Đả tự bởi Truyện FULL
Vạn Nhân Kiệt và Ngụy Vô Nhan chinh chiến với nhau nửa đời người, đánh sống đánh chết mấy chục lần nên cảnh ngộ và tâm tình của Ngụy Vô Nhan cũng khiến Vạn Nhân Kiệt cảm động lây.
Ngụy Vô Nhan muốn báo thù. Vạn Nhân 'Kiệt sớm quyết định phải giúp hắn hoàn thành tâm nguyện này.
Là bạn cùng lứa tuổi. Vạn Nhân Kiệt hiểu rất rõ tâm ý Ngụy Vô Nhan.
Sở Dương giật mình nói:"Cũng tốt". Hắn biết Vạn Nhân Kiệt nói như vậy chính là muốn cáo biệt mình. Ba người này đến giúp mình. Sở Dương trong lòng cảm kích nhưng vẫn nhìn ra được, ba người này ớ trước mặt đám Tử Tà Tình, Bố Lưu Tình và Phong Nguyệt nữa thật sự là không thoải mái.
Bọn họ không thể so với đám người Đổng Vô Thương vì tu vi đám Đổng Vô Thương tuy thấp nhưng tuổi còn ít, còn đám Vạn Nhân Kiệt thì tuổi đã nhiều lắm rồi. Muốn buông bỏ chút thể diện cũng khó. Muốn thỉnh giáo cái gì cũng thấy xấu hổ, càng ngày càng không được tự nhiên nên muốn bỏ đi.
"Bất quá, khi nào ba vị ca ca rảnh rỗi nhớ đến thăm tiểu đệ đó". Sở Dương nói.
"Nhất định rồi". Trong mắt Vạn Nhân Kiệt lộ ra cảm tình sâu sắc mà trầm giọng nói:" Huynh đệ… Nếu ngươi vẫn an lành mạnh khỏe thì chúng ta đời này khó gặp lại… Nhưng nếu ngươi gặp nạn thì các ca ca cho dù phải liều mạng cũng tới với ngươi!".
Hắn nhìn ra được sự lo lắng trong mắt Sở Dương nên vỗ vỗ vai Sở Dương mỉm cười nói:" Chúng ta đều là lão cá chạch trong chốn giang hồ, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta. Nếu muốn bảo mệnh thì cho dù là người như Bố chí tôn muốn tìm được chúng ta cũng rất khó. Ha ha…"
Sở Dương miễn cưỡng cười cười, lấy từ trong lòng ra bốn khỏa Cửu trọng đan đưa qua rồi thấp giọng dặn dò:" Nếu bị thương ảnh hưởng tính mệnh thì dùng cái này… Còn một viên cấp cho Ngụy Vô Nhan.
Vạn Nhân Kiệt nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút đỏ lên nhưng lại nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác cười nói:"Một khi đã như vậy, lão ca thu lấy đã!", rồi vươn cánh tay dùng lực vỗ lưng Sở Dương nói:"Lão Tử,bảo trọng!".
Sau đó Thành Độc Ảnh tiến lại cười nói:"Tử đệ" rồi quay đầu bước đi, hắn cũng muốn nói cái gì đó nhưng lời sắp lên đến miệng thì trong lòng xúc động mà lại nói không nên lời quay đầu mà đi.
Bao Bất Hoàn ôm lấy Sở Dương, dùng sức ôm chặt một cái rồi nói:"Lão Tử, những lời của đại ca chính là suy nghĩ cùa chúng ta!".
Sở Dương giật mình, đột nhiên trong lòng đau xót.
….
"Huynh đệ…Nếu ngươi vẫn an lành mạnh khỏe thì có lẽ chúng ta đời này
khó gặp lại…. Nhưng nếu ngươi gặp nạn thì các ca ca cho dù phải liều mạng
cũng tới với ngươi!".
……….
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnBa người lại cố ý sặp Sở Nhạc Nhi để cáo biệt, Vạn Nhân Kiệt vỗ về mái tóc Sở Nhạc Nhi thật lâu sau cũng không nói gì, sau đó lại muốn nói cái gì nhưng nhịn xuống, sau mấy lần cuối cùng rốt cuộc thở dài một tiếng nhẹ giọng nói:"Nhạc Nhi, nhất định phải sống vui vẻ đó…."
Hai mắt Sở Nhạc Nhi đỏ lên, nước mắt tuôn rơi. Vạn Nhân Kiệt từ ái nhìn nàng, lau nước mắt cho nàng rồi cười nhưng thanh âm lại hơn run run.
Hắn muốn nói: Nếu ta có cháu giống ngươi Còn muốn nói, Nhạc Nhi đã cho cho ta nếm thử thân tình, cũng nhớ lại những ký ức tốt đẹp….Thực sự cảm kích ngươi… Nhưng chung quy cái gì cũng không nói được.
"Các vị. hôm nay phải chia tay, sau này núi cao sông dài, giang hồ hữu duyên thì tất gặp lại! Ba huynh đệ tại hạ xin cáo từ!".
Vạn Nhân Kiệt cúi đầu về hướng mọi người và ôm quyền rồi quay đầu bước đi.
Thân ảnh ba người càng lúc càng xa và thủy chung không có quay đầu lại lần nào. Sở Dương buồn bã nhìn ba người rời đi, sau khi khuất bóng sau một cái ngã tư đường thì không còn thấy nữa. Hắn đột nhiên cảm giác thấy trong nhân sinh của mình vừa xuất hiện một cái lằn ranh phân cách mới đem mình và thượng tam thiên cắt đứt!
"Nhân sinh luôn luôn chia lìa". Tử Tà Tình thấy hắn có vẻ mất mát thì nói:"Thật ra. bọn họ rời đi chính là chuyện tốt. Ba người này tu vi cũng không phải là cao. Hơn nữa, kinh mạch đã gần như xơ hóa, muốn tăng lên cũng không thể. Nếu bọn họ đi theo ngươi thì sớm hay muộn có một ngày sẽ bị ngươi liên lụy mà toi mạng! Nay đi rồi, ngươi nên vì bọn họ mà cao hứng mới đúng".
Sở Dương chấn động rồi lập tức cười khổ một tiếng nói: " Về điểm này ta cũng nghĩ đến rồi nhưng … tình cảm trong lòng cũng không dễ đứt như vậy. Bọn họ trong mắt người đời cũng không phải là người tốt nhưng đối với ta và Nhạc Nhi thì rất tốt".
Tử Tà Tình cười nhẹ nói:"Người tốt và người xấu… Cái này đâu có thể phân ra như vậy chứ?".
"Phân ra!" Sở Dương nói: " Ở trong lòng ta, Hàn Tiêu Nhiên là chấp pháp giả như vậy, chính là người tốt! Còn có một số hán tử tính tình ngay thẳng nhưng nếu là địch thì vẫn phải giết, cho dù đó là người tốt. Đương nhiên, người tốt đối với chúng ta thì càng tốt".
"Lúc ta mới phát hiện ngươi cũng rất thẳng thắng thật thà".Tử Tà Tình nhịn không được nở nụ cười nói.
Sở Dương nói rất thẳng thắn. Mỗi người có tiêu chí đánh giá người tốt người xấu khác nhau, một người có thể tốt đối với người này nhưng lại xấu đối với người khác vậy.
Mọi người về tới Lan hương viên, Sở Nhạc Nhi nhu thuận đi pha trà, Mạc Khinh Vũ cũng chạy tới hỗ trợ, hai tiểu nha đầu này vừa cãi nhau vừa bận rộn chúi đầu thầm thì, mọi người nhìn thấy thì đều ngầm hiểu và cười.
Sở Nhạc Nhi cùng Mạc Khinh Vũ, một bưng ấm trà, một cầm chén trà, một trước một sau đi ra. Nhất thời trong đại sảnh hương trà tỏa khắp bốn phía.
Không bao lâu, Bố Lưu Tình và Nguyệt Linh Tuyết cũng dắt tay nhau mà đến. Mọi người ngồi quanh một cái bàn tròn lớn.
Theo thứ tự là Tử Tà Tình, Bố Lưu Tình, Nguyệt Linh Tuyết, Phòng Vũ Nhu,Ô Thiến Thiến, Sở Dương, Mạc Khinh Vũ, Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông, Mặc Lệ Nhi, Sở Nhạc Nhi. Vừa đúng mười một người.
Trước mặt mỗi người đều có một ly trà, hương trà nóng hôi hổi bốc lên, tất cả đều không nói gì, đều đang chờ đợi.
Mọi người cũng không biết lúc này Tử Tà Tình triệu tập mọi người đến để làm cái gì. Chỉ có Bố Lưu Tình là trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác nên vẻ mặt có chút nóng lòng.
"Hôm nay ta triệu tập mọi người đến chính vì muốn trả lời Bố chí tôn một câu". Tử Tà Tình thản nhiên cười cười, ánh mắt nhìn lên mặt hai người Phong Nguyệt rồi vung tay lên, mọi người liền nhất thời cảm giác được một cỗ bình chướng vô hình đã đem toàn bộ Lan hương viên này ngăn cách với thiên địa bên ngoài!
Trong lúc bình chướng này tồn tại, toàn bộ Cửu trùng thiên, không ai có thể thấy, không ai có thể nghe lén được toàn bộ động tĩnh trong này! Cho dù chỉ là một chút động tĩnh!
Bao gồm cả vài vị đỉnh phong cường giả ở Cửu trùng thiên cũng tuyệt đối không nghe được!
Bố Lưu Tình, Phòng Vũ Nhu, Nguyệt Linh Tuyết đồng thời lộ ra vẻ khâm phục. Với một chỉ nhẹ nhàng bâng quơ này bọn họ tuyệt đối làm không được!
Tử Tà Tình thản nhiên nói tiếp:"Hôm nay sau khi đấu giá hội kết thúc. Bố chí tôn có hỏi ta phía trên Cửu trùng thiên là cái gì."
Tử Tà Tình vừa nói những lời này ra, Phòng Vũ Nhu và Nsuyệt Linh Tuyết nhất thời ngồi thẳng đứng lên! Nhừng người khác cũng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tử Tà Tình
Phía trên Cửu trùng thiên là cái gì?
Đây vẫn là một câu đố đối với Cửu trùng thiên đại lục. Trong hơn mười vạn năm qua cũng chỉ có hai vị chí tôn trong truyền thuyết là Thần Phong và Lưu Vân là có thể siêu thoát khỏi thế giới này, đi ra một cái thế giới lớn hơn nữa nhưng cái này dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Hơn nữa Thần Phong cùng Lưu Vân sau này cũng không thấy trở về cho nên liệu có thế giới khác nữa hay không thì đến tột cùng không ai có chứng cớ cả, đối với chuyện này thật ra trong lòng mọi người đều không nắm chắc.
Tuy nhiên hôm nay rốt cuộc đã được nghe Tử Tà Tình nói về chuyện này. Tất cả mọi người đều nín thở chỉ sợ bỏ sót câu nào.
Bố Lưu Tình lúc này, thậm chí ngay cả việc Mạc Khinh Vũ đang bị Sở Dương ôm vào trong lòng cũng không quản nữa mà dựng thẳng lỗ tai hết sức chăm chú nghe bởi vì hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của cái thế giới kia! Chỉ kém non nửa bước nừa là mình có thể đi qua!
Cho nên, chuyện mà Tử Tà Tình sắp sửa nói đối với hắn và Ninh Thiên Nhai là cực kỳ trọng yếu!
Sở Dương ôm eo Mạc Khinh Vũ ánh mắt sáng ngời nhìn Tử Tà Tình. Chỉ có hắn mới biết, chuyện Tử Tà Tình sắp nói chính là muốn nói với hắn…. Về phương diện này,có toàn bộ tâm nguyện cùng hy vọng của Tử Tà Tình.
"Thế nhân đều biết đến Cửu trùng thiên! Cửu trùng thiên đại lục chính là tên của phiến đại lục này!" Tử Tà Tình thực thong thả nói:"Cho nên một mảng đại lục này đã thành Cửu trùng thiên trong mắt mọi người nhưng nơi này có thực sự là Cửu trùng thiên không? Nếu là như vậy thì vì sao chỉ có thượng trung hạ, tam trọng thiên mà thôi?"
Nàng lạnh nhạt nói:"Có lẽ có người sẽ giải thích rằng, mười vạn năm trước, vị đại năng kia đã làm cho Cửu trùng thiên sụp đổ, gấp thếp lại chỉ còn lại có tam trọng thiên,bất quá… Bố huynh có khả năng biết rồi, người có trình độ đến bực này sao có thể xuất hiện sai lầm cấp thấp như vậy chứ?"
Bố Lưu Tình than dài một tiếng rồi gật gật đầu nói:"Không sai, bình thường khi đã đến trình độ của chúng ta thì nếu việc không có mười phần nắm chắc thì tuyệt đối sẽ không làm. Nhưng, người nọ nếu có được năng lực có thể gấp thếp Cửu trùng thiên lại mà lại xuất hiện sai lầm trọng đại như vậy, cái này đối với tồn tại cấp bậc chúng ta từ xa xưa tới nay đều rất khó xảy ra".
Tử Tà Tình nói:"Cho nên, người nọ vì gấp thếp Cửu trùng thiên sai lầm, hơn nữa lại gấp thành ba tầng nên phải để lại một cây Cửu kiếp kiếm để duy trì sự ổn định của đại lục này."
"Tất cả cái này cũng không hợp tình hợp lý lắm!" Tử Tà Tình chậm rãi nói.
Mấy vấn đề này hẳn là Tử Tà Tình cố ý đưa ra để thử hắn cho nên hắn nói chậm rãi nhưng rất rõ ràng.
"Cái này thật ra cũng không hoàn toàn sai khác cho lắm nhưng lý do không phải là do vị đại năng kia năng lực hữu hạn, cũng không phải xuất hiện sai lầm mà là có mục đích khác. Mục đích này rất sâu xa".
Lúc Tử Tà Tình nói chuyện khẩu khí rất nặng và cũng không nhìn Sở Dương nhưng Sở Dương lại biết. Tử Tà Tình đây là đang nhắc nhớ chính mình, đây là một chuyện rất trọng đại!
"Cái này hoặc là một cái âm mưu, cũng hoặc là một loại chờ đợi. Còn có
chính là một cái".Tử Tà Tình thản nhiên nói:"Cửu kiếp kiếm chủ từ lịch đại
tới nay các đời Cửu kiếp kiếm chủ đều tiêu thất, tiêu thất đi cũng không phải họ đi tới chung điểm mà là… Bọn họ không hợp cách cho nên bị đào thải.
Tử Tà Tình nhấn mạnh một câu làm cho mọi người đồng thời kinh hãi!