doanh địa ngoài thành để nghỉ ngơi, để phòng ngừa thám tử của những người khác lẻn vào, Nhật Bất Lạc Thành được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, ngày thường sẽ không để những đoàn lính đánh thuê quy mô lớn tràn vào thành, ngoại trừ ba thế lực lớn nhất, tức ba đoàn lính đánh thuê lớn nhất, còn lại cũng chỉ có một số cao thủ chức nghiệp cấp hai đổ lên mới được vào thành.
Gió đông lạnh lẽo thổi quét khắp mọi phố lớn ngõ nhỏ trong thành, tiếng gió gào thét xẹt qua, bởi vì ngày mai chính là thời điểm ma thú công thành, nên tối nay, thành chủ Lạc Ly đã hạ lệnh cấm đi lại vào ban đêm, phố phường vốn náo nhiệt giờ lại vắng tanh vắng ngắt, nhà nhà đóng cửa đi ngủ, chỉ còn lại nhóm binh lính tuần tra đạp lên đại lộ lấp lánh ánh sao, tụ năm tụ ba lướt qua.
Cũng lúc này, trong phủ thành chủ khổng lồ như một tòa lâu đài cổ, chật ních người, ca hát nhảy múa và ăn uống linh đình, điều này tạo nên một sự tương phản rõ rệt với phần còn lại của thành.
Trời vừa sẩm tối, tất cả quý tộc lớn nhỏ trong Nhật Bất Lạc đều đã tề tựu đông đủ, hôm nay trông họ rất nhiệt tình.
Trong sảnh chính rộng lớn, thảm đỏ trải đầy mỗi một góc, điểm tâm tinh xảo được bày trên chiếc bàn dài cũng trải khăn đỏ, nhưng lại không một ai thèm ngó ngàng tới chúng.

Tầm mắt của mọi người hầu như đều như có như không nhẹ lướt qua một góc hẻo lánh, hướng về phía cậu thiếu niên mặc trường bào đen, tay cầm một ly nước xanh đậm kia.

Cô bình tĩnh tựa người bên cửa sổ, mắt nhìn lên bầu trời sao thăm thẳm kia, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Màu đen vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, đôi mắt sâu hoắm mê người, khí chất thần bí tao nhã, tất cả hợp lại với nhau, tạo thành sức quyến rũ trí mạng tỏa ra từ người cậu thiếu niên.

Chỉ cần là sinh vật giống cái nhìn lướt về phía kia một chốc, trái tim đều sẽ không kiềm được mà loạn nhịp, dù trên mặt cô đeo mặt nạ, dù thân phận của cô rất đỗi tầm thường thì đều hấp dẫn tầm mắt của người khác như vậy, huống hồ chi bây giờ cô còn là cậu thiếu niên tuấn kiệt chói lóa như mặt trời ban trưa, chỉ trong một buổi chiều, tin tức về đại nhân Truy Vân, linh huyễn sư trẻ tuổi nhất đại lục đã được truyền đi khắp nơi, trở thành một nhân vật phong vân với đầy câu chuyện truyền kỳ.
"Đại nhân Truy Vân, sao ngài lại ngồi một mình ở đây vậy? Không thấy cô đơn sao?" Sau lưng truyền tới tiếng cười nói nũng nịu, yêu kiều.

Một cô gái tóc vàng xinh đẹp khẽ lay động thân hình mảnh khảnh như rắn nước, uốn éo lắc hông ưỡn ngực, dáng người và thần sắc nóng bỏng, mê hoặc quyến rũ như ly rượu hoa hồng đỏ rực trong tay cô ta.
Một mỹ nữ diễm lệ cực phẩm như thế, dù là hòa thượng thanh tâm quả dục sợ rằng cũng phải huyết khí dâng trào.
"Ôi trời, ngay cả Sisley cũng tới!" Tiếng kinh hô the thé vang lên từ phía đám đông đang đứng cách đó không xa quan sát.
Mỹ nữ tóc vàng Sisley là một quý tộc độc thân, bố mẹ đều đã qua đời, cô ta được xưng là đệ nhất mỹ nhân Nhật Bất Lạc, vô cùng tự tin với dung mạo của mình, cũng vì vậy mà tiêu chuẩn đối với đàn ông cũng cực kỳ cao, mấy ngày trước vừa mới từ chối lời cầu hôn của một quý tộc lớn, nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Ngạo Phong, cô ta đã chìm đắm trong vẻ gợi cảm đầy quyến rũ tựa thuốc phiện của cậu thiếu niên áo đen.
Dưới ánh mắt nóng bỏng đầy chăm chú của Sisley, đôi mắt lạnh tanh của Ngạo Phong ung dung rời khỏi bầu trời đêm, quay sang nhìn cô ta, con ngươi đen láy tựa lưu ly như nam châm cực mạnh hút người đối diện vào bên trong, Sisley cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa, nhưng Ngạo Phong lại chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó vô tình từ chối: "Xin lỗi, tôi không cần cô bầu bạn."
"Hầy!" Chung quanh vang lên tiếng thở dài não nề, đúng như dự đoán, vẫn là từ chối, những người luôn chú ý tới bên này tiếp tục bàn tán xôn xao.
"Đây là người thứ mấy rồi?"
"Thứ bảy, đại nhân Truy Vân đã liên tục từ chối bảy cô gái, hơn nữa đều là từ chối thẳng thừng, không để lại chút đường lui nào."
"Hầy, vốn còn định đánh liều một lần thử xem, nhưng xem ra không cần tự làm mình mất mặt vẫn hơn, thật không biết tiêu chuẩn của đại nhân Truy Vân cao cỡ nào nữa, Sisley đã là bảo bối cực phẩm trong giới xã hội thượng lưu rồi, vậy mà ngài ấy vẫn thấy chướng mắt…”
Số người muốn tiếp cận Ngạo Phong rất nhiều, nhưng từ lúc yến tiệc bắt đầu đến giờ, chỉ trong thời gian ngắn ngủn chưa tới một nén nhang, cô đã liên tục từ chối bảy mỹ nữ, giọng điệu lạnh lùng, chẳng chút dao động, còn không thèm nể mặt ai, khiến vị thiên kim này tức đến giậm chân, thân là quý tộc, bị từ chối ngay trước mặt mọi người thật sự rất mất mặt, ngoại trừ những mỹ nữ có lòng tin tuyệt đối vào bản thân như Sisley, những cô gái khác cũng không dám tùy tiện tiến lại gần.
Nhưng mà ngay cả Sisley mà Ngạo Phong cũng từ chối, điều này thật sự làm mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Sisley sửng sốt, cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện trên đời này còn có đàn ông có thể chống lại mị lực của mình, đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên trợn trừng, có chút không cam lòng hỏi: "Đại nhân Truy Vân, tại sao ngài lại chướng mắt Sisley? Có phải vì Sisley chưa đủ xinh đẹp không?"
"Không phải đâu." Ngạo Phong bị mấy cô gái kia năm lần bảy lượt quấy rầy, trong lòng thật sự rất phiền, đôi mắt lạnh lùng quét nhìn bốn phía, định một gậy đập vỡ toàn bộ hy vọng của bọn họ, thế là thốt ra một câu kinh thiên động địa, dọa sợ quỷ thần: "Chỉ là tôi không có hứng thú với phụ nữ thôi!"

Dứt lời, Ngạo Phong nhấp một ngụm chất lỏng xanh đậm, mặt không chút thay đổi ngửa đầu nhìn trời, làm như chẳng hề nhìn thấy biểu cảm ngây ra như phỗng của đám đông khi nghe thấy câu nói này.
Sisley thậm chí không quan tâm đến việc bị làm nhục, cô ta ngạc nhiên che miệng nhỏ, quay lưng bỏ chạy.
Từ đó về sau, không còn cô gái ngu dốt nào tiến lên để nếm mùi thất bại nữa, nhưng bốn phía vẫn tiếp tục vang lên tiếng bàn tán xì xào như cũ.

Ngay lúc Ngạo Phong tưởng rằng cuối cùng bản thân cũng có thể thanh tịnh một chút, ai ngờ chưa được bao lâu, trước mặt đã xuất hiện ba bốn chàng trai trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, trên miệng nở nụ cười quyến rũ.
Ngạo Phong kinh ngạc chớp mắt: "Mấy người?"
"Đại nhân Truy Vân, vì ngài, dù phải thay đổi xu hướng tính dục tôi cũng cam lòng." Một chàng trai nhìn về phía Ngạo Phong bằng ánh mắt nóng bỏng, giọng điệu vô cùng kiên định.
Lúc này đến lượt Ngạo Phong trợn mắt há miệng: "Ai nói cho anh tôi thích đàn ông?"
"Hả? Thì không phải đại nhân Truy Vân bảo là không có hứng thú với phụ nữ còn gì? Vậy chẳng phải là có hứng thú với đàn ông hay sao?” Anh chàng kia trưng ra biểu cảm “tôi hiểu mà” với cô, còn tỏ vẻ thân mật ghé đầu cười nói: "Đại nhân Truy Vân không cần lo, thật ra trong giới quý tộc, trường hợp này có rất nhiều, đại nhân Truy Vân, tóm lại là ngài không cần khách khí…”
Ngạo Phong đổ một thân mồ hôi lạnh, thân là “đàn ông” thế mà lại bị đàn ông tiếp cận, cô có nên cảm thấy may mắn vì mình là một người phụ nữ thành công không?
"Được rồi, dù cậu ấy thích đàn ông thì đối tượng cũng không phải các anh đâu!" Từ phía bên vươn tới một cánh tay thon dài, nhẹ nhàng kéo Ngạo Phong ra khỏi vòng vây, dịu dàng ôm hờ cô vào lòng, bàn tay to lớn xuyên qua mái tóc, ôm lấy vai cô, trên môi người đàn ông nọ nở nụ cười rạng rỡ, cất giọng trong vắt hỏi: "Truy Vân, cậu nói xem?"
Khóe môi Ngạo Phong khẽ nhếch, cô cảm nhận được bản thân đang ở trong lồng ngực rắn chắc đầy thân thuộc: "Ừm!", cô để mặc cho người đàn ông nọ ôm cô đi ra khỏi sảnh tiệc.
Một tia sét to đùng giáng từ trời xuống, giật cho tất cả nam nữ già trẻ ở đây cháy đen thui.
Chàng thanh niên quý tộc định tiếp cận cô run rẩy nói: "Dung dung dung......!Dung thiếu chủ…"
"Dung đại ca, cám ơn anh tới giải vây giúp tôi." Ngạo Phong cảm thấy được Dung Lạc ôm hình như cũng không tệ, sau khi rời khỏi sảnh tiệc cũng không nóng lòng bảo anh ta buông ta ra, ngược lại còn nhỏ giọng cười nói với anh ta.
"Còn nói nữa, không phải bảo chỉ muốn một mình yên tĩnh thôi sao? Vừa quay đầu đi một cái thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, nếu không phải tôi tới tìm cậu, không biết cậu còn bị những người đó “đùa giỡn” tới khi nào." Dung Lạc trừng lớn hai mắt, mỉm cười xoa đầu Ngạo Phong, mái tóc đen mềm mại lướt qua lòng bàn tay khiến trong tâm người đàn ông này không kiềm được mà dâng lên suy nghĩ muốn cưng chiều cô.
"Tôi cũng không ngờ những người này sẽ nhiệt tình như vậy, đánh một trận thôi, sao lại phiền phức như thế chứ." Ngạo Phong lắc đầu cười nói.
"Không có chuyện gì đâu, Dung đại ca sẽ ngăn cản họ cho cậu, nhớ hồi đó sau khi thành danh, tôi cũng như thế, cuối cùng không phải vẫn chống được tới giờ sao?" Dung Lạc thề non hẹn biển vỗ ngực cam đoan.
"Được, vậy giao cho Dung đại ca đó." Ngạo Phong tín nhiệm gật đầu nói.

Dung Lạc vô cùng mừng rỡ nở nụ cười, anh ta cảm nhận được dường như Ngạo Phong có hơi ỷ lại vào mình, khác với thái độ lạnh lùng khi đối mặt với những người khác, đãi ngộ đặc biệt này khiến anh ta vô cùng sung sướng, cũng khiến anh thật sự không muốn buông tay cô ra.

Anh ta yên lặng ngắm nhìn cô, sau đó nghiêm túc nói.
"Giao cho tôi đi, không riêng gì xã giao, từ nay về sau, bất kể khó khăn mưa gió gì, chỉ cần Dung đại ca có thể làm được, tôi đều sẽ chống đỡ giúp cậu."
Cảm giác ấm áp, đáng tin khiến người khác an tâm kia lại tới, Ngạo Phong ngẩng đầu, không cam lòng yếu thế nói: "Nếu ngày nào đó trên đầu Dung đại ca dột mưa, tôi cũng sẽ chống giúp anh."
Hai người nhìn nhau cười, tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp không khí, cứ thế một đường tiến tới.
Sở dĩ Ngạo Phong nói muốn yên tĩnh một mình là để tìm nơi thuận tiện cho chuột Tiểu Băng truy dấu theo Balbo, năng lực quan sát của chuột băng không phải là không có hạn chế như kiểu nhìn thấy tất cả những gì diễn ra trong mấy chục nghìn dặm, chỉ có ở trong sảnh lớn yến hội mới miễn cưỡng nằm trong khoảng cách giám sát thôi.

Vừa nãy Ngạo Phong nhìn như lơ lửng trên không, thật ra là đang dựa vào thị giác của chuột Tiểu Băng, tập trung tinh thần lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai bố con Balbo.
Lúc cô định thần bắt đầu nghe lén cuộc đối thoại, Balbo đã kể tới chuyện xảy ra trong khu rừng Nhật Bất Lạc cho Batuk nghe.
Batuk vừa nghe thấy vậy, lập tức giận đến mức suýt chút nữa một cước đá chết thằng con không làm nên cơm cháo gì này: "Cái tên ngu ngốc này, chọc ai không chọc lại chọc trúng Truy Vân, mày đang chê mạng mình quá lớn có đúng không?"
"Cha, tức giận không phải là cách, chúng ta vẫn nên nghĩ xem phải làm thế nào bây giờ đi.” Balbo nơm nớp lo sợ nói.
"Làm sao bây giờ? Mày không thấy xấu hổ hay sao mà hỏi tao câu này? Lúc mày động vào cái tên Truy Vân kia sao không tới hỏi tao một câu?" Ở một nơi nhỏ hẹp không người, Batuk tức giận đi qua đi lại.
"Vậy, chúng ta đi xin lỗi tên Truy Vân đó đi?"
"Xin lỗi cái rắm! Người ta sắp trở thành khách khanh của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói, theo những gì mày nói, quan hệ giữa cậu ta và Xích Luyện cũng không cạn, thiếu chút nữa cậu ta đã hại chết mày, mày còn muốn đi xin lỗi người ta hả?" Batuk nói, giọng điệu rét lạnh như băng.
"Người thiếu niên kia tâm ngoan thủ lạt, tâm tư sâu hơn đồ vô dụng như mày gấp trăm lần! Xung đột giữa hai bên không lớn, cậu ta rõ ràng có thực lực, lại dẫn theo người dùng thủ đoạn này để đối phó sau lưng mày, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mày đã mất mạng rồi, sao có thể là hạng người nhân từ nương tay với kẻ khác chứ? Thù oán đã kết hoàn toàn không có khả năng hóa giải, phương pháp duy nhất đó là mau chóng loại bỏ cái đinh trong mắt này! Một khi cậu ta trưởng thành lên, có muốn nhổ cũng nhổ không nổi nữa!"
"Chúng ta phải làm sao?"
"Lấy đạo của người trả lại cho người, ngày mai không phải có ma thú công thành sao? Để họ nếm thử hương vị của phấn hoa Siti một chút cũng tốt lắm! Đến lúc đó linh thú sẽ tập trung tấn công vào chỗ của họ, để tao xem còn mấy tên trong số chúng có thể sống sót đây." Trong mắt Batuk lóe lên ánh sáng ác độc: "Tốt nhất tất cả những tên Xích Luyện và Đàn Sói nắm tay nhau chết hết cho xong đi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.