Lan Xướng Ca tay không mà quay về, tựa như bị đánh bại, vẻ mặt xám xịt.
Thấy mọi người cười cười cùng ánh mắt đấy thâm ý, càng thêm mặt đỏ tía
tai, vô cùng xấu hổ.
Gia Cát Trường Trường có chút vui sướng khi
người gặp họa, nói: "Xứng đáng! Ai bảo ngươi dùng loại phương pháp này
mạnh mẽ mời? Đây quả thực là bị bức bách! Ô tiên tử không chửi cho máu
chó xối đầu ngay tại chỗ, thì nói chuyện cũng nể nang lắm rồi.”
Lan Xướng Ca tức giận nói: "Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Tiếp tục ca hát sao?”
Những lời này vừa nói ra, mọi người vừa thoáng nhớ tới chuyện Ô tiên tử nói
‘gào thét’, lập tức cười lăn cười lôn, ngã trái ngã phải.
Sở Dương ở một bên mỉm cười, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng.
Mấy vị thế gia công tử này, rõ ràng là đều có mâu thuẫn với nhau; Nhưng một khi có người ngoài ở đây, bọn họ cũng vẫn bài xích không cần lý do.
Mà ngay cả trận cười to vừa rồi, đều không có người liếc mắt xem mình một cái.
Hoàn toàn đem chính mình coi như là người vô hình.
Bọn họ tranh giành cũng được, đấu đá cũng thế; Giết chóc cũng có thể,
nhưng, những việc này chỉ là ở giữa đám người bọn họ. Đây là một loại tự phụ cùng kiêu ngạo: Những người khác ở ngoài Cửu đại gia tộc, ngay cả
tư cách đối đầu với bọn chúng cũng không có!
Sở Dương cười nhạt một tiếng, nhìn xem.
Người khác đều làm thành một vòng, cười đùa tức giận mắng, loạn làm một đám,
hoàn toàn không có ai để ý tới hắn; Nhưng hắn cứ đứng bên ngoài vòng
luẩn quẩn như vậy, giống như mây bay nước chảy, không hề quan tâm chút
nào.
Không có chút xấu hổ nào.
Anh mày tới để kiếm Tử Tinh, không phải đến để làm bằng hữu với các ngươi.
Gia Cát Trường Trường nở nụ cười thật dài, nói: "Vị thứ hai, Dạ Thí Phong.”
Dạ Thí Phong tràn đầy tin tưởng đi ra phía trước, ho khan hai tiếng, trầm
ổn nói: "Ô tiên tử, tại hạ Dạ thị gia tộc Dạ Thí Phong, từ ngày đó nhìn
thấy khuôn mặt như tiên tử của cô nương, trong lòng vương vấn, đêm không thể ngủ say. Tại hạ bằng một tấm lòng hết sức chân thành, trời đất
chứng giám. Nếu có thể được cô nương coi trọng, cuộc đời này sẽ chỉ yêu
một người!”
Hắn dừng một chút, thấy phía trên còn không có động
tĩnh, tiếp tục nói: "Hôm nay tại hạ chính là mời cô nương nói chuyện,
bất kể được hay không được, cô nương vừa lòng hay không vừa lòng, tại hạ đều cảm thấy thỏa mãn.”
Thật lâu sau, phía trên truyền đến thanh âm của Ô Thiến Thiến, nói: "Dạ Thí Phong công tử, ta đã từng nghe thấy. Dạ công tử có tính tình trầm ổn, có thể nói là kẻ tài giỏi trogn những
người khác. Nhưng mà, nghe nói hiện tại ở nhà thì Dạ nhị công tử đã có
một vợ chính, một vợ lẽ, mười một cô tiểu thiếp, ở bên ngoài gia tộc,
còn có nhà riêng ở xung quanh; Hơn nữa, trong nhà con cái đã thành đàn,
cành lá rậm rạp. Xin hỏi Dạ nhị công tử, cuộc đời này sẽ chỉ yêu một
người...Không chỉ từng nói với một mình ta phải không?”
Dạ Thí Phong cứng họng, vẻ mặt đỏ bừng.
Người thứ ba đương nhiên là Diệp Mộng Sắc, Diệp Mộng Sắc tỏ ra phong độ, chắp tay sau đít đi qua, mặt sau có người thầm thì: "Đừng có ra vẻ, Ô tiên
tử không nhìn thấy bộ dạng của ngươi đâu?”
Diệp Mộng Sắc bỏ mặc,
tao nhã đi qua, hướng về phía cửa sổ không có một bóng người vái chào
thật sâu: "Ô tiên tử, tiểu đệ hướng ngài hành lễ.”
Bên trong không có bất cứ động tĩnh gì.
Diệp Mộng Sắc cười ha hả nói: " Đêm qua tiểu đệ mơ thấy tiên tử, lòng có cảm xúc, đột nhiên nghĩ ra một bài thơ, xin tiên tử hãy đánh giá.”
Nói xong, cũng không quan tâm đến phản ứng của phía đối diện, rung đùi đắc ý ngâm thơ: "Vân bình sương mù ngăn cách một khi tan, tuyệt thế giai nhân nhanh nhẹn đến; Tay áo đón gió bồng bềnh bay, đúng là tiên nữ hạ xuống
trần, mái tóc tơ ngọc ba nghìn trượng, trong mắt tràn đầy nước xanh
ngắt, tương tư tận xương buồn bả than, như thế nào mới có thể an ủi lòng ta.”
Ngâm xong, thở dài hai tiếng, tựa như rất là ảm đạm.
Một lúc lâu sau, trên lầu không có động tĩnh.
Diệp Mộng Sắc trong lòng vui vẻ, cho là đã hấp dẫn.
Sở Dương lại bĩu môi, hắn biết rất rõ tính tình của Ô Thiến Thiến, tự
nhiên biết, hiện tại Ô Thiến Thiến đang suy nghĩ, nên trả lời như thế
nào mới có thể làm cho hắn mất hết hi vọng, mà cũng không phải là bị hấp dẫn.
Quả nhiên, chỉ nghe Ô Thiến Thiến nói: "Lúc trước đã nói,
tiểu nữ tử không có học thức, thật sự nghe không hiểu’ý thơ’ của Diệp
công tử, nếu không, Diệp công tử giải thích thử xem như thế nào?”
Diệp Mộng Sắc hớn ha hớn hở nói: "Bài thơ này có nghĩa là, tối hôm qua ta mơ một giấc mơ, mơ thấy cô nương, ngươi từ trong sương mù, nhanh nhẹn mà
đến, nhanh nhẹn mà đi, để cho ta thật lâu không thể quên đi...”
Ô Thiến Thiến nói: "Thì ra là một giấc mơ...”
Những lời này của nàng, thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng trong đó có một chút ý tứ hàm xúc khó có thể nói ra, lại làm cho Diệp Mộng Sắc có cảm giác
như muốn trực tiếp tan nát.
‘Thì ra là một giấc mơ, người đọc
sách như các ngươi lại có thể vì vậy mà làm thơ? Làm được thì sao, không phải là một giấc mơ sao? Ta thật không thể hiểu được những người như
các ngươi...Ai không mơ...’
Đây chính là ý tứ che dấu trong một câu nói thản nhiên của Ô Thiến Thiến.
Nàng chỉ nói một câu kia, nhưng ngữ khi lại đem ý tứ đó mang ra ngoài một cách hoàn mỹ.
Diệp Mộng Sắc suy sụp lui về phía sau.
Lúc này đây, mọi người ngay cả cười cũng không cười nổi.
Vài người tiếp theo, đều là vắt hết óc, nghĩ ra các mưu kế thần kì, lại không có ai không phải tay không mà về.
Một người trong đó đi đến phía dưới cửa sổ, đột nhiên hoảng sợ hét lớn một
tiếng: "Đây là cái gì?! Bầu trời sao lại có con chó biết bay!”
Mọi người cười lăn quay, Ô Thiến Thiến cũng chỉ nói một câu: "Chó chắc chắn không biết bay, chó chỉ biết sủa loạn.”
Người này liền bại lui trở về.
Rốt cuộc cũng đến phiên Sở Dương, tám người phía trước đều là mặt đen lên
nhìn hắn, nhìn thấy sắc mặt Sở Dương có chút trịnh trọng, trong lòng mỗi người đều là vui sướng khi người gặp họa: Lấy gia thế, tài học, thanh
danh của chúng ta đều không được, ngươi thì có hy vọng gì?
Chẳng qua tất cả mọi người đều bày làm ra một bộ dạng rất có hứng thú, chờ chế giễu.
"Ách, Sở huynh, đến phiên ngươi. Nhanh lên đi.”
"Ha ha...Sở huynh, nói không chừng ngươi có thể thành công đấy, ha ha...”
"Mau chút đi, chẳng lẽ như vậy mà ngươi còn không có chuẩn bị tốt?”
"Ta thấy ngươi cũng đừng thử, trực tiếp nhận thua cho xong.”
"Đừng nói như vậy, nói không chừng Sở huynh có kì mưu, không chỉ có thể gặp
mặt, câu nói đầu tiên có thể trực tiếp đi vào luôn thì sao, ha ha, ha
ha...”
"Chuyện này thật là buồn cười, ta cười đau cả bụng...”
Loạn thành một đám lộn xộn.
Sở Dương chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Các vị công tử
lập tức im lặng, mỗi một người đều tỏ ra ‘Ngươi nhanh xấu mặt đi để ta
còn cười to…’.
Trước mắt bao người, Sở Dương cất giọng nói: "Ô
tiên tử, tại hạ Sở Dương, khụ khụ, xin hỏi ta có thể đi lên nói chuyện
cùng Ô tiên tử không?”
Ô Thiến Thiến ở phía trên vẫn không nói gì, các vị công tử ở phía dưới đã nổ tung.
"Mịa! Cái gì vậy, không những muốn gặp mặt, còn muốn đi lên, tiến vào phòng của Ô tiên tử nói chuyện...”
"Rất không biết tự lượng sức mình rồi!”
"Quá ghê tởm, chết ta mất, đồ sắc quỷ! Này vạn ác sắc lang! Hắn hắn
hắn...Hắn lại có thể muốn vào trong phòng của nữ thần trong lòng ta...Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhịn nhục!”
"Đợi đến khi Ô tiên tử cự tuyệt hắn, ta liền đánh hắn một trận.”
Tình cảm quần chúng dâng trào.
Nhưng ngay sau đó, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ nghe thấy thanh âm của nữ thần trong lòng nói: "Ngươi muốn đi lên nói chuyện sao?”
Mọi người lập tức ngẩn ngơ, thầm nghĩ, Ô tiên tử có ý gì đây? Làm sao lại thấy có chút hương vị đồng ý?
Chỉ nghe Sở Dương nói: "Đúng vậy, tại hạ nghe nói Ô tiên tử bị thương, lòng nóng như lửa đốt, đặc biệt đến xem vết thương cho tiên tử.”
Mọi
người giận dữ một trận: Ô tiên tử bị thương lúc nào? Chúng ta ở trong
này hai tháng rồi, tại sao không có nghe nói đến? Rõ ràng ngươi là nói
hưu nói vượn!
Đang muốn mở miệng giận dữ mắng mỏ, chỉ nghe Ô
Thiến Thiến thở dài một tiếng, nói: "Làm khó ngươi rồi, ta bị thương từ
hai tháng trước, vậy mà ngươi cũng biết.”
Trong lòng mọi người kinh sợ: Ô tiên tử thật bị thương?
Chỉ nghe Sở Dương thành khẩn nói: "Tiên tử tu vi thâm hậu, tự nhiên không
có gì đáng ngại, chẳng qua, nghe nói đêm hôm đó tiên tử thi triển thân
thủ, một mình đánh hai vị thánh cấp bát phẩm, nhưng cũng không dễ dàng.”
Những lời này vừa nói ra, Dạ Thí Phong cùng Dạ Thí Vũ ở trong đám người rõ ràng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Hai tháng trước? Đêm khuya đánh với hai thánh cấp bát phẩm? Con mẹ nó...
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Trong lòng hai người vẫn còn có tâm lý may mắn, chờ đợi không yên. Chỉ nghe
thấy Ô Thiến Thiến nói: "Nói không sai, đêm hôm đó ở bên hồ Thủy Nguyệt, thật là một trận chiến nguy hiểm nhất từ trước đến giờ của ta, nếu
không phải...Ha hả, Sở thần y, mời lên lầu nói chuyện đi.”
"Đa tạ Ô tiên tử. Tại hạ thu Tử Tinh, lập tức lên lầu." Sở Dương cười ha ha rồi tạ ơn một tiếng.
Diêm vương cùng La Sát xa cách hai năm, trừ lúc gặp nhau bên hồ Thủy Nguyệt
mà không nhận ra nhau, thì đây là lần hợp tác đầu tiên ở Tam Trọng
Thiên, cũng có thể nói là hoàn mỹ!
Không có sơ hở!
Xoay
đầu lại, chỉ thấy các vị công tử đều dùng ánh mắt như xem thần tiên nhìn chính mình, Sở Dương cười cười chắp tay: "Ngượng ngùng, tại hạ thắng.”
Mọi người không ngừng hối hận!
Nếu biết Ô tiên tử bị thương từ sớm, chỉ cần một cái Y sư thân phận có thể
đi lên, chính mình đã sớm đi rồi! Làm gì để cho đến bây giờ bị tên tiểu
tử này chiếm tiện nghi?
Mọi người đối với việc thua Tử Tinh không có ý kiến gì, cũng không để ở trong lòng, nhưng đối với việc Sở Dương
lại có thể lên tú lâu của Ô Thiến Thiến, lại cực kì hâm mộ ghen tức, căm hận. Cực kỳ!
"Đám Tử Tinh này, đều là của ta rồi." Sở Dương cười ha ha: "Để ta thu lại. Ừ, Gia Cát công tử, ngươi là nhà cái, theo lý
nên đưa ra gấp đôi chứ? Hôm nay ta thắng, liền giảm giá cho Gia Cát công tử, ngài lấy ra một vạn Tử Tinh là tốt rồi.”
Trong lòng Gia Cát
Trường Trường cực kỳ khó chịu, tức giận nói: "Chẳng lẽ ta sẽ quỵt nợ hay sao?" Phất tay gọi người lại đây, đi lấy Tử Tinh.
Lan Xướng Ca
lại khoát tay chặn lại: "Chậm đã!" Quay đầu hướng Sở Dương: "Tiểu tử,
ngươi sớm biết rõ Ô tiên tử bị thương, cũng không nói, hiện giờ lấy lý
do này nhìn thấy Ô tiên tử, đồng nghĩa với lừa gạt! Ngươi còn muốn lấy
đi Tử Tinh? Nghĩ ngon quá đi?" Những lời này vừa ra tới, lập tức không
ít người đều tỏ ra không tốt.
Đôi mắt Sở Dương ngưng trọng, mỉm
cười thản nhiên nói: "Ta biết, là việc của! Cá cược là có thể nhìn thấy
hay không, mà không phải là dùng lý do gì nhìn thấy! Như thế nào? Con
cháu của Cửu Trọng Thiên cửu đại chúa tể gia tộc, thua không chịu nhận
hả?”
"Ngươi mới thua không chịu nhận! Ngươi nói ai thua không chịu nhận?" Lập tức có mấy người kêu gào lên.
Mọi người vốn nhìn hắn không thuận mắt, bây giờ nhìn hắn lại càng thêm
không vừa mắt. Đã nghĩ mượn chuyện này để nói chuyện của mình, dạy dỗ
tiểu tử này một chút.
Sở Dương nhìn Dạ Thí Phong đầy ý tứ, thản
nhiên nói: "Dạ nhị công tử, Dạ gia hai vị...Công tử, các ngươi cũng cho
rằng như thế sao? Ha hả...Ô tiên tử bị thương...Còn đang chờ đó.”
Trong lòng Dạ Thí Phong nhảy lên, cái thằng này, cũng không phải đang nói đến Ô tiên tử bị thương, mà là dùng hai người kia để uy hiếp chính mình!
Nếu như thế, ý của Sở Dương là, hắn biết thân phận của hai người kia, mà Ô tiên tử lại còn không biết?