Ngạo Phong

Chương 38: Chương 38




Đột nhiên, Ngạo Phong cảm thấy chân mình căng cứng, như thể bị thứ gì đó tóm lấy, không khỏi tò mò nhìn lại, quả nhiên đó là một con mèo nhỏ màu vàng dễ thương to bằng bàn tay đang vẫy đuôi về phía cô.
“A, chủ nhân, đây là cọp răng kiếm vương, thánh thú thất tinh của Lê Thanh đó!” Sấm Sét đang đậu trên vai Ngạo Phong, kinh ngạc thốt lên: “Thật kỳ lạ, Lê Thanh đã mất mạng, đáng lẽ huyễn thú của anh ta cũng phải biến mất theo chứ? Con cọp răng kiếm vương này cũng không phải thần thú, sao lại còn ở đây?”
Khi chủ nhân chết, huyễn thú cũng sẽ chết theo và khi huyễn thú chết thì chủ nhân nhiều nhất sẽ chịu một ít ảnh hưởng về tinh thần mà thôi.

Đây là một khế ước bất bình đẳng, nhưng khi huyễn thú đạt tới cấp độ thần thì bản thân nó sẽ có đột phá.

Sau khi chủ nhân chết, nó có thể thông qua phương thức giáng cấp để kéo dài tính mạng của mình.
“Tôi biết rồi, là chủ nhân đã đánh cược với Lê Thanh nên quy luật trời đất giữ nó lại.

Nó cũng biết bản thân mình đã được cứu như thế nào nên mới bày tỏ với chủ nhân.” Răng Nanh nghiêng người dưới chân của Ngạo Phong, uể oải nói, ban nãy chúng đã bị chiến mã mộng yểm song giác đánh trọng thương, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Con mèo nhỏ màu vàng nhìn chằm chằm Ngạo Phong, hai mắt to tròn ngấn nước, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhìn cô một cách đáng thương.

Ngạo Phong bị con mèo nhìn chằm chằm, đành phải vươn tay ra, con mèo vàng vui sướng nhảy dựng lên, ôm lấy đầu ngón tay của Ngạo Phong, liếm liếm xung quanh.
“Này này, chủ nhân vẫn còn chưa ký khế ước với mày đấy, đừng có ở đấy mà nịnh bợ.” Sấm Sét khó chịu kêu lên.
Răng Nanh nói một câu rất có lương tâm: “Có điều do liên quan đến đánh cược, bị hạn chế bởi quy luật của trời đất nên nó sẽ không thể ký khế ước với bất cứ ai nữa.

Nếu chủ nhân không cần nó thì chỉ sợ trong vài ngày tới, linh hồn ấn ký trên người Lê Thanh sẽ biến mất, con tam vĩ mị hồ của Batuk chưa bị người ta ký khế ước, nhưng thật ra không chắc lắm.”
“Như vậy đi.” Vốn dĩ Ngạo Phong muốn đưa con cọp răng kiếm này cho Dung Lạc, nhưng xem ra chuyện này không được, cô vỗ nhẹ lên đầu nhóc con kia nói: “Mày cứ theo tao trước đi, khế ước thánh thú cần có thời gian dài để tính toán, đêm nay tao sẽ ký khế ước với mày.”
Ngạo Phong không muốn lãng phí tài nguyên của thánh thú, khi giao ước với thánh thú, cô sẽ huy động năng lượng huyễn thú để thánh thú tiến hóa, mất rất nhiều thời gian và không được cho người khác nhìn thấy.
Con mèo nhỏ màu vàng nhảy lên bờ vai còn lại của Ngạo Phong, nịnh nọt cọ cọ vào khuôn mặt của Ngạo Phong, khiến Sấm Sét dở khóc dở cười.
“Mèo cái! Đây chắc chắn là một con mèo cái! Chỉ biết tranh thủ tình cảm, lát nữa ký khế ước, biết chủ nhân là phụ nữ, tao xem mày còn phấn khích nữa không?”
“Truy Vân mau tới đây đi, cuộc vui sắp bắt đầu rồi!” Dung Lạc đã thu xếp đồ đạc cho nhóm lính đánh thuê xong, bước đến với một nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn,  kéo Ngạo Phong về doanh trại.
Ngạo Phong quay trở lại doanh trại dưới sự bao vây của đám đông, thành chủ Lạc Ly ra lệnh mở cổng thành, đội trưởng đội thủ thành Lạc Phi dẫn một đội y tế và mang theo của cải đến các nơi để an ủi.

Từng nhóm cư dân của Nhật Bất Lạc Thành mang đến những món ăn tinh tế đủ màu sắc và hương vị, những cô gái mặc váy dài, xách giỏ tre, uốn éo eo và nhiệt tình đi phân phát đồ ăn do họ tự làm, vóc dáng xinh đẹp của họ khiến cánh đàn ông phải chảy nước miếng.
Mặt trời lặn về phía tây, mặt trăng treo trên cao, trong doanh trại nhóm lên một đống lửa, vang lên tiếng ca, thật là tưng bừng!
Lần này Ngạo Phong trở thành nhân vật anh hùng trong việc thủ thành, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, những miếng thịt nướng lớn được đưa cho cô, mọi người lần lượt nâng cốc chúc mừng.

Hầu hết đều bị Dung Lạc đỡ thay cho cô, dù sao cô cũng đang bị thương nên không thích hợp để uống rượu.
Trong không khí tưng bừng, không biết ai là người đầu tiên hét lên: “Truy Vân đại nhân, không uống rượu cũng được, nhưng phải hát đền một bài.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Truy Vân đại nhân, làm một bài đi!” Hi Thản giơ một cốc rượu lên, hét lớn.
“Truy Vân đại nhân, hiếm khi vui như vậy, ngài đừng từ chối! Giọng hát khủng khiếp của tôi còn ca được, sao đại anh hùng của Nhật Bất Lạc Thành lại có thể im lặng được chứ?” Duy Nặc đang cầm trong tay một cái đùi dê, anh ta vừa hát một đoạn, đã bị rất nhiều người xung quanh ném trứng thối, không khỏi trêu chọc Ngạo Phong.
“Được rồi, đừng làm phiền, mọi người muốn huỷ hoại hình tượng của Truy Vân à?” Dung Lạc bất lực mỉm cười, đám nhãi lính đánh thuê này một khi đã quậy thì ngay cả anh ta cũng không quản được.
“Thực ra không có gì đâu, chỉ là một bài hát thôi, có gì khó chứ?” Ngạo Phong hiếm khi vui như vậy, hôm nay dường như là ngày vui nhất kể từ khi cô đến lục địa Ruska, không nên từ chối mới phải.
Mắt Dung Lạc sáng lên, ngạc nhiên nói: “Ồ, Truy Vân, cậu biết hát à?”
Lư Phong ở bên cạnh rót một ngụm rượu to vào miệng, cười nói: “Người anh em Truy Vân, làm gì mà thần bí thế, đàn ông cũng đừng chậm chạp thế, mau lên đi.”
Những người lính đánh thuê xung quanh đều thấy rất hứng thú, nhất tề quay lại nhìn.
Ngạo Phong mỉm cười, đôi mắt đen thẳm nhìn lên bầu trời, hít sâu một hơi, giọng hát lạnh lùng nhưng trong trẻo cất lên lanh lảnh: “Lan Vũ, ngọn tháp vĩnh hằng.”
“Đêm lạnh lẽo, đẹp đến thê lương, pháo đài khát máu

Ý chỉ của thần, bị vi phạm, nỗi bi thương của tộc nhân
Đối diện với sự bùng cháy và tan vỡ của ngọn tháp vĩnh hằng, là đang trừng phạt ai?
Hãy dang rộng đôi cánh và ôm lấy, mặt trời và mặt trăng tỏa sáng, điều sai và điều đúng của lời tiên tri được ứng nghiệm
Cuối cùng, đau đớn đến mức giọt nước tràn ly, cởi bỏ mê hoặc, mấy kiếp luân hồi
Lúc đó mới hiểu được sự quý giá của tình yêu để rồi lại đi chuộc tội, dường như loài người thật thảm thương
Cho dù đau đến tan nát cõi lòng, tình yêu vẫn không sợ hãi, cho dù nó bị phá hủy
Lần này, dù mũ sắt toé máu cũng không hối hận
Để tình yêu cất cánh bay cao, cất cánh bay cao
Nỗi buồn của thánh chiến phong ấn, giọt nước mắt của người tình
Bông hồng của tình yêu đang khô héo, bị thu lên thiên đàng
Đối mặt với Atria khói tắt bụi bay, ai vẫn còn đang canh giữ
Mở ra ánh sáng để đánh thức mọi u mê, không hối tiếc về cuộc sống tái sinh
Cuối cùng, đau đớn đến mức giọt nước tràn ly, cởi bỏ mê hoặc, mấy kiếp luân hồi
Lúc đó mới hiểu được sự quý giá của tình yêu để rồi lại đi chuộc tội, dường như loài người thật thảm thương
Cho dù đau đến tan nát cõi lòng, tình yêu vẫn không sợ hãi, cho dù nó bị phá hủy
Lần này, dù mũ sắt toé máu cũng không hối hận
Để tình yêu cất cánh bay cao, cất cánh bay cao
Nỗi buồn của thánh chiến phong ấn, giọt nước mắt của người tình
Bông hồng của tình yêu đang khô héo, bị thu lên thiên đàng
Đối mặt với Atria khói tắt bụi bay, ai vẫn còn đang canh giữ
Mở ra ánh sáng để đánh thức mọi u mê, không hối tiếc về cuộc sống tái sinh
Cuối cùng, đau đớn đến mức giọt nước tràn ly, cởi bỏ mê hoặc, mấy kiếp luân hồi
Lúc đó mới hiểu được sự quý giá của tình yêu để rồi lại đi chuộc tội, dường như loài người thật thảm thương
Cho dù đau đến tan nát cõi lòng, tình yêu vẫn không sợ hãi, cho dù nó bị phá hủy
Lần này, dù mũ sắt toé máu cũng không hối hận
Để tình yêu cất cánh bay cao
Cất cánh bay cao…”
Đám đông dần dần im lặng, dưới bầu trời đêm yên tĩnh, chỉ có giọng hát tuyệt đẹp và trong trẻo này đang bay lên, ngọt ngào êm tai như gởi gắm một nỗi niềm thương nhớ, mang theo sức cuốn hút mãnh liệt.
Dưới ánh lửa trại, mọi người chợt liên tưởng đến bao nhiêu ngày đêm phiêu bạt trên đất liền, nhớ tới những cuộc chiến đầy mạo hiểm, lại nhớ đến những người thân, người vợ yêu dấu đang đợi ở quê nhà, vô cùng xúc động, tâm trí họ như trôi dạt về ngôi nhà nơi phương xa...
Các cô gái trong doanh trại nhìn Ngạo Phong bằng ánh mắt mê đắm điên cuồng, cậu thành niên mặc chiếc áo choàng đen tinh xảo này, bóng dáng đang hát du dương đã trở thành bức tranh vĩnh hằng, in sâu vào lòng rất nhiều người đến mức không thể bị xoá nhoà.
Giọng hát của Ngạo Phong đột ngột dừng lại, đôi mắt sáng như sao của cô lặng lẽ nhìn bầu trời đêm, như thể đang nhớ về những ngày cô đi mua sắm cùng người bạn thân đó, cùng nhau hát karaoke, cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu.
Thí Thiên, có phải cậu cũng đã đến thế giới này không? Tên Truy Vân và bài hát này truyền đi, nếu cậu thật sự đã đến đại lục này, hẳn là sẽ nghe được chứ? Tôi tin cậu cũng ở trong này và chờ cậu đáp lại.
Mọi người chìm trong im lặng, đám người Hi Thản Duy Nặc đều kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng không kìm lòng được mà vỗ tay thật lớn để tán thưởng.
Những tràng pháo tay rộn rã vang dội khắp doanh trại!
“Truy Vân, cậu hát hay quá, trước đây tôi chưa từng nghe thấy một bài hát nào hay như vậy, cũng chưa từng nghe ai ngâm thơ bao giờ cả! Bây giờ cậu không thể không uống rượu, nào, làm một ly đi!” Dung Lạc ôm mạnh bờ vai của cô, cười lớn, Ngạo Phong cũng mỉm cười với anh ta, hai ly rượu cụng vào nhau, bọt sâm panh bắn tung tóe, niềm hạnh phúc lan tỏa.
Ngạo Phong thích những ngày như vậy, tự do tự tại, cô tin rằng ở thế giới Ruska này, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ tuyệt vời hơn.
Lửa trại cháy suốt một đêm, vui chơi trắng đêm.
Mặt trời đã ló dạng ở phương đông, mọi người đã vui mừng cả đêm đang nằm nghiêng ngả trên mặt đất ngáy khò khò, một vài tên lính đánh thuê gác đêm thỉnh thoảng ngủ gật, đây là thời kỳ sự cảnh giác của mọi người xuống thấp nhất.
Dưới bầu trời xám xịt, một bóng đen vụt ra khỏi lều, trên vai có một con mèo nhỏ, bên cạnh có một con sói bạc và một con ngựa đen theo sát.


Cô lưu luyến nhìn lại lều trại phía sau rồi lặng lẽ bước đi.
“Chờ một lát, người anh em Truy Vân.”
Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, một thanh niên mang đại kiếm trên lưng chạy như bay tới, trên miệng nở nụ cười tươi rói: “Ôi, cuối cùng cũng vẫn kịp tìm được anh, bố tôi nói biết ngay buổi tối anh sẽ lặng lẽ rời đi nên mới bảo tôi đến đây, nào ngờ trong lều trại cũng không có người.

Cũng may nhìn qua phía bên Dung thiếu chủ mới thấy, nếu không đã không tìm được anh rồi.”
Người mặc áo choàng đen lặng lẽ chuẩn bị trốn đi này chính là Ngạo Phong.
Lạc Phi chạy lại gần, chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Người anh em Truy Vân, sao tôi lại cảm thấy khí tức của anh dày đặc hơn thế? Chẳng lẽ anh lại nhập cảnh nữa ư?”
Giờ sắc mặt của Ngạo Phong hồng hào, không còn nhìn thấy vết thương tích nào nữa, dường như khi cô nhấc tay nhấc chân còn toát ra một ít sức mạnh, và sức mạnh này khiến cho Lạc Phi thấy rất áp lực.
“Ừ, vừa mới nhập giới, tôi vẫn chưa thể kiểm soát sức mạnh trong cơ thể mình.” Ngạo Phong mỉm cười hối lỗi với anh ta.

Cả đêm qua cô đã thuần hóa voi ma mút, thằn lằn rồng, đại bàng Kaydon, cọp răng kiếm vương, còn có con chiến mã mộng yểm song giác mà cô lấy làm chiến mã bình thường.

Cô đã đột phá từ linh huyễn sư tam kiếm lên thất kiếm, giờ lại lên cửu kiếm nên chưa quen lắm.
“Người anh em Truy Vân cũng thật lợi hại, thảo nào bố tôi đã dặn tôi nhất định sáng sớm phải đến lôi kéo anh.” Lạc Phi vừa khâm phục vừa nói đùa.
“Thành chủ Lạc Ly thật biết tình kế.” Ngạo Phong mỉm cười lắc đầu: “Nhưng tôi sẽ không ở lại đâu.”
“Chúng tôi biết, chính vì vậy mà tôi mới lặng lẽ đến tìm anh, không mang theo tùy tùng.” Lạc Phi nháy mắt: “Yên tâm, không phải tôi định giữ anh lại mà bố tôi muốn tôi đến tặng đồ cho anh.”
Nghe vậy, Ngạo Phong hơi ngạc nhiên: “Tặng đồ cho tôi?”
“Đúng vậy, bố tôi nói rằng thứ này là quà của một người bạn cũ, ông ấy chỉ giữ nó cho anh, nhất định phải đưa nó cho anh trước khi anh rời đi.” Lạc Phi quơ quơ tay, một dải lụa màu xanh lam ở trong tay anh ta, tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt mềm mại, Ngạo Phong sửng sốt, vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Đồ của mẹ Tô Nhã để lại!
Ngạo Phong đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, cảm kích nói: “Thay tôi cảm tạ thành chủ đại nhân, vật này rất có ý nghĩa với tôi.” Ở cả hai kiếp, cô đều là cô nhi, đột nhiên lại có một người mẹ dịu dàng xinh đẹp, hết lòng chăm sóc nên đương nhiên Ngạo Phong rất trân trọng đoạn tình cảm này, tự đáy lòng, cô đã coi Tô Nhã phu nhân như mẹ ruột của mình.
“Đừng vội cảm tạ, đây cũng là quà của anh nữa này.” Lạc Phi lại nở một nụ cười rạng rỡ, mở hai lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn kim cương màu xanh lam tinh xảo đẹp đẽ phản chiếu vào trong mắt Ngạo Phong.
Lạc Phi chỉ vào chiếc nhẫn kim cương xanh lam: “Tối hôm qua lúc chúng tôi họp, anh đến muộn nên không nghe thấy.

Lần trước không phải tôi đã nói với anh người có công lớn nhất trong cuộc bảo vệ thành sẽ được thưởng bảo vật sao? Đây chính là nó!”
“Nhẫn không gian ư? Tôi không thiếu loại này, anh nên lấy lại đi.” Ngạo Phong sửng sốt một lúc, sau đó nhíu mày lắc đầu nói, đúng là Nhẫn Không Gian rất quý giá, nhưng cô đã có hai cái rồi, cần nhiều như vậy để làm gì?
“Này, nghe tôi nói hết đã.” Lạc Phi nắm lấy tay cô, vội la lên: “Người khác đều ghen tị đến mức muốn đoạt lấy, còn anh thì lại từ chối! Đây là một loại huyễn khí cực kỳ có giá trị đấy! Ngày trước cha tôi có giao tình với một vị tông sư luyện khí nên mới có được chiếc nhẫn huyễn khí Vô Tận Sinh Mệnh này.

Nó được coi là chiếc nhẫn cực phẩm trong số các tác phẩm của vị tông sư luyện khí kia, thậm chí nó còn vượt qua rất nhiều tác phẩm của thiên hoả luyện khí sư.

Chiếc nhẫn này được làm từ mười miếng ma tinh của thần thú hệ không gian, có thể chuyên chở sinh mệnh, cho dù là con người hay huyễn thú đều có thể cất vào trong đó.

Hơn nữa không gian bên trong rất rộng lớn, tự tạo thành một hệ thống sinh thái, tương đương một thành phố, đủ để anh cất mấy ngàn thánh thú vào đó rồi.

Sao hả, còn thấy đây là một chiếc nhẫn không gian bình thường nữa hay không?”
“Hả?” Ngạo Phong vừa nghe Lạc Phi nói vừa không tự chủ được mà trợn to hai mắt, nhìn về phía chiếc nhẫn không gian kia bằng ánh mắt khác và kêu lên: “Không ngờ trên thế giới này lại còn có thứ đồ như vậy, huyễn khí, quả thực là thiên kỳ bách quái.”
Nhẫn không gian thông thường không thể chuyên chở sinh mệnh, còn chiếc nhẫn không gian này không chỉ có không gian rộng lớn mà còn có khả năng chuyên chở sinh mệnh, có thể chứa được một đội quân mấy ngàn người, dùng để công thành tác chiến thì hiệu quả sẽ thật đáng sợ.

Lạc Phi thở dài: “Đúng vậy, quả thật huyễn khí rất đáng sợ, hơn nữa không cần phải là huyễn sư mà bất cứ ai cũng đều có thể sử dụng, nhưng đáng tiếc cũng giống như thuần thú sư, điều kiện để đạt được thành tựu quá khắc nghiệt, trên đại lục này có quá ít luyện khí sư.

Lại nói tiếp, thanh phi kiếm của Thiên Nhai kiếm tôn cũng chính là huyễn khí cao nhất, mà bản thân Thiên Nhai kiếm tôn cũng là một thiên hoả luyện khí sư đấy.”
“Anh ta giỏi vậy sao?” Trong đầu Ngạo Phong lại xuất hiện hình ảnh của chàng trai mặc áo choàng gai thong dong tự tại kia, kinh ngạc nói.
“Đó là điều đương nhiên, Thiên Nhai kiếm tôn là thần thoại của một thế hệ, sao lại không lợi hại được chứ?” Lạc Phi nhét chiếc nhẫn Vô Tận Sinh Mệnh vào tay Ngạo Phong, sau đó nói: “Nhưng anh cũng không hề thua kém người ta, linh huyễn sư trẻ tuổi nhất đại lục, lại còn là một vị tông sư thuần thú, nếu anh vẫn tiếp tục tiến cảnh nhanh như trước thì nói không chừng sẽ là Thiên Nhai thứ hai đấy.”
Trước giờ Ngạo Phong nói chuyện với Lạc Phi vẫn rất thoải mái, cô khẽ mỉm cười: “Nói cũng đúng, tôi còn biết thuần phục thú nữa.”
“Đúng vậy đấy, Truy Vân anh là một tông sư thuần thú, có được một chiếc nhẫn sinh mệnh như thế, nếu gặp được một huyễn thú cao cấp nào có thể thuần hoá thì cứ ném vào trong đó, đến lúc vào trong thành thì lấy chúng ra bán đấu giá, tiền vào như nước cho xem.

Đúng rồi, bên trong còn có một con tiểu hồ ly mà anh đã thắng từ tay Batuk, cha tôi đã để vào đấy rồi.” Lạc Phi tấm tắc cười, rồi lại cười đầy nghiêm nghị: “Vả lại, ai cũng biết dấu hiệu của huyễn thú, tốt nhất là anh nên cất con sói bạc và con mèo đen này đi.”
Sắc mặt Ngạo Phong trầm xuống, nghe mấy lời anh ta nói mà thở dài, sau đó đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của tay trái, nói: “Tôi biết rồi, thành chủ đại nhân coi trọng tôi như thế, sau này mọi người có gặp rắc rối gì thì tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Mặc dù thành chủ Lạc Ly là mượn sức nhưng cũng không bạc đãi với Ngạo Phong.

Tuy rằng Thiên Nhai kiếm tôn mới là người giết Lê Thanh nhưng chắc chắn Huyễn Điện Ánh Sáng sẽ tính trên đầu cô, hơn nữa đối với những người có tiềm lực, có thể mời chào thì cứ mời chào, nếu không thể mời chào thì sẽ gạt bỏ.

Đây cũng là lý do khiến cô vội vã rời khỏi đây.
Ban đầu, Ngạo Phong rất lo lắng chuyện Sấm Sét và Răng Nanh quá gây chú ý, giờ đã có nhẫn Vô Tận Sinh Mệnh, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
“Tôi không biết cha tôi tính toán gì với anh, nhưng tôi với anh vẫn là anh em tốt, Thứ này tặng cho anh tốt hơn là để nó ngủ quên ở chỗ chúng tôi không có tác dụng gì cả, không cần nhớ đến ân tình gì đâu.” Lạc Phi nhìn Ngạo Phong, nói với vẻ không nỡ: “Truy Vân, nhớ sau này phải quay lại Nhật Bất Lạc Thành, nhất định phải đến thăm tôi đấy!”
“Được! Nhất định!” Ngạo Phong nghĩ thầm trong lòng, giải trừ trạng thái khải hoá của Tiểu Băng, lại cười với Lạc Phi bằng khuôn mặt thật rất tuấn tú, sau đó phất tay rồi thu tất cả Răng Nanh, Sấm Sét, Tự Kiếm (biệt danh của Hổ Vương) vào trong chiếc nhẫn Vô Tận Sinh Mệnh, cưỡi lên con mộng yểm rồi quay lại gật đầu chào, vỗ mông tuấn mã chạy như bay ra ngoài.
Lạc Phi ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng của một người một ngựa đang đi về phía khu rừng Nhật Bất Lạc Thành, dần dần khuất dạng mà trong lòng dấy lên sự mong chờ: “Truy Vân, chờ đến ngày gặp lại, chắc chắn anh sẽ nổi danh khắp đại lục, tôi tin nhất định có thể!”
Mặt trời đã lên cao, Dung Lạc từ trong mơ tỉnh lại, sau cơn say rượu, cảm giác đau đầu càng rõ ràng hơn.

Sau khi rửa mặt chải tóc, anh ta bước đến lều của Ngạo Phong, nhưng phát hiện không có ai.
Dung Lạc chợt cảm thấy có dự cảm chẳng lành, bèn hỏi đám người Hi Thản ở cách đó không xa.
“Hi Thản, mọi người có nhìn thấy Truy Vân đâu không?”
“Truy Vân đại nhân? Không thấy, đêm qua cậu ấy đưa thiếu chủ về lều nghỉ ngơi rồi tự về lều của mình rồi.” Hi Thản khẽ nhíu mày, lo lắng nói: “Sao lại không thấy Truy Vân đại nhân đâu thế?”
Dung Lạc khẽ thở dài và thất thần nói: “Sớm biết cậu ấy sẽ không ở lại đây lâu, không ngờ lại rời đi nhanh thế.”
“Người anh em Truy Vân đi rồi cũng tốt, cậu đã quên Lê Thanh của Huyễn Điện Ánh Sáng là do ai mà chết à? Thủ đoạn của chúng xưa nay vẫn rất tàn nhẫn, người anh em Truy Vân lại là người yêu thích tự do, một khi tiếp xúc với người của Huyễn Điện Ánh Sáng e là sẽ có xung đột.

Có lẽ cậu ấy đã nhận ra điểm này nên mới rời đi trước, không đành lòng phải nói lời từ biệt với mọi người nên mới nhân lúc trời tối đã đi rồi.” Lư Phong vỗ vỗ bả vai của Dung Lạc cười nói: “Chúng ta cũng nên rời đi thôi, còn cậu, trong trận chiến vừa rồi rất thân thiết với Truy Vân, nói không chừng người ta có để lại vật gì cho cậu đấy, thử tìm xem.”
Dung Lạc như được nhắc nhở, gật gật đầu, quay trở lại lều tìm kiếm dấu vết của Ngạo Phong.
Sau khi lục lọi một hồi, Dung Lạc tìm thấy một lá thư kẹp trong lớp quần áo của mình, anh ta mở ra, trên đó viết:
“Dung đại ca, lúc anh đọc được lá thư này thì tôi đã đi rồi.
Thứ lỗi cho tôi vì đã không nói lời từ biệt với anh, thực sự trên người tôi có quá nhiều rắc rối, không chỉ là người của Huyễn Điện Ánh Sáng tới tìm tôi mà còn có một số nhân tố bất an thần bí rất đáng sợ, ngay cả tôi cũng không thể chạm đến tầng đó, tôi không muốn mang nguy hiểm đến cho anh.
Tôi rất thích cảm giác được ở bên anh, thích khoảng thời gian cùng anh kề vai chiến đấu, tuy không dài nhưng tôi tin nó sẽ nằm mãi trong ký ức của tôi.

Ở Tần Thành, ở đây, sự che chở của anh dành cho tôi và bờ vai rộng lớn của anh luôn khiến tôi cảm thấy an tâm và ấm áp.

Khi tôi nhớ đến Nhật Bất Lạc Thành, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là anh.
Dung đại ca, hiện giờ anh đã là linh huyễn sư thất kiếm, đã có thể ký khế ước với huyễn thú thứ hai.

Vốn dĩ tôi định tặng cọp răng kiếm vương cho anh, nhưng vì khế ước đánh cược, nó chỉ có thể nhận tôi làm chủ.

Ở phía sau doanh trại có ba con thánh thú đã được thuần hoá, phương pháp thuần hóa thánh thú của tôi thực sự có thể nâng cấp bậc của ma thú lên.

Đại bàng Kaydon đã là thánh thú thất tinh, voi ma mút là thánh thú tứ tinh, long tích thú là thánh thú lục tinh, hy vọng chúng có thể trợ giúp cho Xích Luyện các anh.

Dung đại ca, anh mãi mãi là Dung đại ca của tôi, tình bạn giữa chúng ta sẽ không bao giờ phai nhạt theo thời gian.
Bữa tiệc nào cũng có lúc phải tàn, đừng tìm tôi, có duyên thì chúng ta sẽ gặp nhau!
Đến lúc đó, Ngạo Phong vẫn sẽ kề vai chiến đấu với các anh!”
Dung Lạc nhẹ nhàng nắm chặt lá thư, sắc mặt như đông cứng lại, đọc xong lá thư này, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là mình và Xích Luyện có thể lấy được ba con thánh thú, mà là nhân tố bất an mà Ngạo Phong đã nói đến.
Ngay cả Ngạo Phong đã có được siêu thần thú cũng không thể chống lại nhân tố bất an kia, nó đáng sợ đến mức đó ư? Còn đáng sợ hơn Huyễn Điện Ánh Sáng ư?
Những lo lắng trong lòng Dung Lạc lại ùn ùn kéo đến.
Người đàn ông anh tuấn đột nhiên xoay người đi ra khỏi lều, vỗ tay hét lớn: “Xích Luyện tập hợp! Chuẩn bị trở về đại bản doanh của binh đoàn Phỉ Tư!”
“Thiếu chủ, ngài vội vã quay về tổng bộ làm gì thế?” Đám người Hi Thản nghi ngờ hỏi.
“Tôi muốn một mình đến chiến đường của tổng bộ để rèn luyện.” Dung Lạc thản nhiên nói.
“Cái gì! Chiến đường?” Mọi người thảng thốt kêu lên: “Thiếu chủ, anh điên rồi sao? Chiến đường là nơi chỉ có đội trưởng của các đoàn lính đánh thuê sau khi đạt tới huyễn sư thiên không mới có thể đi vào, giờ anh đến đó không phải tự giày vò mình sao?”
“Tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn.” Dung Lạc nói bằng giọng kiên quyết đến kinh ngạc, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, như không có gì có thể ngăn cản anh ta: “Nếu đủ mạnh mẽ, sau này tôi vẫn có thể cho cậu ấy mượn bờ vai, tôi vẫn có thể khiến cậu ấy cảm thấy an toàn và ấm áp, đủ mạnh mẽ để bảo vệ cậu ấy!”
Đám người Hi Thản lúng túng không nói nên lời, khi hiểu người mà Dung Lạc gọi bằng cậu ấy là ai thì trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ, thiếu chủ sẽ không lầm đường lạc lối đó chứ? Sao lại đối xử tốt với Truy Vân đại nhân quá lố như thế? Ôi, một khi tính tình bướng bỉnh của thiếu chủ này mà lên cơn thì không ai có thể khuyên nhủ được, chỉ mong không phải là thật…
Theo sau Ngạo Phong, các nhóm lính đánh thuê như Xích Luyện và Đàn Sói cũng rời Nhật Bất Lạc Thành, sự kiện lớn này cuối cùng cũng kết thúc.
Bên trong tổng bộ của Huyễn Điện Ánh Sáng, tin tức Lê Thanh bị giết thông qua huyễn khí truyền tin đã truyền đến, đại trưởng lão Lê Chấn đang xanh mét mặt mày, nổi trận lôi đình.

Lê Thanh chính là con trai duy nhất của ông ta và là nhân vật thiên tài gần cấp với Quân Lạc Vũ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ chính thức được trao chức vị, ông ta đang rất phấn khích, nhưng đợi đến lúc này lại nhận được một tin dữ.
“Thần Quân đại nhân! Thần Quân đại nhân!” Lê Chấn xông vào thần điện của tổng đường Huyễn Điện Ánh Sáng, kêu gào thảm thiết, đau buồn phẫn nộ.
“Được rồi, đừng kêu nữa! Người cũng đã chết, có kêu gào cũng vô ích!” Ở trung tâm của thần điện, một người đàn ông mảnh khảnh với mái tóc dài màu bạc, mặt hướng về phía bức tượng thần, mặc áo choàng trắng của chủ tế, giọng điệu không hề sợ hãi, rõ ràng là đã nghe tin tức của Lê Thanh.
Người đàn ông này là người cầm quyền tối cao của Huyễn Điện Ánh Sáng, Thần Quân Lăng Băng.
“Thần Quân đại nhân, con trai duy nhất của tôi đã chết rồi!” Lê Chấn không để ý đến thái độ của Lăng Băng, vẫn oán giận kêu lên: “Xin Thần Quân đại nhân hãy báo thù cho con trai tôi!”
“Báo thù? Báo thù như thế nào đây? Đi tìm Thiên Nhai kiếm tôn tính sổ sao?” Thần Quân lạnh lùng quay lại, khuôn mặt tuấn tú vô cảm như tượng điêu khắc tràn đầy tức giận: “Cũng không xem đối phương là ai mà lại đi trêu chọc vào, khiến Huyễn Điện Ánh Sáng của chúng ta gặp phiền phức.

Đứa con trai tốt của ông đã gặp phải một siêu thần thú, một tông sư thuần thú có tiềm lực vô hạn! Ông còn muốn bản quân đi tìm Thiên Nhai kiếm tôn đứng đầu đại lục để báo thù ư? Sao ông không tự đi đi?”
“Không, không, đương nhiên không phải.” Lê Chấn cảm nhận được lửa giận của Thần Quân, vội vàng kiềm chế cơn tức giận lại: “Sự xuất hiện của Thiên Nhai kiếm tôn là ngoài ý muốn, tên Truy Vân kia mới là kẻ đã đẩy con trai tôi vào chỗ chết.”
Đương nhiên Lê Chấn sẽ không ngu ngốc đến mức tự tìm đến Thiên Nhai kiếm tôn gây rắc rối, đó chẳng khác nào tự tìm cái chết, nhưng ông ta có thể tìm Ngạo Phong.

Về cơ bản mà nói, nếu Ngạo Phong không xung đột với Lê Thanh thì sẽ không xảy ra chuyện này.
“Bản quân hiểu rõ tính cách của Lê Thanh, hẳn là ông cũng đã nghe báo cáo lại sự việc, là chính cậu ta đã tự tìm Truy Vân gây rắc rối, tự làm tự chịu! Truy Vân này là một nhân vật thiên tài hiếm thấy, lại có được sức chiến đấu của siêu thần thú, và còn là một tông sư thuần thú.

Nếu Huyễn Điện Ánh Sáng mời được cậu ta đến thì chuyện diệt trừ Hắc Ám Huyễn Điện sẽ dễ như trở bàn tay.” Thần Quân lạnh lùng nói, tựa hồ như không hề để ý đến cái chết của Lê Thanh.
Lê Chấn tan nát cói lòng, lo lắng hỏi: “Vậy chẳng lẽ cứ thế mà quên đi cái chết của con trai tôi sao?”
“Cậu ta tự tiện lấy thánh thú mà bản quân ban cho để đánh cược, tôi còn chưa tính sổ, lại còn dám ở đây kêu oan cho cậu ta à? Chủ của Huyễn Điện Ánh Sáng là tôi hay ông đây?” Thần Quân vung tay áo lên, sắc mặt lạnh như băng nhìn Lê Chấn, ông ta chỉ thấy rùng mình, rất nghẹt thở.
“Không, thuộc hạ không hề có ý mạo phạm, tất cả đều do Thần Quân làm chủ.” Lê Chấn vội vàng cúi đầu nói, vẫn không chịu từ bỏ ý định: “Nếu tên Truy Vân kia không nhận lời chúng ta thì sao?”
Sắc mặt của Thần Quân lạnh đi, cất giọng nói lạnh như băng.
“Vậy thì phải cố hết sức xoá sổ cậu ta! Nếu một thiên tài tuyệt thế như vậy không cho chúng ta sử dụng thì sớm hay muộn cũng sẽ là tai hoạ của Huyễn Điện Ánh Sáng chúng ta.

Truyền lệnh xuống dưới, toàn bộ các nơi của Huyễn Điện lùng tìm Truy Vân, nếu phát hiện thì lập tức cho đại trưởng lão trọng tài lên mời chào, không được phạm sai lầm.”
Lê Chấn nghe vậy thì âm thầm buồn bực, mối quan hệ giữa đại trưởng lão trọng tài với ông ta không được tốt lắm, chắc chắn lão già kia sẽ không nể mặt Lê Chấn mà sẽ cố hết sức để mời chào tên Truy Vân chết tiệt kia.
Sau khi đáp lời, Lê Chấn lui xuống, trong lòng ông ta đã có tính toán riêng, dù sao phần lớn võ sĩ của thánh đường huyễn điện này đều nằm trong tay ông ta, đến lúc đó ông ta sẽ hỏi thăm tung tích của Truy Vân, rồi giết cô trước khi đại trưởng lão trọng tài phỗng tay trên.

Sau đó ông ta sẽ bẩm báo với Thần Quân là cô không muốn gia nhập Huyễn Điện Ánh Sáng.

Dựa vào danh vọng và địa vị của ông ta ở đây, Thần Quân đại nhân sẽ không làm gì ông ta đâu.
Nghĩ đến đây, Lê Chấn tức giận khẽ gầm lên: “Tên Truy Vân chết tiệt, lão phu nhất định sẽ bắt được mày, nghiền nát mày thành tro mới thôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.