Ngạo Thế Cuồng Long

Chương 42: C42: Bằng chứng



“Vâng.” Lâm Thế Hào vung tay. Hai người mặc đồ đen áp tải gã đàn ông mặt đơ đi vào.

“Thế Văn, đây là Mặt Quỷ cường giả bảng Thiên mà cháu tìm thấy ư? Đúng thật là mất sạch mặt mũi nhà họ Lâm chúng †a. Đường đường là nhà họ Lâm lại bị một kẻ lừa đảo xoay vòng vòng. Nếu để người Tần Tây biết được chuyện này, sẽ cười chúng ta như thế nào?”

Nhìn thấy gã đàn ông mặt đơ này, Lâm Phong Hà tức đến mức không có chỗ phát ti3t. Đầu tại thằng cháu trai này của mình, cứ cam đoan rằng đây là Mặt Quỷ.

Hôm nay gặp phải kẻ khó chơi đã bị lộ tẩy. Không ngờ tên vệ sĩ được bao nuôi lại là hàng nhái.

Lần này thì hay rồi, để toàn bộ người Tân Tây xem trò hề của nhà họ Lâm.

“Xin lỗi, ông nội...” Lâm Thế Văn cúi đầu, không dám lên tiếng.

Anh ta cũng hận gã đàn ông mặt đơ này, lừa anh ta ăn một quả đăng. Không chỉ khiến anh ta bị Giang Dạ đánh, mà còn bị ông nội măng một trận.

“Tôi không có gạt mấy người, tôi chính là Mặt Quỷ cường giả bảng Thiên.”

Đến nước này rồi, gã đàn ông mặt đơ vẫn không phục, gào thét phản bác.


“Khụ khụ, cậu nói cậu là Mặt Quỷ, vậy tôi là ai?” Đúng lúc này, một ông lão mặc áo bào tím bước ra từ sâu trong phòng khách.

Ông lão này tỏa ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Hai tay chắp ra sau, từ tốn đi tới. Mỗi bước đi đều mang theo cảm giác áp bức cực hạn.

Sắc mặt ông ta cháy sém, da dẻ nhăn nheo, không có tóc cũng không có lông mày. Cả người u ám, gương mặt vô cùng xấu xí.

“Đây mới là ngài Mặt Quỷ.” Lâm Phong Hà đứng dậy, để tỏ lòng tôn trọng với người đến.

Người nhà họ Lâm lần lượt nhường đường, cung kính nhìn Mặt Quỷ.



Gã đàn ông mặt đơ vô cùng chột dạ. Anh ta có thể mạo phạm Mặt Quỷ, tất nhiên cũng là vì bản thân có thực lực phi phàm. Anh ta có thể cảm nhận được, ông lão bị phỏng mặt này có thực lực không hề tâm thường.

Nhưng chuyện đã đến nước này, anh ta không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành cắn răng nói: “Ông nói ông là Mặt Quỷ, vậy ông có bằng chứng nào không?”

“Bằng chứng? Đây chính là bằng chứng.”

Ánh mắt Mặt Quỷ lạnh băng, bỗng bay vút lên. Tốc độ cực kỳ nhanh, tạo ra một luồng gió cực mạnh.

Gã đàn ông mặt đơ kinh hãi đến biến sắc, tay phải dùng Du Xà Thủ để chống đỡ. Thế nhưng thực lực của Mặt Quỷ kia quá đáng sợ.

Tay trái vừa tóm lấy đã nhanh chóng bẻ gãy cổ tay của gã đàn ông mặt đơ. Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, ông ta đã bổ tay phải xuống, vừa hay bổ xuống đầu của gã đàn ông mặt đơ.

Máu tươi chảy ra từ trong tóc của gã đàn ông mặt đơ, nhuốm đỏ cả mặt. Anh ta trợn mắt ngã xuống sàn giống như bùn nhão.

Chết rồi.


“Khu khụ! Chỉ với thực lực này của cậu mà cũng không biết ngượng đòi giả mạo tôi.”

Mặt Quỷ không hổ là cường giả bảng Thiên, chỉ một chiêu đã đánh chết gã đàn ông mặt đơ đã giả mạo ông ta.

Cả phòng khách đều bị chấn động.

Vì nhìn thấy máu nên mấy người phụ nữ còn hét toáng lên.

“Không hổ là ngài Mặt Quỷ, đúng là cường giả bảng Thiên danh bất hư truyền.”

Lâm Phong Hà cười lớn, bắt đầu võ tay.

Nếu ông ta không dùng quan hệ, mời Mặt Quỷ thật đến, có lẽ nhà họ Lâm đã bị mất mặt thật rồi.

Đợi Mặt Quỷ thật ra tay giúp nhà họ Lâm thì có thể tuyên bố với bên ngoài rằng, Mặt Quỷ thật sự do nhà họ Lâm mời đến, chỉ là không ra tay trong tình huống bình thường.

Như vậy coi như đã bịt miệng đám người nhiều chuyện lại.

“Khụ khụ. Ông Lâm khách sáo rồi. Lần này đến ngoài việc giết hàng nhái này, tôi cũng đã đồng ý giết một người giúp ông Lâm. Thời gian của tôi có hạn, hy vọng ông Lâm mau nói tên cho tôi biết.” Mặt Quỷ bá đạo nói.


“Ngài Mặt Quỷ chớ vội. Mời ngài ở lại nghỉ ngơi vài ngày, đến lúc đó tôi sẽ thông báo tên người mà ngài Mặt Quỷ sẽ giết.” Lâm Phong Hà vô cùng khách sáo.

Mặt Quỷ gật đầu, quay đầu liếc nhìn Lương Hồng Ngọc. Ông ta nở nụ cười kỳ quái rồi mới rời khỏi phòng khách.

Lương Hồng Ngọc bị nhìn đến mức cả người mất tự nhiên, luống cuống chớp mắt. Nhất thời, mấy người khác đều nhìn Lương Hồng Ngọc bằng ánh mắt kỳ quái và hơi chán ghét.

Lương Hồng Ngọc mơ màng, trong lòng ấm ức. Nhưng chỉ có thể khẽ cắn môi, đè nén toàn bộ cảm xúc xuống đáy lòng.

Trước cửa quả phụ nhiều thị phi, cô ta đã sớm quen rồi.

“Có phải đã dẫn sói vào nhà rồi không?” Sắc mặt của Lâm Phong Hà cũng khó coi, không khỏi đau đầu.

Sau đó ông ta nói với mọi người: “Thế Văn không thể bị đánh một cách oan uổng. Vệ Đông, tối nay con hãy dùng tài nguyên trong tay, bảo cảnh sát đến bắt thằng nhãi Giang Dạ đó lại cho cha. Đánh người khác tàn phế trước mặt mọi người. Dù thế nào cũng phải ăn chút cơm tù chứ”

“Còn nữa, Thế Hào, tối nay cháu hãy dẫn người xử chị em nhà họ Tô kia một trận. Không thương hoa tiếc ngọc hay quay video gì cũng được, nói tóm lại phải tàn nhẫn vào. Nhất định phải cho nhà họ Tô bất ngờ, để cho bọn họ biết đắc tội với nhà họ Lâm sẽ có kết cục như thế nào.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.