Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL
Nhuế Bất Thông há hàm răng bén nhọn cắn bắp chân Hắc y nhân mà ánh mắt lại lo lắng đảo về phía Sở Dương. Trong mắt lộ ra thần sắc mười phần rõ ràng: Lão Đại! Đi mau!
Răng nhọn bập vào cơ thể, máu tươi bay tứ tung, Hắc y nhân cũng nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn mắng to: "Đáng ghét!"
Chân trái hắn dùng sức chấn động đá ra, bịch một tiếng, Nhuế Bất Thông máu tươi điên cuồng phun ra, hai cánh tay gẫy đoạn, cốt cách cả người vỡ vụn, thân thề mềm oặt bay lên, bay cao lên bầu trời mấy trăm trượng mới bắt đầu rơi xuống.
Tuy nhiên Hắc y nhân chung quy vẫn bị hắn kiềm hãm một lát, thân mình hạ xuống đồng thời trong mắt toát ra lửa giận, tựa hồ bị khiêu khích rồi, hai mắt nhìn chung quanh tìm kiếm Sở Dương nói: "Sở Dương, ta chỉ muốn giết ngươi! Chớ để cho ngươi những hảo huynh đệ này chết theo! Ngươi có nhẫn tâm không!"
Đúng vậy, hắn nói một câu cũng không sai. Nhìn các huynh đệ vì mình mà chém giết, Sở Dương trong lòng đau như bị đao cắt. Đúng như Hắc y nhân nói, hắn chỉ muốn giết bản thân hắn thôi!Chạy nhanh khỏi nơi đây để dẫn hắn đi!
Như vậy các huynh đệ có thể bảo toàn được. Tuy Hắc y nhân nói những lời này là có ý kích hắn nhưng lại nói đúng suy nghĩ trong lòng Sở Dương rồi.
Sở Dương hét lớn một tiếng, một thân ngự kiếm như tia chớp bay nhanh ra ngoài!
Chỉ thấy hai chưởng lao về phía Sở Dương! Bóng đen chợt lóe lên, như tia chớp tới phía sau Sở Dương, ánh mắt Hắc y nhân lộ ra thần sắc tàn khốc tựa như là kền kền nhìn Sở Dương mà hai chưởng mãnh liệt đánh tới!
Từ rìa lòng bàn tay hắn không ngờ xuất hiện một đoàn hắc khí, tựa như không khí bị xé ra hai cái hắc động. Chưởng lập tức như tia chớp đánh ra!
Dưới hai chưởng này, kình phong gào thét, toàn bộ không gian xuất hiện hai đạo hắc động vắt ngang trong thiên địa tràn đầy tuyết trắng, tựa hồ như thông đạo đi tới U Minh giới vậy.
Hắc y nhân toàn lực ra tay! Thề phải một kích đánh chết Sở Dương!
Lại một thanh âm vang lên, lúc này Đổng Vô Thương đem hết toàn lực ném ra nửa thanh Mặc đao còn lại! Chuôi đao này kể từ khi chế tạo ra tới nay hắn chưa bao giờ rời tay, luôn luôn quý như tính mạng. Khi trước mấy lần tổn thương hắn cũng chưa bao giờ giảm bớt đi sự yêu quý của mình.
Nhưng lúc này đây, Mặc đao đã lần đầu tiên rời khỏi tay hắn! Sau khi ném chuôi đao này ra, Đổng Vô Thương liền phun huyết ngã xuống đất.
Lúc trước hắn bị Hắc y nhân uy hiếp lớn nhất, bị thương cũng là nặng nhất nên sau khi ném chuôi đao này ra hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Mặc đao mang theo thanh âm ô ô chém ngang vào cổ tay Hắc y nhân. Hắc y nhân hừ một tiếng rồi thu bàn tay đang đánh về phía Sở Dương lại, một chưởng này cắt ngang lên Mặc đao, nửa thanh Mặc đao tranh lại lần nữa biến thành hai đoạn.
"Sinh tử một cái chớp mắt!" Một tiếng kêu to bén nhọn vang lên rồi một đạo cầu vồng loé lên. Mạc Khinh Vũ không ngờ không để ý tới sinh tử mà thúc giục thân pháp bình sinh đắc ý nhất do Bố Lưu Tình truyền dạy, cũng lấy tốc độ nhanh nhất đem lực lượng sống hay chết hóa thành tốc độ liều mạng mà đến!
Giờ phút này Mạc Khinh Vũ đã hoàn toàn hóa thành lưu quang rồi! Tinh mộng Khinh Vũ Đao bị thúc giục đến cực hạn thì không ngờ ở cạnh rìa đao chiếu ra một vòng thải hồng, tựa như sinh mệnh Mạc Khinh Vũ đang kịch liệt thiêu đốt!
Tốc độ sinh tử một cái chóp mắt không ngờ lại hoàn toàn bù đắp được sự chênh lệch với tốc độ của chí tôn, thừa dịp Hắc y nhân tiếp lấy Mặc đao của Đổng Vô Thương điên cuồng mà đến!
Một đao bổ về phía Hắc y nhân! Chí tôn đao! Là bí mật bất truyền của Ninh Thiên Nhai!
Hắc y nhân bàn tay vừa lật, bốp một tiếng đánh lên trên đao, đao run lên, Mạc Khinh Vũ phun ra một ngụm máu tươi nhưng trong tay đao không ngừng mà vẫn hạ xuống.
Hắc y nhân nhíu mày, lại đánh ra thêm môt chưởng nữa vào Mạc Khinh Vũ Đao. Qua đây có thể nhìn ra được, bất kể là đối phó với Mạc Khinh Vũ hay là Sở Nhạc Nhi, hắn vẫn chưa dùng toàn lực. Không biết là đối Ninh Thiên Nhai hay Tử Tà Tình vẫn có chút cố kỵ!
Oa một tiếng, Mạc Khinh Vũ chỉ kêu lên một tiếng: "Sở……" rồi ngay tại giữa không trung hôn mê, thân hình bay ra sau.
Giờ phút này, Sở Dương đã ra ngoài được bảy trượng.
Hắc y nhân hừ lạnh nói: "Ngươi thoát được sao?" rồi đứng dựng lên, trên không trung cất đi một bước, thoáng một cái đã đi tới trước mặt Sở Dương, một chưởng điên cuồng đập xuống!
Kiếm linh phóng Cửu kiếp kiếm ra đối đầu với một chưởng này.
Thiên!
Kiếm linh vung song chưởng ra!
Hắc y nhân hừ một tiếng vung song chưởng chống lại! Hai chưởng đụng vào nhau, uỳnh một tiếng, thân thể Sở Dương ngã xuống, hai cánh tay và cổ tay gẫy đoạn! Hắn chỉ cảm thấy ngực giống như có lửa thiêu vậy, trước mắt không ngờ có chút mơ hồ, chỉ một chiêu đã bị nội thương nghiêm trọng rồi!
Đối phương không lui mà như bóng với hình đuổi sát đến, trong mắt lóe ra sát khí cùng sự tán thưởng, hai tay như Khai Sơn cự phù đập về hướng về Sở Dương.
Kiếm linh trong Sở Dương cùng nhịn không được nữa, ai thán một tiếng, kẻ địch cường đại không gì sánh kịp, giờ phút này thật sự là tới thời khắc sơn cùng thủy tận rồi……
Vào lúc này, Ô Thiến Thiến kêu to một tiếng, cũng không biết lấy khí lực từ nơi nào mà nàng không ngờ như quỷ mị vọt mạnh lại đây!
Giờ khắc này, tốc độ của Ô Thiến Thiến biểu hiện ra ngoài cũng không phải là nhân loại có khả năng có được! Cho dù là tiềm lực cũng tuyệt đối không được cường điệu như thế nhưng Ô Thiến Thiến lại làm được rồi.
Trong mắt nàng chỉ có nguy cơ của Sở Dương, rốt cuộc không thể tưởng được mà giờ khắc này không ngờ lại có thể phát huy ra loại tốc độ tuyệt không nên có ở Cửu trọng thiên này!
Chỉ là siu một tiếng nàng đã đến trước mặt Sở Dương rồi lao vào trong ngực hắn mà thay hắn đón nhận song chưởng của Hắc y nhân! Ánh mắt Ô Thiến Thiến thực bình tĩnh.
Tại Hạ tam thiên, ta từng muốn vì ngươi mà chết.
Có thể vì ngươi mà ngăn cản. Hôm nay ta sẽ vì ngươi mà chết đi. Ngay cả ngươi phải chết đi thì hãy để ta đi trước chắn đỡ cho ngươi!
"Không cần!" Sở Dương hô to một tiếng nhưng song chưởng của Hắc y nhân đã đập mạnh vào ngực Ô Thiến Thiến!
Lúc hắn phát hiện ra không đúng thì trước mật không ngờ đã thay đổi người rồi, không phải Sở Dương mà là một nữ tử thiên hương quốc sắc, tuồi còn thanh xuân. Ngay một khắc này mang theo thái độ quyết tử và sự bình tĩnh khác thường, sử dụng thân thể mềm yếu sẵn sàng đón nhận song chưởng khai sơn phá thạch.
Hắn không ngờ đem chưởng lực trở thu lại. Hắn nghĩ tới, đây chính là đồ đệ của Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu. Phong Nguyệt còn chưa xác định tử vong, giờ phút này giết chết đồ đệ của bọn họ có chút quá sớm nhưng trong lòng hắn đồng thời nổi lên một trận hoảng hốt.
Tựa hồ là nhớ tới vạn năm trước. Tại một lần nguy cơ sinh tử kia……Bản thân ái thê hắn mang theo sự kiên quyết, đồng dạng đưa thân thể ra đón nhận đao kiếm của kẻ địch……
Một đoá huyết hoa nỡ rộ……Cho nên hắn đem hai cánh tay thu lại nhưng chưởng lực đánh ra như di sơn đào hải, dù sao cũng đã thực sự đánh vào ngực Ô Thiến Thiến! Răng rắc một tiếng. Ngực Ô Thiến Thiến đột nhiên lõm vào trong nhưng vào giờ khắc này nàng vẫn không lui lại, vẫn duy trì tư thế xông lên, tiếp tục lao về hướng về Hắc y nhân còn tay nàng vươn ra phía sau đẩy mạnh lên trên người Sở Dương.
Sở Dương vốn đang lui về phía sau nên tốc độ thân thể càng thêm nhanh. Hắc y nhân nhìn ánh mắt kiên quyết bình tĩnh của thiếu nữ trước mặt mà trong lòng thờ dài một tiếng, thân thể lăng không nhảy lên trên hơn mười trượng, tránh khỏi Ô Thiến Thiến mà bổ nhào về phía trước.
Phía sau hắn, thân hình Ô Thiến Thiến từ từ nhào xuống…… Từ miệng nàng máu tươi ào ra, nàng muốn mạnh mẽ khống chế bản thân quay đầu lại, muốn nhìn xem sự hy sinh của mình liệu có giúp người yêu chạy trốn được không nhưng không kịp nữa, ý thức đã có chút mơ hồ rồi.
Hắc y nhân thu lại song chưởng, mặc dù đã thu hồi đa số chưởng lực nhưng tu vi của hắn là Chí tôn cửu phẩm hàng thật giá thật! Song chưởng đánh vào trên người Ô Thiến Thiến, ngay cả là đã thu hồi rất nhiều thì cũng không phải nhân vật thánh cấp ngũ phẩm như Ô Thiến Thiến có thể thừa nhận!
Ngũ tạng lục phủ Ô Thiến Thiến đều đã vỡ vụn. Trước ngực sau lưng, cốt cách toàn thân đứt gẫy, đan điền kinh mạch cũng đã nổ tung ở vào tình trạng không thể chữa trị nồi nữa rồi, hẳn là phải chết!
Hắc y nhân nhảy lên không trung đang muốn lăng không chuyển hướng đuổi theo giết Sở Dương thì đột nhiên ánh mắt ngưng trọng rồi sưu một tiếng, thân mình lăng không rút lên ở giữa không trung lại chuyền hướng lần nữa mà biến mất trong gió tuyết. Cứ thế mà đi rồi.
Ở ngoài Lan Hương viên, chỗ lộ khẩu xa xôi có hai đạo bạch ảnh đang ngồi xe trượt tuyết đạp tuyết mà đến. Hai người này đều mặc bạch y như tuyết, ngồi ở trên xe trượt tuyết, sắc mặt hồng nhuận tựa như đang đàm tiếu với nhau nhưng khoảng cách quá xa nên nghe không rõ lắm.
Nhìn thần thái hai người này thực là thanh thản, thực nhàn nhã. Ở phía sau bọn họ, trên xe trượt tuyết còn có một hắc y nhân nằm đó tựa như ……là chiến lợi phẩm?
Ở trên không, Hắc y nhân bởi vì thấy được một nam một nữ này đang đi tới nên mới quyết định lui lại thật nhanh! Nếu không để một nam một nữ này phát giác ra chuyện phát sinh bên này thì ngay cả cách xa như thế mình cũng tuyệt đối đi không được nữa.
Cho nên Hắc y nhân quyết định thật nhanh, bất chấp việc đuổi giết Sở Dương mà lập tức bỏ chạy vì này hai người chính là Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết.
Phong, Nguyệt xuất hiện ở nơi này hơn nữa nhìn bộ dáng không có việc gì, xem ra Đồ đạo chi chiến đã thất bại! Sở Dương về sau có thể giết nhưng mình chỉ có một mạng nếu mất ở nơi này thì liền xong rồi.
Hắc y nhân sưu một tiếng đã biến mất.
Lúc này. thân mình Mạc Khinh Vũ mới hạ xuống, vừa lúc đụng phải Mạnh Siêu Nhiên đang lao đến, Mạnh Siêu Nhiên vội quăng ra kiếm mà đón lấy Mạc Khinh Vũ, hai người đồng thời quay cuồng trên mặt đất.
Lúc này thân thể Ô Thiến Thiến đứt gãy đang rơi xuống, Mặc Lệ Nhi vội liều mạng bay lên đón, rắc một tiếng, xung lượng mạnh mẽ khiến hai cánh tay Mặc Lệ Nhi đánh gãy, hai người đồng thời ngã xuống trên mặt đất
Ô Thiến Thiến từ trong lòng Mặc Lệ Nhi lăn ra, sau khi lăn trên mặt tuyết hai vòng thì bất động. Mái tóc tán loạn che kín mặt nàng.
"Thiến Thiến! Khinh Vũ!"
Sở Dương rơi bịch một tiếng trên mật đất rồi lập tức điên cuồng lao tới. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyenfull.xyz
"Khinh Vũ không có việc gì, ngươi trước tiên nhìn xem Thiến Thiến thế nào!" Mạnh Siêu Nhiên gấp giọng quát.
Sở Dương hét lớn một tiếng, khóe miệng máu tươi đầm đìa, hai cánh tay vẫn gãy đoạn cứ như vậy mà điên cuồng xông lên, giờ khắc này hai con mắt hắn đỏ bừng.
Sở Dương vọt tới cạnh Ô Thiến Thiến dùng thân đỡ lấy nàng, đụng một cái chỗ cổ tay gãy đau nhói. Sở Dương chau mày cắn chặt răng cứ như vậy đem Ô Thiến Thiến dựng đứng lên để cho thân thể nàng tựa vào lòng mình.
Hắn lại dùng miệng lấy ra hai khỏa Cửu trọng đan nhét vào miệng Ô Thiến Thiến sau đó bản thân mới dùng một viên và lo lắng nhìn phản ứng của Ô Thiến Thiến.
Sau một tiếng ừm khe khẽ, Ô Thiến Thiến mở to mắt liếc mắt một cái nhìn thấy Sở Dương thì ánh mắt đầy vui mừng.
Cửu trọng đan tuy bảo vệ được một ngụm nguyên khí còn chưa tan hết của nàng nhưng không thể chữa khỏi cho nàng ngũ tạng phục đã hư nát.
"Thiến Thiến, Thiến Thiến… Thiến sư tỷ...". Sở Dương lo lắng hô hoán, nhìn mặt Ô Thiến Thiến trắng bệch rồi xem xét thương thế của Ô Thiến Thiến mà giống như rơi xuống vực sâu không đáy.
Tổn thương của Ô Thiến Thiến hẳn là phải chết. Theo Sở Dương biết thì không có biện pháp gì có thể cứu được Ô Thiến Thiến nữa. Điều này làm cho lòng hắn trong lúc bất chợt như bị xé rách, trong lúc nhất thời, tựa hồ cảm thấy tánh mạng mình cũng muốn mất đi màu sắc.
"Ngươi không có chuyện gì... Thật là tốt" Ô Thiến Thiến vô lực nhìn Sở Dương, thanh âm yếu ớt nhưng lại cực kỳ vui mừng nói.
"Ta không sao..... Tỷ cũng không nên có chuyện gì.".. Sở Dương trong lòng đau như cắt ôm lấy Ô Thiến Thiến, trong lúc nhất thời cảm thấy tâm mình bị xé rách, khép lại rồi lần nữa bị xé rách... Nàng đến giờ phút này lại vẫn vui mừng vì.. ta không sao?!
"Không cần an ủi ta... Ô Thiến Thiến thanh âm yếu ớt, nàng cúi đầu hữu khí vô lực nhưng lại mang theo vô hạn thâm tình nói: "Ta không được rồi.. Ta cảm giác được... Mẹ ta đang đến đón ta đi... Sở Dương, ta muốn đi.."..
Ô Thiến Thiến yếu ớt nói, ánh mắt lấp lóe ánh sáng. Sở Dương nhớ tới giấc mộng kia của Ô Thiến Thiến mà trong lúc bất chợt rơi lệ đầy mặt.
Từ mấy ngày trước nàng đã mơ thấy mẫu thân của nàng, nói là mẫu thân tới đón nàng... Lần này giấc mộng có điềm xấu. Sở Dương sớm đã nhận thấy nhưng, nhưng không nghĩ tới tới đón nàng bằng một loại phương thức như vậy...
Hắn dùng hai tay đã gãy lìa ôm thật chặt Ô Thiến Thiến vào trong ngực, trong lúc nhất thời nghẹn ngào không thể nói nên lời.
Đối với nàng, bản thân hắn đã phụ lòng nàng rất nhiều.
Từ Hạ Tam Thiên, bản thân sau mỗi bước đi của hắn, phía sau lưng đều có bóng dáng của Ô Thiến Thiến. Nàng tận tâm tận lực trợ giúp hắn, dùng hết tài trí của mình, nàng bắt buộc chính mình đi học tập những thứ mà một vị nữ tử mềm yếu không nên thực hiện...
Vừa tới Thiết Vâ, nàng nhìn thấy máu tươi thì sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy thi thể sẽ lạnh run nhưng vì trợ giúp mình mà nàng tự bắt buộc mình tiếp nhận sự tàn khốc đó.
Từng mệnh lệnh của hắn cũng từ trong tay nàng đi ra ngoài, mỗi một lần giải quyết tốt hậu quả đều có nàng tận lực đi làm. Mỗi một lần...
Sau khi hắn rời khỏi Hạ Tam Thiên, nàng đau lòng nhưng vẫn kiên cường như cũ, mặc lên hắc bào của mình, mang lên trên mặt nàng mặt nạ của mình, thay mình gánh vác chức trách....
Hôm nay, nàng đi tới Thượng Tam Thiên vẫn muốn phụng bồi mình, vào sanh ra tử, chiến đấu hăng hái đẫm máu nhưng ta lại không có cái gì cho nàng. Thậm chí ngay cả một câu hứa hẹn cũng không có.
Đến bây giờ nàng bằng vào thân thể mềm mại đỡ đòn trí mạng cho mình. Vì mình mà giao phó cả tánh mạng.
Hạ Tam Thiên, khi Kim Mã Kỵ Sĩ Đường ám sát, nàng đã lấy thân ra làm mồi nhữ, sau này khi cùng Kim Mã Kỵ Sĩ Đường quyết chiến, nàng vẫn muốn thay bản thân mình chịu chết...
Đến hôm nay... Nàng đúng là đã sử dụng phương thức hằng mong mỏi để kết thúc tánh mạng của mình....
Nàng yêu hắn, hắn biết nhưng nàng chưa bao giờ nói ra. Ta yêu ngươi nhưng cái này không quan hệ tới ngươi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Ô Thiến Thiến có chút quyến luyến tựa vào trong ngực hắn, cảm thụ được sự ấm áp mà có chút thỏa mãn vểnh khóe miệng lên cúi đầu nói: "Ấm áp quá..".
Thật là ấm áp, ta không nỡ rời đi"... Đây là lần đầu trong kiếp này, lần đầu tiên ta ở trong lồng ngực của hắn...
Nước mắt của Sở Dương từng giọt lớn rơi trên mặt nàng.
"Ta đi đây, mẹ ta đang đợi ta"... Ta, ta rất vui vẻ, ngươi không cần... lo lắng cho ta."., Ô Thiến Thiến cúi thấp đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn hắc bào của Sở Dương, trên một góc nhỏ của hắc bào kia nàng đã đích thân dùng mái tóc của mình thêu lên đó mấy chữ: Sở Dương, Thiến Thiến thích ngươi.
Đột nhiên nàng cảm thấy chua xót. Thật ra ta thật không nỡ rời đi... Hắn.
"Sở Dương, sau khi ta đi... Ngươi cũng đừng có mặc... Hắc bào nữa.... Ô Thiến Thiến yếu ớt nói. Mặc hắc bào ngươi lại nhớ tới ta, nhớ tới ta ngươi lại khó chịu...
Sở Dương không biết nói gì, ôm nàng thật chặt nức nở nói: "Ngươi không cần đi... Ngươi sẽ không đi đâu!"
"Nhưng thật ra ta chết như vậy... Ta thật cao hứng.... Thật sự đó... Đây là hy vọng của bản thân ta... Bởi vì.. Ô Thiến Thiến khóe miệng lộ ra một tia cười khó khăn cố gắng giương mắt lên nhìn, có chút mong ngóng nói: "Sở Dương... Lúc ấy ngươi đã từng nói.... Đã từng thiếu người khác một cuộc đời... cho nên ngươi muốn bồi thường cho người ta....... Hôm nay nếu như ta chết đi, ngươi, ngươi... Ngươi có thiếu ta không?.. Sẽ tới kiếp sau... trả cho ta?"
"Có!" Sở Dương kiên định nói, mãnh liệt gật đầu, theo sau nước mắt lã chã rơi xuống nói: "Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi! Kiếp này ta liền trả lại cho ngươi, Thiến sư tỷ..... không được chết!"
"Tốt ta chờ đợi kiếp sau.... Ta sẽ sẽ chờ ngươi đến trả lại nợ cho ta, một cuộc đời.. Ô Thiến Thiến xuất thần, từng bông tuyết rơi trên mặt nàng, trong mắt nàng lộ ra vẻ yêu đương say đắm thắm thiết, cúi đầu lầm bầm nói: "Sở Dương... Thiến Thiến thích ngươi..".
Sở Dương, Thiến Thiến thích ngươi.
Cô gái này vốn nhu nhược trong tình yêu nhưng lúc này lại trở nên rất kiên cường, dám nói thẳng ra những lời dấu đã lâu ở trong lòng, dám nói ra những lời chưa từng dám nói ra miệng. Chưa từng nói một lần.
Vào lúc tánh mạng sắp biến mất nàng đã dũng cảm nói ra những lời này vì nàng biết, nếu không nói ra thì thật sự không còn cơ hội nữa.
Bởi vì, Sở Dương đã đáp ứng kiếp sau, hứa hẹn kiếp sau cho nên nàng e sợ cho bản thân thất ước, cho nên trước khi chết nàng muốn, sống chết cũng phải tự nhắc nhở bản thân... Sở Dương nhất định sẽ không thất ước nhưng nàng sợ hãi, sợ hãi bản thân ngược lại sẽ thất ước, sẽ bỏ lỡ…
Sở Dương, Thiến Thiến thích ngươi!
"Ta cũng thích ngươi! Thật vậy!" Sở Dương há miệng thở dốc, hít sâu từng ngụm từng ngụm mà vẫn cảm thấy lồng ngực bế tắc, đầu óc mơ hồ bế tắc...
Mảnh liệt bi thống khiến hắn cơ hồ hít thở không thông. Vào lúc nàng sắp rời đi này, Sở Dương đột nhiên nhớ tới, kiếp trước, Mạc Khinh Vũ lúc đó ở Tử Trúc Lâm, cũng ở trong ngực mình mà hương vẫn ngọc tiêu...
Cảm giác khi đó và cảm giác bây giờ.. tại sao lại giống nhau đến thế! Tại sao?
Bản thân chỉ đành nhìn nàng ra đi mà vô năng ra sức! Cửu Trọng Đan có thể chữa được trọng thương còn loại tánh mạng linh hồn tan biến này thì Cửu Trọng Đan cũng vô năng...,
Ngay cả chân chính trở thành Cửu Kiếp Kiếm Chủ thì như thế nào?! Ngay cả ta đứng ở đỉnh phong thì như thế nào? Ngay cả tương lai của ta chính là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết thì như thế nào? Còn hôm nay nàng vẫn chết! Sở Dương trong lòng đang nộ hống, rít gào gào khóc..
Ô Thiến Thiến lẳng lặng nhìn vạt hắc bào của Sở Dương, nàng đã không ngóc đầu lên được nữa, cả người vô lực, đã cảm giác được hồn phách mình tựa hồ đang muốn ly thể bay đi....
Nhưng nàng không muốn rời đi, nàng cố hết sức muốn ở lại thêm một chút nữa, nàng không nỡ bởi vì đang cảm thấy rất ấm áp, đời này kiếp này, đây là lần đầu tiên thực sự tựa vào trong ngực của hắn, ấm áp như thế, thư thái như thế, an
toàn như thế "... Nhưng lần đầu tiên này cũng là một lần cuối cùng... Nàng sao có
thể bỏ đi được chứ?
Sao bỏ đi được chứ! Có thể nán lại lâu một khắc cũng là tốt, cũng là hạnh phúc... Nhưng nàng biết mình cuối cùng sẽ phải rời đi! Lồng ngực này, kiếp này không thuộc về mình...
Ô Thiến Thiến thê lương cười, ánh mắt của nàng tựa hồ đã thấy được mẹ ruột của mình đang nắm tay mình chậm rãi kéo đi...
Mà Sở Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn mình rời đi, bản thân mình một lần một lần quay đầu lại nhưng cuối cùng vẫn bị mẫu thân kéo đi...
Nàng dùng hết khí lực, bằng một loại khẩu khí gần như cầu nguyện nói: "Sở Dương, kiếp này nhất định phải hạnh phúc..
Sau đó, nàng cảm nhận được mình rất mệt mỏi, linh hồn mệt mỏi muốn rời đi, thật sự muốn rời đi... nhưng không nỡ. Vào lúc này nàng đột nhiên lại nhớ tới một chuyện quan trọng.
Nàng đột nhiên dồn dập thở dốc cố gắng mở mắt, thậm chí kỳ tích giống như sắp mở ra nhưng ánh mắt của nàng đã vô thần. Sở Dương gần trong gang tấc nhưng ngay cả hắc bào của Sở Dương cũng nhìn không thấy?
Nàng chẳng qua là tận lực, phải đem đại sự trong lòng nói ra: "Có một việc...Trọng yếu..".
"Sở Dương... Sở Dương...., ngươi đi..... Ngươi đi Hạ Tam Thiên... Tìm Thiết Bổ Thiên.... nàng.... nàng là nữ tử... Ngươi ngươi...ngươi" môi Ô Thiến Thiến khẽ mấp máy, yếu ớt nói.
Nhưng mỗi một câu nói từng cái chữ của nàng bây giờ ở trong lòng Sở Dương như biến thành Cửu Thiên cuồng lôi hung hăng giã xuống. Giờ khắc này, Sở Dương chỉ thấy đầu óc mờ mịt.
Thiết Bổ Thiên, nàng là nữ tử?!
Ô Thiến Thiến lẩm bẩm, thanh âm yếu ớt liều mạng giãy dụa nói: "... Ngươi...Ngươi lần đó ở trong lâu... Là nàng cứu ngươi.... Sở Dương …Nàng..., nhũ danh của nàng là, là Tiểu Điềm Điềm..., Sờ... Dương... Nàng, có hài tử của ngươi..".
Ô Thiến Thiến giãy dụa rốt cục nói ra câu nói sau cùng: "Chớ phụ nàng.. Nàng ta tốt.... Ao ước... Ta ta đối với ngươi... Không có thay đổi.."
Thân thể của nàng chấn động rồi đột nhiên không có động tĩnh gì nữa. Nàng trước khi chết còn nói câu sau cùng và nói ra chấp niệm cùng oán niệm trong nội tâm nàng.
Chớ có phụ bạc nàng.
Ta thật là hâm mô nàng.
Ta đối với ngươi không thay đổi...
Ngươi, không phải cho là ta đã từng làm qua hoàng hậu sao Có thể, hoàng đế là nữ.. cũng là nữ nhân của ngươi.. Ta, không có thay đổi, thật sự!
Sở Dương trong lòng giống như bị đại chuỳ đánh mạnh một kích, trong lúc nhất thời cảm giác mờ mịt như trong mộng. Hết thảy đều là như mộng như ảo. Tựa hồ như trong thiên địa mênh mông cũng chỉ còn lại có bản thân một mình hắn.
Không nghĩ tới lần đó ngươi trúng độc là do nàng cứu ngươi. Nàng chính là Tiểu Điềm Điềm. Nàng có hài tử của ngươi.
Thân thể mềm mại trong ngực hắn chấn động, Ô Thiến Thiến đã không còn thanh âm nữa nhưng ánh mắt của nàng vẫn đang nhìn mình, nàng vốn nhu nhược sau lại bởi vì chính mình mà trở nên kiên cường, giờ phút này ánh mắt đã khôi phục lại vẻ nhu nhược như cũ.... Nhưng ánh mắt này giờ lại trống rỗng và đờ đẫn.
Sở Dương chỉ cảm thấy tâm thần mơ hồ một trận, trước mắt nhìn ra đều là một mảnh trắng xoá. Giờ khắc này, cảm giác ồn ào, đau lòng, hoảng sợ, hối hận, bi thống, đan vào một chỗ, trong lúc nhất thời, thân thể hắn lay động, hai chân chống đỡ không nổi mà phác một tiếng quỳ trên mặt đất, trong ngực ôm lấy Ô Thiến Thiến mà ngửa mặt lên trời gào thét, nước mắt cuồn cuộn ào xuống...