Thanh âm này tràn ngập bất mãn, khinh thường, còn có chút tức giận.
Tựa như có một loại: Lão tử trâu bò như vậy còn chưa sĩ diện, các người đám người này vậy mà liền bày lớn như vậy, chẳng lẽ các ngươi so với lão tử lợi hại hơn?
Ý tứ như vậy.
Những lời này chính là long trời lở đất.
Mọi người nhất thời một trận kinh ngạc. Đều theo tiếng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở phía bên phải của cửa thành, có hai người đang chậm rãi đi tới.
Trong đó một người áo choàng vải xanh giặt trắng bệch, gương mặt rõ ràng, cả người thấu lộ một loại rất bình thường rất dửng dưng, một loại khí chất như vậy.
Nhung vẻ mặt hắn lại tuyệt không tầm thường dửng dưng. Thậm chí có chút khó chịu, rất rõ ràng có thể nhìn ra được. Ánh mắt nhìn Pháp Tôn, khóe miệng mang theo một tia ý cười kiệt ngạo, bày rõ chính là: Lão tử xem ngươi bụi thường không vừa mắt!
Ở bên người hắn, đứng một thiếu nữ cả người tay áo, liền đáng yêu như tiên lộ minh châu, hai má trắng như tuyết, hai mắt linh động, phiêu dật nhu phát, ở thiếu nữ cùng tuổi đã được tính là dáng người cao gầy đã bắt đầu phát dục, ngực thoáng có chút nổi lên, mông thoáng có một chút cong lên, lại càng có vẻ vòng eo càng thêm mảnh.
Mỏng manh làm cho người ta có chút đau lòng. Lại kinh ngạc làm cho trong lòng người ta thương tiếc.
Nàng đứng ở nơi đó, tựa như là ráng màu chân trời, đột nhiên đáp xuống nơi này.
Trên đầu vai thiếu nữ, một con hồ ly nhỏ màu trắng như tuyết, chỉ có cỡ bàn tay, tròng mắt cốt lưu lưu đang nhìn mọi người, vươn hai cái móng vuốt nhỏ, tự mình đẩy ra một cái kẹo, bốp một tiếng ném vào miệng.
Hai người đang hưóng về bên này đi tới, không nhanh không chậm.
CÓ một vị cao thủ quản sự của Trần gia vốn một lần này liền không vui vẻ, mẹ nhà người khác đều không sao, liền Trần gia chúng ta bị giết một đám. Làm hại lão tử gần như chính là mệt mỏi chạy tới...
Giờ phút này vừa nghe những lời này, đúng là trong lòng càng thêm buồn bực, thậm chí còn không quay đầu liền mắng lên: “Ta kháo, là ai có lá gan lớn như vậy? Quả thực là không muốn sống nữa! Biết đứng ở trước mặt ngươi là ai không? Thật sự là... Trên đời này cái gì đều thiếu, chính là không thiếu ngu ngốc”.
Những lời này vừa ra, nhất thời thời tiết đầu mùa đông đột nhiên trở nên trời giá rét đất đông lạnh.
Lại là người nọ chậm rãi quay đầu, ánh mắt vốn lười biếng đột nhiên trở nên sâu không lường được.
Tựa như toàn bộ trời đất vũ trụ đều bị hai mắt của hắn hút vào.
Nhị tổ Trần Mộng Trì của Trần gia kinh hãi thất sắc. Một cái tát liền muốn đánh qua.
Bên cạnh Tiêu Sắt đã muốn âm trầm lạnh lẽo cười lên: “Những lời này thật sự là nói không sai. Trên đời này cái gì cũng thiếu, chính là không thiếu ngu ngốc... Người ta đối mặt mười đại chí tôn cũng dám không để ở trong mắt, ngươi một tên thánh cấp nhất phẩm nho nhỏ, vậy mà cũng dám nói ẩu nói tả!”
Mặt Pháp Tôn cũng trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Ðây là người nhà nào?”
Trần Mộng Trì đầy mặt mồ hôi, khom người nói: “Dạ. Tại hạ dạy không có phương pháp... Còn xin Pháp Tôn đại nhân, cùng Bố tiền bối thứ tội!” Khom người, vậy mà không nâng lên nữa.
Lấy kiến thức của hắn, há có thể không biết toàn bộ Cửu Trọng Thiên này một người xếp ba hạng trước không thể trêu vào?
Chọc giận Pháp Tôn, ở bây giờ mà nói đã là xếp dưới, bởi vì Pháp Tôn nói như thế nào nữa cũng có thể chừa chút mặt mũi cho mình, nhưng Bố Lưu Tình lại là có tiếng sẽ không giữ mặt mũi cho bất luận kẻ nào.
Đây thật muốn là động nóng tính, chẳng lẽ người Trần gia lại phải ở nơi này bị đoàn diệt một lần? Nhìn chung mọi người Trần gia đến, có vẻ như cũng chỉ có chính mình có thể miễn cưỡng chạy thoát chết.
Trong lòng không ngừng thở dài: Trần gia mấy năm nay đều là nuôi nhũng thứ gì. Âm thầm thề, chỉ cần lần này không có việc gì, ta sau khi trở về chỉnh đốn gia quy trước!
Ta người hơn chín ngàn tuổi, vì một câu này ở nơi này ăn nói khép nép, ta dễ dàng sao?
Pháp Tôn nhàn nhạt nói: “Hắn mắng không phải ta. Bố huynh, ngươi xem?”
Người áo xanh kia hắc hắc cười lạnh hai câu, nhàn nhạt nói: “Ta xem? Ta thấy thế giới thật sự là điên rồi... Chậc chậc. Ðây là nhà ai? Lăn ra đây cho ta!”
Những lời này vừa nói, Trần Mộng Trì càng thêm cả người mồ hôi lạnh cháy ròng ròng mà ra.
Trong mắt người áo xanh trầm lắng, nhưng các vị cao giai chí tôn ở đây đều biết, người này đã thật sự tức giận rồi!
Không khỏi đều lấy một loại ánh mắt đồng tình nhìn Trần Mộng Trì, Trần gia lần này xem như thật sự đá đến một tấm sắt siêu cấp lớn, hơn nữa lần này ngay cả Pháp Tôn biện hộ cho cũng không nhất định có thể nói xuống.
Đồng thời trong lòng mọi người cảm giác cũng rất quái lạ.
Trần gia cũng là thật xui xẻo, năm đại nhân vật không thể trêu vào của Cửu Trọng Thiên, Trần gia vậy mà ở trong ngắn ngủn ba tháng đã trêu chọc ba vị! Vận khí bậc này thật sự là nghịch thiên chịu bó tay rồi...
Các ngươi chọc Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu, người ta chỉ giết vài người, các ngươi ngậm bồ hòn cũng liền bỏ đi, nay lại chọc Bố Lưu Tình rồi!
Chọc Bố Lưu Tình... Hậu quả của nó lại là xa xa so với chọc Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu còn nghiêm trọng hơn!
Trong lúc nhất thời tâm tình mọi người phức tạp, người xem náo nhiệt, có kẻ vui sướng khi người gặp họa, có người sợ thiên hạ không loạn...
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết, Trần gia lần này không chỉ chọc Bố Lưu Tình, mà ngay cả Ninh Thiên Nhai cũng đã đắc tội!
Bây giờ hai người gần như như hình với bóng, Bố Lưu Tình lại mang theo đồ đệ đi ra... Nếu là Ninh Thiên Nhại biết chuyện này, không nháo đến tổng bộ Trần gia cũng là tính tình rất tốt.
Người tới đương nhiên là Bố Lưu Tình.
Bố Lưu Tình có thể nói là cực kì nổi giận!
Một đường này đi tới, mang theo đồ đệ du lịch núi sông, ngay từ vài ngày đầu ngược lại là rất thích ý, bởi vì có thần niệm chí tôn của mình cùng linh dược giúp đỡ, tu vi của Mạc Khinh Vũ so với ở trên núi căn bản không rơi xuống một chút, ngược lại tịnh tiến.
Nhưng đi được nửa tháng, tiểu nha đầu liền không nhịn được nữa, ra sức thúc giục đi tìm Sở Dương ca ca của nàng.
Bố Lưu Tình cho dù là thần thông quảng đại nữa, lại chạy đi đâu tìm vị ‘Sở Dương ca ca' kia?
Kết quả là từ ngày thứ mười sáu bắt đầu, Bố Lưu Tình ngày dần dần có chút khổ sở hẳn lên. Hơn nữa loại khổ sở này theo thời gian chuyển dời, ngày một ngày đi qua lại càng lúc càng khó qua.
Lúc này Bố Lưu Tình vô cùng nhớ Ninh Thiên Nhai!
Mau trở lại đi... Bố Lưu Tình ở vô số lúc cánh tay của mình bọc ở trong lòng Mạc Khinh Vũ lay động, ở trong lòng thâm tình kêu gọi Ninh Thiên Nhai: Thân ca, cầu ngài mau trở lại đi. Ngài đến dạy đồ đệ, ta không cùng ngài đoạt thiên hạ đệ nhất nữa, ta đi tìm thuốc cho ngài...
Nhưng Ninh Thiên Nhai là không nghe thấy.
Tại dưới tình huống như vậy còn phải đốc xúc đồ đệ luyện công là chuyện rất khó khăn, lúc Bố Lưu Tình mỗi lần đi giục đồ đệ luyện công đều phải được hai cái khinh thường thật to, sau đó đón đầu mà đến một câu hỏi tràn ngập hy vọng: “Sở Dưong ca ca của ta tìm được rồi sao?”
Ðáp án đương nhiên là phủ định.
Sau đó Mạc Khinh Vũ cũng không nói chuyện, liền ai oán nhìn Bố Lưu Tình như vậy, trong mắt to liền nhanh chóng dâng lên một đám hơi nước mông mông...
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, sau đó Bố Lưu Tình liền cảm thấy bản thân đột nhiên như phạm vào tội lớn tận trời! Trong lúc nhất thời trong lòng liền áy náy không được...
Vì thế yên lặng rời khỏi, bên trong Mạc Khinh Vũ tự mình bắt đầu luyện công...
Bên ngoài Bố chí tôn dài một tiếng ngắn một tiếng thở dài.
Hai tháng rưỡi, Bố Lưu Tình phát hiện thể trong của mình vậy mà nhẹ vài cân.
Thật vất vả mang theo tiểu cô nãi nãi đi đến ngoài thành Thiên Cơ, vậy mà lại gặp một cái phô trương thanh thế lớn như vậy, dù sao Pháp Tôn chính là người cầm quyền cao nhất của Cửu Trọng Thiên trước mắt, cho nên Bố Lưu Tình cũng liền muốn cho hắn cái mặt mũi, tính để cho bọn họ đi vào trước.
Bản thân mang theo đồ nhi, thật là không muốn chọc nhiều phiền toái gì. Chẳng may đồ nhi bởi vậy mà chịu chút thương tổn, Ninh Thiên Nhai còn không tìm mình liều mạng?
Cho nên Bố Lưu Tình liền ở một bên đợi một hồi, nào biết đợi trong chốc lát lại là trong chốc lát, đám khốn kiếp này quả thực là không dứt. Kết quả là càng chờ trong lòng càng là bực bội, càng chờ càng là nôn nóng.
Thật vất vả thấy một đám hàng này hàn huyên xong, giả bộ xong rồi, vậy mà một đám tám nhà bước đi hướng trong cửa thành.
Điều này làm cho Bố chí tôn cảm thấy không chịu nổi nữa!
Các ngươi một đám người lớn như vậy, sát! Chờ các người đi vào, ta gió tây bắc cũng uống no rồi!
Liền đối với đám này nói một câu, sau đó liền mang theo đồ đệ đi hướng bên trong.
Ở trong lòng Bố chí tôn, ừm, đừng thấy ngươi là Pháp Tôn, nhưng lão tử cũng không phải ăn chay! Ta nếu nói như vậy, vậy ngươi nếu là không muốn khai chiến, như vậy liền ngoan ngoãn tránh đường ra cho lão tử!
Để cho lão tử đi vào trước, chuyện gì cũng không có nữa.
Nếu không, bản thân thật đúng là knông tiếc cùng ngươi đánh một trận. Dù sao ngươi bây giờ thời khắc mấu chốt cũng không dám trêu chọc ta...
Hắc.
Nào nghĩ đến nói xong những lời này, lúc đang nghênh ngang đi vào bên trong... Hơn nữa Bố chí tôn còn có một chút tự mãn nhỏ: Trước mắt là Pháp Tôn, mình tuy không cảm thấy thế nào, nhưng Mạc Khinh Vũ lại là biết phân lượng của những người này!
Thấy sư phụ của mình vênh váo như thế, không kiêng nể gì, không chút nào cố kỵ đi vào bên trong, tiểu nha đầu đã mắt sùng bái...
Hưởng thụ ánh mắt sùng bái của đồ đệ, Bố Lưu Tình nhất thời có chút đắc ý trong lòng, hắn thậm chí có thể dự đoán được, sau khi vừa tiến vào cửa thành, đồ đệ bảo bối tất nhiên sẽ đến một câu: Oa! Sư phụ ngươi quá lợi hại rồi!
Kết quả là... hắc hắc... Thích bao nhiêu?
Nào nghĩ đến liền ở trên cái mấu chốt này, đột nhiên liền đụng ra một người, nói một câu như vậy!
Những lời này thẳng vào mặt không lưu tình chút nào, so với chửi ầm lên còn làm cho người ta khó có thể chịu được.
Suýt nữa khiến cho Bố Lưu Tình một hơi hôn mê tại chỗ!
“Trên đời này người nào cũng thiếu, chính là không thiếu ngu ngốc...” Ở người kia và sau Tiêu Sắt, Bố Lưu Tình từ từ đem những lời này lặp lại một lần. Đột nhiên ha ha cười lên, lắc đầu nói: “Những lời này thật sự là không sai nha không sai nha...”
Trần Mộng Trì ở trước mặt hắn khom người đã là cảm giác trong đầu óc có chút hôn mê rồi...
“Bố tiền bối, còn xin nhìn ở tại hạ... tại hạ..” Trần Mộng Trì lắp bắp nói: “Tại hạ quản giáo không nghiêm, làm cho tiền bối... bị ủy khuất, ta ta... ta nhất định nghiêm khắc trừng trị...”
Trong lòng Trần Mộng Trì gần như muốn cào phiên nói chuyện tổ tông tám đời của người kia!
Một hai ngàn người của chín đại thế gia đều ở nơi này, người khác đều chưa nói chuyện, ngươi cứng rắn sung một đầu tỏi đầu lớn kia cái gì? Lúc nào đến phen người nói chuyện? Cho ngươi mặt rồi?
Ðúng lúc này, chợt nghe thấy Bố Lưu Tình xùy một tiếng nói: “Thời gian dài như vậy không đi ra, ta cho Trần gia các ngươi mặt nha?”