Ngạo Phong

Chương 55: Chương 55




Ông ta vui mừng gật đầu, lại như bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào cậu lại dám cả gan đi vào trong khu rừng Nhật Bất Lạc này, định đi xuyên qua khu rừng tới đế quốc tìm anh trai cậu.

Thực lực linh huyễn sư cửu kiếm thật sự đã đủ rồi.

Tôi nói rồi mà, huyễn sư thiên không bình thường đều có tính tình kiêu ngạo, Lôi Ngự Phong các hạ cũng không thể nào vô duyên vô cớ trở thành bạn bè với cậu được, hóa ra là như thế.

Ngạo Phong, hiện giờ thiên phú của cậu thức tỉnh, quả thực có thể xưng là người đứng đầu đại lục đấy.

Tốt quá rồi, nhà họ Tần chúng ta lại có thêm một vị thiên tài tuyệt thế.”
“Không, Tần Thiển các hạ, ông nói sai rồi, tôi không phải người nhà họ Tần, tôi bây giờ chỉ là một người tự do.” Ngạo Phong lại lắc đầu, giọng điệu có chút lạnh lùng.

Trong ánh nhìn chăm chú đầy vẻ nghi hoặc của Tần Thiển và Tần Ngạo Hải, cô đã nói đại khái về khúc mắc của người chấp pháp Tần Liêm và cha con Tần Vũ xảy ra mấy ngày trước đó.

Đương nhiên cô đã bỏ bớt đi một vài bí mật của bản thân, chỉ nói rằng mình gặp được một người thầy đã giúp đỡ cô.
Trước khi gặp được đám người Tần Thiển, Ngạo Phong sợ rằng thân thế của mình bị lộ, chỉ lo Tần Liêm sẽ quan báo tư thù, mượn thế lực của nhà họ Tần để đối phó với mình.

Hiện tại có Tần Thiển là huyễn sư thiên không của nhà họ Tần ở đây, lại là bạn của chú út, Ngạo Phong cũng không còn sợ gì nữa.
Nghe thấy Ngạo Phong đã công bố trước mặt mọi người sẽ thoát ly khỏi gia tộc Tần thị, Tần Thiển và Tần Ngạo Hải đều nghẹn họng.

Tần Thiển liên tục đấm ngực giậm chân tức giận nói: “Cái tên Tần Liêm đáng chết, ông ta muốn làm lão gia chủ tức chết hay sao? Ngạo Phong, đây chỉ là chuyện của cá nhân Tần Liêm thôi, cậu đừng đổ lên đầu gia tộc nhà mình.”
Ngạo Phong kiên định lắc đầu, lạnh lùng nói: “Có một số việc một khi đã xảy ra rồi thì sẽ không cứu vãn được nữa.

Với lại lúc đầu khi tôi là phế vật, không phải lão gia chủ đã đá tôi ra khỏi đế đô hay sao.

Mười năm nay tôi đã sống như thế nào? Đây hoàn toàn không phải là chuyện riêng của một mình Tần Liêm.

Tần Thiển đạo sư, tôi nói chuyện này ra là không muốn lừa gạt ông, tôi thật sự rất muốn có được công pháp chuyển hóa của gia tộc, có điều tôi cũng không muốn ông phải vi phạm quy định của gia tộc.


Ông xem xem, tình huống này của tôi còn có thể truyền thụ được không?”
Tần Thiển thoáng bình ổn lại cảm xúc, thở dài cười khổ nói: “Truyền thụ thì không vấn đề gì, gia tộc chỉ cần nhận người có huyết mạch là được.

Nếu như cha cậu vẫn còn thì ông ấy sẽ trực tiếp truyền dạy cho cậu, không cần phải thông qua gia tộc.

Thật đáng tiếc, gia tộc có một thiên tài như thế này mà lại để chảy máu chất xám.”
Ngạo Phong nghe thấy vậy, vẻ mặt hơi vui mừng, Tần Thiển vẫy tay gọi cô qua đó, trong mắt ngưng tụ ra một ánh sáng màu xanh nhạt, trực tiếp hóa thành một vệt ấn ký nhập vào trong đầu Ngạo Phong.
Trong lòng vừa động, một chuỗi khẩu quyết tâm pháp giống như Huyễn thần quyết liền từ từ hiện ra.
Đôi mắt nhỏ hơi nheo lại, Ngạo Phong liền khoanh chân ngồi xuống trong lều.

Đầu tiên cô niệm thuộc tâm pháp trước, sau đó mới từ từ dựa theo phương pháp khẩu quyết, đưa ý thức chìm vào trong nội thị.
Mạch máu tứ chi vẫn rõ ràng như vậy, huyễn lực trong suốt màu xanh lục đậm ào ạt lưu động, đan xen thành một tấm lưới lớn, kinh mạch được lấp đầy hoàn toàn, cũng tràn đầy giống như lần trước cô ăn quả hỏa long.
Năng lượng huyễn thần lấp lánh tỏa sáng trong khắp cả đan điền trống trải, so với lần trước cô nhìn thấy, dường như nó đã sáng hơn một chút, ánh sáng khuếch tán xung quanh cũng tỏa ra nhiều hơn, gần như đã tràn ngập toàn bộ đan điền.
Ngạo Phong không khỏi cực kỳ buồn bực: “Dựa theo khẩu quyết tâm pháp mà tiền bối của nhà họ Tần để lại thì chuyển hóa vu lực được thực hiện trong đan điền.

Nhưng hiện tại đan điền đang bị năng lượng huyễn thần chiếm cứ, không biết có xảy ra vấn đề gì không?”
Nguồn năng lượng huyễn thần là bí mật lớn nhất của Ngạo Phong, cô đương nhiên không dám đi hỏi Tần Thiển, nghĩ ngợi một chút, cứ coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống đi, thử một phen rồi tính tiếp.
Tâm ý vừa động, tuần hoàn nội phủ thoáng đình trệ.

Dưới sự nắm giữ của Ngạo Phong, từng nhánh năng lượng tinh thuần giống như thủy triều dâng lên, tụ tập hướng về đan điền.
Vài nhánh huyễn lực màu xanh đậm vừa tiến vào trong đan điền đã mãnh liệt lao nhanh về phía năng lượng huyễn thần.

Công pháp vừa mới khởi động đã lấy năng lượng huyễn thần làm trung tâm, hình thành một lốc xoáy điên cuồng, vậy mà lại không cần Ngạo Phong phân thần thêm ra để bọn chúng áp chế, đồng loạt quấn vòng quanh năng lượng huyễn thần với tốc độ vận chuyển rất nhanh, vầng sáng màu trắng của năng lượng huyễn thần chợt sáng quắc lên không ít.

Ở vị trí trung tâm kia, vài nhánh ánh sáng màu xanh nhạt trong suốt đã tản ra.
Sức mạnh bị áp chế lâu ngày trong cơ thể đột nhiên tìm được chỗ phát tiết, càng ngày càng có nhiều huyễn lực xông tới đè nén nguồn năng lượng huyễn thần.

Trong đan điền ngay lập tức hình thành một cơn gió bão điên cuồng, vầng sáng màu trắng ở trung tâm giống như một cái động không đáy, liều mạng hấp thu mỗi một chỗ có chứa huyễn lực trong khắp cơ thể Ngạo Phong, sau đó lại chuyển hóa thành vu lực mỏng manh màu xanh nhạt chảy ra ngoài.

Ngạo Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn bộ cảnh tượng này, cảm giác được sự hấp thụ điên cuồng kia đã hấp thu toàn bộ năng lượng vào trong đan điền, không gian nhỏ hẹp kia đã không thể nào chứa được nữa, trong thân thể không ngừng truyền tới cảm giác trướng lên đau đớn khiến cho cô gần như tưởng rằng không gian nhỏ bé kia sẽ nứt vỡ toạc ra.
“Dừng lại!” Trong lòng Ngạo Phong chấn động mạnh, cố gắng muốn dừng tất cả lại, nhưng cô phát hiện ra sự ngăn cản của mình hoàn toàn vô tác dụng.

Công pháp chuyển hóa vẫn đang không ngừng tiến hành, nguồn năng lượng huyễn thần giống như một người đói khát tới cực điểm, liều mạng muốn ăn hết mọi thứ, mặc kệ liệu có nổ tung hay không.
Thật sự xảy ra vấn đề rồi!
Cảm giác trướng đau càng ngày càng trở nên rõ ràng, trên trán Ngạo Phong đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô cắn chặt khớp hàm nhắc nhở bản thân nhìn kỹ nguồn năng lượng chuyển hóa trong không gian kia.

Nếu đã không thể dừng được thì cô sẽ lập tức rút lui, cố gắng điều khiển vu lực màu xanh nhạt đang lan tràn thoát ra khỏi năng lượng huyễn thần, để cho huyễn lực chuyển vào kinh mạch, tránh xảy ra sự kiện nổ tung.
May mà vu lực và huyễn lực quả nhiên không giống như ngày trước, hai loại vật chất hoàn toàn khác nhau không thể nào dung hợp được, một khi va chạm chắc chắn sẽ phân cao thấp.

Một chút vu lực yếu ớt cũng dẫn ra được tác dụng cực kỳ quan trọng, thành công ngăn cản phần lớn huyễn lực chảy ra ồ ạt, tuy là như vậy nhưng vẫn có một phần huyễn lực đánh sâu vào trong đan điền.
Cảm giác đau đớn truyền tới kịch liệt, cả người cô đã ướt đầm đìa mồ hôi, có điều Ngạo Phong lúc này lại cảm thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái, tuy đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn và nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được tình hình, lại còn trong cái rủi có cái may, mượn nguồn năng lượng huyễn thần kì lạ kia mà cô đã lập tức chuyển hóa sạch sẽ hết toàn bộ huyễn lực trong cơ thể mình.
“Tần Thiển đạo sư, Ngạo Phong bị làm sao vậy?” Trong lều trại, Tần Ngạo Hải nhìn bộ dạng Ngạo Phong nhíu mày thống khổ, nhỏ giọng hoảng loạn hỏi.
Tần Thiển kinh hoảng không thôi, nhìn về phía không khí đang dao động không ngừng xung quanh cơ thể Ngạo Phong, hoang mang nói: “Tôi cũng không biết nữa, sử dụng công pháp chuyển hóa vu lực này hoàn toàn không phải chuyện một sớm một chiều mà thành công, chí ít cũng cần phải vài ba tháng mới có thể hoàn thành trọn vẹn được.

Có lẽ cậu ấy chỉ đang thử thăm dò, nhưng sao có thể có năng lượng dao động lớn như vậy được nhỉ?”
“Liệu có nguy hiểm gì không?” Tần Ngạo Hải kinh hồn táng đảm.
“Cứ quan sát thêm đã, chúng ta có hoảng loạn cũng không giúp gì được cho cậu ấy, đợi lát nữa đi.” Tần Thiển cũng trở nên căng thẳng, tuy rằng Ngạo Phong không chịu thừa nhận, nhưng trên người cậu ta dẫu sao cũng chảy dòng máu của nhà họ Tần, Tần Thiển tuyệt đối không muốn thấy một thiên tài tuyệt thế như vậy bị tẩu hỏa nhập ma trong quá trình tu luyện.

Phải biết rằng có rất nhiều cao thủ không phải chết trên chiến trường, mà là nổ tan xác trong quá trình thăng cấp vì quá nóng lòng cầu thành tài.
Hai người nôn nóng chờ đợi, thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Đêm đã về khuya, cuối cùng trong lều đã không còn nghe thấy tiếng nói của ai nữa, hô hấp của Ngạo Phong đã từ từ bình ổn, mồ hôi trên người cũng dần dần khô đi.

Cô bất chợt mở bừng đôi mắt đen nhánh lấp lánh, nhanh chóng đứng phắt dậy: “Tôi ra ngoài trước đã, đừng để kinh động tới người của gia tộc Lam thị, tôi sắp thăng cấp rồi.”
“Cái gì? Thăng cấp ư?” Hai người Tần Thiển và Tần Ngạo Hải suýt chút nữa bị dọa phát điên tại chỗ, đây là kẻ nào vậy? Chỉ trong nháy mắt đã thăng cấp rồi ư, khủng bố đến thế sao?
Hai người đáng thương vốn dĩ đang rất lo lắng, khó khăn lắm mới chờ được Ngạo Phong mở mắt, không ngờ cái tên biến thái này vừa mở mắt ra đã hù dọa bọn họ vô nhân đạo như vậy.
“Khỏi cần nghi ngờ, là thật đấy, tuy rằng quá trình thì khá là nguy hiểm.” Trong lòng Ngạo Phong vẫn hơi sợ hãi, cô cảm giác được vu lực chuyển hóa trong cơ thể mình đã đến lúc kết thúc, huyễn lực trong cơ thể chỉ còn lại một chút cuối cùng, đợi sau khi xong xuôi hết, phá tan bức bình phong thì quy tắc thiên địa sẽ giáng lâm.

Vẫn là Tần Thiển nhanh chóng khôi phục tỉnh táo sau sự bất ngờ này, tóm lấy Tần Ngạo Hải và Ngạo Phong ra khỏi lều, bay ra khỏi doanh địa, mãi cho tới chỗ trên đỉnh một ngọn núi nhỏ chắc chắn sẽ không bị người khác phát hiện thì mới thả hai người Ngạo Phong xuống.
Hít sâu một hơi, Ngạo Phong cũng không chậm trễ, lại một lần nữa ngồi xuống.
Trong kinh mạch đã trải rộng những luồng vu lực mỏng manh màu xanh nhạt, không còn nhìn thấy bóng dáng màu xanh lục đậm của huyễn lực đâu nữa.

Trong đan điền đã xảy ra rất nhiều biến hóa, lấy năng lượng huyễn thần làm trung tâm, vu lực màu xanh nhạt mỏng manh đang không ngừng quay xung quanh nó với tốc độ rất lớn, năng lượng vừa nuốt vừa nhả càng thêm sáng lóa giống như một tinh hệ nhỏ màu xanh, tựa hồ chính là sản vật đặc biệt của công pháp chuyển động điên cuồng.
“Đan điền hình thành nội toàn giống như vạn vật vũ trụ, sinh sôi không ngừng, sinh lực cuồn cuộn không dứt.” Ngạo Phong nhìn thấy biến hóa như vậy vừa mừng vừa sợ.

Đương nhiên sự thay đổi này là tốt, sinh lực mạnh mẽ mang ý nghĩa là sức chịu đựng được lâu hơn, còn nói khó nghe hơn một chút thì như con gián đập mãi không chết, sẽ khôi phục nhanh chóng trong khi chiến đấu, sức mạnh sẽ không dễ dàng bị cạn kiệt.
“Nếu như đã chuyển hóa năng lượng thì xung mạch thôi.” Trong lòng Ngạo Phong âm thầm suy nghĩ, thuận theo tự nhiên chỉ huy luồng vu lực màu xanh nhạt mới sinh ra kia xông vọt về phía tầng bình phong sắc bén!
Năng lượng vu lực quả thực vô cùng mạnh mẽ, chỉ hơi dừng lại một chút thôi, sau đó là vài lần tấn công đã có thể phá tan chướng ngại.

Ngạo Phong cảm thấy khắp cơ thể bỗng dưng có một luồng năng lượng lạnh lẽo nhanh chóng chuyển vào, cả cơ thể giống như nháy mắt trở nên nhẹ bẫng đi.

Một luồng trọc khí màu đen bị vu lực màu xanh nhạt trong thân thể đuổi ra bên ngoài, vẻ mặt tuấn tú chợt thả lỏng, con mắt đen nhánh lại một lần nữa mở ra, càng thêm trong trẻo có tinh thần hơn nhiều.
Cũng giống như lần thăng cấp trước, hoa văn tứ linh tinh dưới chân Ngạo Phong tự nhiên nổi lên, khoảng cách giữa bốn đỉnh nhọn từ từ thu hẹp lại, ở khoảng trống hiện ra một vị trí, một thanh tiểu kiếm màu bạc và một đỉnh nhọn hoắt trống trơn rộng rãi giống như được vẽ thêm ra.

Ở giữa hàng mi đã hình thành một tinh văn ngũ thiên tượng trưng cho huyễn sư thiên không.
Ngay sau đó, việc Ngạo Phong được thăng cấp đã ngay lập tức ảnh hướng tới từng con huyễn thú có khế ước với cô, quy tắc thiên địa lại giáng lâm một lần nữa.

Ngoài Xích đã ký khế ước bản mạng ra, tất cả các huyễn thú của Ngạo Phong lần lượt xuất hiện thành vòng xung quanh.

Mộng yểm, Tự Kiếm, Răng Nanh, Sấm Sét, Mị Quân, Tiểu Băng, từng con một hiện ra bản thể được bao trùm trong ánh sáng bạc.

Cứ lần lượt, những con huyễn thú to lớn xuất hiện đột ngột khiến hai người Tần Thiển không khỏi sợ hãi giật mình.
“Mẹ kiếp, biến thái.

Ngạo Phong, cậu là tên biến thái.” Tần Ngạo Hải có nằm mơ cũng không ngờ được Ngạo Phong lại có nhiều huyễn thú như vậy, không khỏi giậm chân thốt lên.

Từ dáng vẻ có thể thấy đám huyễn thú này đại đa số là thánh thú, trong số đó có Mộng Yểm mà anh ta đã gặp một lần còn là thần thú.
Bởi vì tên tuổi của Truy Vân vẫn chưa truyền tới nơi sâu trong rừng rậm, cho nên hai người Tần Thiển cũng chỉ kinh hãi với số lượng huyễn thú mà Ngạo Phong có được.
Tần Thiển cũng phát hiện ra chiến mã Mộng Yểm hai sừng trông khá quen mắt.

Lúc tranh cướp đám rồng Komodo chính là con chiến mã Mộng Yểm hai sừng này xông lên trước nhất.


Tần Thiển vốn là người dày dặn kinh nghiệm, trong lòng nhất thời không khỏi cảm thấy kinh ngạc, âm thầm hiểu ra.

E rằng cái người được gọi là đại thống lĩnh kia chính là Ngạo Phong.

Ngoài việc tên này là đế vương thuần thú ra thì còn ai có thể có được nhiều huyễn thú cao tinh như vậy chứ?
Tần Thiển không biết lúc ấy Ngạo Phong mượn cái gì để phi hành, nhưng trên người Ngạo Phong có quá nhiều thứ không thấy rõ được, quá mức khó tin, gần như khiến cho người ta chết lặng.

Nếu ngày nào đó tên này mà có mọc ra hai cái đầu thì phỏng chừng Tần Thiển cũng sẽ chỉ nói “Ồ tên nhóc này lại biến thái nữa rồi.”
“Chủ nhân! Chủ nhân, tôi thăng cấp rồi!”
“Chủ nhân, tôi cũng thăng một đoạn tinh cấp rất lớn, ha ha!”
“Chủ nhân, cuối cùng tôi cũng trở thành thánh thú, có thể nói chuyện với cô rồi.”
Hoa văn màu bạc vừa mới rút đi, trong lòng Ngạo Phong đã bị một chuỗi âm thanh hưng phấn kéo dài cuồng loạn oanh tạc.

Từng con huyễn thú đang vui sướng nhảy cẫng lên khắp nơi, lúc thì ngửa mặt lên trời rống lớn, rõ ràng có được rất nhiều lợi lộc.
Phất tay ngăn cản các huyễn thú đang ồn ào, Ngạo Phong tập trung quan sát, bản thân cô cũng bị lần thăng cấp biến thái này dọa giật mình.
Mộng Yểm thăng cấp nhảy thêm ba cấp tinh, lúc này đã biến thành thần thú lục tinh.

Tự Kiếm vượt qua ngưỡng cửa thần thú, trở thành thần thú nhất tinh.

Răng Nanh, Sấm Sét tương ứng tăng lên thành thánh thú bát tinh, cửu tinh.

Tiểu hồ ly Mị Quân nhảy thẳng lên thời kỳ thành niên, thăng cấp thành thánh thú thất tinh.

Ngay cả Tiểu Băng cũng tiến hóa đạt tới mức thánh thú tam tinh.
Ngạo Phong trừng mắt lẩm bẩm: “Không đến mức mạnh như vậy chứ…”
“Cậu tưởng huyễn sư thiên không dễ đạt thế sao?” Tần Thiển khinh thường liếc nhìn cậu chàng, mỉm cười nói: “Ngưỡng cấp thiên là khó vượt qua nhất, đám huyễn thú cũng có được nhiều lợi ích nhất từ lần thăng cấp này của cậu.

Huyễn thú của tôi lúc đó cũng từ linh thú nhất tinh vọt lên hẳn linh thú cửu tinh.

Huyễn thú của những huyễn sư thiên không chí ít cũng phải cấp linh thú là vì nguyên nhân nói trên.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.