Ngạo Phong

Chương 57: Chương 57




Lam Tuân và năm huyễn sư thiên không đều đứng ở phía trước với sắc mặt tái nhợt, da đầu tê dại, gần như muốn ngất đi.

Không ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một kỳ đà cản mũi, một con thần thú thất tinh là đủ rồi, lại thêm một con kia nữa làm gì?
Đôi mắt sáng quắc của Candia nhìn chằm chằm Xích Kim Bỉ Mông Arthurs: “Arthurs chết tiệt, mày không ở trong sào huyệt của mày đi, cũng giống như mấy loài bò sát nhỏ nhoi kia, không hiểu quy tắc mà vọt tới chỗ tao làm gì? Vi phạm quy tắc, mày không sợ sẽ rước lấy lửa giận chết chóc của thất đại thống lĩnh à?”
“Thất đại thống lĩnh? Ha ha ha, bọn họ hiện đang vội vã đi tìm tung tích của Áo Tư Lâm, ai thèm quan tâm đến khu vực ngoại vi này.” Arthurs cười một tràng đầy quái dị, đồng tử ánh vàng cũng nhìn chằm chằm vào Candia nói: “Hơn nữa, siêu thần thú thống lĩnh bên trên sẽ không quan tâm đến cuộc đấu tranh của mấy tiểu nhân vật chúng ta.

Tao đã chịu đựng mùi cự long của mày bao nhiêu năm rồi, giờ trời không giúp mày, hôm nay lão tử sẽ xử lý con rùa rồng ngu như heo mày.”
Candia là long tộc kiêu ngạo, bị sỉ nhục như thế, không khỏi giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Xử lý tao? Cho dù tao bị tổn hại vì quả trứng đó, tao nhớ rằng mùa này cũng là mùa thay lông của Bỉ Mông mày, đừng tưởng rằng tao không nhìn thấy, mày đã bước vào thời kỳ thay lông, thực lực cũng chỉ có thể phát huy được sáu mươi phần trăm, ông trời không giúp mày mới phải.

Hiếm khi tao rơi vào thung lũng, mày lại bước vào thời kỳ thay lông, nhiều nhất thì kẻ tám lạng người nửa cân, mày dựa vào cái gì mà xử lý tao?”
“Cho dù tao bước vào thời kỳ thay lông thì cũng xử lý con rồng ngu ngốc mày dễ dàng!” Arthurs sững sờ một lúc, sau đó cười gằn, khuôn mặt to lớn vặn vẹo, màu vàng ròng quanh thân không khỏi dao động dữ dội.
“Là ai giết ai, phải thử mới biết!” Con rồng vàng cũng không chịu thua, vỗ cánh, thân hình to lớn bay lên, khí thế kinh người, nó định lao lên chiến đấu với Xích Kim Bỉ Mông.
“Chờ đã!” Arthurs đột ngột hét lên.
Candia cười khẩy: “Sao, mày sợ à?”
Xích Kim Bỉ Mông luôn luôn khôn ngoan cười nói: “Đùa sao, tao mà sợ mày à? Đương nhiên lát nữa tao sẽ xử lý mày, nhưng tao là Bỉ Mông cao quý, sao có thể phạm sai lầm đơn giản chứ? Candia, mày là thật sự là một con rồng ngu ngốc.

Bây giờ chúng ta không phải ở thời kỳ hoàng kim, nếu lưỡng bại câu thương, chẳng phải quá hời cho mấy loài bò sát nhỏ nhoi à? Chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm trò cười cho kẻ khác sao?”
Hai con thú thần thú đã phát hiện ra người của bốn đại gia tộc, nhưng chúng cũng chưa để ý đến.

Cả hai đều là ma thú cao nhất trong số các thần thú mang huyết thống rồng cùng huyết thống Bỉ Mông, ngay cả ma thú hệ hắc ám bình thường cũng phải đứng sang một bên, làm sao có thể để ý đến mấy huyễn sư thiên không nhỏ nhoi kia được? Nếu đến một cường giả huyễn tông, có lẽ bọn chúng sẽ khẩn trương hơn.

Những huyễn sư có thể vượt qua thách thức đối chiến với ma thú, nhưng chỉ đối với ma thú thông thường mà thôi, rõ ràng là không thể áp dụng với kẻ có sức mạnh truyền thừa đáng sợ là con rồng và Bỉ Mông.
Thần thú thông minh không thua gì con người, dù có ghét nhau cũng không đành lòng để một nhóm thứ ba làm ngư ông đắc lợi.

Loài bò sát tuy nhỏ bé nhưng khi bọn chúng bị trọng thương, hơn nữa đây còn là thời kỳ thực lực của chúng suy giảm đáng kể, đây đồng nghĩa với việc sẽ mất mạng.
Vô tình chết trận, thi thể rơi vào tay loài người, chẳng phải sẽ là một câu chuyện cười lớn sao?
“Bỉ Mông chết tiệt, mày dám nói long tộc cao quý là ngu ngốc, lát nữa tao sẽ khiến mày phải hối hận!” Candia tức giận trợn mắt nhìn Arthurs và nói: “Nhưng mày nói đúng, trước hết hãy giải quyết đám bò sát nhỏ nhoi này trước đi.”
Ánh mắt lạnh lùng của hai thần thú cao tinh đồng thời nhìn qua, mọi người run bắn lên, hai chân mềm nhũn, biết là tai vạ sắp đến rồi.
Ban đầu đám người Lam Tuân còn cầu may, hy vọng hai kẻ thù trời sinh này quyết chiến, nhưng lại không ngờ rằng hai con thú khổng lồ này lại nhắm vào họ trước.
“Nhanh! Đi thôi!”
Năm huyễn sư thiên không đồng thanh hét lên, mỗi người thả ra huyễn thú của mình và lập tức hóa thành áo giáp, và những ngôi sao năm ngày chói lọi nhấp nháy, nhưng vào lúc này, không ai có hy vọng vào trận chiến của họ.
Hai con thần thú thất tinh đỉnh cấp, ai mà chịu nổi chứ?
“Ha ha, loài người ngu ngốc, chúng mày đều nghĩ ma thú bọn tao ăn phân người mà lớn lên à? Nếu bọn tao muốn đánh nhau, ít nhất cũng phải phải tống chúng mày xuống địa ngục trước đã!” Tiếng cười lạnh lùng của Arthurs vang vọng trong không trung, bàn chân khổng lồ giẫm xuống đất, một tiếng nổ lớn vang lên, trên mặt đất để lại vết chân sâu nửa thước, con thú khổng lồ dài tám mét nhảy lên không trung lao thẳng về phía đội ngũ của tứ đại gia tộc.
Bỉ Mông với lực công kích không thể ngăn cản khi chiến đấu đơn thể, có thể dễ dàng xé xác một con địa long lưng gai răng cưa thành nhiều mảnh, ngay cả Candia cũng không hung dữ bằng nó!
Con rồng vàng cũng chẳng nhiều lời, vỗ đôi cánh khổng lồ rồi lao về hướng này.

Nó được gọi là bất khả chiến bại trên đất liền của long tộc với lợi thế về kích thước, hơn nữa so với thần thú Bỉ Mông, khả năng phòng ngự dị thường đã khiến chúng hoàn toàn phớt lờ những đòn tấn công bình thường của con người.
Hai con thần thú cao tinh vô cùng kiêu ngạo, sau khi đạt được thỏa thuận sẽ không ai dám lén tấn công sau lưng đối phương, lòng tự tôn không cho phép bọn chúng làm chuyện như vậy.

Cự long và Bỉ Mông cho dù chết trận cũng phải quay mặt vào nhau rồi mới ngã xuống.
“Á.” Những tiếng hét thất thanh vang lên, Lam Tuân và Lam Trừng ở phía trước nhất, đồng thời bị hai quả đấm khổng lồ của Xích Kim Bỉ Mông đánh trúng, cả hai mặc áo giáp nên không bị trọng thương nhưng đã bị đánh bay ra ngoài, Lam Trừng đang mặc áo giáp phượng hoàng lông đuôi cỏ.


Một con thú thần khác lao tới với chiếc kẹp khổng lồ của nó, cũng bị Arthurs đá vào mai, rớt xuống lún sâu dưới lòng đất!
“Ôi trời! Bọn chúng đang tiến đến đây!”
“Đạo sư, cứu mạng, cứu chúng tôi!”
Cả đám tái mặt vì hoảng sợ, họ không ngờ rằng ngay cả mấy huyễn sư thiên không còn không ngăn cản được đòn tấn công của con thần thú mà luống cuống bỏ chạy.

Nhưng cho dù mấy huyễn sư cấp thấp đó có chạy trốn đi chăng nữa, làm sao có thể so với tốc độ của thần thú chứ?
“Chết hết đi!” Tiếng cười dữ tợn của Xích Kim Bỉ Mông xen lẫn với tiếng la hét thảm thiết của đám đông.

Với mỗi cú đấm xuống, tất nhiên có vài huyễn sư chạy không kịp đã bị đánh cho tan xác.
Con rồng Candia khổng lồ ỷ vào thân hình to lớn đã lao vào trận doanh, vừa há miệng ra thì phun ra một ngụm khí nóng hừng hực, cháy sạch rất nhiều người, khí tức của long tộc trong cuộc quần chiến cực kỳ đáng sợ.
Tai hoạ, đây đúng là tai hoạ.
Máu bắn tung tóe và tiếng la hét không ngớt, các huyễn sư trẻ tuổi mất mạng hàng loạt, tổn thất nặng nề khiến năm huyễn sư thiên không dẫn đầu đoàn đội cảm thấy rất đau lòng và tức giận.
“Khốn kiếp!” Lam Tuân tức giận gầm lên, vừa đảo mắt lại kinh ngạc phát hiện đội ngũ của gia tộc Tần Thị không có trong số những người này!
“Hả? Đội của chúng ta...” Ánh mắt Tần Thiển vừa chuyển động, hướng về phía thung lũng, từ xa nhìn thấy hơn bốn mươi người của nhà họ Tần đang chạy nhanh dọc theo thung lũng.

Bởi vì thung lũng rất lớn nên chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng mờ mờ biến mất, ông ta thở phào nhẹ nhõm, biết chắc là Ngạo Phong nhận ra có chuyện không ổn, vừa nhìn thấy hai con thần thú liền dẫn người chạy trước.
Lam Trừng chỉ vào Tần Thiển tức giận nói: “Gia tộc Tần Thị của ông lại bỏ rơi chúng tôi, lợi dụng bọn tôi ngăn cản thần thú, còn mình lâm trận bỏ chạy ư?”
“Cái gì mà bỏ lại mấy người chứ? Nhìn thấy ma thú mà mình không thể địch lại, không chạy thì chẳng phải là ngu xuẩn à.


Chẳng lẽ còn phải giống như Lam Tuân các hạ, chờ bọn họ tự giết lẫn nhau sao? Ông cũng đã quá xem thường bọn ma thú rồi đó.” Tần Thiển trợn mắt, lạnh lùng nói: “Tôi không bỏ mặc mấy người là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Đúng lúc này, một tia sáng kinh hoàng từ trên trời bắn xuống trúng con rồng Candia, thì ra là Lương Huyễn không chịu nổi nữa, đã phóng huyễn kỹ thiên không ra.

Nếu còn tiếp tục như vậy thì cả tiểu đội mà họ mang đến rèn luyện sẽ bị giết chết không còn ai.
Huyễn kỹ thiên không mạnh mẽ quả không hổ danh là có thể xuyên cấp khiêu chiến với thần thú, con cự long Candia không bị ngăn cản bới thứ gì cuối cùng cũng bị một kích cản lại, đau đớn tru lên.

Tuy nhiên nó vẫn còn lớp phòng thủ cường đại nên vẫn chưa bị thương nặng.
Sau khi phóng ra huyễn kỹ thiên không, sắc mặt của Lương Huyễn đang bay trên không trung tái nhợt, rõ ràng đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh, nhìn quét qua đám người: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Mau tìm cách đối phó bọn chúng đi.”
Mọi người lập tức trầm xuống, ai cũng biết giờ không phải lúc cãi nhau, nhưng mặc dù nói thế nhưng họ cũng không biết phải chiến đấu với hai con ma thú này như thế nào đây.
Xích Kim Bỉ Mông đang vui vẻ giết chóc thì nghe thấy tiếng hét của Lam Trừng, đôi mắt híp lại nhìn về phía đoàn người ngựa xa xa, chỉ thấy những bóng dang mờ ảo thì trong lòng không khỏi tức giận gầm lên.
“Dám chạy trốn trong tay Bỉ Mông tao, nếu để chúng mày chạy thoát thì sao Bỉ Mông tao còn lăn lộn giang hồ được nữa đây.

Candia, nơi này tạm thời giao cho mày, tao đi đây.”
Trước khi tiếng gầm kết thúc, Xích Kim Bỉ Mông đã lại giậm chân xuống đất, thân hình như một viên đạn thần công, không ngừng lên xuống trên không trung, đuổi theo đội của Nhà họ Tần.
“Hả, tên khốn này!” Tần Thiển lo lắng hét lên, nhưng tốc độ của ông ta không thể sánh với Xích Kim Bỉ Mông, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.

Vì vậy ông ta chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng Ngạo Phong có thể chặn nó lại, chỉ cần bọn họ tập hợp lực lượng chống lại con cự long xong sẽ chạy đến giúp đám Ngạo Phong.

Lúc này tình thế đã xoay chuyển không ít, hiện giờ hai con thú khổng lồ cũng không phải ở thời kỳ toàn thịnh nên mấy huyễn sư tin tưởng có thể đánh bại từng con một.
Tất cả chỉ là vấn đề thời gian!
Mọi người trong gia tộc Tần Thị nghe thấy tiếng hét chói tai ở đằng xa đều toát mồ hôi lạnh, thầm mừng vì đã cùng Ngạo Phong trốn thoát.

Nếu không phải do Ngạo Phong quyết định nhanh chóng, thông báo cho linh huyễn sư bảo đội ngũ rút lui thì hiện tại tất cả đã chết thảm rồi, chắc chắn sẽ có phần của họ trong đó nữa.

Quan hệ giữa tứ đại gia tộc không tốt như người ngoài nhìn thấy, giữa bọn họ vẫn có sự tranh giành, nếu một mình trốn đi, mọi người trong gia tộc Tần Thị cũng không cảm thấy áy náy.
“Ngạo Phong, Tần Thiển đạo sư không sao chứ? Ông ấy có tìm được chúng ta không?” Đám người Tần Phỉ Nhi vừa chạy vừa hoảng loạn, đây là lần đầu tiên họ thoát khỏi sự bảo vệ của đạo sư.

Không có huyễn sư thiên không ở bên cạnh, chạy trốn trong vùng núi chết chóc này, chắc chắn trong lòng sẽ không yên.
Nhưng mà, khi Tần Phỉ Nhi nhìn thấy thiếu niên áo bào đen đi trước mặt mình với vẻ mặt điềm đạm bình tĩnh, đột nhiên không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác ỷ lại, có lẽ là bởi vì sự bình tĩnh của cô, hoặc là bởi vì sự quyết đoán trước đây của cô đã cứu mọi người, nên mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ngạo Phong dẫn đầu đi đằng trước, gió thổi mái tóc đen tung bay, khuôn mặt tuấn tú thần kỳ của người thiếu niên kia thản nhiên nói: “Không sao đâu, dù gì Tần Thiển cũng là huyễn sư thiên không, đánh không lại thì chạy, nếu như huyễn sư thiên không muốn chạy thì hai thần thú kia cũng không ngăn cản được.

Đừng quên, rồng Candia có trứng rồng ở trong hang ổ, nó sẽ không rời đi.

Bốn vị huyễn sư thiên không cùng nhau hành động, cho dù một con Xích Kim Bỉ Mông trong thời kỳ thay lông có đuổi theo cũng không phải là đối thủ của họ.”
Nghe Ngạo Phong bình tĩnh phân tích, mọi người bất giác bị sự bình tĩnh trong giọng nói của cô ảnh hưởng, lời nói ra khỏi miệng mang theo một loại thuyết phục khó tả, bọn họ chậm rãi gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Tần Dương cầu nguyện: “Chỉ mong Tần Thiển đạo sư tìm được chúng ta trước, đừng gặp phải bất kỳ thần thú nào.”
Sắc mặt của Ngạo Phong vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói lại bình tĩnh: “Đừng lo lắng, cho dù gặp phải, tôi cũng sẽ cố hết sức bảo vệ mọi người.”
Cô có rạn nứt với Nhà họ Tần là một chuyện, nhưng dù sao chú út và anh cả vẫn còn ở Nhà họ Tần, và đội lần này lại được dẫn dắt bởi người bạn tốt của chú út là Tần Thiển đạo sư, nếu để xảy ra chuyện thì Ngạo Phong sẽ thấy áy náy với hai người họ.

Sự tức giận của cô đối với Nhà họ Tần chỉ giới hạn ở những kẻ đã bắt nạt cô, khinh thường cô là đồ rác rưởi, còn trong đội ngũ này chủ yếu là những người bình thường, không liên quan đến mấy kẻ có tâm địa ác độc, cũng coi như là anh em của cô.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, trong lòng cười gượng, Thất Thiếu Gia, lời này của cậu mang tính chất an ủi quá rõ ràng, nếu gặp phải thần thú, ngay cả bọn tôi cũng không thể làm gì được, cậu còn chưa phải là một huyễn sư thì sao có thể bảo vệ bọn tôi được chứ?
Nhưng dù vậy thì trong lòng mọi người vẫn cảm động, trong lúc khó khăn có thể đứng ra dẫn đầu không hề nao núng, chỉ riêng loại dũng khí này cũng khiến người ta cảm thấy tràn đầy hăng hái rồi.
“Tôi tin tưởng cậu, nhất định sẽ không sao cả.” Tần Ngạo Hải nói một cách chắc chắn, chỉ có anh ta biết rõ nhất thần thú bình thường đã không còn là đối thủ của Ngạo Phong.
Tần Phỉ Nhi gật gật đầu nói: “Được, không sao, tôi sẽ cùng cậu đuổi nó đi.”
Hai người Tần Dương và Tần Liễu cũng nói: “Còn có chúng tôi, chúng tôi cũng không sợ!”
Ngạo Phong hơi sững sờ, không nói gì mà chỉ mỉm cười khẽ gật đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.