Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1266: Một tấm thiệp mời chấn Trung Thiên!



"Vì những mỏ quặng này là các đại gia tộc cũng phân tranh không ngừng, quanh năm suốt tháng. Nhưng bề ngoài đương nhiên là hòa hợp êm thấm." Tư liệu về những mỏ quặng này cũng là Sở Dương lấy từ chỗ Lan Nhược.

Trước kia Sở Dương thật thật không nghĩ tới những mỏ quặng này lại quan trọng đến thế. Nhưng sau khi được Lan Nhược giải thích, mới hiểu được, những mỏ quặng này mới là trụ cột chân chính của cửu đại gia tộc!

Hơn nữa, mỗi một mỏ đều có rất nhiều chí tôn cao thủ tọa trấn!

"Bây giờ nói tới ân oán giữa cửu địa gia tộc." Sở Dương cường điệu nói: "Sở dĩ nói tới vấn đề quan hệ trước, sau đó mới nói tới ân oán, là bởi vì muốn ngươi liên hệ quan hệ với ân oán, đánh giá cái gì nặng cái gì nhẹ, còn có vấn đề lợi ích... Cái này phải tính toán chính xác."

Mạc Thiên Cơ nhíu mày, mím môi, gật gật đầu, không nói một lời.

Theo Sở Dương kể ra, Mạc Thiên Cơ càng lúc nhíu mày sâu hơn.

Đợi đến khi Sở Dương nói xong toàn bộ, bên ngoài đã tờ mờ sáng.

Một đêm trôi qqua.

Cổ tay Mạc Thiên Cơ đều tê dại cả rồi. Tay trái mỏi liền chuyển qua tay phải, tay phải mòi liền chuyển qua tay trái. Hiện giờ cả hai cánh tay đều run run, trợn mắt há hốc miệng nhìn chồng giấy cao tới hai thước trước mặt, thở dài một tiếng: "Đây, chỉ là tư liệu ban đầu? Đại khái?"

Sở Dương gật gật đầu: "Đối với tư liệu về cửu đại gia tộc chân chính, chỗ tư liệu này không được một phần vạn."

Sắc mặt Mạc Thiên Cơ xanh mét: "Chỉ bằng này... ta đã phải dùng hết năm bình mực lớn, bút lông viết hỏng mười ba cây...."

Sở Dương cổ vũ: "Cố lên!"

Sắc mặt Mạc Thiên Cơ thực thảm: "Ngươi có biết không? Nếu như Trung Tam Thiên có nhiều tư liệu như vậy, ta ít nhất cũng mất nửa mạng rồi?"

"Ta chỉ muốn biết, bây giờ người nhìn ra được cái gì?" Sở Dương nói.

"Ta hiện tại chỉ nhìn ra mấy điểm. Thứ nhất, ngươi ở Thượng Tam Thiên không thể nào khiến cửu đại gia tộc thương gân động cốt chân chính! Thứ hai, phục bút Lệ gia mà chúng ta chuẩn bị từ trước, đơn độc một nhà, lực lượng căn bản không đủ! Hơn nữa biến số quá lớn, tùy thời có thể phản biến. Thứ ba, ân oán giữa các đại gia tộc,căn bản không đủ để khiến bọn họ liều mạng chém giết!"

"Thứ tư, trước mắt mà nói, điểm duy nhất có thể lợi dụng chính là những mỏ quặng này! hơn nữa, những thứ như hắc tinh lam tinh.vv... có thể không luận tới. Tiêu điểm chỉ có mỏ tử tinh, chỉ có mỏ tử tinh cỡ lớn mới có thể dẫn phát lên đại chinh chiến chân chính!"

"Mà để có được điều này, chúng ta cũng cần không ngừng châm ngòi thổi gói. Nếu không, chiến tranh chắc chắn sẽ không xuất hiện!"

"Thứ năm, nếu bọn họ không có nội loạn, chúng ta muốn thống nhất, khó như lên trời! Nhất là không muốn hi sinh mà thống nhất, lại càng tuyệt đối không thể!"

"Thứ sáu... Bất lực nhất chính là, thông đạo Cửu Trọng Thiên hiện tại đang bị phong bế, trừ ngươi ra, chúng ta không ai lên được."

Mạc Thiên Cơ thở dài thật sâu: "Muốn tìm thêm tư liệu cũng không được. Như vậy, một khi thông đạo Cửu Trọng Thiên khai thông, chúng ta vừa lên, sẽ phải trù tính tới tác chiến nguy hiểm, ác liệt nhất."

"Nhưng trong cửu đại gia tộc Thượng Tam Thiên, còn có gia tộc trí tuệ! Gia tộc trí tuệ, còn có một Đệ Ngũ Khinh Nhu, vô luận mặt nào cũng không kém gì ta, thậm chí so với ta còn mạnh hơn!"

"Mà thảm nhất chính là, Đệ Ngũ Khinh Nhu còn ẩn ước đoán được thân thế của ngươi. Một khi tới thời khắc mấu chốt, bức cho hắn nóng lên, chỉ cần tung thân phận của ngươi ra là có thể lập tức nghịch chuyển thế cục!"

"Một đòn sát thủ lớn như thế, con bài tẩy kinh thiên động địa có thể nghịch chuyển càn khôn như vậy, lại ở trong tay địch nhân!"

Mạc Thiên Cơ ngửa mặt trên trời thở dài.

"Càng thảm hơn chính là, vị Pháp Tôn của chấp pháp giả kia, không ngờ lại là một trong cửu kiếp! Biết rõ tất cả dị thường và hành động của Cửu Kiếp kiếm chủ!"

"Bất kể là vũ lực, trí tuệ, nhân lực, thiên thời địa lợi nhân hòa, đều bên phía địch nhân! Mà chúng ta, tám chín người chẳng có cái gì!"

Mạc Thiên Cơ day day trán mình: "Ta chỉ có thể nói: Quá bi kịch rồi!"

Sở Dương chậm rãi nói: "Thiên thượng ma đạo thạch, đãi ngã khứ ma đao, hoắc hoắc đao thiểm lượng, ngang ngang nhập quỳnh tiêu!"

"Cút!" Mạc Thiên Cơ có chút nổi giận: "Đó là an ủi bọn họ, kích thích ý chí chiến đấu... Ngươi nói với ta có tác dụng rắm gì?"

"Thiệt tình là đau đầu rồi!" Mạc Thiên Cơ nói.

"Chỉ cần chúng ta thắng trận này, thanh danh thần bàn quỷ toán của người, Chưởng Ác Thiên Hạ tâm pháp của ngươi có thể chân chính đại thành rồi." Sở Dương cổ vũ.

"Điểm này, ta không hề nghi ngờ!" Mạc Thiên Cơ thở dài: "Chỉ sợ còn chưa thắng, ta đã mệt chết mất rồi...."

Sở Dương đang muốn nói tiếp thì phát hiện, toàn bộ tinh thần Mạc Thiên Cơ đều chìm đắm vào đống tư liệu rồi, cái gì cũng không nghe thấy nữa.

Khi Sở Dương đi ra, Sở Dương vẫn còn đang cúi đầu, lật xem từng trang từng trang tu liệu. Sau đó hắn liền tỉ mỉ phân loại một chút, sao chép lại một lần....

Một khi tâm thần Mạc Thiên Cơ chìm vào bên trong, cho dù có chín trâu kéo cũng không được.

Sở Dương đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sắc trời đã sáng.

Ngạo thị gia tộc gia một bầu không khí hoan ca. Hôm nay chính là sinh nhật Ngạo Thiên Hành gia chủ. Khắp nơi giăng đèn kết hoa! Cùng lúc, thiếu gia chủ cũng vừa vặn xuất quan, càng là song hỷ lâm môn.

Sở Dương vừa ra khỏi cửa đã tìm Ngạo Tà Vân tới, nói chuyện Cố Độc Hành muốn thành thân với hắn.

Nhất là yêu cầu đối với hạ lễ, giải thích lại càng chi tiết vô cùng.

Phản ứng của Ngạo Tà Vân thực buồn cười: Miệng há hốc, mắt trừng lên, cả người run rẩy không ngừng.

"Sao lại gấp như vậy?" Ngạo Tà Vân hỏi.

"Càng nhanh càng tốt!" Sở Dương trực tiếp hạ chỉ thị: " Ngươi nhanh chóng an bài người viết thiệp mời. Sau đó thông qua mạng lưới tình báo, phát thiếp khắp thiên hạ!"

"Được!" Ngạo Tà Vân cũng không phải kẻ ướt át bẩn thỉu, xoay người lập tức đi an bài, đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại: "À... Lão đại, vậy lễ vật thành thân, cũng có phần của ta phải không? Ta được phân bao nhiêu?"

Sở Dương nghiến răng nghiến lợi: "Nói xong câu đó mà ngươi còn không đi làm việc. Một mẩu bằng con muỗi cũng không có phần của ngươi!"

Ngạo Tà Vân xoạt một cái đã biến mất.

Ngạo Tà Vân thân là đại công tử Ngạo thị gia tộc, có thể nói là muốn gì cũng có. Nhưng chẳng biết tại sao, từ nhỏ đã có chút tham tài, bây giờ thức tỉnh thần long huyết mạch xong, lại càng thêm keo kiệt hơn.

Nhìn thấy bảo bối là không nhấc chân đi nổi nữa.

Sở Dương cảm thấy kỳ quái, sau này thảo luận với đám người Mạc Thiên Cơ mới biết được: Long tộc vốn là loại tham tài! Mỗi một con rồng đều là đại phú gia!

Chỉ có vào không có ra!

Như dạng Ngạo Tà Vân hiện giờ, ở trong Long tộc đã có thể xem là người thích làm việc thiện rồi...

Trong lòng Sở Dương âm thầm tính toán, sau này tới Thượng Tam Thiên rồi, tài vụ của các huynh đệ vẫn cho Ngạo Tà Vân làm chủ quản thì tốt hơn. Tài vụ quản gia chỉ có vào không có ra... Đỡ lo nhiều nha...

Ngạo Tà Vân trực tiếp làm một vố lớn, trong thời gian một nén hướng đã triệu tập năm trăm tên trướng phòng, sau đó vù vù ném ra mấy quyển 《 Trung Tam Thiên thế lực phân bố biểu 》 lên mặt bàn: "Mỗi một thế lực một tấm thiệp mời! Ghi rõ ràng cho ta! Bây giờ bản công tử muốn xem xem, Trung Tam Thiên ai dám không cho Tà công tử ta và Thiên Binh các thể diện!"

"Hạ lễ phải là thiên tài địa bảo, phải là tử tinh! Phải là kim loại quý giá! Toàn bộ phải là đỉnh cấp!"

"Ký tên, viết Thiên Binh các cầm đầu, Cố thị gia tộc thứ hai, Ngạo thị gia tộc thứ ba, sau đó là La thị, Đổng thị, Kỷ thị...v..v..

Biểu tình cường đạo của đại công tử khiến cho đám trướng phòng hai chân phát run.

Đại thiếu gia... Ngươi đây là muốn cạo ba thước đất Trung Tam Thiên lên rồi!

Cùng lúc đó, đám người Kỷ Mặc La Khắc Địch Đổng Vô Lệ Tạ Đan Quỳnh cũng nhận được tin tức.

Sau đó mỗi gia tộc đều lập tức triệu tập nhân thủ, không ngừng viết thiệp mời, không ngừng thông báo. Càng có không ít người dùng tốc độ như sao băng, thả linh cầm đưa tin.

Càng có không ít người trực tiếp cưỡi ngựa, hỏa tốc phóng ra ngoài.

Toàn bộ Mạc thị gia tộc tỏa ra hương mực tứ phía! Khắp nơi đều là thanh âm viết lạch xoèn xoẹt, giống như có vô số xuân tằm ăn lá dâu vậy.

Thiệp mời còn chưa khô mực đã lập tức đem đi phân phát, tuyến đường có linh cầm thì trực tiếp cột vào bắp chân, có thiếp là lập tức thả đi. Không có linh cầm thì trực tiếp phóng ngựa lao đi phát thiệp mời.

Sở Dương đặc biệt viết một phong thư cho Úy công tử, yêu cầu người của Ám Trúc cũng tham dự hành động lần này.

Lời lẽ bên trong thập phần khách khí.

Nghe nói Úy công tử đọc xong, đầu tiên là một chưởng đập nát cái bàn, sau đó chỉ tay lên trời mắng to một hồi, cuối cùng vẫn phân phó phát thiệp mời, đi thông báo, sau đó chuẩn bị hạ lễ...

"Rượu uống ngon không? Nước uống ngon không? Cố Độc Hành muốn thành thân, giúp đỡ tuyên truyền một chút và chuẩn bị lễ vật đi. Chúng ta muốn thiên tài địa bảo, kim loại quý hiếm...v..v.."

Mặt sau viết một danh sách yêu cầu.

Úy công tử đầy bụng tức.

Con mẹ nó. đây không phải là uy hiếp ta sao? Nhưng ta lại không thể không tiếp thụ cái uy hiếp này.

Tức chết rồi.

Đám trướng phòng Ám Trúc nhìn thấy bản viết nháp của Úy công tử đều hoảng sợ, có một tên râu dê lớn gan hỏi: "Úy tọa, cái này không có sai lầm gì chứ? Từ xưa tới nay, thiệp mời nào có viết như vậy?"

Úy công tử đang đầy bụng tức: "Bảo các ngươi viết thì cứ viết! Đánh rắm nhiều thế!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tất cả lập tức câm như hến.

"Chẳng bao lâu sau, toàn bộ thành viên Ám Trúc khắp thiên hạ đã được tổng động viên, phát thiệp mời, đi thông báo...

Toàn bộ Trung Tam thiên lập tức hoảng loạn.

Sở Dương đứng ở hậu viện, đối diện ánh mặt trời mà thổ nạp.

Cố Độc Hành vội vàng tìm tới: "Ta vừa mới rời giường, đêm qua thương lượng một chút, cảm thấy rất không thích hợp... Bảy ngày sau tổ chức thành thân thì cũng thôi, nhưng mà.... Dùng danh nghĩa của ta mà cướp đoạt lễ vật khắp Trung Tam thiên như vậy, mặt mũi của ta đặt ở chỗ nào đây? Cái này quá mất mặt rồi, không được không được không được."

Sở Dương ngây ngẩn ra một chút, cười khan một tiếng: "Hình như hiện tại ngươi không quyết được nữa rồi...."

Cố Độc Hành ngạc nhiên: "Thế là thế nào? Ta thành thân không ta quyết thì ai quyết?"

"À... Bởi vì thiệp mời đã được đưa đi hết rồi." Sở Dương cười gượng: "Ngươi có biết... chuyện thế này, thế gia đại tộc làm việc, hành động luôn rất nhanh...."

Cố Độc Hành trợn mắt há hốc miệng, lảo đảo muốn ngã: "Đưa... đi hết rồi?"

Sở Dương cười hắc hắc: "Bảy tám đại gia tộc cùng nhau liên thủ phát thiệp mời, ngay cả Ám Trúc ta cũng vận dụng tới rồi... Hiện giờ tuy trời mới sáng được nửa canh giờ, nhưng tin tức này... Ít nhất đã truyền đi mấy vạn nơi rồi! Con số này tuyệt đối chính xác, ngươi phải tin tưởng ta....."

Cố Độc Hành hoàn toàn tắt tiếng!

Tuyệt đối không tưởng được Sở Dương lại làm sấm rền gió cuốn như thế!

Chân trước vừa mới nói, chân sau đã làm xong, mình đến cả thời gian phản ứng cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.