Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1295: Tử Tiêu thiên đế!



Ngay trong một khắc Sở Dương thu viên thánh tinh này, hắn đột nhiên cảm nhận được, trái tim mình bỗng nhiên run lên.

Trước mắt, đột nhiên giống như xuất hiện một chiến trường kỳ quái!

Liếc mắt nhìn tới, Sở Dương chỉ cảm thấy linh hồn của mình bị trùng kích mãnh liệt!

Chỉ thấy bên trong cảnh tượng này, một người, dáng người khôi ngô, uy mãnh bá đạo, toàn thân tử sắc, cầm một thanh tử sắc quang kiếm, tung hoành qua lại trong biển người vô tận, một kiếm đánh ra là có mấy trăm người diện mạo kỳ quái bị chết dưới kiếm hắn.

Tình hình chiến cuộc càng lúc càng kịch liệt, người của đối phương càng lúc càng nhiều, ồ ạt bao vây lấy hắn giống như thủy triều. Nhưng hắn vẫn điên cuồng chiến đấu như vậy.

Ở phía sau hắn là một dải hùng quan!

Không có chiến hữu, không có đồng bạn!

Hắn cứ như vây đơn độc chiến đấu hăng say, dùng hết toàn lực, ngăn cản đám người kỳ quái này tiến vào dải hùng quan đó! Hắn không biết mệt mỏi, vẻ mặt lăng lệ, ánh mắt tuy mệt mỏi mà chấp nhất. Còn mang theo một tia nhìn thấu thế gian nhàn nhạt.

Nhưng nếu đã nhìn thấu thế gian, vì sao lại chém giết liều mạng như vậy?

Ánh mắt Sở Dương nhìn ra, rất chắc chắn một việc: "Nếu người này muốn đi, đối phương cho dù có trăm vạn đại quân, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản! Nhưng muốn đi thì hắn đã đi rồi.

Thậm chí địch nhân còn đang hi vọng hắn đi. T.r.u.y.ệtruyenfull.xyz

Nhưng hắn không đi! Hắn vẫn đang chiến đấu! Chiến đấu điên cuồng!

Tựa hồ không thể nhẫn nại nữa, từ trong trận doanh địch nhân, đột nhiên bay ra ba đạo thân ảnh, từ xa tiến lại, trong nháy mắt, đã từ phương bay tới bên trên chiến trường.

Ba người này, mỗi người này có một đôi cánh đen kịt, diện mạo quái dị, chóp mũi nhọn hoắt, không giống như đại lục nhân chủng.

Ba người bọn hắn đứng giữa không trung, tựa hồ đang nói gì đó.

Trên mặt đất, nam nhân khôi ngô như thiên thần ngẩng đầu lên, phẫn nộ trả lời.

Về phần nói cái gì, Sở Dương nghe không được. Cảnh tượng này chỉ có hình ảnh, hoàn toàn không có thanh â!

Thật lâu sau, đại quân địch nhân liền rút đi như thủy triều.

Trên chiến trường, bốn người giằng co! Ba đối một.

Người này hoành kiếm, triển khai một tư thế, sau đó nói một câu, rất ngắn!.

Cho dù không có thanh âm, Sở Dương vẫn có thể từ môi hắn mà đọc ra ba chữ: "Tới đây đi!"

Đối phương tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng đại hán này hoàn toàn không để ý tới.

Cuối cùng ba người đối phương xoạt một tiếng, tách ra, hợp thành một trận thế chiến đấu.

Đại hán cả người tử quang dập dờn, cười lớn, trường kiếm vung lên, bốn người lao vào nhau, đánh nhau quên trời quên đất.

Ngay sau đó, hình ảnh phóng đại vô hạn.

Theo bốn người này chiến đấu, Sở Dương có thể nhìn thấy rõ ràng, dãy nũi tứ phía, từng tòa từng tòa nổ tung, hóa thành mặt đất bằng phẳng, mà mặt đất bằng phẳng lại biến thành hố sâu...

Sau đó bốn người cùng tung người bay lên, tiến thẳng vào thanh tiêu, ầm ầm chiến đấu. Sở Dương có thể nhìn thấy, tinh quang xung quanh, từng điểm từng điểm vụt tắt...

Chỉ kình khí dư uy thôi cũng hủy diệt cả một đại lục vị diện có sinh linh sao?

Một trận chiến này tựa hồ đánh rất lâu.

Tu vi bốn người, nếu như là một đối một, đại hán tất chiếm thượng phong. Nhưng ba đánh một, hắn không phải đối thủ. Trong chiến đấu, hắn không ngừng bị thương, nhưng vẫn hò giết đánh nhau kịch liệt, nửa bước không lùi.

Cuối cùng bốn người này đều cảm thấy mệt mỏi rồi, mà đại hán lấy một địch ba, trên người thương tích đầy mình.

Cuối cùng hắn đột nhiên đứng phắt lại, nói một câu gì đó.

Trên mặt ba người có cánh đối diện đối diện đột nhiên lộ ra biểu tình kinh hãi, xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng, trên người đại hán đột nhiên xuất hiện tử quang thông thiên trong nháy mắt!

Tử quang huy hoàng rực rỡ, cùng chiếu rọi cả trăm vạn dặm sao trời!

Lập tức, đại hán rống lớn một câu, thân thể hắn đột nhiên nổ tung. Ba người kia tựa hồ cũng cùng kinh hô một tiếng, ngay sau đó thân thể liền nổ tung thành từng mảnh...

Đại doanh địch nhân phương xa, vào giờ khắc này tựa hồ cũng bị vụ nổ phá hủy hơn phân nửa!

Trong lòng Sở Dương chấn động, một cảm xúc gọi là 'tráng liệt' đột nhiên ngập tràn trong lòng!

Từ môi đại hán này, Sở Dương có thể đoán được, câu nói cuối cùng của hắn là gì! Đó là....

"Thiên Ma! Theo ta đi thôi!"

Một đạo thông thiên quang trụ, chợt xuất hiện rồi biến mất.

Tất cả hình ảnh đều biến mất.

Sở Dương kinh ngạc đứng đó, lúc này mới phát hiện, trên mặt mình đã ướt đẫm lệ.

Đây hăn chính là vực ngoại thiên ma chi chiến rồi.

Chỉ là, làm sao lại xuất hiện ở nơi này.

Lúc này, kiếm linh quát lớn một tiếng: "Chỗ này có chữ!"

Sở Dương cả kinh, mở to mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mắt, ở nơi thánh tinh và thần tinh xuất hiện, xuất hiện những hàng chữ do tử sắc quang mang tạo thành.

Lịch kinh thiên hiểm phá vạn kiếp:

Thường tẫn tam giang tứ hải ba:

Ngã bản quỳnh tiêu tiêu diêu khách,

Thanh thiên bạch nhật nhậm đằng na:

Vực ngoại chiến cổ xung thiên khởi,

Tâm đầu bích huyết khởi năng hiết:

Kim nhật nhất tâm quy mẫn diệt,

Tiện tương thử thân hóa kiếp ba:

Phấn thân lưu hạ thiên thu nghiệp,

Đan tâm vạn cổ thị truyện thuyết:

Cửu trọng thiên lý nhân vô sổ,

Tích vô nhất nhân khả bồi ngã:

Kim nhật thử thân bính tương khứ:

Khả phủ hoán nhĩ tâm phí huyết?

Hậu bối tiểu tử đắc truyện thừa,

Vật vong vực ngoại chiến thiên ma!

Tâm thần Sở Dương chấn động. Đây là một bài thơ tuyệt bút. Người viết bài thơ này, chắc chắn chính là đại hán bạo thể mà vong trong cuộc chiến kia. Có thể nhìn ra được, người này chỉ sợ cũng không có bao nhiêu học vấn, thơ viết ra có chút không được liền lạc lưu loát, còn có một số câu không thông. Nhưng một khí thế hào tình, một cảm giác bi thương, một cảm giác tiếc nuối... lần lượt xuất hiện trong lòng người đọc, khiến cho tâm tử Sở Dương càng thêm trĩu nặng, trong lúc nhất thời như đeo chì.

Phía dưới, quang mang chớp động, chữ lớn không ngừng xuất hiện, cũng là tự sự về cuộc đời người này.

"Ngô danh Tử Hào: Thiên Khuyết - Tử Tiêu Thiên - Thiên Đế! Chưởng quản Tử Tiêu Thiên, tiếp giáp vực ngoại.

Tử Tiêu Thiên, từ trước tới nay là vùng đất binh gia giao tranh của Thiên Khuyết và vực ngoại. Khi xưa Ngô lấy một thân thuyết khí xông lên Thiên Khuyết, mấy vạn năm đông chinh tây thảo, thành tựu Thiên Đế bá nghiệp."

"Thánh quân thấy Ngô dũng mãnh thiện chiến, ban thưởng Tử Tiêu Thiên Thiên Đế. Danh là phong hầu phong thổ, thực là xung phong hãm trận."

"Nhưng Ngô tính vốn cường liệt! Có chiến là máu huyết sôi trào! Cũng không để bụng. Phát triển Tử Tiêu Thiên mười lăm vạn năm! Bọn đạo chích vực ngoại không thể vượt qua Lôi trì nửa bướ!"

"Thiên Khuyết lịch, năm thứ 19310918, vực ngoại đại biến. Không gian sinh tồn của thiên ma ngày càng bị thiên địa đồng hóa, hoàn cảnh càng lúc càng ác liệt. Rục rịch muốn chiếm lĩnh Thiên Khuyết ta. Ngô mấy lần đưa tin tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, đều bị bác bỏ. Việc này Ngô chỉ có thể ngày đêm lo lắng, một mình toàn lực chuẩn bị chiến tranh."

"Cùng năm, ngày mười tám tháng chín, trong khi Thiên Khuyết ca múa vui vẻ thái bình, trống trận vực ngoại đã chấn động mấy ngày liền. Ngàn vạn đại quân vực ngoại, đặt chân Cửu Trọng Thiên Khuyết! Biên quân thống soái Trương Lương binh giáp chín trăm vạn chưa chiến đã lui. Trong một đêm, Tử Tiêu Thiên bại lộ trước mặt địch!"

"Ngô hăng hái giết dịch, truyền thư Cửu Trọng Thiên Khuyết. Nếu Thiên Khuyết muốn giết địch, mấy thằng hề vực ngoại có gì phải lo lắng? Nhưng người người an nhàn, nhà nhà ham sống, lấy tội đề cao sĩ khí quân địch, dồn ta vào cảnh cô quân chiến đấu!"

"Bảy trăm vạn tướng sĩ thủ hạ của Ngô, cùng với gia quyến, trong ba năm đều chết sạch dưới tay cường địch vực ngoại. Không có một người nhục nhã sống trộm! Ngô kết bái huynh đệ sáu người, thất đệ Lãnh Nguyệt chiến đấu quên mình với thiên ma, không địch lại bị giết, vợ con đồng vu quy tận. Lục đệ Hàn Thương một mình khốn thủ Thiên Lang quan, chiến tới người cuối cùng, bạo thể mà chết! Ngũ đệ Mộng Hồi dẫm đại quân mười vạn nghênh đón bốn mươi vạn đại quân vực ngoại, đồng vu quy tận...."

"Tứ đệ Cuồng Đạo gấp rút tiếp viện ngũ đệ, trên đường bị phục giết, chết oan chết uổng! Tam đệ Bích Lạc chết trận dưới Thiên Lang quan. Nhị đệ Tuyết Ca trấn thủ Tử Tiêu môn, thân hóa bích huyết!"

Trưởng tử cùng trưởng tôn Ngô,một nhà ba trăm người, trấn thủ Phá Thiên quan, tứ phía thụ địch, ngọc nát Phá Thiên Quan!"

"Thứ tử Ngô...

"Trưởng tế, trưởng nữ Ngô...."

"..."

Bảy trăm vạn tướng sĩ, hai ngàn vạn gia đình, chiến lực Tử Tiêu Thiên không còn một người sống sót! Bốn ức năm ngàn vạn thần dân, rơi vào cảnh đồ thán!"

"Ngô Tử Hào, hôm nay một trận chiến cuối cùng! Đối phương tam đại thiên ma nguyên soái, nhất định xuất thủ. Trận chiến này tất bại vô nghi, tuyệt không có cơ hội may mắn. Nhưng huynh đệ huyết lưu phía trước, tráng sĩ chôn xương. Tử Tiêu Tử Hào ta, làm sao có thể sống trộm! Duy một trận chiến này, vì huynh đệ của ta, vì thần dân của ta!"

"Năm đó cuồng ngôn, có Tử Hào ta một ngày, vực ngoại không thể tiến vào một bước! Ngô làm được rồi! Lòng rất an ủi!"

"Huynh đệ thần dân của Ngô, đều không phải người nhu nhược, mặc dù chết trận, nhưng chính khí trường tồn! Lòng ta rất an ủi!"

"Hôm nay chiến tử, tất cùng huynh đệ gặp mặt! Lòng ta rất an ủi!"

"Trong lòng ta duy chỉ căm hận, Cửu Trọng Thiên Khuyết đồng lòng, vực ngoại tính là gì? Nhưng Tử Hào ta một trận chiến sáu năm, chiến tới cùng đường mạt lộ, lúc sinh tử tồn vong, mấy ngàn ức sinh linh Cửu Trọng Thiên Khuyết hoa ca vui vẻ thái bình... Lại không có một người tới cứu viện! Ngô nay chết đi, chết có ý nghĩa, không hối hận không tiếc nuối. Duy chỉ canh cánh trong lòng một chuyện, tại sao lòng người lạnh như thế?"

Kế tiếp chính là mấy trăm câu lặp lại không ngừng!

"Tại sao lòng người lạnh như thế?"

"Tại sao lòng người lạnh như thế?"

"Tại sao lòng người lạnh như thế?"

"Cuối cùng một câu: "Hôm nay Ngô đi, người nào bảo vệ Tử Tiêu Thiên ta?"

Ánh mắt Sở Dương ngưng tụ, thật lâu không nói gì.

Lưu ngôn của vị Tử Tiêu thiên Thiên đế danh Tử Hào này chìm trong một vầng tử quang chói lọi, dần dần biến mất, cuối cùng hóa thành một dải quan ải hùng vĩ!

Cao vạn trượng, tả hữu tung hoành, rộng mấy vạn trượng. Hùng vĩ bao la, đỉnh thiên lập địa!

Ở giữa có ba chữ lớn, mỗi một chữ, đều lớn bằng nửa tòa thành trì, tử quang chớp động Tử Tiêu Thiên!

Đây là một vị anh hùng! Trong lòng Sở Dương nghiêm nghị kính trọng, im lặng suy nghĩ: Tử Hào này, một mình chiến đấu tới chết, có thể nói là anh hùng một đời! Nhưng một câu trước khi chết của hắn, thật sự lại khiến lòng người phẫn hận!

Cửu Trọng Thiên Khuyết vô số người, tiếc không một người tới giúp ta!

Tử Hào ta một trận chiến sáu năm, chiến tới đường cùng mạt lộ, trong lúc sinh tử tồn vong, mấy ngàn ức sinh linh Cửu Trọng Thiên Khuyết vui mừng hoan ca thái bình... Nhưng lại không có một người cứu viện! Ngô nay chết đi, chết có ý nghĩa, không hối hận không tiếc nuối. Trong lòng duy chỉ canh cánh một chuyện: Tại sao lòng người lạnh như thế?

Tại sao lòng người lạnh như thế?

Những lời này phát ra từ miệng một vị anh hùng chống ngoại nhục, nói ra tại thời khắc cùng đường mạt lộ, mong moỉ viện binh, cuối cùng phải tuyệt vọng, lại bi thương như thế!

Sáu năm lại không có một người cứu viện!

"Hảo hán tử!" Sở Dương thì thầm nói.

Nhìn huynh đệ của mình lần lượt phơi thây, nhìn tử tôn mình lần lượt ra chiến trường, chết không toàn thây. Cuối cùng, chỉ còn một mình xuất chiến, khí khái lẫm liệt, cùng cường địch quyết chiến, đồng vu quy tận!

Thân tử ngọc nát!

Nhưng sau khi bỏ mình, không ngờ vẫn còn một chút anh linh bất diệt, để lại bảo tàng kinh thiên, hơn nữa cũng để lại một câu: Hậu bối tiểu tử được truyền thừa, chớ quên vực ngoại chiến thiên ma!

"Ngươi yên tâm, nếu ta có thể xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, vực ngoại thiên ma chi chiến, ta sẽ đi!" Sở Dương siết chặt nắm tay, lặng lẽ nói: "Ta sẽ khôi phục Tử Tiêu Thiên của ngươi!"

Rầm một tiếng, tất cả thánh tinh vào giờ khắc này, đột nhiên rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.