Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1125: Để ta tự tay giết kẻ thù



Thân hình Dạ Sơ Thần lung lay sắp đổ, trái tim nàng, đã bị đau khổ thật lớn đánh hỏng mất! Thần trí vào giờ phút này, thậm chí mê mang, nhẹ nhàng lắc lư, giống như đang ở trên mây.

Từ nay về sau, trên đời không còn có Lăng Hàn Vũ.

Kiếm của Lăng Hàn Vũ, vẫn cắm thẳng tắp ở trong đống tuyết như cũ. Bên trên tràn đầy máu tươi, vẫn lóe ra hàn quang như cũ.

Mạnh Siêu Nhiên chậm rãi đứng lên, ánh mắt ngưng trọng, tiến lên trước một bước, một tay rút kiếm của Lăng Hàn Vũ lên, nắm ở trong tay, tựa như trên trường kiếm, còn có hơi ấm của Lăng Hàn Vũ, đột nhiên gào to một tiếng thê lương, bên trong tiếng thét dài, nước mắt chảy xuống cuồn cuộn: "Hàn Vũ! Huynh đệ! Ta và ngươi kề vai chiến đấu!"

Trên trời cao, tiếng gió càng thêm thê lương, bông tuyết càng thêm dày đặc!

Trường kiếm của Lăng Hàn Vũ, ở trong tay Mạnh Siêu Nhiên, lóe ra hào quang ở trong gió tuyết! Giống như trước đó Lăng Hàn Vũ hô to: Muốn giết bọn hắn! Trước hết giết ta!

"Bắt!" Thanh âm âm trầm của Dạ Đế mang theo sự mệt mỏi.

Người của Dạ gia chen chúc tiến lên.

Mạnh Siêu Nhiên thét dài, một tay nắm lấy Dạ Sơ Thần, trường kiếm như gió, liền xông ra bên ngoài!

Cao thủ Dạ gia nhiều như mây, thì sao?

Xông ra không được? Thì sao?

Không có gì!

Thân ảnh tiêu sái của Mạnh Siêu Nhiên, giờ phút này có thêm phần quyết liệt cùng tự do hung hãn, chiến đấu như vậy, tiến lên như vậy, liều mạng như vậy, thoạt nhìn, thậm chí có bảy tám phần giống như Lăng Hàn Vũ!

Trường kiếm như gió, thế nhưng liên tiếp lao ra mấy trượng!

Một thanh âm phẫn nộ nói: "Ngu ngốc! Đối mặt một đứa con gái bất hiếu đã phản bội gia tộc, lại có thể bó tay bó chân! Nếu không bắt được, thì đem đầu các ngươi đưa lên!"

Một đạo mệnh lệnh này, giống như là bùa đòi mạng.

Lập tức áp lực bốn phía Mạnh Siêu Nhiên tăng mạnh.

Đao kiếm như mưa, đồng thời hạ xuống, trên mặt Mạnh Siêu Nhiên lộ ra một phần tiêu sái, lẩm bẩm nói: "Ta nghĩ muốn sống sót, nhưng người khác không cho ta sống sót, nếu ta sống không nổi, Hàn Vũ, ngươi không thể trách ta! Nếu ngươi muốn trách, ở trên đường xuống hoàng tuyền. Ta dập đầu bồi tội với ngươi! Nhưng, ta không thể trở thành gánh nặng cho Dương Dương..."

Đao kiếm hạ xuống!

Thanh âm của chưởng phong vang lên xé gió, lại là một chưởng của Chí Tôn! Một chưởng này, không phải đả thương người, mà là chặn đường lui Mạnh Siêu Nhiên.

Mạnh Siêu Nhiên cười tiêu sái, thân hình lách qua một bên, dùng ngực đón nhận chưởng lực của Chí Tôn! Đón nhận đao kiếm!

Dạ Sơ Thần hét lên một tiếng, đột nhiên phóng tới. Nhào vào trong ngực Mạnh Siêu Nhiên. Buồn bả hét lớn: "Chết cùng một chỗ đi..."

Mạnh Siêu Nhiên kinh hãi, dùng hết sức, vẫn ôm lấy Dạ Sơ Thần. Nghiêng người qua một bên, khóe miệng vẫn cười tiêu sái một chút, nói: "Nha đầu ngốc. Nam nhân còn chưa có chết, ngươi, phải chết sau ta! Đây là trách nhiệm của ta!"

Thân thể hắn vừa mới nghiêng một nửa, đao kiếm cùng chưởng lực đã đánh tới người!

Người Dạ gia vốn cũng không muốn giết hắn; Thật sự thì cũng muốn giết hắn cho thoải máu, nhưng hiện tại, lại liên lụy đến Sở Dương, không thể nghi ngờ Mạnh Siêu Nhiên chính là một quân cờ quan trọng để đối phó Sở Dương, làm sao có thể từ bỏ để giết chết?

Thu lại đao kiếm theo bản năng!

Vị Chí Tôn ra tay, cũng liên tục đem chưởng lực do mình đánh ra thu về!

Nhưng. Đã muốn đánh ra ngoài, làm sao có thể thu trở về được?

Vị Chí Tôm này thu về dưới tình huống cấp bách, cũng chỉ thu hồi được sáu, bảy thành chưởng lực, bị phản phệ làm cho trên mặt đỏ bừng, thân hình lay động một cái, phun ra một ngụm máu tươi.

Phanh!

Kình khí như núi, đánh mạnh lên trên người Dạ Sơ Thần cùng Mạnh Siêu Nhiên!

Răng rắc răng rắc vài tiếng. Không biết xương cốt trong thân thể hai người bị đánh gãy bao nhiêu chiếc, đồng thời phun ra máu tươi, thân hình bay ra ngoài giống như diều đứt dây.

"Phế vật!" Thanh âm âm trầm gầm lên: "Mau đi xem một chút, xem đã chết chưa!"

Oanh một tiếng, hai người va đập thật mạnh trên mặt tuyết. Khoảng cách tới Lăng Hàn Vũ, thế nhưng không xa.

Lăng Hàn Vũ nằm yên lặng. Trên người mặc áo bào xanh của Mạnh Siêu Nhiên, sắc mặt an tường.

Hai người quay cuồng một chút, Dạ Sơ Thần đã hoàn toàn bất tỉnh, Mạnh Siêu Nhiên lại vẫn còn chút thanh tỉnh, lại có thể cười khổ một tiếng: "Hàn Vũ, chúng ta vẫn phải cùng nhau...Hắc hắc, ta lao ra xa như vậy, vẫn bị đánh về bên người huynh đệ á..."

Người của Dạ gia vội vàng bay tới xem xét, Mạnh Siêu Nhiên chỉ cảm thấy cả người đau đớn, ngũ tạng muốn nứt; Thấy mình đã bị trọng thương, nhưng, vẫn còn một hơi chưa chết được.

Sợ rằng mình bị cứu sống, biến thành công cụ uy hiếp đồ đệ, khóe miệng lộ ra một chút cười nhạo, thản nhiên lầm bầm lầu bầu: "Dùng Mạnh Siêu Nhiên ta đến uy hiếp...Hắc hắc..."

DÙng lực lượng cuối cùng hút lấy trường kiếm, nhắm vào trái tim của bản thân, hung hăng đâm vào!

Ngay vào lúc này, một tiếng thét dài vang lên!

Hai thân ảnh, ầm ầm hạ xuống.

Một thanh âm nói: "Mẹ nó, quả nhiên có chuyện! Tất cả dừng tay cho ta!"

Một thanh âm khác cũng nói dồn dập: "Sư phụ!"

Mạnh Siêu Nhiên đã đâm trường kiếm đến trái tim, đâm vào hai tấc, máu tươi trào ra, vừa nghe thanh âm này, lại đột nhiên dừng lại, nỗ lực quay đầu lại, muốn liếc mắt nhìn lần cuối cùng.

Đồ đệ của mình!

Thanh âm này, là tiếng của đồ đệ mà mình dùng tâm huyết cả đời dạy dỗ!

Đừng nói đến chỉ kêu một tiếng sư phụ, hai đồ đệ, dù chỉ ho khan một tiếng, Mạnh Siêu Nhiên cũng có thể phân biệt ra được là đồ đệ nào đang ho khan.

"Dương Dương..." Mạnh Siêu Nhiên nỉ non, ánh mắt dần dần mơ hồ.

Một thân ảnh áo đen hạ xuống, thanh âm đinh đinh đang đang vang lên, một mảnh kêu thảm thiết, tựa như có binh khí bị chặt đứt, tựa như có người bị thương...

Ngay sau đó, khuôn mặt lo lắng của Sở Dương xuất hiện ở trong mắt Mạnh Siêu Nhiên: "Sư phụ...Sư phụ...Ta đã tới chậm..." Lập tức luống cuống tay chân lấy ra hai khỏa Cửu Trọng Đan không hoàn chỉnh, nhét vào trong miệng Mạnh Siêu Nhiên cùng Dạ Sơ Thần.

Thương thế của Mạnh Siêu Nhiên dù sao cũng quá nặng, ý thức dần dần mơ hồ, Cửu Trọng Đan không hoàn chỉnh nhập vào cơ thể, tinh thần hơi khẽ chấn động, lập tức một cảm giác mệt mỏi khó nói nên lời xông tới; Nói lẩm bẩm: "Dương Dương...Mau nhìn xem...Sư mẫu của ngươi, không có việc gì...Đi! Nhìn xem...Hàn Vũ...Còn có...thể cứu…hay không..."

Đồ đệ đến đây, tuy rằng Mạnh Siêu Nhiên biết rõ Lăng Hàn Vũ đã chết, nhưng trong lòng, vẫn còn hy vọng xa vời...Bởi vì, hắn biết, trên người Sở Dương...Có linh đan.

Sở Dương vội vàng nhìn Dạ Sơ Thần vẫn ở trong lòng ngực sư phụ như cũ, hấp tấp nói: " Hơi thở sư mẫu rất mỏng manh...Còn cứu được, nhưng mà...Lăng Hàn Vũ...Lăng Hàn Vũ..."

Khóe mắt Mạnh Siêu Nhiên lăn xuống hai giọt nước mắt, buồn bả nói: "Đã chết?"

Sở Dương gật đầu.

Mạnh Siêu Nhiên cắn chặt môi, cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ đi...

Thanh âm nổi giận của Bố Lưu Tình vang lên: "Dạ Đế! Đi ra đây cho ta!"

Tinh thần Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên chấn động, hai mắt miễn cưỡng liếc nhìn: "Người kia là ai?" Người này dám lớn tiếng kêu Dạ Đế như thế, chẳng lẽ là nhân vật rất giỏi?

"Sư phụ yên tâm! Tối nay, ta sẽ giết sạch bọn họ, báo thù cho ngươi!" Sở Dương cắn răng, hận ý tận trời. Hai mắt màu đỏ.

"Không được..." Mạnh Siêu Nhiên hấp tấp nói: "Ta...Ta muốn tựu tay...Báo thù...Nếu là...Nếu không phải...Tự tay ta trả thù...Ta, ta thật có lỗi với Hàn Vũ...Ta...Có lỗi với tổ tông..."

"Nợ của Hàn Vũ...Tự tay ta đòi trở về!"

Mạnh Siêu Nhiên nắm thật chặc tay Sở Dương, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.

Tay phải hắn, còn nắm thật chặc trường kiếm của Lăng Hàn Vũ.

Trường kiếm lạnh như băng.

Ta sẽ báo thù cho ngươi! Nhất định! Ta sẽ chiếu cố tốt Sơ Sơ! Nhất định! Ta cùng Sơ Sơ sẽ sống sót! Nhất định!

Hàn Vũ, tâm ý ngươi, sẽ không uổng phí!

Ta muốn dùng kiếm của ngươi, lấy máu kẻ thù của ngươi! Nhất định!

Đến lúc đó, ta sẽ cùng với ngươi. Say một trận!

Hai mắt Sở Dương màu đỏ; Thân hình run rẩy, có chút khống chế không được. Cả người bốc lên sát ý!

Chưa có giây phút nào. Mà hắn khát vọng như thế, khát vọng xử lý Cửu đại gia tộc!

Từ khi lên đến Thượng Tam Thiên tới nay, Sở Dương biết sứ mệnh của mình; Nhưng hắn vẫn chưa từng nghĩ tới. Giết sạch toàn bộ Cửu đại gia tộc! Trong Cửu đại gia tộc, cũng có anh hùng, cũng có hiệp khách. Cũng có kẻ hảo hán, có người tốt.

Những nhân vật nổi danh của Cửu đại gia tộc, mỗi người đều có một đoạn chuyện cũ huy hoàng.

Ví dụ như, Lăng Hàn Vũ; Ví dụ như, Diệp Mộng Sắc...

Nhưng giờ phút này, nhìn thấy Lăng Hàn Vũ nằm bất động, không có một tiếng động nào, nhìn thấy cả người Mạnh Siêu Nhiên đẫm máu, đột nhiên Sở Dương lại hận không thể đem tất cả người của Cửu đại gia tộc chém sạch!

Hắn đã hiểu rõ; có lẽ người của Cửu đại gia tộc cũng có anh hùng, nhưng...Chỉ cần đối mặt với uy hiếp, những người này sẽ chống cự. Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!

Hôm nay bọn họ có thể phục kích sư phụ của mình, giết chết Lăng Hàn Vũ là người cùng trận doanh, ngày mai, lại đối phó ai?

Thân phận của mình ở trong mắt bọn hắn lúc này, thậm chí còn không phải là Cửu Kiếp kiếm chủ! Chỉ là một thế lực mới phát triển cómột chút uy hiếp tới bọn họ, bọn họ đã ra tay độc ác như vậy.

Nếu có một ngày biết mình chính là Cửu Kiếp kiếm chủ, sẽ lại như thế nào? Có thể giết thì giết. Có thể không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng là biện pháp hiệu quả nhất! Nguồn truyện: Truyện FULL

Chính mình không có khả năng quay đầu lại, bọn họ cũng không có khả năng quay đầu lại!

Cho nên!

Sát!

Sở Dương đứng yên, nhưng trong lòng thì bỗng nhiên rống một tiếng điên cuồng!

Quát lạnh một tiếng, tùy mặc dù là một mảnh thanh âm quay cuồng. Bố Lưu Tình lập tức rơi xuống bên cạnh hắn, chưởng một chưởng, đem người của Dạ gia ở chung quanh đánh lăn ra ngoài. Lành lạnh quát: "Dạ Đế, ngươi không dám ra sao?"

Trong gió tuyết, thân ảnh mặc áo đen của Dạ Đế, bọc thêm sương mù ban đêm dày đặc xuất hiện; Thanh âm có chút cố kỵ cùng kính ý: "Bố tiền bối, Bố tiền bối đến chơi, lại để ý tới việc nhà của Dạ gia ta, Dạ mỗ thật sự là vừa mừng vừa lo."

Bố Lưu Tình chớp mắt, nói: "Việc nhà? Ta quan tâm đến việc nhà của ngươi làm gì, xem không vừa mắt, sẽ quan tâm! Như thế nào? Ngươi có ý kiến? Ngươi không phục?"

Dạ Đế bình tĩnh nói: "Bố tiền bối muốn quan tâm, tự nhiên có lý do của Bố tiền bối; Nếu Bố tiền bối nhúng tay, như vậy, Dạ gia chúng ta từ bỏ chuyện này là được rồi."

Bố Lưu Tình quay đầu quát: "Tiểu tử, làm sao bây giờ? Giết hay không?"

Trong mắt Dạ Đế tuôn ra một đoàn sương mù trong đêm, có chút cẩn thận, đề phòng, nhìn liếc mắt Sở Dương một cái. Tiểu tử này, quả nhiên không đơn giản. Xem tình huống này... Rõ ràng Bố Lưu Tình còn muốn nghe hắn?

Quả nhiên nguy hiểm! Không thể không trừ!

Sở Dương thản nhiên nói: "Để lại hai người, giúp chúng ta đem người đưa trở về. Những người khác, để cho bọn họ đi thôi." Hắn dừng một chút, nói: "Sư phụ ta nói, hắn muốn tự tay báo thù!"

"Tự tay báo thù!" Trong lòng Bố Lưu Tình cùng Dạ Đế đồng thời cười một tiếng.

Bằng tu vi hiện giờ của Mạnh Siêu Nhiên, nếu muốn tự tay báo thù, có khác gì trèo lên trời!

Dạ Đế cười hắc hắc, nói: "Tốt! Ta đợi đến khi Mạnh Ca Ngâm đến báo thù!" Hắn vung tay lên: "Dạ Thí Vũ, ngươi mang hai người lưu lại, giúp Bố tiền bối đem người đưa trở về! Những người khác, đều trở về!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.