Ngạo Phong

Chương 61: Chương 61




Mà chưa kể, đối với cô, việc thuần thú lại còn là phương thức giúp cô gia tăng sức mạnh, đột phá thiên cấp, thuần hóa thánh thú vẫn có thể đóng vai trò gia tăng vu lực, tuy sẽ không tăng lên quá nhiều, nhưng cô lại không cần phải tự mình đi bắt giữ, vậy thì hà cớ gì mà không làm?
“Đại thống lĩnh liên minh Tự Do, đương nhiên sẽ là một cao thủ thần bí.” Tiêu Linh cười ha ha, duyên dáng nhìn Ngạo Phong tiếp tục chớp mắt nói: “Hay là Thất Thiếu Gia nhà họ Tần đây còn tưởng rằng, ngài có bản lĩnh đó, còn chưa đạt được huyễn sư, đã đòi một phát thành đế vương thuần thú sao?”
Lương Huyễn cũng cảm thán nói: “Đúng vậy, đây quả thực là một trò khôi hài khiến cả trời đất chê cười đấy!”
Mọi người đều hiểu ý nhau, bắt nhịp vô cùng ăn ý, tất cả đồng loạt cười ha ha, sau đó lập tức bay xuống tập hợp đội ngũ của gia tộc mình lại, dựng trại đóng quân ở đây, sau bao nhiêu ngày lo lắng đề phòng, cuối cùng bọn họ cũng được đền đáp xứng đáng, ngoại trừ toàn quân đội nhà họ Lam đáng thương bị xóa sổ ra thì những người khác đều cực kỳ vui vẻ.
Doanh trại được dựng tập trung cạnh nhau, do Tần Thiển canh giữ, Lương Huyễn và Tiêu Linh cùng tiến vào trong núi để bắt giữ thánh thú, còn Ngạo Phong thì tĩnh tâm lại một lúc, sau đó gọi Arthurs ra để cùng ký kết khế ước.
Dưới sự trợ giúp của nguồn năng lượng huyễn thần, Arthurs nhảy một phát tiến hóa lên tới thần thú cửu tinh, tình trạng vết thương đã khôi phục lại hoàn toàn, mạnh như rồng như hổ, mừng rỡ đến mức khóc huhu, khiến cự long Candia bên cạnh vốn đang có cảm xúc mâu thuẫn cũng phải đỏ mắt vì hâm mộ.
Thần thú muốn tiến cấp lên một cấp tinh thôi cũng đã đủ khó khăn, chứ đừng nói là một phát nhảy lên tận hai cấp, cự long vàng cũng không còn sức phản kháng.
Có điều, Arthurs lại có chút bất mãn: “Chủ nhân à, tôi và Candia trời sinh bất hòa, cự long và bỉ mông sinh ra đã là địch, có chết cũng là địch, ở bên nhau chắc chắn sẽ đánh nhau mỗi ngày, ngài xem có phải nên tìm lại chủ nhân mới cho nó không?”
Candia trợn tròn mắt nói: “Mày cho rằng tao muốn ở cùng mày chắc, cái mùi bỉ mông hôi thối của mày, cự long cao quý như tao thật không thể chịu đựng được!”
“Mày nói cái gì? Có ông đây không thể chịu đựng được cái thân rồng của mày đấy!” Arthurs tức giận giơ nắm tay lên: “Nếu không phải tại mày vẫn còn thương tích trong người, ông đây nhất định sẽ đánh mày một trận ra trò.”
“Đợi tao bình phục chấn thương rồi, để xem ai đánh ai còn chưa rõ đâu!” Quả thật, cự long và bỉ mông trời sinh đã bất hòa, lại tiếp tục giằng co lần thứ hai.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa, yên tâm đi, tao bắt đầu tìm kiếm một chủ nhân tốt cho mày ngay đây.” Ngạo Phong ngăn hai con huyễn thú đang mắt to trừng mắt nhỏ kia lại, quay đầu nhìn Lôi Ngự Phong một thân đồ đen anh tuấn phóng khoáng nói: “Ngự Phong, tôi biết anh có thể lập khế ước với huyễn thú thứ ba, cự long này là của anh, tôi đã hứa sẽ trả thù lao cho anh.”
“Ngạo Phong, tôi biết cậu sẽ làm vậy mà.” Lôi Ngự Phong cảm động nhìn cô một cái thật sâu, tuy ở chung với Ngạo Phong một khoảng thời gian không dài, nhưng anh ta lại hiểu rất rõ tính cách của cô, cô sẽ không bạc đãi bất kỳ một người bạn nào, thời điểm Ngạo Phong ký kết khế ước với bỉ mông, anh ta biết cô nhất định sẽ giao cự long Candia cho mình, dù là đã biết, nhưng khi nghe chính miệng cô nói như vậy, hốc mắt anh ta vẫn không nhịn được mà nóng lên.
Lôi Ngự Phong không kìm được ôm Ngạo Phong một cái thật chặt, vô cùng vui vẻ cười nói: “Nếu từ chối là ra vẻ, anh em tốt, tôi sẽ nhận cự long, nhưng cậu phải đồng ý với tôi, sau này có chuyện gì cần hỗ trợ, nhất định không được thiếu tôi đâu đấy, chúng ta sẽ là bạn bè suốt đời!”
“Thú thật, hiện tại tôi thật sự gặp phải một chút rắc rối không nhỏ, anh biết rõ tính khí và hoàn cảnh của tôi, tôi sẽ không trở về nhà họ Tần, nhưng vì anh trai, tôi lại không thể không tới đế đô Caroll một chuyến, nếu lỡ nhà họ Tần gây áp lực cho tôi, tôi đến một tay đấm còn không có.” Hàng lông mày xinh đẹp của Ngạo Phong khẽ nhướng, cô chăm chú nhìn anh ta như thể đang nói giỡn: “Không biết anh có đồng ý kéo dài thời hạn làm việc không.”
Sau lần thăm dò Sơn Lĩnh Chết Chóc này cô đã thăng cấp lên thiên cấp, có thể nói là công đức viên mãn, tiếp theo đương nhiên là muốn tới đế quốc số một đại lục Ánh Sáng, thủ đô Kaya, gặp lại anh trai và chú lần nữa.
Đến lúc cần phải mở miệng, Ngạo Phong cũng không chút do dự mà tìm kiếm sự trợ giúp từ người bạn tốt, đối mặt với gia tộc Tần thị ở đế quốc Kaya khổng lồ như núi cao, chỉ với thế lực đơn độc như cô quả thực là không thể chống lại nổi, mà rốt cuộc thì liên minh Tự Do cũng chỉ vừa mới phát triển, sẽ không thể lăn lộn được.

Nhưng Lôi Ngự Phong thì không giống vậy, nhìn thái độ của người nhà họ Lam đối với anh ta là biết bối cảnh anh ta không phải tầm thường, thực lực của anh ta cũng khá mạnh, cho dù có đánh không lại, thì tự bảo vệ mình cũng không phải điều thừa.
Lôi Ngự Phong cảm nhận được sự tín nhiệm mà Ngạo Phong dành cho anh ta, trong lòng lại càng thêm vui mừng thoải mái, hận không thể khiến cô chuyện gì cũng tìm đến mình, thân thiết ôm cô một cái rồi vỗ ngực cười nói: “Không thành vấn đề, dù sao tôi cũng phải quay về Caroll thăm ông nội và người trong nhà nữa, cậu không nói tôi cũng sẽ giúp cậu giải quyết, tôi đảm bảo, chỉ cần là ở đế đô Caroll, gia tộc Tần thị tuyệt đối không dám động vào một sợi lông tơ của cậu!”
Tình cảm giữa hai người bây giờ đã tốt đến độ không giấu giếm nhau chuyện gì, dù Ngạo Phong biết anh ta nhất định sẽ giúp mình, nhưng không ngờ tên này lại hứa chắc đến vậy, điều này đã khơi lên lòng tò mò của cô.
“Ngay cả nhà họ Tần mà cũng không để vào mắt, rốt cuộc thân phận của anh lớn cỡ nào thế?” Ngạo Phong ngạc nhiên hỏi, sau đó thoáng im lặng vài giây rồi nói: “Nếu không tiện thì không cần nói đâu."

“Có gì bất tiện đâu chứ, thật ra đây là chuyện hầu như ai ai cũng biết, chỉ có tên quái thai không sợ trời không sợ đất như cậu, ngay cả thân phận của tôi là gì cũng không biết mà đã cả gan tuyên chiến với tôi, ha ha.

Nhưng đánh rất đáng, nếu không tôi cũng sẽ không quen biết cậu.” Lôi Ngự Phong cảm khái, tâm lý của anh ta đã thay đổi từ lúc đầu hối hận vì đã chọc vào cô thành may mắn vì đã gặp được cô.
Tạm ngưng vài giây, trên mặt Lôi Ngự Phong hiện rõ vẻ tự hào, nói: " Vương Thượng Tam kiếm tôn của đế quốc Kaya, cậu có từng nghe qua chưa?"
“Vương Thượng Tam kiếm tôn?” Ngạo Phong sửng sốt, vô thức nhớ tới Thiên Nhai kiếm tôn, kinh hãi gật đầu: "Anh là cháu của một trong ba vị kiếm tôn đó sao? Khó trách anh lại bảo ông nội anh lại ép anh trở thành kiếm sĩ!”
“Đúng vậy, bây giờ tôi thật sự rất nhớ ông nội và bố mình.” Lôi Ngự Phong thở dài, nỗi nhớ nhà bộc lộ qua từng câu nói: "Tuy ông nội luôn bắt tôi làm kiếm sĩ, nhưng ông ấy thật sự đối xử rất tốt với tôi.

Thân là người thủ hộ hàng đầu của đế quốc Kaya, cũng là người đứng đầu trong vương thượng tam kiếm tôn - Lôi Đình kiếm tôn, có rất nhiều quyết sách mà ngay cả bệ hạ cũng phải xin ý kiến của ông ấy, nên ông ấy không thể tùy tiện rời khỏi đế quốc, bằng không chỉ sợ đã sớm chạy tới xách cổ tôi về."
Người đứng đầu Vương thượng tam kiếm tôn?
Ngạo Phong không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cô biết, trong thế giới kẻ mạnh là vua này, người chân chính nắm giữ quyền lực chính là những cao thủ siêu cấp bảo vệ đế quốc, xét về mặt nào đó, Lôi Đình kiếm tôn thậm chí còn có tiếng nói ở đế quốc Kaya hơn cả hoàng đế bệ hạ, chỉ là những người như họ sẽ không xử lý chính vụ, là một cái uy hiếp vậy tồn tại.
“Vậy bố mẹ của anh thì sao?” Ngạo Phong hỏi tiếp.
Lôi Ngự Phong trả lời: "Khà khà, bố tôi là Hộ Quốc Thiểm Lôi Vương của đế quốc Kaya, trong tay nắm một triệu hùng binh - Thiểm Lôi các hạ.

Không chỉ binh quyền mà ngay cả võ sĩ hoàng gia của đế quốc cũng là thuộc hạ của bố tôi.

Còn mẹ là con gái một quý tộc cửa nát nhà tan được bố tôi cứu khi xuất chinh đánh giặc.

Quan hệ giữa bố và bệ hạ Mặc Kỳ rất tốt, hai người thường xuyên xưng huynh gọi đệ cùng nhau uống rượu."
Chẳng trách Lôi Ngự Phong lại bị người khác kiêng kỵ tới vậy, ông nội là người thủ hộ đứng đầu đế quốc, bố là người nắm binh quyền của toàn bộ đế quốc Kaya, ai dám động vào anh ta, há chẳng phải sẽ chống lại toàn đế quốc Kaya sao? Thân phận đúng là quá trâu bò rồi!
Ngạo Phong sờ sờ cái cằm bóng loáng: "Chậc, vậy chẳng phải anh chính là tiểu vương gia hả?"
“Đúng thế, từ lúc tôi sinh ra đã được phong là “Lôi Đình Ngự Phong Vương”, nhưng cậu chớ so sánh tôi với đám con ông cháu cha kia nha, thật ra tôi chẳng thích dựa vào gia thế để hù dọa người khác chút nào cả.” Lôi Ngự Phong gãi gáy, miệng cười hì hì, nói thẳng với Ngạo Phong.
“Tôi hiểu rồi, lý do anh nói cho tôi biết là để tôi yên lòng, có núi lớn như anh chống lưng, tôi không cần phải hoảng loạn.” Ngạo Phong trở tay, vỗ vai anh ta, nở nụ cười sáng lạn: “Nếu anh là loại con ông cháu cha thích phô trương gia thế, sao có thể một mình ngây người trong rừng sâu nhiều năm như vậy chứ?"
Khi cậu thiếu niên nở nụ cười đẹp trai ngời ngời, quanh người như tỏa vầng hào quang sáng chói đầy quyến rũ, khiến Lôi Ngự Phong cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó lấp đầy, cả người ngây ra một lúc lâu, thẫn thờ nói: "Ngạo Phong, nếu cậu là con gái, tôi nhất định sẽ bám lấy cậu, làm kỵ sĩ của cậu cả đời."

Ngạo Phong sửng sốt, câu nói của anh ta khiến cô thấy hơi chột dạ, mặt hiếm được một lần đỏ hết lên: “Anh nói bậy bạ gì đó hả, tốt xấu gì cũng là vương gia của đế quốc đứng đầu đại lục, sao có thể đi làm kỵ sĩ cho người khác cơ chứ."
“Tôi nói thật đấy.” Lôi Ngự Phong không quá để ý đến chuyện đó, ôm lấy cô cười nói: “Tôi cam tâm tình nguyện trở thành kỵ sĩ của cậu, dù cậu không phải con gái cũng không sao, vệ sĩ với kỵ sĩ cũng chẳng khác nhau bao nhiêu cả.

Giờ trong tay tôi có thần thú, ngoài tôi ra, còn ai có thể trở thành long kỵ sĩ đầu tiên chứ.

Ngay cả kỵ sĩ trưởng đứng đầu long đội kỵ binh hoàng gia cũng chưa chắc mạnh bằng tôi đâu."
Đôi mắt xinh đẹp của Ngạo Phong trừng anh ta một cái: “Nói bậy nói bạ, kỵ sĩ của một người cũng tức là món đồ của riêng người đó, là đàn ông thì cũng còn may, chứ lỡ tôi là con gái thật, vậy thể theo lễ nghi và quy củ, chẳng phải cả đời này anh không thể cưới người khác nữa sao."
“Cả đời không cưới thì sao chứ, nếu không phải thật lòng thích người đó, ai sẽ tự nguyện thề trung thành bao giờ? Tôi không thích che che giấu giấu, thứ tôi thích chính là con người của cậu, nếu cậu là con gái, có vỡ đầu chảy máu tôi cũng phải theo đuổi được cậu.” Lôi Ngự Phong thề thốt, sau đó anh ta bỗng nhìn Ngạo Phong bằng ánh mắt hoài nghi: "Ngạo Phong, hình như cậu rất thích khoác một lớp trường bào đen bên ngoài đứng chứ, cũng chưa từng cởi đồ trước mặt người khác bao giờ, đừng nói… cậu là con gái thật đó nhé?"
Trong đầu vừa xuất hiện nghi vấn, Lôi Ngự Phong lập tức nhanh chóng thò tay về phía ngực Ngạo Phong định sờ một chút thử xem.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bóng Trăng Phai Tàn Người Còn Đó Không
2.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.

Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
4.


Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
=====================================
Ngạo Phong nhướng mày, bĩu môi, không hề trốn tránh, để mặc cho bàn tay to lớn của người đàn ông đó sờ sờ ngực mình.
Sau một hồi sờ tới sờ lui, Lôi Ngự Phong mới thất vọng thở dài: "Thật sự chẳng có gì cả, nếu cậu là con gái thật thì khổ cho tôi rồi, công chúa Thái Bình à…”
“Sao đây, là công chúa Thái Bình thì không theo đuổi nữa hả?” Ngạo Phong mỉm cười chọc anh ta, cô đã dùng huyễn khí loại ẩn giấu đã che đi rồi, làm sao Lôi Ngự Phong có thể sờ thấy được?
“Ai nói, nếu không phải công chúa Thái Bình, tôi sẽ từ bỏ!” Lôi Ngự Phong ngẩng đầu cãi lại, còn trưng ra biểu cảm thấy chết không sờn.
Toát mồ hôi hột, Ngạo Phong mở miệng đáp, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Cũng may tôi không phải công chúa Thái Bình.” Dáng người của cô cực kỳ đẹp, chỉ là bị che mất thôi.
Lôi Ngự Phong nghe vậy, cũng biết Ngạo Phong không phải con gái thật, thế là lại trưng ra vẻ mặt đau khổ thở dài: "Hầy, tại sao cậu không phải chứ."
Ngạo Phong lườm anh ta một cái, thật không biết nói gì với anh ta nữa.
Trong ba ngày, Lương Huyễn và Tiêu Linh đã tự mình bắt về ba con thánh thú, số lượng thần thú ở khu vực bên ngoài có hạn, rất nhiều nơi họ căn bản không thể tới, thực lực của họ cũng chưa chắc đánh bại được thần thú, chỉ đành hạ thấp tiêu chuẩn.

Ngạo Phong liên tục thuần hóa sáu con thánh thú, hai con thần thú thất tinh, vậy mà chỉ tăng được một cấp kiếm, có thể thấy khi lên tới huyễn sư thiên không, việc thăng cấp trở nên vô cùng khó khăn, hầu hết thời gian đều phải dựa vào sự tu luyện của bản thân.

Hai người Lương Huyễn đã tự đốc thúc thành viên tiểu đội rèn luyện nhà mình lập lời thề, hứa sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì về Ngạo Phong, sau đó mới lên đường trở về.
Hơn mười ngày sau, Ngạo Phong thành công hội hợp với mọi người trong liên minh Tự Do đang đứng chờ ở lối vào sơn cốc, nghe thấy Ngạo Phong đã bắt được siêu thần thú, ai nấy đều cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Đại thống lĩnh, cậu phải đi rồi sao? Không thể ở cùng chúng tôi thêm một khoảng thời gian nữa hả?” Liên Nhã buồn bã hỏi, lúc còn ở chung thì không nhận ra, nhưng một khi có người rời đi, trong lòng lại thấy vô cùng luyến tiếc, bóng dáng đơn bạc lại mạnh mẽ của thiếu niên mặc trường bào đen này đã khắc thật sâu vào lòng họ.
Liên Thành vỗ vai Liên Nhã an ủi, hào khí tận trời nói: "Tiểu Nhã, đừng làm đại thống lĩnh bận lòng nữa.

Với bản lĩnh của đại thống lĩnh, không tới đại lục mới là đáng tiếc, nam nhi chí tại bốn phương, điều chúng ta cần làm là phát triển liên minh tự do của rừng rậm Nhật Bất Lạc trở nên lớn mạnh, một ngày nào đó, khi đại thống lĩnh vang danh khắp đại lục trở về, chúng ta có thể tự hào nói rằng, chúng ra là người của ngài ấy."
Liên Nhã chun chun cái mũi nhỏ, gật gật cái đầu nhỏ: "Đúng, chúng ta sẽ không phụ lòng đại thống lĩnh.

"
“Đúng vậy, đừng bao giờ quên chúng ta phải vượt trội hơn long kỵ binh của Kaya!"
“Chúng ta ở đây chờ Đại thống lĩnh."
“Đại thống lĩnh, đợi tới lúc ngài trở về, liên minh Tự Do chính là hậu thuẫn kiên cường nhất của ngài.” Người luôn trầm tĩnh như Lê Kiệt không biết nói mấy lời cảm động lòng người, chỉ lặng lẽ giơ tay phải đặt lên ngực trái, kiên định cất giọng trầm thấp, tựa như đang tuyên thệ.
Dưới ánh chiều tà đỏ rực, Ngạo Phong híp mắt, mặt mày giãn ra, nói: "Tôi tin mọi người!"

Trong lòng mọi người vô cùng cảm động, đúng vậy, không cần lời nói hoa mỹ, sâu xa gì cả, chỉ một câu tin tưởng của cô đã bao hàm tất cả rồi.
Sau khi nói lời tạm biệt với mọi người, Ngạo Phong và Lôi Ngự Phong lập tức hộ tống tiểu đội rèn luyện của gia tộc họ Tần trở về đế quốc Kaya.
“Từ Sơn Lĩnh Chết Chóc đi về phía bắc khoảng hai trăm nghìn mét là có thể ra khỏi rừng rậm, tới thành phố Lixia ở phía bắc, sau đó qua thêm mấy thành phố nữa sẽ về đến đế đô Caroll.

Tức là đi khoảng tầm hơn một tháng nữa là có thể ra khỏi rừng, đến lúc đó chúng ta sẽ cưỡi điểu sư, trực tiếp bay tới đế đô.” Tần Thiển chỉ tay về phía bắc, giảng giải đại khái cho Ngạo Phong biết về bố cục phía bắc của khu rừng Nhật Bất Lạc cùng với một vài thành phố quan trọng.
“Không vội, dù sao cũng không xung đột gì với hành trình của tôi, vẫn kịp.” Ngạo Phong tính toán trong đầu, thời gian chiêu sinh của học viện Địch Oa là vào tháng sáu, bây giờ mới đầu tháng tư, vừa kịp lúc, nghĩ đến đây, Ngạo Phong lại hỏi một câu: "Đúng rồi, Đạo sư Tần Thiển, ông có biết học viện Địch Oa của đế đô Caroll ở chỗ nào không? "
“Học viện Địch Oa?” Tần Thiển ngơ ra, buồn cười nói: “Là học viện Đế Quốc đúng không, sao lại không biết được chứ, đó là ngôi trường danh giáo bậc nhất đại lục mà, không biết bao nhiêu người chen bể đầu chỉ để vào được đó đấy.

Đương nhiên, bốn gia tộc huyễn sư lớn như chúng tôi đều tự mình bồi dưỡng huyễn sư, nên không có bao nhiều người tới đó hết."
“Học viện Đế Quốc?” Ngạo Phong cũng sửng sốt vô cùng, ngạc nhiên hỏi lại: "Vậy… vậy thầy Lam Tu thì sao? "
“Thầy?” Nghe thấy cách gọi này, cả Tần Thiển lẫn Lôi Ngự Phong đều há hốc miệng vì kinh hoảng, qua hồi lâu vẫn chưa thể khép lại, hai người vô cùng hoảng sợ hỏi: “Cậu nói gì? Đừng nói đại nhân Lam Tu chính là sư phụ của cậu đấy nhé?"
Ngạo Phong gật đầu: "Ông ấy nói vậy đó, sao thế, thầy Lam Tu lợi hại lắm đúng không?”
“Đâu chỉ lợi hại thôi đâu!” Lôi Ngự Phong khoa trương trợn trừng hai mắt hét lớn: "Khó trách cậu lại biến thái tới vậy, thì ra là đệ tử của cường giả đứng đầu đế quốc! Lam Tu các hạ được người đời tôn là người đàn ông gần với thần nhất, huyễn tông cửu kiếm đỉnh cấp, ngay cả tộc trưởng của bốn gia tộc lớn cũng không thể không nể mặt ông ấy.

Bởi vì ông ấy là huyễn sư, nên danh tiếng của ông nội tôi cũng thua ông ấy một bậc đó.

Nhưng Lam Tu các hạ cũng không tham vào chính trị, ông ấy là hiệu trưởng của học viện Đế Quốc."
Ngạo Phong lập tức thông suốt mọi chuyện, thì ra thầy Lam Tu mạnh tới vậy! Hồi ở Tần Thành, huyễn kỹ thiên không của người chấp pháp Tần Liêm bất ngờ bị cắt ngang, nhất định chính là thầy Lam Tu đã ngăn nó lại giúp cô, hơn nữa chuyện mình không còn ở nhà họ Tần được truyền ra ngoài, e cũng là do thầy Lam Tu đã can thiệp vào.
“Vậy được rồi, Ngạo Phong, cậu không cần sợ đâu, có Lam Tu các hạ làm chỗ dựa cho cậu, đừng nói nhà họ Tần, dù là nhà họ Lam đứng đầu bốn gia tộc lớn muốn động vào cậu cũng phải hỏi đại nhân Lam Tu, xem ngài ấy có có đồng ý hay không đã, phải biết rằng địa vị của đại nhân Lam Tu ở nhà họ Lam không thấp chút nào đâu.” Lôi Ngự Phong hưng phấn nói.
“Thầy Lam Tu là người nhà họ Lam sao?” Ngạo Phong cau mày nói, cô giết chết nhiều người nhà họ Lam như vậy, tâm lý cũng cảm thấy khó vượt qua.
Tần Thiển cười nói: "Yên tâm đi, năm đó bởi vì bất mãn với gia tộc họ Lam nên đại nhân Lam Tu mới rời khỏi gia tộc, từ đó tới nay, mặc dù nhà họ Lam có thuyết phục ngài ấy quay về cỡ nào, ngài ấy cũng không quan tâm.

Đúng là thầy hay tất có trò giỏi, cậu cũng rời khỏi gia tộc họ Tần, chỉ bằng điểm đó, ông ấy nhất định sẽ giúp cậu."
Ngạo Phong thấy yên tâm hơn rồi, cô lắc đầu bật cười, Lam Tu cũng thật là, đường đường là hiệu trưởng của học viện Đế Quốc, thế mà lại giả dạng làm nhân viên của một học viện nhỏ bé để đến chiêu sinh, ngẫm lại những lời học viện khác đã nói lúc ấy, thật sự buồn cười vô cùng.
Ngạo Phong giương mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong lòng ngập tràn chờ mong..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.