Ngạo Thế Cuồng Long

Chương 3: C3: Bất ngờ



“Ồ, hình như cậu tìm được con tin rồi phải không?”

Lưu mù dựng tai lên nghe lén, sau đó cười hắc hắc, nói một cách bỉ ổi: “Với dáng vẻ của cậu, chỉ cần cơ thể không yếu,

có thể nằm ở trên giường kiếm tiền!”

Chỉ cần nghe giọng nói ở đầu bên kia điện thoại của Giang Dạ thì đã biết là một mỹ nhân.

Dáng vẻ đẹp trai, thắt lưng bị giày vò.

Ông ta thực sự ghen tị với Giang Dạ.

“Lão già không đứng đắn!” Giang Dạ cười mắng: “Giặt ga trải giường rồi đem phơi nắng đi, trên đó không còn chỗ để vẽ bản đồ nữa, tuổi lớn rồi, tự chăm sóc bản thân đi!”

“Khụ...” Lưu mù xấu hổ ho khan, bị Giang Dạ làm nghẹn lời.

Là một bác sĩ Trung y lâu đời, ông ta biết nguyên nhân khiến bản thân cảm thấy uể oải và thiếu sức lực.

Chính là bởi vì “vẽ bản đồ”(*) về đêm trong chăn, còn vẽ rất thường xuyên.

(*) Tè đầm Nhưng sao có thể trách ông ta được?

Nếu ông ta có ngoại hình, tuổi tác và bản lĩnh dị thường của Giang Dạ, ông ta còn không phi nước đại mỗi đêm sao?

Già rồi, thậm chí còn không thể đi tiểu đàng hoàng được. “Anh nói vả vào mồm bốp bốp bốp...”

Hai người đang cãi nhau thì điện thoại của Giang Dạ lại reo lên.

“Điện thoại di động của tôi nửa năm mới đổ chuông một lần, hôm nay phải làm thêm giờ rồi!”

Giang Dạ lấy điện thoại ra xem, vẻ mặt lập tức trở nên vui vẻ.

Người tới gọi cho anh là một cô gái xinh đẹp khác. Cũng họ Tô. Gần đây anh có duyên với người họ Tô quá.

“Alo, bác sĩ Tô Tuyết, hôm nay mới là thứ năm, sao lại gọi cho tôi thế?”

Anh đứng dậy, vừa trả lời điện thoại vừa đi ra ngoài.

“Chạy cái gì mà chạy?” Lưu mù trợn mắt khinh thường, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ và ghen tị.

Bởi vì ông ta cũng biết người gọi cho Giang Dạ là ai.

Giang Dạ bị chứng mất trí nhớ, đã ba năm rồi.

Cho đến bây giờ vẫn không biết bản thân là ai.


Không biết từ đâu lại xuất hiện một mỹ nhân lạnh lùng, còn là một bác sĩ, chuyên gia của khoa thần kinh bệnh viên Khang Ninh, mò tới cửa chữa trị chứng mất trí nhớ cho Giang Dạ.

Còn là miễn phí.

Thứ sáu hàng tuần, mười giờ sáng, không ngừng không nghỉ.

Tuy nhiên đã gần nửa năm trôi qua, Giang Dạ vẫn không biết anh là ai.

Khám chữa bệnh hết nửa năm lại không có tác dụng gì. Bởi vậy ông ta nghỉ ngờ sâu sắc mỹ nhân lạnh lùng kia xem bệnh chỉ là ngụy trang, thật ra là đang làm chuyện vô liêm

sỉ gì đó với Giang Dạ.

Ông ta đã từng gặp người đẹp lạnh lùng đó một lần, chỉ một cái liếc mắt cũng suýt cướp cái mạng già của ông ta.

Xinh đẹp, cực phẩm!

Đặc biệt là chỗ nhô lên trên chiếc quần bó sát màu trắng, quả thật rất hoàn hảo.

Trong sáu tháng qua, hầu hết các bản đồ trong chăn đều là từ nguyên nhân này.

“Giáo viên ở Mỹ của tôi đã gửi cho tôi thiết bị mới nhất, có thể hữu ích cho chứng mất trí nhớ của anh! Tôi chỉ mượn trong

ba ngày, cho nên ngày mai anh phải đến bệnh viện đúng giờ!”

Giọng nói lạnh lùng của Tô Tuyết vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

“Yên tâm đi, mười giờ sáng mai tôi sẽ đến bệnh viên Khang Ninh đúng giờ!”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Dạ không khỏi thở dài. Mấy ngày này có hơi bận rộn.

Nhưng bắt cóc bà cô nhỏ Tô Mỹ Huyên kia chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhất định sẽ không chậm trễ việc gặp bác sĩ Tô Tuyết vào sáng mai.

Ba năm, suốt ba năm qua.

Rốt cuộc bản thân là ai, liệu lần này có thể tìm được câu trả lời không?

Bữa trưa ăn một bát mì xào của Ninh Kiến Dân cho qua bữa.

Buổi chiều, anh cùng Ninh Kiến Dân đến bệnh viện mua một lọ thuốc.

Tất cả đều chứa đầy chữ số nước ngoài, nhưng kỳ lạ là Giang Dạ đều có thể hiểu được, đọc được tất cả.

Một lọ thuốc này đã làm thẻ ngân hàng của Giang Dạ trống rỗng.


Sự trống rỗng này khiến người ta phải sợ hãi.

Sau hai tháng vất vả làm tài xế lái thuê, đây là toàn bộ số tiền dành dụm của anh.

Sau đó cũng chỉ dùng để mua một lọ thuốc.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không công bằng. Nhưng lại không có lựa chọn nào khác.

Trở về khu Tân Tân, sau khi nhìn thấy Ninh Vinh Vinh uống thuốc rồi Giang Dạ mới yên tâm.

Nhưng vẻ áy náy trên mặt Ninh Vinh Vinh lại khiến trong lòng anh cảm thấy chua xót gấp bội.

Người tốt sẽ được báo đáp, câu này chắc là không phải lừa gạt.

Khoảng sáu giờ chiều, Giang Dạ xuất phát. Trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai. Trong túi có một sợi dây thừng nhỏ.

Nếu đã là một vụ bắt cóc thì cũng phải trông giống một vụ bắt cóc một chút.

Sau một quãng đường dài, anh đến biệt thự Kim Tỷ khoảng tám giờ.

Anh trèo tường đi vào, hạ vành mũ xuống, nhanh chóng đến trước cửa nhà Tô Mỹ Huyên.

“Chút thủ thuật phá khóa!”

Để tạo bất ngờ cho Tô Mỹ Huyên, anh không có ý định gõ cửa.

Thay vào đó, anh lấy từ trong túi ra một đoạn dây sắt mỏng.

Thuần thục lưu loát “cạch” một tiếng, cửa mở ra.,

“Surprise!"

Giây phút cánh cửa bị Giang Dạ đẩy ra, một cảnh tượng vô cùng xấu hổ xuất hiện.

Không có ánh mắt kinh ngạc của Tô Mỹ Huyền.

Mà có sáu tên đàn ông cao lớn ngạc nhiên quay đầu lại.

Còn Tô Mỹ Huyên lại đang bị sáu người đàn ông cao lớn đó trói chặt như cua.

Ngoài ra miệng còn bị nhét một miếng giẻ.


Đôi mắt đẫm nước mắt đáng thương vô cùng, rầm rì nói gì đó.

Có vẻ như đang nhờ Giang Dạ giúp đỡ. “Chết tiệt, bị người ta nhanh chân đến trước rồi!” Giang Dạ đau đầu, chuyện làm ăn bị người ta giành mất.

Bà cô nhỏ này bị nhiều người ghét như vậy à, đến bắt cóc còn phải xếp hàng.

Quy tắc giang hồ đến trước được trước, không thể chen ngang.

Vì thế, anh xua tay, lùi lại phía sau, cười nói: “Thật ngại quá, tôi ở bên cạnh, đi nhầm cửa! Các anh làm việc đi, tôi chưa thấy gì hết!”

Vào lúc đó, tiếng rên của Tô Mỹ Huyên càng lớn hơn.

Cô ấy hung dữ trừng mắt nhìn Giang Dạ, như thể đang mắng anh là kẻ hèn nhát.

“Đứng lại, quay lại cho tao!”

Vừa định đóng cửa rời đi, một người đàn ông đầu trọc lên tiếng.

Hắn ta cũng rút súng từ thắt lưng ra, chĩa vào Giang Dạ. Giang Dạ dừng bước, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Khí chất trên người lại thay đổi, trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Bị người khác chĩa súng vào người khiến anh rất không vui.

Vốn dĩ không muốn dính líu đến chuyện này, nhưng một khi đã như vậy, chỉ có thể ở lại chơi cùng đám người này thôi.

“Người anh em này, xã hội có pháp quyền, bắt cóc ít nhất sẽ bị phán năm năm, cộng thêm tình tiết tàn khốc dùng súng đột nhập vào nhà thì cũng đã hơn mười năm!”

Giang Dạ đóng cửa bên cạnh lại, chậm rãi đi về phía trung tâm phòng khách.

Anh không ngờ những kiến thức luật hình sự vừa đọc ngày hôm nay lại có thể áp dụng nhanh đến vậy.

Thái độ bình tĩnh của Giang Dạ khi đối mặt với nguy hiểm khiến người đàn ông đầu trọc có chút kinh ngạc.

Hắn ta dùng tay trái sờ lên đầu, cười nói: “Cảm ơn người anh em nhắc nhở, không ai muốn làm loại chuyện làm ăn thế

này, đều bị tiền ép buộc cả, xin hãy tha lỗi!”

Người đàn ông đầu trọc khá khách sáo, khiến Giang Dạ cảm thấy không biết phải làm sao.

Tội phạm bây giờ đều có tố chất như vậy sao?

Nhưng sau khi nghe được lời đối phương nói, anh lại cảm thấy có hơi khó chịu.

Luôn cảm thấy sợi dây thừng trong túi không còn mùi thơm nữa.

Anh cũng đến đây để bắt cóc, hình như cũng không khác đám người này cho lắm!

Quên đi, không trói Tô Mỹ Huyên nữa.

Anh nghĩ ra một cách tốt hơn để kiếm tiền mà không phạm tội.

“Người anh em đầu trọc, kiếm tiền cũng phải có đạo đức, lấy giẻ lau trong miệng cô ấy ra đi, không cần phải làm khổ bà cô nhỏ này như vậy!”

Cách kiếm tiền mà anh nghĩ ra trong đầu còn phải cần bà cô nhỏ Tô Mỹ Huyên này lên tiếng.


Cho nên phải khiến người anh em đầu trọc có tố chất cao này để Tô Mỹ Huyên nói chuyện.

“Tôi cũng không muốn như vậy, chẳng qua là... anh tự nghe thử đi!”

Người đàn ông đầu trọc thở dài, cởi miếng giẻ nhét trong miệng Tô Mỹ Huyên ra. Ị,

“Cứu mạng, cứu mạng, ai đó cứu tôi với

Vừa cởi ra đã nghe thấy tiếng hét điên cuồng của Tô Mỹ Huyên.

Âm thanh cực kỳ lớn, vô cùng ồn ào.

Đừng nói đến người đàn ông đầu trọc, ngay cả Giang Dạ cũng khó chịu vì tiếng hét ồn ào của Tô Mỹ Huyền.

Giang Dạ ngoáy tai nói: “Mau chặn lại đi!”

Người đàn ông đầu trọc nhanh chóng chặn miệng Tô Mỹ Huyên lại lần nữa.

Thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Hắn ta nói với vẻ mặt đau khổ: “Người anh em, bây giờ thì anh biết rồi đó, tôi cũng không muốn như vậy, tôi chỉ muốn đưa cô Tô đến gặp cậu chủ Lâm, không muốn dùng bạo lực, giống như anh nói, kiếm tiền cũng phải có đạo đức.”

“Cậu chủ Lâm?”

Tuy không biết cậu chủ Lâm này là ai nhưng cuối cùng Giang Dạ cũng tìm ra kẻ chủ mưu đẳng sau.

Anh nhìn Tô Mỹ Huyên đang rưng rưng nước mắt, nói: “Cô Tô, tôi muốn giao dịch với cô, 200 ngàn, tôi sẽ giải quyết với những người này thay cô, nếu cô bằng lòng, cô có thể gật đầu?”

Đây là cách anh kiếm tiền.

Nếu chuyện bắt cóc đã bị người ta giành trước, vậy thì cứu người cũng có thể kiếm được tiền.

Phải xem bà cô nhỏ Tô Mỹ Huyên này hào phóng đến mức nào.

Người đàn ông đầu trọc ở bên cạnh bỗng nhiên tối sầm mặt lại.

Hắn ta lại giơ súng lên, tức giận nói: “Người anh em, tôi vẫn luôn khách sáo với anh, không hề muốn tổn hại đến anh, nhưng anh có vẻ hơi ngông cuồng, cũng không nói đạo lý!”

Giang Dạ hoàn toàn không để ý đến tên đầu trọc.

Cũng không quan tâm đ ến khẩu súng đang chĩa vào mình.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Mỹ Huyền, chờ đợi câu trả lời của Tô Mỹ Huyền.

Đôi mắt của Tô Mỹ Huyên mở to, liên tục lầm bầm. Giang Dạ điên rồi sao? Đối phương có súng, làm sao cứu cô ấy được chứ?

Nhưng không hiểu tại sao, trái tim cô ấy lại rung động khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Giang Dạ.

Tim lỡ một nhịp, cô ấy gật đầu không chút do dự. Giây phút đó, khóe miệng Giang Dạ nhếch lên, mỉm cười.

Giao dịch đã xong, không chỉ có tiền mà còn không cần phạm pháp...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.