Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1273: Trở về Phong Lôi thai!



Những ngày vui vẻ bao giờ cũng trôi qua rất nhanh! Nháy mắt một tháng đã trôi qua! Trải qua cuộc hôn lễ này, Trung Tam Thiên đã hoàn toàn bình định!

Trở nên bền chắc như thép.

Thiên Binh các cùng các đại gia tộc và Ám Trúc cường thế liên minh, hoàn toàn củng cố! Trước mắt đang chuyển biến thành một thế lực chiến đấu khổng lồ!

Thời hạn ba tháng của Sở Dương cũng chỉ còn năm ngày mà thôi.

Sở Dương tranh thủ khoảng thời gian này, lấy tất cả mọi tài nguyên có thể dùng ra, để các huynh đệ dùng hết. Chỉ có kiếm linh chưa tỉnh lại, không thể luyện chế Cửu Trọng đan bản hoàn chỉnh, đành phải tạm thiếu.

Sau hôn lễ, Úy công tử từng một tới tìm Sở Dương, nói chuyện một hồi lâu, sau đó mặt mày cao hứng rời đi.

Nói là trở về chuẩn bị.

Ngạo Tà Vân tới tìm Sở Dương: "Kỷ thật Ngạo gia chúng ta cũng có người trên Thượng Tam Thiên. Chỉ là, không biết hiện giờ tình thế ra sao...."

Sở Dương cười khổ một tiếng: "Ta từng nghĩ tới chuyện này. Lúc trước Lệ gia có người trên Thượng Tam Thiên. Mà các Ngạo thị gia tộc các ngươi lại là đệ nhất gia tộc Thượng Tam Thiên, há lại không có liên hệ với Thượng Tam Thiên? Bất quá, hiện tại cửu kiếp và cửu đại gia tộc là tử địch. Cho dù trước kia từng có liên hệ, nhưng... chỉ sợ cũngkhông thể nhờ cậy. Sợ ngươi khó xử, nên căn bản không hỏi."

Ngạo Tà Vân im lặng.

Sở Dương nói đến một chữ cũng không sai. Tình thế bây giờ đã như thế. Cho dù đám người Sở Dương không đối phó cửu đại gia tộc, cửu đại gia tộc cũng không bỏ qua cho bọn họ!

Trước tiền đề như vậy, bất cứ liên hệ gì trước kia... đều gần như không có tác dụng nữa.

Dù sao, không phải là gia tộc của mình!

Hôm nay, Sở Dương triệu tập các huynh đệ tới, kể cả Cố Độc Hành và Mạc Thiên Cơ.

"Ta phải quay trở về. Trước mắt thông đậo Cửu Trọng Thiên chưa mở, chỉ một mình ta có thể thông hành. Hơn nữa, ta cũng chỉ có thể xuống đây một lần. Cần nói, trong khoảng thời gian này ta đã nói hết rồi. Về phần bản thân các ngươi thì không được thả lỏng... tranh thủ thời gian gia tăng thực lực!"

"Sau này luyện công, có thể đi Vong Mệnh hồ! Nơi đó không sợ các ngươi đánh nhau tàn phá." Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

"Tiếp theo ta sẽ đi tìm đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu. Khi đó toàn bộ Cửu Trọng Thiên sẽ mở ra toàn diện, cũng là lúc loạn thế chân chính!"

"Phỏng chừng từ bây giờ đến lúc đó, nhiều nhất là một năm! Ta muốn các ngươi, trong vòng một năm, bất luận là dùng biện pháp gì, nhất định phải gia tăng thực lực của mình lên tới chí tôn tứ phẩm!"

"Đây là tiêu chuẩn thấp nhất của ta. Cho dù các ngươi mệt chết... cũng tốt hơn là bị người ta giết chết! Bởi vì khi đó, không có bất cứ giảm xóc nào, hết thảy đều là đao thật kiếm thật!"

"Trước khi thông đạo Cửu Trọng Thiên khai thông, che dấu thật tốt nhân vật trọng yếu của gia tộc mình! Sau đó, thông đạo vừa khai thông, ngay lập tức xông lên!"

Chúng huynh đệ im lặng lắng nghe, khẽ gật đầu.

Mạc Thiên Cơ trầm nhâm một chút, nói: "Lão đại, chờ sau khi chúng ta lên đó, xem tình huống sẽ liên hệ với ngươi. Nếu như thế cục hiểm ác, chúng ta sẽ tự quyết đoán!"

Ánh mắt Sở Dương sáng ngời, nói: "Không sai, đến lúc đó, các ngươi phải nghe Thiên Cơ điều hành! Một khi các ngươi lên đó, thân phận nhất định không thể giữ bí mật. Điểm này... phải sớm chú ý."

Ý tứ Mạc Thiên Cơ hắn rất rõ ràng. Ẩn mình trong bóng tối, so với bại lộ ra ngoài ánh sáng thì tốt hơn nhiều.

Ánh mắt Mạc Thiên Cơ lộ ra một tia tàn nhẫn, chậm rãi gật đầu: "Lão đại yên tâm, đến lúc đó ta sẽ an bài. Bất kể là Thượng Tam Thiên hay là Cửu Trọng Thiên Khuyết sau này mà ngươi nói, đều là người! Chỉ cần là người, bất kể là âm mưu quỷ kế hay là cái khác... Chúng ta đều không sợ!"

Sở Dương gật gật đầu, chăm chú nhìn các huynh đệ một lần: "Các huynh đệ... đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau tiếu ngạo Cửu Trọng Thiên!"

Đám người Cố Độc Hành chậm rãi gật đầu, ánh mắt sáng ngời.

"Những thứ ta đưa cho các ngươi... Chờ sau khi trở về, đưa cho phụ mẫu các ngươi, còn có nữ nhân của các ngươi. Bọn họ đều có thể gia tăng một chút thực lực... Thiên có phong vân khôn lường, mọi người có ít nhiều năng lực tự bảo vệ vẫn tốt hơn."

Sở Dương dặn dò một câu.

"Vâng."

Gia tăng thực lực, đương nhiên là Sở Dương muốn đảm bảo hiệu suất cao nhất. Nhưng một phần cũng muốn người nhà bọn họ thoải mái! Con cháu hiếu kính, chính là hạnh phúc lớn nhất của lão nhân. Người yêu che trở, lại là mộng ảo của các nữ nhân!

Sở Dương làm và đám người Ngạo Tà Vân đích thân làm, là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, hai loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng!

Ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

Sở Dương đã cân nhắc thật kỹ tới tâm tình mỗi người.

"Còn nữa, chỗ tử tinh này, cũng đủ các ngươi dùng thoải mái trong một năm rưỡi rồi. Không cần tiếc!" Sở Dương mỉm cười: "Thượng Tam Thiên có vô số quặng tử tinh, đang chờ các ngươi đó!"

....

Hôm nay, sáng sớm!

Sở Dương thu dọn đồ đạc hành lý, sắc trời còn tối om, hắn đã lẳng lặng bay qua cửa sổ, vô thanh vô tức nhảy lên cao mười trượng, lăng không mà đứng, nhìn phòng ốc liên miên bất tuyệt trong bóng đêm, trong mắt có một tia ấm áp.

Dưới đó, huynh đệ ta đang ngủ say.

Hắn lẳng lặng nhìn thoáng qua, sau đó thân hình xoay tròn trên không trung, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa!

Sở Dương dùng tốc độ bằng mắt thường khó nhìn thấy được, bay vụt về phía thông đạo trở về Thượng Tam Thiên!

Huynh đệ, chúng ta sau này gặp lại!

Chuyến đi lần, này, ta rất vui! Nhất là Độc Hành vì ta trở về mới cử hành hôn lễ, càng khiến ta cảm động!

Ta trở về, xây dựng trụ cột thật tốt, chờ các ngươi! Tận lực... để khi các ngươi lên đây, không phải quá gian nan...

Sở Dương cũng không quay đầu lại, biến mất trong màn đêm.

....

"Lão đại đi rồi!" Cố Độc Hành đứng trước cửa sổ, thu liễm khí tức toàn thân, chỉ có ánh mắt đọng lại trên bầu trời đêm.

Mấy huynh đệ của hắn, cũng đều đang như vậy, trong mắt mỗi người đều lóe lên quang mang.

Một năm thời gian, chí tôn tứ phẩm! Mau chóng xử lý tất cả mọi chuyện cần thiết, sau đó, các huynh đệ sẽ đi Vong Mệnh hồ! Đi hoàn thành cái mục tiêu này!

....

Sở Dương một đường bay đi, rốt cuộc trong buổi chiều, cũng chạy tới cửa thông đạo. Ngay khi hắn sắp tiến vào thông đạo, trong lòng đột nhiên có cảm ứng, tựa hồ có người đang nhìn trộm mình, nhưng quay lại quan sát, lại không có phát hiện gì.

Sở Dương nhíu mày tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thu hoạch được gì. mắt thấy thời gian không còn nhiều nữa. Sở Dương cũng không quan tâm được nhiều nữa, tung người ngảy vào, tiến vào thông đạo!

Thông đạo nhanh chóng biến mất. Hóa thành mặt đất bằng phẳng! Không có một khe hở!

Sau khi thông đạo đóng lại, hai đạo nhân ảnh bỗng không xuất hiện phía sau núi đá, chậm rãi đi tới, đi tới nơi thông đạo từng xuất hiện, chăm chú nhìn vào nơi đó!

Đây là một nam một nữ!

Nam nhân một thân hắc ý, tóc dài xõa tung, thân hình cao ngất, khuôn mặt có chút quái dị. Mặt phải và mặt trái của hắn không ngờ hoàn toàn tương phản. Lông mày phải giống như trường kiếm kinh thiên, xiên thẳng lên trời, lông mày phải thì như thác nước ngàn trượng, rũ xuống! Một mắt như trăng tròn, một mắt như nguyệt nha nhi.

Ở mi tâm của hắn, có một ấn ký giống như ngọn lửa, giờ phút này, không ngờ lấp lóe phát ra hào quang!

Thiếu nữ bên cạnh hắn dáng người khỏe mạnh, anh khí bức nhân.

Lúc này, thiếu nữ quay đầu nhìn nam nhân, hỏi: "Vì sao không hiện thân gặp mặt hắn?"

Ánh mắt nam nhân sâu thẳm như hàn đàm, nhìn về nơi Sở Dương biến mất, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không biết "ta" hiện tại là ai?"

Thiếu nữ thở dài: "Từ khi ngươi cảm ứng được, liền ba ngàn dặm đường tới đây. Nhưng chỉ nhìn bóng lưng? Ngươi không muốn hỏi sư phụ ngươi sao? Ngươi...."

Mái tóc nam nhan không gió mà bay, khóe miệng gian nan lộ ra một nụ cười, trầm giọng nói: "Chờ ta hoàn toàn dung hợp... Sẽ gặp lại bọn họ! Nhưng lúc này... Ta sợ sẽ thương tổn bọn họ."

"Ta không nắm chắc khống chế bản thân."

"Ta nên ta thà không gặp!"

Hắn lẳng lặng đứng một hồi, quay đầu hỏi thiếu nữ: "Ngươi muốn về thăm nhà không? Ngươi muốn đi, ta sẽ đưa ngươi về."

"Được!"

"Đi thôi."

Nam nhân kéo thiếu nữ, quay đầu mà đi, đi được vài bước, lại dừng lại, tựa hồ muốn quay đầu lại nhìn, nhưng chung quy vẫn không quay đầu lại, thét dài một tiếng, hai người bay lên trời, biến mất ở phương xa.

"Ngày sau phích lịch chấn, Ma chủ thượng thanh tiêu!"

....

Sở Dương vừa bay trong thông đạo vừa suy nghĩ, người kia là ai?

Không ngờ có thể qua mặt được thần thức của mình? ở Trung Tam thiên, người như vậy không nhiều đâu.

Đột nhiên nhớ tới một khả năng, thân hình Sở Dương chấn động, lập tức dừng bước: "Chẳng lẽ là Đàm Đàm?"

Giờ khắc này, Sở Dương đã muốn trở lại.

Nhưng phía sau lưng mình, thông đạo đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Sở Dương thở dài một tiếng, lướt tới như bay, nghiến răng nghiến lợi. Nếu như tương lai để ta biết, hôm nay thật sự là tiểu tử kia, ta thế nào cũng phải đánh chết hắn!

,,,,

Thượng Tam Thiên Phong Lôi thai!

Mấy ngày trước, Phong Lôi thai đột nhiên xuất hiện động tĩnh kinh thiên động địa, cả dãy núi chấn động. Mấy ngọn núi gần đó thậm chí còn tạo thành tuyết lở!

Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên khiến cho người ta chú ý.

Sau đó, Lệ thị gia tộc ở gần nơi này nhất lập tức phái người tới tra xét, lại phát hiện, vạn cổ kỳ cảnh Phong Lôi thai, một cây cột đá kỳ dị đứng vững mười vạn năm, không ngờ đã bị người ta chém đứt rồi!

Tin tức này truyền về, khiến toàn bộ Lệ gia tức giận tới lệch mũi.

Là kẻ nào rảnh hơi như vậy, tự dưng chạy tới nơi băng thiên tuyết địa này, chém cái cột đá này chơi? Phong Lôi thai đã là kỳ quan nơi này mười vạn năm rồi! Nếu như chúng ta không muốn để nó tồn tại thì nó đã bị chém vô số lần rồi.

Nhìn lại hiện trường, rõ ràng là cố ý phá hư.

Cột đá cao như vậy, lại bắt đầu từ trên đỉnh, chém đứt từng đoạn từng đoạn một!

Cột đá cao tới hơn vạn trượng! Không ngờ chém thành hơn vạn khối! Mỗi một khối... đều không khác nhau là bao! Hơn nữa bề mặt còn bóng loáng.

Kẻ này rảnh hơi tới mức nào mới có thể làm ra loại chuyện đau trứng như vậy?

Hiện tại cột đá đổ, Phong Lôi kỳ cảnh cũng chẳng còn lại chút nào!

Lệ gia giận điên lên!

Phong Lôi thai tồn tài, không chỉ đơn giản là thiên địa kỳ quan.

Bởi vì, hàng năm khi lôi điện yếu nhất, sẽ có người của Lệ gia tới lịch lãm thần hồn. Mượn lực lượng thiên địa để ngưng trọng thần hồn!

Hiện giờ, nơi lịch lãm này cứ như vậy tan thành mây khói.

Dưới cơn lôi đình, Lệ gia phái tới mấy tổ cao thủ, sáu vị chí tôn, mỗi người suất lĩnh một tổ, điều tra việc này.

Trải qua một phen tra xét, suy đoán, Lệ gia đưa ra một cái kết luận thế này: Thứ nhất, ngươi này tuyệt đối là cao thủ! Thứ hai, người này tất nhiên nghĩ rằng, nơi này lôi điện đan xen không ngừng, nhất định là có bảo vật. Nhưng xem tình huống, hiển nhiên người nó chém tới gốc rồi, vẫn không tìm được cái gì.

Bởi vì nếu tìm được rồi, hắn tuyệt đối sẽ không chém nhiều như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.