Ngạo Thế Cuồng Long

Chương 58: C58: Nói đến mắng người



Nhưng Giang Dạ ở một bên đã cười lạnh nói: “Trẻ con mẫu giáo còn tốt hơn mấy ông già chết bầm lớn tuổi, đã chôn nửa người dưới đất, răng sắp rụng hết mà còn học người ta khoe khoang vả mặt! Tiểu Lôi à, tương lai ông già này chết thì thay tôi quyên một hủ đựng tro cốt, một hủ tro cốt làm từ bùn nhà vệ sinh ấy. Ngưu tầm ngưu, mã tâm mã mài!”

Nói đến mắng người, Giang Dạ chưa bao giờ thua bất kỳ ai.

Lâm Phong Hà này hiển nhiên đã tìm nhầm người rồi. "Giang Dạ, cậu còn trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo!"

Lâm Phong Hà giận dữ trợn mắt, muốn cho Giang Dạ một đòn phủ đầu. Không ngờ con vật nhỏ này lại độc miệng như vậy.

"Không kiêu ngạo làm sao còn có thể gọi là thiếu niên?" Giang Dạ hừ lạnh một tiếng: "Đừng cậy già lên mặt. Dù nhường chỗ ngồi trên xe buýt cũng không bao giờ nhường cho một ông già không đáng kính đâu!”

"Cậu..".

Lâm Phong Hà tức muốn nổ phổi, đã bao nhiêu năm rồi ông ta chưa từng bị sỉ nhục như vậy.


"Được rồi, đây là chính viện tỉnh, không phải nơi để các người ra vẻ!"



Hoàng Quốc Duy tao nhã rốt cuộc nhịn không được, sắc mặt âm trầm nói: "Tôi tìm các người đến là để nói chuyện vui vẻ. Nếu có ai lại nói bậy bạ thì cút ra ngoài cho tôi!"

Nhìn thấy Hoàng Quốc Duy tức giận, Giang Dạ vội vàng khoe mẽ, trên mặt mang theo nụ cười tí tửng, anh không thèm để ý chút nào mà nói: "Lão Hoàng chớ trách. Thăng nhóc tôi nhanh mồm, đôi khi không giữ được miệng!"

Vừa rồi chiếm lợi ngoài miệng, bây giờ thấy chuyển biến tốt thì ngừng. Hơn nữa còn chủ động lấy lòng Hoàng Quốc Duy, có thể bịt miệng Lâm Phong Hà. Còn có thể gạt Lâm Phong Hà sang một bên.

Hoàng Quốc Duy là một người từng trải, biểu cảm thu phóng tự nhiên, ông ta cất lời khen ngợi Giang Dạ: “Người trẻ kiêu ngạo một chút cũng không sao, chỉ cần biết kiềm chế là được. Nào, mời ngồi!"

Thế là Lâm Phong Hà ở một bên cảm thấy có chút xấu hổ. Ông ta chỉ có thể tự mình ngồi xuống, cảm giác hơi bị lạnh nhạt.

Lần này ông ta chủ động khiêu khích bằng lời nói nhưng chẳng chiếm được chút lợi thế nào.

Chẳng khác gì tự bê đá đập chân mình vậy!

Sau khi mọi người ngồi xuống, thư ký bưng trà, cuộc trò chuyện mới bắt đầu.

Hoàng Quốc Duy bày ra tư thái, khí chất ông lớn mười phần, chậm rãi nói: “Tỉnh Tần là tỉnh quan trọng nhất vùng Trung Nguyên, là một tỉnh lớn về văn hóa và du lịch, cả nước luôn hết sức chú ý đến sự phát triển của tỉnh Tân! Tôi sinh ra ở vùng đất này, vô cùng yêu vùng đất này nên không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào dương oai trên mảnh đất này và làm xáo trộn sự ổn định của vùng đất này! Những chuyện xảy ra mấy ngày nay có thể nói đã khiến tỉnh Tân vốn ổn định nhiều năm như vậy rơi vào cảnh hỗn loạn! Nhà họ Lâm, gia tộc lớn của Tần Tây, Lâm Vệ Đông của nhà họ Lâm cũng là nghị viên quan trọng của thành phố! Tiểu Giang, cậu chủ thần bí của ngân hàng Phong Hối! Các người tranh đấu đã kéo bao nhiêu người vào cuộc rồi? Kể từ hôm qua, trong toàn bộ chính viện tỉnh có bao nhiêu người bôn ba vì các người? Đầu tôi säp nổ tung rồi đây này! Chỉ là các người đấu nhau cũng thôi đi, nhưng các người đều là người có địa vị cao, thế mà lại dùng đến một số thủ đoạn không xứng tầm. Thật là mất hết mặt mũi! Hôm nay nếu tôi không ra mặt hòa giải, các người còn muốn tiếp tục gây chuyện đến bao giờ? Tiểu Giang, cậu thật sự muốn giết người sao? Lão Lâm, ông thực sự muốn để cháu trai mình c**ng bức chị em nhà họ Tô sao?"

Giang Dạ nheo mắt lại, không nói gì. Lâm Phong Hà không dám lên tiếng.


Bây giờ ai lên tiếng cũng chỉ có thể bị mắng.

Hoà hoãn một chút, Hoàng Quốc Duy tiếp tục: "Tiểu Giang đã đả thương Lâm Thế Văn. Lâm Thế Văn trước đó đã thuê người bắt cóc Tô Mỹ Huyên của nhà họ Tô. Hiện tại ngay cả đồn cảnh sát cũng chia thành hai phe, cả hai đều chờ bắt người! Các người nói cho tôi xem, rốt cuộc là bắt ai đây? Đúng là hồ đồ mài Theo tôi thấy, cả hai bên đều đã chịu thiệt thòi. Chuyện này coi như xong đi, không ai được truy cứu người kia nữa!"

Cách xử lý này tương đương với việc đánh mỗi người năm mươi gậy. Tuân theo thái độ biến việc lớn thành việc nhỏ.

"Nhưng!" Lâm Phong Hà thoáng trở nên nóng nảy: "Lão Hoàng, cháu trai của tôi sắp tàn phế cả đời rồi, tôi nuốt không trôi cục tức này!"

Nếu xử lý như vậy, ông ta cảm thấy không công bằng. Giang Dạ chẳng bị gì cả nhưng cháu trai ông ta phải chống nạng suốt đời.

“Không nuốt nổi cũng phải nuốt. Nhiều năm qua, cháu trai của ông làm xăng làm bậy, coi trời bãng vung ở tỉnh Tần, đã làm ra bao nhiêu chuyện ác khiến cả người lẫn thần phẫn nộ rồi. Ông còn muốn tôi kể lại không?”

Gõ ngón trỏ tay phải lên ghế sô pha, vẻ mặt Hoàng Quốc Duy u ám: "Theo tôi, cháu trai của ông chỉ bị tàn tật thôi đã là may mắn lắm rồi! Ông thật sự cho rằng cả nước chỉ một mình nhà họ Lâm của ông là độc nhất à? Nếu ngày nào đó gặp được thế lực lớn chân chính, đang sống sờ sờ bị người ta đánh chết cũng không oan!"

Lâm Phong Hà lập tức không nói nên lời, không dám nói nữa. Ông ta nhìn ra Hoàng Quốc Duy đang thực sự tức giận.

Quả thực, những năm này, con cháu nhà họ Lâm quá ngang ngược.


Nhìn thấy Lâm Phong Hà bị măng như cháu trai, Giang Dạ ngồi một bên suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Hoàng Quốc Duy này có chút thú vị.

Nhưng Giang Dạ còn chưa kịp đắc ý được bao lâu, Hoàng Quốc Duy bỗng nhiên chuyển ánh mắt sang nhìn Giang Dạ: “Còn cậu nữa Tiểu Giang, cậu ra tay quá tàn nhãn, nhà họ Lâm chỉ có hai đứa cháu trai quý giá lại bị cậu đánh cho tàn phế. Kết cục của người bị đánh ngày hôm nay chắc cũng không khá hơn chút nào phải không?”

Nghe được lời khiển trách, Giang Dạ không hề bận tâm.

So với những lời Hoàng Quốc Duy mắng Lâm Phong Hà, mấy lời ông ta nói với anh cũng không đáng kể.

"Nói nhiều như vậy rồi, tôi rất hy vọng các người có thể hòa giải!"

Thở dài một hơi, Hoàng Quốc Duy lại nở nụ cười, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: "Nếu thật sự không thể hòa giải thì đường đường chính chính mà đấu, đừng dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu như bắt cóc, cướp bóc gì đó. Đừng để những chuyện như thế xảy ra nữa! Trong hai người các người, ai lại sử dụng những thủ đoạn này nữa thì chính là đối nghịch với tôi! Đường đường chính chính mà đấu, thua thì chấp nhận!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.