Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1110: Lâm Trung Nhật



Nắm thông báo trong tay, Sở Dương dở khóc dở cười.

Thương thế của Sở Nhạc Nhi đã khỏi hẳn rồi. Mà mục đích hắn tham gia Vạn Dược đại điển chính là để chữa thương cho Sở Nhạc Nhi. Hiện tại có tham gia cũng chẳng để làm gì nữa, nhưng đã không thể thối lui nữa rồi, đành đâm lao phải theo lao.

"Bổ Thiên ngọc chính là đồ tốt." Bố Lưu Tình nhìn thấy hắn do dự nói: "Ngươi nhất định phải lấy được Bổ Thiên ngọc. Có thứ đó trong tay, chẳng khác nào có thêm một mạng."

"Có thêm một mạng?" Sở Dương nghi hoặc hỏi.

"Cho dù hồn phi phách tán, dùng lực lượng của Bổ Thiên ngọc, cũng có thể khởi tử hồi sinh. Đây chính là tập hợp số mệnh ngàn năm của toàn bộ dược sư trên Cửu Trọng Thiên đó."

Bố Lưu Tình thản nhiên nói: "Thiên còn có thể bổ, nói gì tới người?"

Hai mắt Sở Dương sáng lên, nắm chặt tay lên, nói: "Không ngờ lại có kỳ vật như thế. Vậy Bổ Thiên ngọc này không thể không đoạt lấy rồi."

Nguyệt Linh Tuyết khẽ nhíu mày lại, muốn nói gì đó, nhưng vẫn cố nén lại, không nói ra miệng.

Dược sư đệ nhất thiên hạ mới có tư cách lấy một phần Bổ Thiên ngọc. Tiểu tử ngươi còn chưa tới hai mươi tuổi đầu, không ngờ dám nói nhất định đoạt được?

Quá khoác lác.

"Vậy khi đấu bán kết, ai trợ uy cho ta?" Sở Dương xoa xoa tay nói.

"Chuyện nắm chắc mười phần còn đòi trợ uy?" Tử Tà Tình chẳng thèm để ý tới.

"Không có hứng thú. Khinh Vũ không thể đi, quá nhiều người xấu." Bố Lưu Tình lắc đầu.

"Không rảnh." Phong Nguyệt cùng nhau lắc đầu: "Chỉ đạo đồ đệ tu luyện."

"Ta phải luyện đao." Đổng Vô Thương cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ngắm nghía mặc đao của mình.

"Khụ khụ, ta đi ngủ." Nhuế Bất Thông ngáp dài một cái, dụi dụi mắt: "Mấy ngày nay khốn khổ muốn chết."

"Ta bối tiếp Đổng Vô Thương." Mặc Lệ Nhi mỉm cười.

...

"Không thể nào." Sở Dương rú thảm một tiếng: "Chuyện trọng đại như thế, không ngờ lại để ta đi một mình?"

Mọi người không nói, đều làm việc của mình, coi như không nghe thấy.

Mạc Khinh Vũ có chút không đành lòng nói: "Sở Dương ca ca, ta muốn đi cùng ngươi, chỉ là hôm đó Nhạc Nhi xuất quan, quyết chiến với ta...."

Sở Dương cười còn khó coi hơn khóc...

Ngày thứ ba, Sở Dương lên đường từ sớm, sau đó đi thẳng tới chỗ Hàn Tiêu Nhiên, hai người kết bạn đồng hành. Dọc đường đi, Hàn Tiêu Nhiên tâm sự nặng nề.

Sở Dương hỏi mấy lần, Hàn Tiêu Nhiên rốt cuộc thở dài một tiếng: "Huynh đệ, đêm qua Pháp Tôn triệu kiến ta suốt đêm, hỏi tin tức của ngươi..."

Sở Dương trong lòng chấn động, nói: "Ngươi nói ra sao?"

"Hàn Tiêu Nhiên xòe tay, nói: "Ta còn có thể nói thế nào? Đương nhiên là có gì nói đó. Bất quá... có gì đó không đúng."

Sở Dương mỉm cười, hỏi: "Có gì không đúng?"

Hàn Tiêu Nhiên dừng bước, nhìn hắn thật sâu, thở dàm một tiếng trầm thấp,nói: " Sở huynh đệ, ta biết ngươi có giấu diếm, hơn nữa thực lực sau lưng ngươi cũng rất mạnh. Lần này cường thế xuất hiện, đích thật cũng chấn động cửu thiên. Nhưng... lão ca cho ngươi một lời khuyên."

Sở Dương nghiêm túc nói: "Hàn lão ca cứ việc nói, tiểu đệ xin chăm chú lắng nghe."

"Chỗ dựa vứng chắc đến đâu, chung quy cũng chỉ là chỗ dựa. Muốn chân chính đứng vững ở Cửu Trọng Thiên, vẫn phải dựa vào bản thân." Hàn Tiêu Nhiên trầm giọng nói: "Cho dù có chỗ dựa vững chắc, ngươi làm như vậy, cũng có chút lỗ mãng rồi. Pháp Tôn hỏi chuyện của ngươi, cũng không phải ngẫu nhiên. Ta ẩn ước cảm giác được..."

Hắn ngẩng đầu, nhìn Sở Dương: "Ngươi phải cẩn thận, bên trong, có sát khí."

Sở Dương trong lòng chợt động, cảm kích nói: "Đa tạ lão ca. Tiểu đệ nhớ kỹ."

Hàn Tiêu Nhiên mâu thuẫn nói: "Ta thân là chấp pháp giả, lén lút truyền tin tức cho ngươi như thế, không thể nghi ngờ chính là đại nghịch bất đạo. Bất quá, tiểu huynh đệ cũng không có sai lầm gì, hơn nữa còn trợ giúp chấp pháp giả chúng ta rất nhiều, ta cũng không thể làm người vong ân phụ nghĩa... Haiz...."

Sở Dương gật đầu, hắn có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng Hàn Tiêu Nhiên.

Thân làm chấp pháp giả, hắn chính là tâm phúc của Pháp Tôn, bất kể là vì sao, một khi nói chuyện này với mình, ở trong lòng Hàn Tiêu Nhiên cũng là một loại "lấy việc công làm việc tư, trái pháp luật."

Điều này đối với một người luôn thiết công vô tư, chính trực như Hàn Tiêu Nhiên mà nói, đích thật là rất khó có được. Thậm chí là khó tin.

Chẳng qua, Pháp Tôn sinh sát ý với mình..

Chuyện này, Sở Dương ghi nhớ trong lòng.

Hai người tới nơi báo danh, chỉ thấy ở đó đã người ra người vào tấp nập. Đại bộ phận đều là các đại gia tộc tới trợ uy. Khoảng chừng mấy nghìn người chen chúc ở cửa, chi có đám dược sư là được tiến vào, đám người trợ uy không cho vào, chỉ có thể đứng ngoài chờ.

Hàn Tiêu Nhiên đem thân phận bài của Sở Dương nhận được hôm đó vào.

Chẳng bao lâu, chỉ thấy có người hô lớn.

"Vị dược sư cuối cùng tiến vào bán kết, Lâm Trung Nhật."

Mọi người khẽ ồ lên.

Lâm Trung Nhật, không ngờ còn có người tên như vậy?

Sở Dương cũng lặng đi: Sao lại thế này? Tại sao lại không có mình? Lại còn tới vị cuối cùng rồi?

Chỉ nghe thấy người nọ hét lớn: "Lâm Trung Nhật Lâm Trung Nhật Lâm Trung Nhật có ở đó không?"

Sở Dương cùng Hàn Tiêu Nhiên đều ngạc nhiên, cố gắng chen vào, cũng muốn hỏi một chút. Sở Dương chính là người đầu tiên thông qua, làm sao bây giờ lại không có danh ngạch?

Ngay sau đó, hai người phải dở khóc dở cười.

Chỉ thấy thẻ bài mà vị dược sư kia giơ lên, chính là của Sở Dương. Hắn vẫn đang khàn giọng hét lớn: "Lâm Trung Nhật ở nơi nào?"

Hàn Tiêu Nhiên trầm mặt đi tới, thấp giọng quát lớn: "Hỗn trướng, ngươi có biết chữ hay không? Đó là hai chữ Sở Dương, Lâm Trung Nhật cái gì?"

Vị dược sư kia ngẩn ra, ngắm nghía lại thẻ bài, vẻ mặt kinh ngạc: "Đúng mà, chính là Lâm Trung Nhật."

"Hỗn trướng." Hàn Tiêu Nhiên chộp lấy thẻ bài, nhìn qua, nhất thời choáng váng.

Chữ ở mặt sau bị viết ngoáy. Chữ Sở của Sở Dương bị tách ra nghiêm trọng, chỉ thấy chữ Lâm ở phía trên, về phần bộ phận phiá dưới, chỉ là một nét cong, tiếp đó chữ Dương của Sở Dương lại bị tách thành hai chữ, hơn nữa bởi vì bị viết ngoáy, cho nên thoạt nhìn như chữ Trung và chữ Nhật.

Liếc mắt nhìn qua, chính là ba chữ Lâm Trung Nhật, tuyệt đối không có sai lầm

Cũng là ngũ trưởng lão lúc trước kích động quá, vội vàng viết tên của Sở Dương, cho nên viết rất ngoáy...

Giải thích cả nửa ngày mới rõ ràng.

Bốn phía xôn xào..

"Ta fuk. Người này tên là Lâm Trung Nhật... Chậc chậc, tên hay thật đó." Có người sách sách xưng kỳ.

"Lâm Trung Nhật... Ha ha... Tiếp theo có ai tên là Thủy Lý Kiền thì hay...." Có người cười hô hố nói.

"Đây không phải là Sở Dương sao... Thế nào lại sửa tên thành Lâm Trung Nhật...." Người này nhận ra Sở đại thếu gia.

"Phutzz... Ha ha ha... Tên hay.. Quá là cá tính rồi...". Người nọ ôm bụm cười ha ha.

(Hình như Lâm Trung Nhật này nghĩa là ngày lâm trung ^^)

....

Mặt Sở Dương đen lại, tiến vào trường đấu bán kết. Phía sau, mọi người xì xào bàn tán kèm theo vô số ánh mắt quái dị nhìn tới...

Sở ngự tọa nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Trung Nhật...Con mẹ nó, đợi lát nữa gặo lão già ngũ trưởng lão kia, lão tử phải cẩn thận thăm hỏi một chút mới được

Trước mặt chính là một hàng bình thai.

Trong phạm vi mấy trăm trượng, trừ bình thai, dược sư cùng với trọng tài của dược cốc, không có bất cứ một người nào của cửu đại gia tộc hoặc chấp pháp giả.

Nơi này chính là dược cốc làm chủ. Những thế lực khác, cho dù là Pháp Tôn đệ nhất thiên hạ, cũng không có tư cách tiến vào trường đấu này.

Dược sư tiến vào bán kết có sáu mươi ba vị. Mỗi người đều đứng đối diện với một cái bình thai, trên bình thai bày một cái dược lô trơ trọi, mỗi một cái dược lô đều giống nhau như đúc.

Nhưng Sở Dương lại ẩn ước cảm nhận được, khí tức trên người mấy vị dược sự có vẻ cổ quái.

Đây rõ ràng là một loại thần hồn bị áp bách, một loại cảm giác tử vong vị đè nén.

Hơn nữa, mấy người ở nơi này, vô tình hữu ý liếc nhìn về phía mình. Ánh mắt oán độc, có một loại sát khí lạnh lẽo... Tựa hồ không muốn đội trời chung với mình.

Nhưng khi Sở Dương quay sang, lại phát hiện những người này quay đầu đi, không để lại dấu vết, chỉ nhìn chằm chằm về phía dược lô, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm nhìn Sở Dương một cái.

Sở Dương chỉ có thể nhìn thấy một bản mặt cứng ngắc.

Mấy cái bản mặt này khiến Sở Dương nhớ tới vị thiếu cốc chủ chủ trì bán đấu giá của dược cốc.

Sở Dương trong lòng ngẩn ra, gương mặt mấy người này đều rất quen thuộc, nhớ rõ mấy ngày hôm trước, khi nhìn thấy bọn họ, tất cả đều rất sôi nổi... thế nào...

Lập tức ở phía cửa ra vào, người của dược cốc bắt đầu đẩy lui đám đông.

Không ngờ mọi người tới trợ uy đều bị đẩy ra ngoài mấy trăm trượng. Trong khoảng cách như vậy, đừng nói tới trợ uy áp trận gì gì, người tu vi kém, căn bản chẳng nhìn thấy cái gì chứ đừng nói là nhìn ra dược sư của phe mình...

Lập tức có không ít cao thủ của Dược cốc, bao vây bốn phướng tám hướng nơi này lại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Phòng hộ Vạn Dược đại điển lần này không ngờ lại được Dược cốc chuẩn bị sâm nghiêm như thế.

Tiếp đó, một bóng trắng chợt nhoáng lên trước mặt đám người Sở Dương, ba bạch y nhân xuất hiện. Một người trong đó đang cầm một chồng thẻ bài. Chính là vị thiếu cốc chủ mặt cương thi kia.

Chỉ nghe hắn nói: "Chư vị dược sư, tại hạ là Dược cốc Dược Phương, hai vị ở bên cạnh ta, một người chính là đại cung phụng của Dược cốc chúng ta, người còn lại là nhị cung phụng của Dược cốc. Ba người chúng ta sẽ làm trọng tài cuộc đấu bán kết hôm nay."

Các vị dược sư đều có chút xôn xao.

Đại cung phụng, nhị cung phụng.

Hai người này, năm đó đều từng đoạt được ngôi vị "Đệ nhất thiên hạ dược sư". Chỉ là nhân vật như vậy mà lại đích thân tới làm trọng tài, thật sự là khiến mọi người có chút được sủng mà kinh.

Hai mắt Sở Dương cũng sáng ngời. Nhưng hắn lập tức phát hiện, vị mặt cương thi ở cách mình một người, thần sắt trên mặt bất động, trong mắt không ngờ không có bất cứ biến hóa nào, tựa hồ đã sớm chuẩn bị từ trước.

"Hiện tại bắt đầu điểm danh." Thiếu cốc chủ mặt cương di nhìn chồng thẻ bài trước mặt, cầm lấy một cái, nói: "Lâm Trung Nhật."

Thẻ bài của Sở Dương được đưa tới cuối cùng, đương nhiên là được xếp ở trên rồi.

Cho nên người được thiếu cốc chủ đại nhân gọi tên đầu tiên, chính là hắn.

Sở Dương mặt nổi gân xanh, nói: "Không phải Lâm Trung Nhật, thiếu cốc chủ đại nhân, đây là thẻ bài của ta, ngũ trưởng lão viết chữ hơi ngoáy... viết thành như vậy....

Khuôn mặt cương thi của thiếu cốc chủ cũng không nhịn được mà kinh ngạc, cúi đầu nhìn cẩn thận một hồi lâu, mới nhận ra hai chữ trừu tượng Sở Dương này, khóe miệng khẽ giật giật, nói: "Sở Dương."

Sở Dương lớn tiếng: "Có."

Thiếu cốc chủ ừ một tiếng, lại đưa thẻ bài tới trước mặt, nhìn thoáng qua, thì thào: "Nhưng... thật sự rất giống Lâm Trung Nhật...."

Sở Dương mặt nổi đầy gân xanh....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.