Ngạo Thế Cuồng Long

Chương 5: C5: Bạn trai



“Bạn trai?” Giang Dạ bị chọc cười, tức giận nói: “Đều là người trưởng thành rồi, ra ngoài chơi, còn có thể chơi ra tình cảm sao? Cô đi tìm người khác đi, tôi là kẻ kéo quần lên là

không nhận người quen.”

Thật sự không ngờ rằng Tô Mỹ Huyên tìm đến anh lại là vì yêu cầu này.

“Anh... Tô Mỹ Huyền tức giận đến ngứa răng.

Giang Dạ luôn ăn nói rẻ tiền như vậy, khiến người ta rất khó chịu.

“Tôi đang nói là giả vờ, giả vờ, anh nghe không hiểu ý giả vờ sao? Nếu anh thật sự là bạn trai của tôi, tôi còn cảm thấy chướng mắt đấy!”

Câu cuối cùng biến thành tiếng hét.

“Giả vờ cũng không được, sẽ tổn hại danh dự của tôi!”

Giang Dạ dùng một tay lau sạch nước bọt trên mặt mình rồi lại từ chối.

Rất quyết đoán, không chút do dự. Cho dù là thật hay giả, anh cũng không đồng ý.

Nếu để những cô gái khác biết anh có bạn gái, không biết sẽ hủy hoại bao nhiêu vận đào hoa của anh.

Vì bà cô nhỏ này ư? Không đáng! “Giang Dạ, anh là tên khốn không biết xấu hổi”

Tô Mỹ Huyền giơ một nắm đấm trắng hồng lên, đánh vào người Giang Dạ.

Cảm xúc được giải tỏa, càng lúc càng trở nên hưng phấn hơn.

Cuối cùng, cô gào khóc nói: “Tối hôm qua anh đã nói nợ tôi một ân tình, cho dù có chuyện gì anh đều sẽ giải quyết giúp tôi, sao lại nói không giữ lời chứ....”

Nghe được những lời này, Giang Dạ vốn luôn có ý chí sắt đá, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Dáng vẻ không đứng đắn hoàn toàn biến mất, trở nên nghiêm túc hơn.

Lần này, Tô Mỹ Huyên đã bắt được điểm yếu của anh. Nói là làm, chính là quy tắc làm người của anh. Lúc đó anh đã hứa sẽ nợ Tô Mỹ Huyên một ân tình.

Chỉ cần Tô Mỹ Huyên nhờ anh giúp đỡ, cho dù là chuyện gì, anh nhất định sẽ đồng ý.

Sau khi suy nghĩ, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Tôi rất ít khi hứa hẹn với người khác, đây là một cơ hội rất quý giá, cô thật sự muốn dùng lời hứa này để tôi giả làm bạn trai của cô sao?”

Một lời hứa của anh có thể làm rất nhiều chuyện quan trọng hơn.

Sử dụng như thế này hơi lãng phí.

Tiếng khóc của Tô Mỹ Huyên đột nhiên dừng lại.

Trong đôi mắt đẫm lệ có chút gì đó say mê ngây ngốc. Dáng vẻ của Giang Dạ lúc trở nên nghiêm túc rất quyến rũ.


Đặc biệt là đôi mắt đó, sâu đến mức suýt chút nữa hút cô ấy vào trong.

“Ừm..”

Cô ấy liên tục gật đầu, đã sớm mất đi bản năng suy nghĩ.

“Được, tôi đồng ý chuyện này! Từ giờ trở đi, tôi chính là bạn trai của cô, thời hạn một tuần! Trong vòng một tuần này, tôi sẽ gánh vác mọi trách nhiệm mà một người bạn trai nên gánh, đảm bảo không để cô bị người khác bắt nạt!”

Giang Dạ dựa vào ghế sô pha, rút một bao thuốc lá Hâu Vương từ trong túi ra.

Anh ung dung châm một điếu, hút một ngụm ngon lành.

Nếu Tô Mỹ Huyên đã nhất quyết muốn anh giả làm bạn trai của cô ấy, vậy thì anh cũng chỉ có thể đồng ý.

Mà một khi anh đã đồng ý, anh sẽ rất nghiêm túc với chuyện này.

Người bạn trai giả này chắc chăn phải thật hơn người thật. “Ha ha, một lời đã định, cảm ơn anh, Giang Dại” Cuối cùng Tô Mỹ Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Với da mặt dày của Giang Dạ, chắc hẳn sẽ không sợ hãi khi lên sân khấu.

“Cô gọi tôi là gì? Tên có vẻ không đủ thân thiết!”

Đôi mắt của Giang Dạ nhìn chằm chăm vào Tô Mỹ Huyên đầy tình cảm.

Sự thân mật của Giang Dạ khiến tim Tô Mỹ Huyên đập nhanh, khuôn mặt đỏ bừng.

“Cảm ơn anh, anh yêu!”

Cô ấy mím môi, kìm nén sự ngượng ngùng, thận trọng nói.

“Như vậy mới đúng, phải rồi, Mỹ Huyền, tên Lâm Thế Văn kia rốt cuộc là sao thế?”

Giang Dạ nhanh chóng nhập vào vai diễn, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.

Từ giờ trở đi, trong vòng một tuần, anh sẽ hoàn toàn coi mình là bạn trai của Tô Mỹ Huyên.

Một đêm hôm đó coi như đã được trả lại.

Cảm giác áy náy về đóa hoa mai kia cũng đã có thể được giải tỏa.

Một tiếng Mỹ Huyên này khiến Tô Mỹ Huyên cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Cô ấy chớp đôi mắt to, nghĩ đến Lâm Thế Văn, trong lòng lại cảm thấy tủi thân.

“Nhà họ Lâm của Lâm Thế Văn kia có thể nói là sự tồn tại hô mưa gọi gió ở Tân Tây này.”

“Tài sản hơn mấy chục tỷ, trong gia tộc còn có quan chức cấp cao của chính phủ, tuyệt đối là một gia tộc lớn.”


“Mà nhà họ Tô bọn tôi, chỉ kinh doanh hai khách sạn năm sao, tài sản cũng chỉ hơn mấy trăm triệu, cũng có thể coi như gia tộc giàu có ở Tần Tây, nhưng vẫn có khoảng cách rất lớn với nhà họ Lâm kial”

Giang Dạ nheo mắt lại, Lâm Thế Văn này có lai lịch không hề nhỏ.

Một gia tộc lớn giá trị chục tỷ, chắc chắn thuộc loại hàng đầu ở Tân Tây.

Tô Mỹ Huyên tiếp tục nói: “Nhà họ Tô bọn tôi chỉ có tôi và chị gái, không có con trai, cho nên việc kế thừa chuyện kinh doanh trong nhà chính là vấn đề lớn nhất.”

“Suy nghĩ của cha mẹ tôi chính là tìm một người con rể tốt, sau này có thể kế thừa sản nghiệp khách sạn của nhà họ Tôi"

“Chuyện này nhanh chóng truyền khắp Tần Tây, khiến rất nhiều người sinh lòng thèm muốn!”

“Mọi người đều cho rằng đây là một miếng thịt mỡ khổng lồ, chỉ cần cưới con gái nhà họ Tô là được tặng miễn phí hai khách sạn năm sao!”

Giang Dạ cảm thấy buồn cười.

So sánh miếng thịt mỡ khổng lồ này cũng khá chính xác.

Sau khi trừng mắt nhìn Giang Dạ, Tô Mỹ Huyền thở dài:

“Thời điểm đó chị gái tôi còn đang du học ở nước ngoài, ánh mắt thèm muốn của mọi người đều đặt trên người của tôi!”

“Có quá nhiều người nhắm đến, khiến trong nhà trở nên hỗn loạn, vô cùng thị phi!”

“Ngay lúc cha mẹ tôi đang phiền lòng thì nhà họ Lâm đột nhiên cầu hôn nhà họ Tô bọn tôi, người cầu hôn chính là tên mập Lâm Thế Văn kial”

“Vốn dĩ quan hệ của hai nhà rất tốt, thế lực của nhà họ Lâm ở Tân Tây lại càng không cần phải nói, cha mẹ tôi không thèm suy nghĩ, cũng không hỏi ý kiến của tôi mà đã đồng ý, thậm chí còn ký kết hôn ước!”

“Nhà họ Lâm hứa hẹn, sau khi hai nhà kết hôn, nhà họ Lâm sẽ giúp đỡ nhà họ Tô mở rộng công việc kinh doanh khách sạn!”

“Mẹ tôi vui mừng đã đuổi những kẻ có ý đồ xấu xa đó đi, ôm lấy gốc cây lớn nhà họ Lâm này!”

“Nhưng mà... nhưng mà đây chẳng phải là đang bán con gái sao? Tôi không hề thích tên Lâm mập kia, cha mẹ hoàn

toàn không suy nghĩ cho tôi!”

Nói đến đây, vẻ mặt của Tô Mỹ Huyên tràn ngập buồn bã tủi thân.

Một cô gái chỉ có thể được dùng làm con bài mặc cả cho lợi ích của gia tộc thì thật sự là một chuyện rất đáng buồn.

“Đây là lý do cô sống ở đây một mình à?” Giang Dạ hỏi.

Tô Mỹ Huyền gật đầu: “Tôi cãi nhau với mẹ một trận lớn, rồi bỏ ra ngoài, ở đây một mình”


“Hình như đã được nửa năm rồi!"

“Nhưng mà tôi cũng biết dù sao trốn tránh cũng không phải là cách.”

“Thứ bảy này là sinh nhật thứ năm mươi của mẹ tôi, trong nhà sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng đến, mẹ đã ra tối hậu thư cho tôi!”

“Nếu tôi còn không trở về sẽ trục xuất tôi khỏi nhà họ Tô, cắt đứt quan hệ với tôi!”

“Tôi có thể trở về, nhưng bắt tôi gả cho tên Lâm mập đó thì có chết tôi cũng không đồng ý!”

“Cho nên, tôi đã nghĩ tìm một người bạn trai dắt về, cắt đứt suy nghĩ trong đầu mẹ tôi, cũng khiến tên Lâm mập kia phải bỏ cuộc!”

Nghe xong lời này, rốt cuộc Giang Dạ cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thực sự không ngờ rằng trên người cô gái này lại có nhiều thị phi như vậy.

Đúng là khiến người khác phải đau đầu.

Tên công tử quần là áo lượt Lâm Thế Văn kia biết Tô Mỹ Huyên không có hứng thú với anh ta, cho nên muốn gạo nấu thành cơm, ép Tô Mỹ Huyên phải theo sự sắp xếp của anh ta.

Đó là lý do tại sao đêm hôm qua mới có trò hề như chuyện bỏ thuốc ở trong quán bar.

Nhưng mà Tô Mỹ Huyên gọi tài xế lái thuê đã thay đổi mọi chuyện.

Sự việc này cho chúng ta biết... đừng lái xe sau khi uống rượu, hãy gọi tài xế lái thuê!

“Thật ra, thành thật mà nói, nếu gia đình cô đã hạ quyết tâm gả cô cho Lâm Thế Văn rồi, thì cho dù cô có đưa được bạn trai về nhà cũng không giúp ích được gì!”

Giang Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tô Mỹ Huyền, đột nhiên đổi giọng nói: “Nhưng mà có một người bạn trai xuất sắc như tôi thì mọi chuyện sẽ khác! Yên tâm đi, tôi xuất hiện chắc chắn sẽ khiến cha mẹ cô thay đổi ý định, bởi vì bọn họ sẽ phát hiện ra, tôi ưu tú hơn tên Lâm Thế Văn kia rất nhiều!”

Nếu đã hứa với Tô Mỹ Huyên rằng sẽ giải quyết chuyện này cho cô ấy, anh không thể làm gì khác.

Khoe khoang, lừa dối mọi người chính là một kỹ năng tốt của anh.

“Cảm ơn anh, anh yêu!”

Nụ cười của Tô Mỹ Huyên giống như một bông hoa, làm tan biến mọi ưu phiền.

Có thể chống lại vận mệnh của gia tộc hay không đều phụ thuộc vào màn trình diễn của Giang Dạ vào ngày mai.

“Đúng rồi, tên Lâm Thế Văn kia còn đang ở phòng V01 ở quán bar PY, có muốn tôi qua đó, đánh anh ta tàn phế không? Để anh ta không thể đến bữa tiệc sinh nhật của mẹ cô.” Giang Dạ hỏi.

Tên công tử này vừa bỏ thuốc còn vừa sai người đi bắt cóc, chắc chắn không phải là loại người tốt gì, đánh cũng không sai.

Nếu anh ra tay nặng một chút, có thể đảm bảo đối phương phải nằm viện một hai tháng, không thể xuống giường được.

Chắc chăn sẽ không thể tham dự bữa tiệc sinh nhật vào cuối tuần.

“Thật sao?” Lúc đầu Tô Mỹ Huyền còn vui mừng, nhưng sau đó lại xụ mặt nói: “Thôi quên đi, nhà họ Lâm lớn mạnh như vậy, nếu chúng ta đánh Lâm Thế Văn, chúng ta sẽ không gánh

nổi hậu quả, nhất định anh sẽ bị bắt ngồi tùi”

Thật ra, cô ấy rất hy vọng Lâm Thế Văn sẽ bị đánh nặng một trận.

Như vậy mới hả giận.


Nhưng mà nếu để Giang Dạ đi đánh Lâm Thế Văn, sẽ khiến Giang Dạ gặp rắc rối rất lớn.

Giang Dạ chỉ là một tài xế lái thuê nhỏ bé, cho dù biết đánh nhau, nhưng cũng không đấu lại Lâm Thế Văn.

“Được rồi, nghe lời cô, tha cho anh ta lần này, cuối tuần sẽ công khai tranh cao thấp với anh ta!”

Thật ra lời mà Tô Mỹ Huyên nói vừa rồi khiến Giang Dạ rất vui.

Bà cô nhỏ này cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, còn biết lo lắng cho anh.

“Được!” Tô Mỹ Huyên gật đầu.

Lúm đồng tiền trên mặt cô ấy càng sâu hơn. “Tỉnh dậy đi!" Sau khi thảo luận xong, Giang Dạ cúi người xuống.

Tay phải của anh tát vào mặt người đàn ông đầu trọc hai lần.

Tên đầu trọc vô thức che cổ lại, tỉnh dậy.

Khoảnh khắc mở mắt ra nhìn thấy Giang Dạ, hắn ta sợ hãi lùi lại một bước lớn.

Ánh mắt Giang Dạ rất hung ác, nói với tên đầu trọc: “Lúc này tâm trạng của bạn gái tôi rất tốt, tôi cũng không truy cứu với các anh, đánh thức năm tên đồng bọn của anh rồi nhanh cút đi đi!”

Thành thật mà nói, anh không ghét tên đầu trọc này.

Ngày nay thật sự rất hiếm có người xấu nào mà lại lịch sự như vậy.

“Vừa nhìn liền biết người anh em là người có đạo đứcỊ

Giang Dạ không truy cứu, trong lòng hắn ta vừa vui mừng vừa cảm kích.

Hắn ta đứng dậy, dùng lễ nghi của giang hồ chắp tay khom người hành lễ với Giang Dạ.

Hắn ta thở dài một tiếng, lại nói: “Vì để cảm ơn người anh em đã cho tôi một đường lui, có chuyện này tôi phải nhắc nhở người anh em, bên cạnh Lâm Thế Văn có rất nhiều kẻ liều mạng, một người trong số đó có biệt danh là Mặt Quỷ, là người nổi tiếng trên bảng Thiên của Long Quốc! Tôi từng nhìn thấy người này ra tay, cực kỳ tàn nhãn, thực lực có thể mạnh hơn anh, cho nên anh nhất định phải chuẩn bị tỉnh thần.”

Tuy răng hắn ta là kẻ ác, nhưng hắn ta có đạo đức.

Giang Dạ đã tha cho hắn ta một đường thoát, nếu hắn ta không nhắc nhở anh thì sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt.

“Mặt Quỷ? Bảng Thiên của Long Quốc?” Vẻ mặt Giang Dạ đầy kinh ngạc.

Thấy Giang Dạ không hiểu, tên đầu trọc giải thích: “Bảng Thiên của Long Quốc là bảng xếp hạng sức chiến đấu của thế giới ngầm ở Long Quốc, cao thủ có thể tiến vào bảng Thiên đều có thực lực khó lường! Phải biết rằng cả bảng Thiên này chỉ có danh sách 99 người, mà Mặt Quỷ lại đứng thứ nhất!”

Bảng Thiên!

Chính là bảng xếp hạng sức chiến đấu có tính thuyết phục nhất ở Long Quốc.

Một khi tên xuất hiện trên đó thì sẽ chứng minh cho sức chiến đấu của người này được xếp vào top một trăm người trong số hơn tỷ người của Long Quốc.

Tô Mỹ Huyền đột nhiên trở nên lo lắng.

Cô ấy không hề biết gì về chuyện này.

Nghe vậy, Giang Dạ cũng chỉ cười cười mà không quan tâm: “Bảng Thiên? Mặt Quỷ? Nghe có vẻ rất thú vị, người này chắc là sẽ không dễ bị đánh đâu!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.