Ngạo Thế Cuồng Long

Chương 2: C2: Luật hình sự



“Nguy rồi!" Giang Dạ buồn bực võ đầu.

Sau khi rời khỏi nhà của Tô Mỹ Huyền, anh mới nhớ ra một chuyện.

Chiếc xe đạp điện gấp mà anh lái đến vẫn còn ở trong xe của Tô Mỹ Huyền.

Giờ chắc chắn không có cách nào để lấy lại. Nơi đó hiện tại là chỗ của hổ sói, không thể xâm phạm. Mẹ nó, đây là chuyện gì vậy.

Bị người ta chơi không công suốt cả đêm, còn không kiếm được tiền ăn sườn.

Cuối cùng, còn mất cả xe.

Nghĩ đến vẫn thấy tim rỉ máu.

Giang Dạ mang theo tâm trạng buồn bực về tới nhà. Thành phố Tần Tây, khu Tân Tân.

Khu dân cư cải cách đô thị nổi tiếng có những tòa nhà dày đặc như rừng.

Nơi Giang Dạ thuê là một căn hộ nhỏ rộng chín mươi mét vuông được sửa thành bốn phòng ngủ.

550 tệ một tháng một phòng, điện nước tính riêng.

Cùng thuê với anh còn có hai cha con Ninh Kiến Dân và Ninh Vinh Vinh.

Cùng với một ông bác sĩ Trung Y một mắt kiêm thầy bói bán thời gian được gọi là Lưu mù.

“A, Vinh Vinh, hôm nay không phải thứ năm sao? Em không đi học à?”

Vừa vào nhà, Giang Dạ liền kinh ngạc phát hiện Ninh Vinh Vinh cũng có ở nhà.

Cô ấy cầm cuốn sách giáo khoa vật lý lớp mười hai trong tay, lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha.

Ninh Vinh Vinh là một cô gái rất điềm đạm, dịu dàng mềm yếu, khiến người ta rất muốn che chở.

Hơn nữa còn rất xinh đẹp, những đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú.

Đặc biệt là đôi mắt ấy, giống như những vì sao trên bầu trời, sáng lấp lánh.

Cô nhóc này sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng sáu năm nay.

Hôm nay là thứ năm, đáng lý mà nói thì phải đang ở trường mới đúng.

“Anh Giang, anh về rồi à, hôm nay em nghỉ một ngày!”


Ninh Vinh Vinh ngẩng đầu lên, cầm cuốn sách mỉm cười với Giang Dạ.

Giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười cũng dịu dàng. Sự mềm mại này rất có sức hấp dẫn.

Khiến Giang Dạ cảm giác như một có cơn gió xuân thổi lướt qua mặt.

Ngay cả dáng vẻ bất cần đời thường ngày cũng hoàn toàn biến mất.

“Giang Dạ, cậu về rồi à2”

Ninh Kiến Dân đang bận rộn trong phòng bếp, hai tay ướt đâm lao ra ngoài khi nghe thấy giọng nói của Giang Dạ.

Vẻ mặt của ông ấy lúc đầu có chút nghiêm trọng, nhưng vừa nhìn thấy Giang Dạ liền nở nụ cười thật thà chất phác.

“Nào, để tôi kể cho cậu nghe một chuyện!”

Ông ấy lau hai tay lên người, bước đến kéo tay Giang Dạ đi về phía phòng ngủ.

Giang Dạ cũng không hỏi chuyện gì.

Bởi vì giây phút anh vừa quay người lại đã nhìn thấy vẻ mặt Ninh Vinh Vinh đầy áy náy cúi đầu xuống.

Tim anh đập thình thịch, có một linh cảm không lành.

“Sáng nay Vinh Vinh lại ngất xỉu trong giờ học, giáo viên bảo tôi đến đón con bé trở về! Cậu nói xem, nó sắp thi đại học rồi, tôi phải làm sao đây?”

Vừa vào phòng, Ninh Kiến Dân gấp gáp nói.

Trên mặt ông ấy tràn ngập sự lo lắng, không biết phải làm Sao.

Giang Dạ cau mày thật sâu, quả nhiên lại là chuyện bệnh tình của Vinh Vinh.

“Gần đây Vinh Vinh uống thuốc, không phải đã đỡ hơn nhiều rồi sao? Sao lại ngất xỉu?”

Vốn dĩ ban đầu Ninh Vinh Vinh đi học ở quê nhà Can Châu, nhưng vì thành tích học tập xuất sắc nên được trường cấp ba Tân Nhất của thành phố Tần Tây kéo về.

Ngoài miễn học phí còn có trợ cấp hàng tháng.

Để chăm sóc con gái, Ninh Kiến Dân cũng tới Tân Tây.

Một lão nông dân, không biết gì cả.


Ông ấy duy trì kế sinh nhai bằng cách mở quán bán mì xào vào ban đêm.

Ninh Vinh Vinh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, gần như mỗi kỳ thi đều đứng đầu.

Nhà trường dự đoán Ninh Vinh Vinh có khả năng trở thành thủ khoa tỉnh Tần trong năm nay.

Mọi thứ dường như đều hướng tới tốt đẹp!

Nhưng đầu năm nay, ông trời lại trêu đùa đôi cha con này.

Ninh Vinh Vinh được phát hiện mắc một căn bệnh về máu hiếm gặp, rất khó chữa khỏi.

Phải dùng thuốc nhập khẩu đặc biệt đắt tiền trong một thời gian dài để ổn định tình trạng.

Mức giá đó có thể khiến một gia đình bình thường tuyệt vọng.

Trong mắt Ninh Kiến Dân rưng rưng nước mắt, tự trách bản thân: “Vinh Vinh đã ngừng uống thuốc mấy ngày trước rồi!"

“Ngừng thuốc? Hết tiền rồi sao?” Giang Dạ hơi giật mình.

Lúc đó Ninh Kiến Dân có 70000 tiền tiết kiệm, ngoài ra còn có 30000 do anh cho.

Đến bệnh viện khám bác sĩ tốn một ít, còn lại đều dùng để mua thuốc cho Vinh Vinh.

Bây giờ chỉ mới qua hai tháng đã tiêu hết...

Cũng không biết là bệnh viện đáng sợ, hay xã hội quá đáng Sợ.

Toàn bộ số tiền tiết kiệm cả đời của Ninh Kiến Dân đã tiêu sạch trong hai tháng.

Ninh Kiến Dân gật đầu, ngập ngừng nói: “Tiền tiết kiệm của tôi, còn có 30000 mà cậu cho, đều tiêu hết rồi, tôi...

Nói đến câu cuối, đôi môi Ninh Kiến Dân run rẩy, không nói nên lời.

Sự áy náy hiện rõ trên mặt ông ấy.

“Anh Ninh, anh không cần nói gì cả, trong thẻ này của tôi còn hơn năm nghìn tệ, đây là mật mã, mua một lọ thuốc cho Vinh Vinh uống trước, hai ngày tới tôi sẽ nghĩ cách kiếm chút tiền!"

Giang Dạ không chút do dự rút ra thẻ ngân hàng của mình nhét vào tay Ninh Kiến Dân.

Ba năm trước, Ninh Kiến Dân đã cứu mạng anh. Một giọt ân tình phải trả bằng một dòng suối. Đây là nguyên tắc làm người của anh.


Hơn nữa, trong lòng anh đã coi Ninh Kiến Dân và Ninh Vinh Vinh như người thân của mình từ lâu.

Cho nên anh đã hạ quyết tâm lần này dù thế nào đi nữa cũng phải kiến tiền mua thuốc cho Ninh Vinh Vinh.

Tuyệt đối không để Vinh Vinh ngất xỉu vì không có thuốc để uống một lần nào nữa.

“Tôi... cảm ơn!”

Ninh Kiến Dân là một nông dân thành thật, cũng không biết cách nói chuyện.

Ông ấy cầm thẻ ngân hàng trong tay, bàn tay hơi run lên. Hai chữ cảm ơn đơn giản lại đại diện cho tất cả...

Sau khi ra khỏi phòng, Giang Dạ cũng không đi đến phòng khách, mà lại đẩy cửa phòng của Lưu mù ra.

Căn phòng bừa bộn như bãi rác. Lưu mù mặc áo khoác đen ôm chăn đang ngủ ngon lành. “Đã mấy giờ rồi? Vẫn còn ngủ à?”

Giang Dạ nhặt một chai coca từ dưới đất lên, ném vào mái tóc đã bạc trắng của Lưu mù.

“A, cậu về rồi à?” Lưu mù mơ mơ màng màng ngồi dậy, ngáp một cái: “Nhìn sắc mặt này của cậu là biết thằng nhãi ranh cậu đã gặp số đào hoa rồi, nếu tôi nói không sai, đêm hôm qua nhất định cậu đã quan hệ với cô gái nào rồi phải không?”

Giang Dạ không nói nên lời.

Lão già này xem tướng xem bói cho người ta một trăm lần thì một trăm lần đều không chính xác.

Nhưng lần này lại nói trúng phóc. Anh bước tới bên giường ngồi xuống, trong lòng nặng trĩu hỏi: “Hỏi ông một chuyện, làm thế nào để kiếm được 1,8 triệu

trong vòng một hai ngày?”

Nghe vậy, một con mắt của Lưu mù nhìn chằm chằm vào Giang Dạ như đang nhìn một tên ngốc.

“Một hai ngày, 1,8 triệu? Có chuyện tốt như vậy thì ông nội cậu còn có thể ngủ ở đâu sao?”

Lưu mù hừ mạnh một tiếng, cầm lấy bầu rượu ở đầu giường nhấp một ngụm rượu.

Sau khi uống xong, cảm thấy cả người như được tiêm máu gà, có tinh thần hơn hẳn.

Giang Dạ cau mày thật chặt. Hỏi lão già này đúng là chuyện thừa thãi.

Anh thở dài trong lòng, tại sao người bình thường kiếm tiền lại khó đến vậy?

“Cầm cuốn sách này đọc đi!” Lưu mù đột nhiên bật cười, lấy từ đầu giường ra một cuốn sách đưa cho Giang Dạ: “Những gì viết ở đây đều là những cách kiếm số tiền lớn một cách nhanh chóng, cậu có thể thử xeml”

“Sách?” Giang Dạ phục hồi tinh thần.

Nghiêng đầu nhìn sang, suýt chút nữa đã chửi thề.

Trong tay lão già này đang cầm chính là một cuốn sách luật hình sự.


Anh đang định tức giận nhưng rồi lại nghĩ lại. Thật ra... cũng đúng.

Những gì được viết trong này quả thật là cách kiếm tiền nhanh chóng.

Nghĩ đến đây, anh nhận lấy cuốn luật hình sự, cười nói: “Một lão già lưu manh như ông lại đọc loại sách này? Có phải đã làm chuyện gì xấu nên đang tính thử xem bản thân bị phán bao nhiêu năm không?”

Vừa nói anh vừa nhắm mắt lại, ngẫu nhiên mở ra một trang.

Trong lòng đã hạ quyết tâm, cho dù bản thân mở ra trang nào, thì đầu sẽ dùng cách ở trang đó để kiếm tiền. Truyện Đô Thị

Với bản lĩnh của anh, chỉ cần lương tâm có thể chấp nhận được thì anh đều có thể làm.

Lưu mù bật cười, như đọc được suy nghĩ của Giang Dạ.

Giang Dạ chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chăm vào cuốn sách.

“Điều 236, tội bắt cóc!” Đây là sự hướng dẫn mà ông trời đã ban cho anh. Chẳng qua là những chú thích bên dưới có hơi đáng sợ.

Nhẹ thì năm đến mười năm, nặng thì hơn mười năm, từ chung thân đến tử hình.

Sau khi đọc xong, Giang Dạ nheo mắt lại, đóng sách lại. Không phải anh sợ, mà là đang suy nghĩ, nên bắt cóc ai? “Anh nói vả vào mồm bốp bốp bốp...”

Ngay khi đang suy nghĩ, một tiếng chuông lớn vang lên từ điện thoại di động.

Giang Dạ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn dãy số bên trên, sau khi bắt máy liền mất kiên nhẫn kêu lên: “Alo, tìm ai?”

“Giang Dạ, tôi là bà cô của anh đây!”

Giọng nói cáu kỉnh của một cô gái vang lên từ phía đối diện.

Nghe được giọng nói này, Giang Dạ lập tức phục hồi tinh thần.

Anh có chút kinh ngạc, đây chính là Tô Mỹ Huyên, bà cô nhỏ kia.

Anh nheo mắt cười nói: “Bà cô nhỏ, sao lại gọi cho tôi nhanh như vậy? Thế nào, lại muốn bị chích vào mông à?”

Cuộc gọi này khiến anh hơi bất ngờ.

“Đúng là đồ lưu manh miệng chó không phun được ngà voi, tối nay đến nhà của tôi, tôi có chuyện nói với anhl”

Tô Mỹ Huyên tức điên người, có hơi hối hận rồi. Chắc cô ấy điên rồi mới nhờ tên khốn này giúp đỡ. “Tối nay tôi bận..."

Tối nay còn phải đi bắt cóc, thật sự rất bận, Giang Dạ đang định từ chối.

Nhưng sau đó lại nghĩ lại. Không phải bà cô nhỏ Tô Mỹ Huyên này khá giàu có sao?

Nghĩ tới đây, anh đổi giọng nói: “Tối nay sẽ đến nhà cô, tắm rửa sạch sẽ chờ tôi đến!”

Tô Mỹ Huyên chưa kịp măng thì anh đã cúp điện thoại. Mặc dù bắt cóc Tô Mỹ Huyên là rất trái với đạo đức. Nhưng không còn cách nào khác, đành phải xin bà cô nhỏ này chút chỉ phí dinh dưỡng vì tinh lực đã tiêu hao tối qua vậy...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.