Ngạo Phong

Chương 44: Chương 44




Mộng Yểm gào thét trong lòng.
“Chủ nhân…Siêu thần thú thật đáng sợ! Là Áo Tư Lâm đại nhân, Áo Tư Lâm đại nhân đến rồi.”
Ba chữ "Siêu thần thú" khiến đôi mắt đen sáng ngời của Ngạo Phong trợn to ngay lập tức, đồng thời cô cũng kinh ngạc, tự hỏi Siêu thần thú Áo Tư Lâm đến đây để làm gì? Đây chỉ là khu vực xung quanh của Sơn Lĩnh Chết chóc, chẳng lẽ nó còn rảnh đến mức chạy tới tận đây tự kiếm thêm việc cho mình hay sao? Cho dù cô đã thuần hóa Mộng Yểm rồi thì đó cũng chỉ là thần thú thuộc hạ mà thôi, lẽ nào là vì Xích?
Vừa mới nghĩ đến đây, Mộng Yểm đã bình tĩnh lại ít nhiều, lại nói trong lòng: “Ôi, chủ nhân, Áo Tư Lâm đại nhân không phải đến đây tìm chúng ta, ngài ấy đang đuổi giết một người đàn ông.”
Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vô cùng hấp dẫn khác cũng nhàn nhạt vang lên.
“Áo Tư Lâm, mày không giữ nổi tao đâu! Trong Sơn Lĩnh Chết Chóc này chắc chắn có siêu thần thú trấn giữ, tao không muốn phải đánh nhau với mày ở đây, tốt nhất là mày quay về đi.”
Giọng nói này rất quen thuộc, khiến cho Ngạo Phong ấn tượng rất sâu đậm, tròng mắt khẽ đảo liền buộc miệng thốt lên: “Là anh ta!”
Trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm sét, lòng núi rung chuyển như một chiếc chuông đồng vừa bị gõ một cái thật mạnh, hai tai Ngạo Phong ù đi, không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, tia sáng ấy kéo đến dữ dội đến mức có thể khiến cho người khác phải sợ nhũn cả chân.
Ngạo Phong lén lút đi đến cửa hang, thông qua khe hở trên bụi cây nhìn ra ngoài, hai tia sáng một xanh một trắng lấp đầy nửa bầu trời, làm cho bầu trời về đêm trở nên đẹp đẽ đến lạ thường.

Trên hai vách đá cao của hẻm núi nhỏ, hai người đàn ông mang dáng vẻ vô cùng nổi bật đứng đó.
Một bên là một người đàn ông với mái tóc màu xanh lục xõa dài tới chân, lộ lên vẻ đẹp trai và quyến rũ.

Bên còn lại là một người đàn ông đẹp trai, quần áo trên người khẽ phất phơ, chân đi guốc mộc, đeo thắt lưng đen, hai tay đeo găng tay đen, đang điều khiển một thanh kiếm màu đen sẫm bay lên, mái tóc đen tuyền xõa dài tới vai.
Đúng thật là anh ta rồi!
Ngạo Thiên vừa nhìn liền nhận ra ngay, cô có ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với người đàn ông này, ông ta là Thiên Nhai kiếm tôn, người đã tạo nên bước ngoặc trong trận chiến tiến công thành Nhật Bất Lạc ngày đó.


Sau trận chiến ngày hôm đó, ông ta đã chọn rừng sâu của thành Nhật Bất Lạc làm nơi dừng chân, thật không ngờ hôm nay lại đến Sơn Lĩnh Chết Chóc này gây chuyện với Áo Tư Lâm.
Trong cuộc chiến giữa những nhân vật có cấp bậc vô cùng cao như này, Ngạo Phong không có cách nào nhúng tay vào, cô bèn nhắm tới việc thu lại tất cả các huyễn thú chịu sự ảnh hưởng từ Áo Tư Lâm mà ngã rạp trên đất vào Nhẫn Sinh Mệnh của mình, dù sao thì trước mặt các siêu thần thú thì bọn chúng không hề có tí sức chiến đấu nào cả.
“Con người kia, tao biết mày là kiếm tôn cao tinh, lại còn rất nổi tiếng ở đại lục này, nhưng việc này còn chưa đến hai trăm năm, mà bổn vương đã là siêu thần thú trưởng thành cách đây cả ngàn năm rồi, lúc đó còn không biết mày đang ở xó xỉnh nào đấy! Trả lại cái sừng mà mày đã trộm ra đây, bổn vương có thể không truy cứu trách nhiệm nữa!” Sắc mặt của Áo Tư Lâm cực kỳ ác liệt nói, đáy mắt lóe lên tia sáng xanh đậm mờ nhạt, càng ngày càng trở nên cực kỳ yêu dị.
“Áo Tư Lâm, thực lực vốn không thể dùng tuổi tác để tính toán, vả lại bổn tôn quang minh chính đại đi lấy về, lại còn lấy vật cô cùng giá trị ra để trao đổi, sao có thể nói là trộm được? Nếu mày vẫn còn muốn chặn đường của tao nữa thì cứ việc thử xem!” Trong hơi thở kia phảng phất có chút kiêu ngạo, dáng vẻ của Thiên Nhai kiếm tôn không hề thay đổi, cong ngón tay khiến cho thanh kiếm bay lên, thanh kiếm bay lên bầu trời với khí thế mạnh mẽ làm cho một vùng rộng lớn trở nên đen kịt.
“Vài trái linh quả đó vốn không có bao nhiêu tác dụng đối với bổn vương cả.

Bổn vương phải mất năm trăm năm mới có thể rụng một sừng, làm sao có thể đưa cho mày dễ dàng như vậy! Đây là Sơn Lĩnh Chết Chóc, không phải là Nhật Bất Lạc Thành của loài người bọn mày, dù mày có muốn ngang ngược thì cũng phải hỏi xem ý của bổn vương có đồng ý hay không!” Sắc mặt Áo Tư Lâm trở nên u ám, tức giận nói, tay vừa phất lên, trong tay đã cầm một cây roi dài như linh xà.

Chiếc sừng bản mệnh đó rất quan trọng đối với quá trình tiến cấp của hắn, không thể nào dễ dàng bỏ qua như thế được.
“Nếu đã như vậy thì lấy thực lực để quyết định thắng thua đi.”
Ống tay áo của Thiên Nhai kiếm tôn khẽ bay, thở dài, ngón tay phất lên một cách tùy ý, mười ngàn thanh kiếm lặng lẽ bay sau lưng anh ta giống như được ban tặng sự sống ngay lập tức, giống như một nhóm sinh vật lớn, đôi mắt dài mang theo linh lực xé gió lao thẳng đến đỉnh đầu của Áo Tư Lâm.
“Thiên Nhai…Vạn Kiếm Diệt!”
Bởi vì tốc độ quá nhanh, lưỡi kiếm cọ xát với không khí tạo ra âm thanh vô cùng sắc bén.
Ánh mắt yêu dị của Áo Tư Lâm lóe lên sự lạnh lẽo, cây roi dài màu xanh đậm trong tay thoắt cái chia làm trăm trượng ở phía trước, hóa thành hàng trăm cây roi linh hoạt, đầu của mỗi cây roi đều biến thành đầu rắn lục nho nhỏ, đối đầu với thanh kiếm đang bay tới, hai chiếc răng nanh sắc nhọn không thua kém gì những thanh kiếm đang bay tới của Thiên Nhai kiếm tôn, chỉ cần cắn một nhát thì ngay cả thanh kiếm vốn có thể giết chết thần thú một cách dễ dàng cũng sẽ bị cắn cho đứt thành từng đoạn.
Nhưng ngoài răng nanh của rắn ra, những bộ phận khác trên cơ thể con rắn đều kém hơn rất nhiều, mỗi một nhát kiếm sắc bén vung xuống là một đám rắn bị chém đứt cổ, trên mặt đất chảy ra máu xanh, những cây roi này thế mà lại có thể xem như một đám sinh vật.
Tia sáng trên người của cả hai cực kỳ chói mắt, đây được gọi là lãnh địa của cường giả, chỉ những cường giả thuộc cấp năm tuyệt thế vô song như Huyễn Tông hay Kiếm Tôn mới có thể sở hữu được thứ này, mặc dù những thần thú như Mộng Yểm có lĩnh vực riêng của mình, nhưng những lĩnh vực ấy lại quá nhỏ, kém hơn nhiều so với Huyễn Tông và Kiếm Tông của loài người.

“Mạnh thật đấy, hai người đó ai cũng mạnh hết! Đây mới là sức mạnh thực sự của siêu thần thú chứ!” Ngạo Phong không dám thở mạnh, nín thở trốn trong hang theo dõi chăm chú, vừa hay cô đang đứng ở nơi giao nhau của lãnh địa của hai người kia, áp lực trên người được giảm đi ít nhiều, nếu không thì chỉ mỗi việc đứng nhìn từ xa như thế này cũng sẽ trở nên khó khăn.
Trận chiến lớn đến mức trời đất rung chuyển như thế này, e là cô sẽ không chịu nổi dù chỉ là một chút ảnh hưởng còn đọng lại sau cuộc chiến.
Sau đòn tấn công của những thanh kiếm, Áo Tư Lâm cảm giác dường như bản thân vẫn luôn bị đối phương chèn ép thì cực kỳ tức giận, thét lớn một tiếng, cây roi dài đột nhiên tập trung vào một điểm, lao đi nhanh như cắt, cũng không thèm quan tâm đến những thanh kiếm đang bay về phía mình, mà chăm chăm vung roi tấn công Thiên Nhai kiếm tôn.
“Đúng là chiêu trò hèn hạ!” Ánh mắt Thiên Nhai kiếm tôn tràn đầy vẻ chính trực nhàn nhạt nhìn qua, giơ tay tùy ý chỉ vào khoảng không trước mặt, hàng trăm thanh kiếm lập tức tụ lại tạo thành một thanh kiếm có cùng kiểu dáng với kích thước lớn hơn nhiều lần so với thanh kiếm ban đầu, trong phút chốc lao về phía đầu rắn hung dữ đang phóng đến.
“Thiên Nhai…Thiên Kiếm Diệt!”
Đầu rắn và thanh kiếm lao vào tạo ra sự va chạm rất dữ dội, sức mạnh điên cuồng ấy làm biến dạng không khí gần đó, tạo thành cơn lốc quét bay sạch sẽ cỏ cây trong hẻm núi, để lộ ra vùng đất màu vàng đỏ.

Sau cơn lốc, hai bóng người xuất hiện lại.
Thiên Nhai kiếm tôn vẫn đứng trên không với biểu cảm không hề thay đổi, trong khi Áo Tư Lâm đã lùi lại vài chục bước so với lúc nãy, ngoài ra từ đầu đến cuối của cuộc so tài, Thiên Nhai kiếm tôn chỉ cử động ngón tay một cách ung dung và thản nhiên, ai thắng ai thua đã trở nên rõ ràng.
“Chết tiệt!” Áo Tư Lâm nhìn cây roi trên tay gần như đã bị hư hỏng hoàn toàn, sắc mặt vô cùng u ám, hắn chưa từng nghĩ tới con người này lại có sức mạnh như vậy, chuyện đã đến nước này, danh dự của siêu thần thú không cho phép hắn lùi bước.
“Con người, tao công nhận là mày rất mạnh, mày hoàn toàn có đủ tư cách để tao đánh hết sức mình.”
Tiếng hét lạnh nhạt chậm rãi phát ra từ miệng của Áo Tư Lâm, đôi mắt màu lục sẫm kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lọi như ngọn đèn sáng, sức mạnh của lãnh địa màu lục kia đột ngột tăng mạnh, một bóng đen khổng lồ đáng sợ không ngừng lan rộng, vầng trăng lười biếng phía chân trời giống như chợt run lên rồi bị mây đen che khuất hoàn toàn.
Ngạo Phong bị ánh sáng xanh đâm vào mắt đến mức không mở mắt ra được, một lúc sau thì ánh sáng đó mờ dần, Ngạo Phong nhìn chằm chằm vào cái bóng khổng lồ giống như một ngọn núi lớn trên đỉnh núi bên ngoài hang động, trong lòng cảm thấy sợ hãi mà nắm chặt lấy vạt áo trước ngực.
Trước giờ chưa từng nhìn thấy ma thú nào lớn đến như vậy.
Răng Nanh vốn đã cao bằng một tòa nhà nhỏ, nhưng ma thú này cao hơn Răng Nanh gấp cả trăm lần, giống như một tòa nhà chọc trời! Một người còn không bằng một con kiến nhỏ khi đứng trước mặt tên này.
Nhìn thấy điều này, Ngạo Phong lại một lần nữa cảm thấy không nói nên lời trước lời nhận xét "siêu thần thú nhỏ bé" mà Xích đã nói, thực sự không biết bản thể của Xích to lớn và đáng sợ như thế nào.

Thiên Nhai kiếm tôn cuối cùng cũng nheo lại đôi mắt trong suốt, lạnh lùng nói: “Là bản thể sao?”
Nhìn đôi cánh bằng thịt trên lưng, trên đầu có một chiếc sừng, cơ thể khổng lồ quấn lại thành từng vòng, bản thể của Áo Tư Lâm thực chất là một con rắn sừng sấm sét ba đầu.

Trải qua hàng nghìn năm sinh trưởng, kích thước của siêu thần thú đã đạt đến mức đáng sợ, chiếc sừng khổng lồ trên đầu được vây quanh bởi những tia sét, không khí xung quanh không ngừng dao động với sức mạnh đáng sợ.
Thần thú hệ lôi là loại tấn công mạnh nhất của hệ thống tự nhiên, giống như lãnh địa hệ hỏa của Xích, Áo Tư Lâm từ khi sinh ra đã biết sử dụng tia sét, tia sét mà hắn điều khiển mạnh gấp mấy lần tia sét thông thường.
Trên bầu trời vang lên một âm thanh cực kỳ khó chịu, những đám mây đen che khuất mặt trăng, từng tia sét màu xanh dần dần tụ lại trên đỉnh đầu của Áo Tư Lâm.

Toàn bộ cơ thể rắn được bao phủ bởi ánh sáng của sấm sét, đôi mắt rắn khổng lồ màu xanh lục sẫm nhìn chằm chằm vào thân hình mỏng manh vẫn đứng đó một cách thong dong của Thiên Nhai kiếm tôn, phun ra lời đe dọa: “Con người, hôm nay chính là ngày chết của mày.”
“Ngày chết sao? E là không phải vậy đâu.” Thiên Nhai kiếm tôn nhẹ nhàng vén vạt áo choàng, mái tóc dài ngang vai xõa tung một cách tự nhiên, bình thản nói: “Kể từ khi không còn ngao du khắp đại lục thì bản tôn chưa từng dùng lại chiêu này, nếu như mày đã không biết điều, vậy thì đừng nên trách bổn tôn thô lỗ nhé.”
Một ngón tay chỉ lên trời, một tia sáng màu trắng mang hình dạng của một thanh kiếm đột nhiên phóng lên trời, vầng sáng trắng cao hơn mười trượng, lớn gần bằng thân hình khổng lồ của Áo Tư Lâm.

Dưới thanh kiếm khổng lồ, hình dáng Thiên Nhai kiếm tôn nhỏ bé đến mức có thể sơ ý mà bỏ qua.
Áo Tư Lâm nhìn về hướng đó, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ khó tả, khí thế trong chốc lát giảm xuống rất nhiều, thậm chí ánh sáng của tia sét cũng từ từ tối đi.
“Chuyện này…Chuyện này không thể nào xảy ra! Chết tiệt, mày… mày vốn không phải là kiếm tôn!”
Tiếng kêu sợ hãi không ngăn cản được hành động của Thiên Nhai kiếm tôn, hàng ngàn thanh kiếm bay trên bầu trời đều hội tụ lại thành thanh kiếm mang ánh sáng trắng lơ lửng trên không trung, Thiên Nhai kiếm tôn thờ ơ vẫy tay, mũi kiếm nghe lệnh đâm thẳng vào Áo Tư Lâm.
“Thiên Nhai…Thần Kiếm Diệt!”
“Mẹ kiếp, tao liều với mày!” Rắn Sừng Sấm Sét ba đầu biết mình không phải đối thủ nên dứt khoát bỏ chạy, điên cuồng dùng sét để bay lên cao, đôi mắt xanh đen lóe lên sự hung tợn, một chiếc sừng sấm sét khổng lồ bị buộc phải tách ra khỏi đỉnh trán, cuốn thanh kiếm khổng lồ bay lên trời rồi nổ tung trên vùng trời thuộc về Thiên Nhai kiếm tôn.
“A!” Ngạo Phong không khỏi cảm thán, cô thấy rõ ràng lông mày lạnh lùng không đổi của Thiên Nhai kiếm tôn hơi nhướng lên, trong lúc đang ngự kiếm mà anh ta lại không có thần kiếm bảo vệ bên người, tình huống cực kỳ nguy hiểm!
Người đàn ông này đã từng cứu mạng cô, trong thâm tâm của Ngạo Phong tất nhiên sẽ không mong rằng anh ta sẽ gặp chuyện không may, vội vàng hô to trong lòng: “Xích! Xích, mau ra đây!”
Sau khi Ngạo Phong gọi tên của Xích thì chợt nhận ra điều kỳ lạ, lần này Xích vậy mà không hề xuất hiện, không khỏi sững sờ một lúc.

Trong lúc cô đang lo đến sốt vó thì giọng nói quen thuộc của Xích chợt vang lên bên tai.
“Ngạo Phong, xích huyết khải hóa toàn thân!”
Không kịp suy nghĩ lý do vì sao Xích không xuất hiện, Ngạo Phong chỉ biết rằng Xích chắc chắn sẽ không làm hại đến cô, vì vậy bèn lập tức đứng ở cửa hang, nhẹ giọng hô: “Xích Huyết, khải hóa toàn thân!”
Hoa văn tứ linh đỏ tươi đã mất từ lâu lóe lên dưới chân, ngọn lửa thiên đường rực rỡ đến chói mắt quấn quanh cơ thể của Xích bay lên từ hoa văn đỏ tươi, trong nháy mắt, cả người Ngạo Phong đã hoàn toàn bị ngọn lửa nóng bỏng này bao bọc kín kẽ, mặt đất xung quanh bị sức nóng từ ngọn lửa làm cho tan chảy thành hố sâu, nhưng cơ thể của Ngạo Phong vốn đang chìm trong biển lửa lại không cảm thấy nóng chút nào, ngược lại lại cảm thấy ngọn lửa bên cạnh mình dường như là một phần của cơ thể, khiến cô cảm thấy vừa thân thiết lại vừa quen thuộc.
Áo Tư Lâm từ bỏ sừng sấm sét tương đương với từ bỏ năm trăm năm tu luyện của mình.

Sừng sấm sét là thứ quý giá nhất trên người của hắn, cưỡng ép tháo sừng sẽ gây tổn hại rất lớn đến sức mạnh của hắn.

Vả lại, sau khi buộc phải tháo sừng, cơ thể lại phải hứng chịu một nhát kiếm đâm đến từ phía chính diện của thanh thần kiếm khổng lồ kia, ngay lập tức bèn không nhịn được mà hét thảm một tiếng, dòng máu xanh nóng hổi phun ra đầy trời, bốc lên mùi tanh tưởi nồng nặc, thân rắn không ngừng lắc lư, bị một đòn này đánh bại hoàn toàn!
Nhưng dưới cái giá đắt như vậy, từng tia sét phát ra từ chiếc sừng giống như tên lửa mà bổ về phía Thiên Nhai kiếm tôn vốn chưa kịp thu hồi thần kiếm với tốc độ cực nhanh!
“Con người, ngày hôm nay mày đừng mong qua khỏi!” Áo Tư Lâm tức giận gầm lên, giận dữ nhìn chằm chằm vào Thiên Nhai kiếm tôn trên trời, cầu mong chiếc sừng mà hắn đã dùng mạng để đổi có thể giết chết đối phương.
Ngay lúc này, một tinh văn chợt sáng lên trong hẻm núi ngay dưới nơi hai người đang đứng.
Ngọn lửa đỏ rực tạo thành màu sắc lộng lẫy trong đêm tối khiến đôi mắt của Thiên Nhai kiếm tôn lẫn Áo Tư Lâm cũng nhuốm ánh đỏ.
Chỉ thấy ngọn lửa quấn quanh một bóng người, sốt ruột bay thẳng về phía Thiên Nhai kiếm tôn.
Ngọn lửa rực cháy dần tắt trong quá trình bay của cô, để lộ ra một bộ giáp chiến đấu sáng long lanh tuyệt đẹp màu đỏ rực, mỗi một hoa văn nho nhỏ trên bộ giáp đều rất tinh xảo, khiến cho người ta không khỏi ngạc nhiên, rực rỡ đến chói mắt như ngọn hải đăng trên biển, nhưng điều chói lọi nhất là mười bảy đốt xương phía sau bộ giáp trông giống như một đôi cánh, chính là thứ này đã giúp cho Ngạo Phong có thể bay thuận lợi, tốc độ không biết nhanh hơn Ngân Lang Dực bao nhiêu lần.
Ngọn lửa vẫn chưa hoàn toàn biến mất, những đốm lửa rải rác xung quanh áo giáp vẫn cháy như một cánh đồng, tuy rằng trông không nhiều lắm nhưng nơi nào bị ánh sáng ấy lướt qua, dù có cứng như đã cũng phải bị tan thành một vũng nước.
Điều khiến Ngạo Phong hơi ngạc nhiên là sức mạnh khải hóa của Xích  lại lớn đến nhường này, nên huyễn thuật che giấu của chiếc nhẫn đã bị mất tác dụng rồi, xem ra sau này nên hạn chế sử dụng Xích Huyết khải hóa thì tốt hơn.
Thiên Nhai kiếm tôn kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng thẳng trước mặt mình với đôi mắt kiên định, trong lòng chấn động, mái tóc đỏ rực, đôi mắt đỏ rực lửa, vóc dáng lồi lõm tựa ma quỷ, toàn thân dường như đang bốc cháy, cả người cô thật sự rất chói mắt!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.