Ngạo Phong

Chương 46: Chương 46




Sau đó Ngạo Phong mới nhận ra rằng thanh kiếm này không giống như huyễn khí vốn có trong tay cô, nó chỉ có một nấc, tức là nó chỉ có một thuộc tính huyễn khí.

Nhưng thanh kiếm trong tay cô lại có năm nấc, ngoài cùng bên trái là hình thức bình thường như lúc này, nấc thứ hai là huyễn khí sắc bén và cứng rắn hồi nãy, sau đó còn có ba thuộc tính nữa!
“Đây là…huyễn khí cấp Thần!” Ngạo Phong hoàn toàn choáng váng, cô thực sự không ngờ rằng Thiên Nhai lại tặng cho cô một huyễn khí cấp Thần dễ dàng như vậy!
Dù ít tiếp xúc nhưng Ngạo Phong cũng đã từng nghe về việc phân loại huyễn khí, huyễn khí thông thường chỉ có một thuộc tính duy nhất, giống như hai chiếc nhẫn huyễn khí trong tay cô, được chia làm hai loại tàng hình và ngụy trang, linh huyễn khí tốt hơn chút thì sẽ có hai thuộc tính, huyễn khí cấp Thánh thì có ba loại thuộc tính, chỉ có huyễn khí cấp Thần mới có thể có bốn thuộc tính.
Một huyễn khí cấp Thần có bốn thuộc tính! Ngay cả luyện khí sư Hỏa Thiên cũng không phải muốn chế là chế ngay ra được, tính may rủi rất lớn.

Ví dụ, một số nhà điêu khắc, cả cuộc đời cũng chỉ làm ra một vài tác phẩm mà họ cảm thấy tự hào nhất, là thứ có thể gặp nhưng mà không thể cầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, thuộc tính thứ ba đã được kích hoạt, Cánh Ve đột nhiên run lên, như một sinh vật có sự sống mà lơ lửng trên không trung, ánh sáng xanh xung quanh dường như tạo thành một vầng hào quang rất nhỏ, tạo nên cảm giác lạnh lùng băng giá không gì có thể phá vỡ được!
“Phi kiếm?” Nhìn thấy tình huống này, Ngạo Phong càng ngạc nhiên hơn, đã thấy Thiên Nhai kiếm tôn ra tay hai lần, cô luôn bị ấn tượng sâu sắc bởi sức mạnh và sự đẹp đẽ của phi kiếm khi có thể chinh phục kẻ thù chỉ bằng một cái phất tay, phi kiếm cũng là một vũ khí mà cô rất thích.
Suy nghĩ vừa lóe, một ngón tay khẽ phất lên, Cánh Ve “Vút” bay lên, đâm sâu vào lòng núi, chuôi kiếm hoàn toàn bị lún vào trong, chỉ để lại một khe hở nhỏ màu đen, ngón tay lại phất lên lần nữa, thanh kiếm lại lao đi như đang bay lượn trước mắt.
Thiên Nhai rất vui khi nhìn thấy bộ dạng hài lòng của Ngạo Phong, ông ta thản nhiên cầm kiếm trên tay, cười nhẹ giải thích: "Ngoài ra còn có hai thuộc tính, đó là phân thân và tàng hình.


Thanh kiếm của cô được chế tạo từ các loại nguyên liệu rất hiếm, tôi đã mượn sừng sấm sét của Áo Tư Lâm và một số vật liệu phụ khác từ khi tôi tự chế tạo vũ khí và trộn nó vào lưỡi kiếm, để tạo ra huyễn khí cấp Thần này.

Chiếc sừng khổng lồ của siêu thần thú là nguyên liệu hàng đầu để luyện, thanh kiếm này không sắc bén bằng phi kiếm của tôi.

Tiếc là chỉ có ít vật liệu để chế tạo thuộc tính phân thân nên chỉ có thể được phân thành mười chín thanh phi kiếm.

Nhưng cũng xem như là cô may mắn, thanh kiếm này có thể được gọi là tác phẩm tốt nhất của tôi trong nhiều năm qua, nó cũng là huyễn khí cấp Thần có chất lượng tốt nhất trong số các huyễn khí cấp Thần hiện nay."
Vẻ mặt của ông ta hiện lên vẻ kiêu ngạo, nhưng ông ta chỉ tự hào vì mình là một luyện khí sư làm ra một tác phẩm xuất sắc thôi, một thứ quý giá như vậy mà ông ta lại tặng cho cô, Ngạo Phong lặng lẽ nhìn ông ta, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng, thầm ngưỡng mộ Thiên Nhai là người có tính cách rộng rãi và cởi mở.
Ngạo Phong không nói lời cảm ơn, cũng không nói những lời chối từ, đó là sỉ nhục công sức của Thiên Nhai, nhưng trong lòng cô lại ghi nhớ chắc chắn cái tên Thiên Nhai.
“À phải rồi, Áo Tư Lâm đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngạo Phong ngất đi vào ngày hôm đó nên không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhìn ra bên ngoài hang, Áo Tư Lâm đã không còn ở đó nữa.
"Hắn đã chạy vào sâu trong Sơn Lĩnh Chết Chóc rồi, đừng lo lắng, hiện tại mất đi một cái sừng sấm sét, hắn cũng không thể làm gì được, trước mắt cũng không dám sai đám thần thú triển khai đến làm phiền chúng ta, không ít người muốn thay hắn nắm giữ vị trí thủ lĩnh của Sơn Lĩnh Chết Chóc, cho nên hắn sẽ không dám nói cho ai biết mình bị thương đâu.” Thiên Nhai bình thản nói, nhẹ nhàng siết chặt thắt lưng đen: "Cô tỉnh rồi, tôi cũng tìm được một chiếc sừng sấm sét, nhanh chóng trở lại cứu bạn của tôi càng sớm càng tốt."
Con ngươi đen của Ngạo Phong lóe lên tia sáng, cô nhẹ nhàng nói: "Ông đã đi khắp nơi nhiều năm như vậy, chỉ để cứu bạn bè của mình ư?"
Thiên Nhai gật đầu, mái tóc ngang vai bồng bềnh nhẹ nhàng theo làn gió thổi vào cửa hang, toát lên vẻ lạnh lùng như cây thông và một chút u buồn: "Chiến hữu của tôi đã chìm vào giấc ngủ say trong trận chiến đó, anh ta chính là người bạn cả đời của tôi, cho nên, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức cứu anh ta tỉnh lại, cho dù có đi đến cùng trời cuối đất, cho dù là trăm năm thăng trầm trong nháy mắt, chấp niệm này vẫn sẽ tiếp tục đến khi hoàn thành mới thôi.


"
Không ngờ, người đàn ông trước mặt tuy có vẻ lãnh đạm nhưng lại hết lòng vì tình yêu và chính nghĩa, ông ta đi khắp lục địa chỉ vì mục đích tri kỷ và bạn bè của mình.

Trái tim Ngạo Phong rung động, cũng nghĩ đến người bạn của mình, nhẹ nhàng hỏi: "Đã nhiều năm như vậy rồi, bạn của ông vẫn chưa tỉnh lại, đã bao giờ ông nghĩ đến việc từ bỏ chưa?"
“Có một số việc, dù biết sẽ không có kết quả nhưng vẫn phải cố gắng thử một lần.” Thiên Nhai cười khổ nói với Ngạo Phong: “Cũng giống như cô, có lẽ còn quá sớm, tôi hy vọng cô có thể trở nên thực sự mạnh mẽ, cùng bọn tôi đối mặt với kẻ thù của những vùng đất xa xôi kia, tôi giúp cô, ngoại trừ nợ cô một ân tình ra thì tôi cũng mong về điều đó."
Ngạo Phong không hiểu vì sao cảm thấy rất sảng khoái, gật đầu thật mạnh: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Thiên Nhai rất hài lòng với thái độ kiên định của Ngạo Phong, cô biết rằng mình có thể biết điều gì đó nhưng đành dằn lòng không hỏi.

Tính kiên nhẫn và sự thông minh tinh tế thật đáng khâm phục.

Lúc này, ông ta cũng bắt đầu tin tưởng rằng, từ giờ trở đi, Ngạo Phong có lẽ sẽ thực sự trở nên mạnh mẽ để giúp họ đối phó với những người đó.
Sau một hồi suy nghĩ, Thiên Nhai lại nói: "Đúng rồi, cô có thể điều khiển một thanh phí kiếm và làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng điều khiển mười chín thanh phi kiếm thì ban đầu có hơi khó khăn, hay là vầy đi, để tôi dạy cho cô một đoạn Thiên Nhai Ngự Kiếm Quyết, một chiêu trong số đó có tính sát thương rất lớn, thích hợp cho các loại phi kiếm nhỏ kiểu tấn công.


Sau khi luyện tập thành thục, uy lực không thua gì huyễn kỹ thiên không của huyễn sư thiên không cả, nhưng tôi trước giờ không nhận đệ tử, bình thường cũng không cần gọi tôi là sư phụ đâu.


Ngạo Phong cười nói: "Không sao, tôi cũng đã có sư phụ, cho dù ông có muốn nhận tôi làm đồ đệ thì tôi cũng không học đâu."
Dù chênh lệch tuổi tác giữa hai người là rất lớn nhưng tính cách của họ lại có nhiều điểm tương đồng, bề ngoài thờ ơ nhưng bên trong lại rất tình cảm, mối quan hệ thầy trò như thế này rất dễ dàng.

Sau khi dạy cho Ngạo Phong khẩu quyết, Thiên Nhai bèn cầm lấy chiếc sừng sấm sét đó nhanh chóng trở về thử xem có cứu bạn mình tỉnh lại được hay không.
Bầu trời hừng sáng, Ngạo Phong khoan thai ra khỏi hẻm núi, vừa làm quen với Thiên Nhai Ngự Kiếm Quyết hóa thành 19 thanh phi kiếm vừa đi dạo.
Từ việc lúc đầu còn lóng ngóng tay chân, đến việc sử dụng thành thạo, chỉ là vấn đề thời gian, không lâu sau, Ngạo Phong đã vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của loại thần khí này.
Chưa kể người đẹp trai với mười chín thanh kiếm bay cùng một lúc.

Thuộc tính của huyễn khí cấp Thần có thể xếp chồng lên nhau và sử dụng tùy ý.

Các thuộc tính sau cùng được kích hoạt, sức mạnh vô hạn.


Một vài thanh phi kiếm lơ lửng thành một vòng tròn quanh cơ thể, chúng sẽ hình thành trận pháp có thể chống lại các đòn tấn công.

Càng có nhiều phi kiếm thì sức mạnh của trận phòng thủ càng lớn.
Hơn nữa, phi kiếm có thể tàng hình, thường có thể treo một vài thanh kiếm bay bên cạnh để bảo vệ bản thân, không nhìn thấy gì cả, chỉ khi bị tấn công hoặc gặp phải công kích thì phi kiếm mới xuất hiện.
Hơn nữa, chỉ cần quanh thân có bốn thanh kiếm bay lượn thì dường như có thể mượn lực bay lên, quanh thân bay càng nhiều kiếm, tốc độ bay càng nhanh, không thua gì đôi cánh của Ngân Lang Dực.

Đương nhiên là nếu như thêm đôi cánh của Ngân Lang Dực thì tốc độ sẽ càng nhanh.
Ngạo Phong ngự kiếm bay lên không trung, vô lo vô nghĩ.
Trong khi bay, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét hoảng sợ từ bên dưới, nhìn ngó xung quanh thì thấy một con thần thú tam tinh Tinh Tinh Willitan đang tấn công một nhóm quân đội.

Đôi mắt Ngạo Phong chuyển động, định kiểm tra sức mạnh của những thanh kiếm bay xem sao, bèn điều khiển thanh kiếm bay xuống, bay đến đỉnh đầu của đội ngũ đang chiến đấu với Tinh Tinh Willitan.

Cô phất tay khống chế cho tốt bốn thanh kiếm, mười lăm phút sau đã tập hợp phi kiếm tụ lại trên đỉnh đầu.
Hai mắt Ngạo Phong lóe sáng, ngón tay khẽ phất lên, lạnh lùng hét: “Đi mau! Thiên Nhai…Ngự Kiếm Diệt!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.