Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1323: Quyết không buông bỏ



Sở Dương mỉm cười, nhưng trong lại đang nghĩ: Đội hình cường đại của địch nhân trước mắt đã khiến tất cả mọi người mất đi tin tưởng... Đây không phải là dấu hiệu tốt!

"Sở Dương, người Lệ gia muốn bắt, chỉ là bốn người chúng ta!" Thần tình một vị hình lại đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Không liên quan quá nhiều tới các ngươi. Cho nên, chỉ cần chúng ta chết... Phòng tuyến của đối phương sẽ lơi lỏng hơn một chút. Các ngươi có thể sẽ tìm được cơ hội chạy thoát!"

Hắn dừng lại một chút, nói: "Chín người chúng ta... Tách ra thôi!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Thân hình Sở Dương chấn động, nhìn bốn bị hình lại.

Khuôn mặt mặt bốn người đều trầm tĩnh nhìn hắn, thần sắc trong mắt rất bình tĩnh. Rất hiển nhiên, vấn đề này không phải là đột ngột đưa ra. Bốn người bọn hắn đã âm thầm thương lượng nhiều lần rồi.

Giờ phút này, rốt cuộc mới nói ra.

Bốn người mình dù sao cũng không có hi vọng chạy thoát, làm sao phải liên lụy tới hảo hữu.

Vào giờ khắc này, bốn người trong bất tri bất giác đã coi đám người Sở Dương là bằng hữu mà mình có thể phó thác sinh tử.

Vực ngoại thiên ma cái con mẹ nó!

Sở Dương trầm mặc một chút, nói: "Ở cùng các ngươi cũng được mười ngày rồi. Thật xin lỗi, còn chưa thỉnh giáo tính danh các vị."

Vị hình lại vừa lên tiếng cười cười: "Vào hình đường thì chúng ta không có tên nữa."

Ta gọi là Hình Nhất, ba người bọn hắn có thể gọi là Hình Nhị, Hình Tam, Hình Tứ."

Trong mắt hắn lộ ra vẻ ấm áp: "Huynh đệ chúng ta tổng cộng ba mươi sáu người! Chính là dùng tuổi để sắp xếp lớn nhỏ, chứ không phải dùng tu vi để luận thứ tự. Bất quá, trong các huynh đệ, tu vi cao nhất chính là Hình Thập Thất, chí tôn tứ phẩm... ha ha, cũng không thay đổi được đại cục."

Sở Dương gật đầu: "Ý ngươi là, nguyện vọng của Lãng thủ tọa, các ngươi sẽ không hoàn thành? Mặc mười huynh đệ các ngươi trầm oan đáy biển?"

Hình Nhất cười ha hả: "Có thể thoát, chúng ta đương nhiên phải hoàn thành. Nhưng mắt nhìn thế cục hiện giờ, kết thúc thất bại, tin tưởng Lãng thủ tọa cũng không trách chúng ta."

"Ta biết các ngươi nghĩ gì." Sở Dương gật đầu: "Các ngươi là muốn tách chúng ta ra, không muốn liên lụy chúng ta. Cho nên muốn dùng chính các ngươi để đổi lấy an toàn của chúng ta."

"Ta rất cảm động." Sở Dương trầm giọng nói: "Nhưng ta phải nói cho các ngươi biết vài chuyện."

"Thứ nhất, chúng ta hiện giờ chính là một thể. Lệ gia không có khả năng bỏ qua cho các ngươi, cũng không có khả năng bỏ qua cho chúng ta. Chỉ khi chúng ta chết hết, chuyện bọn họ sát hại Lãng Nhất Lang, đối kháng chấp pháp giả mới có thể che giấu vĩnh viễn."

"Cho nên, cho dù các ngươi chết rồi, bọn họ cũng sẽ tiếp tục đuổi theo chúng ta."

"Thứ hai, nếu ở trong chiến đấu, các huynh đệ vì bảo hộ lẫn nhau mà chết, chúng ta vẫn có thể kiêu ngạo. Nhưng nếu như khoanh tay nhìn các ngươi toi mạng... Đối với chúng ta, đó chính là một loại sỉ nhục."

"Mọi người bây giờ là bằng hữu, chắc các ngươi cũng không muốn để bằng hữu của mình chịu loại sỉ nhục đó chứ?"

"Thứ ba, buông bỏ, chính là một loại tập tính." Sở Dương cười ha hả, trong mắt có vẻ chấp nhất: "Có lẽ hôm nay các ngươi tìm chết, chúng ta có thể sống sót. Nhưng xét đến cùng, vẫn là chúng ta buông bỏ các ngươi. Hôm nay khi bất đắc dĩ, ta vì mạng sống mà buông bỏ các ngươi, vậy ngày mai, khi bất đắc dĩ, vì mạng sống, ta cũng có thể buông bỏ bọn họ?"

Nói xong, Sở Dương chỉ chỉ đám người Ngụy Vô Nhan.

"Tiếp tục như vậy... Một ngày nào đó, khi không thể trở mình, ta lại buông bỏ phụ mẫu, thê nhi của mình. Bởi vì... lúc đó, buông bỏ đã thành một thói quen."

"Nhưng đến cuối cùng, cho dù ta còn sống sốt, thì cũng chẳng khác gì loài cầm thú!"

Sở Dương trầm giọng nói: "Bất kể làm người hay làm việc, ta đều không thể buông bỏ."

"Cho dù là tuyệt cảnh!"

Bốn người bọn Hình Nhất trầm mặc, nói: "Nếu Sở huynh đã nói như vậy, huynh đệ chúng ta sẽ cùng chết một chỗ! Ha ha... trên đường hoàng tuyền, có hảo huynh đệ làm bạn, cũng không phải tịch mịch rồi!"

"Sai!" Sở Dương thản nhiên nói: "Ai bảo các ngươi chúng ta chết chắc rồi?"

"Đã tới tình trạng này rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta còn có thể thoát ra?" Hình Tam có chút kinh ngạc hỏi.

Đối mặt với thế cục như vậy, đừng nói là bốn người bọn họ, cho dù là Sở Dương hay là tràn đầy niềm tin như Ngụy Vô Nhan cùng đám người Vạn Nhân Kiệt cũng đã tuyệt vọng từ lâu!

"Hãy nghĩ tới câu ngạn ngữ: Trời không tuyệt đường người!" Thanh âm Sở Dương chậm rãi, nói từng chữ một: "Tuyệt cảnh, có lẽ có, nhưng bên trong tuyệt cảnh, nhất định sẽ có sinh cơ. Nếu sau khi thân hãm tuyệt cảnh,ngay cả tâm cũng lâm vào tuyệt cảnh, chấp nhận tuyệt cảnh, đó mới thực sự là vạn kiếp bất phục!"

"Sinh cơ!" Hình Nhất cười khổ nói: "Sở huynh, ta thừa nhận ngươi nói rất có đạo lý. Nhưng... trước mắt chúng ta, đâu có chút sinh cơ nào? Trong không có lương thảo, ngoài không có viện binh. Thiên la địa võng, bị cường địch mạnh gấp vạn lần bao vây, hơn nữa nơi này còn là địa bản doanh của người ta...."

"Tuy nhìn từ bền ngoài, chúng ta đang lâm vào tuyệt cảnh... Nhưng cẩn thận nghĩ lại, chúng ta vẫn có rất nhiều sinh cơ." Sở Dương giơ mười đầu ngón tay lên nói: "Ngươi xem, hiện tại toàn bộ đại lục, Lệ gia chẳng khác gì cái bia cho mọi người chỉ trích. Bát đại gia tộc từng bước ép sát. Ngay trước khi chúng ta tiến vào Tây Bắc, biên giới Tây Bắc đã bắt đầu bị bát đại gia tộc lấn chiếm như tằm ăn rỗi."

"Bát đại gia tộc cao thủ, nhất định có người tiềm nhập Tây Bắc. Chỉ cần chúng ta liên hệ được với một nhà là có thêm mấy phần sinh cơ. Đây là thứ nhất."

"Thứ hai, khí hậu Tây Bắc rét lạnh, cả người lẫn vật đều khó sống. Nhưng linh khí lại dày đặc, cho nên, nhất định có không ít cao thủ ẩn cư không xuất thế ở nơi này. Nếu chúng ta có thể tìm được một hai người, cũng không phải là điều không thể?"

"Thứ ba, vì sao chúng ta nhất định phải cắm đầu xông ra?" Sở Dương nói: "Mục tiêu của chúng ta, không phải là xông ra, mà là sống sót. Vậy, chúng ta hiện tại hoàn toàn có thể quay đầu trở lại. Tuy vẫn trở ngại trùng trùng, nhưng so với lực cản xông ra ngoài thì nhỏ hơn cản ngàn vạn lần! Chúng ta không khó để giữ mạng!"

"Cái này hoàn toàn dựa vào lượng lượng bản thân chúng ta!"

"Về phần lương thảo... Chúng ta đều có tu vi chí tôn, ít nhất linh khí hóa thủy tất cả mọi người đều biết. Khát thì không thể khát chết chúng ta. Mà đói... Với tu vi của chúng ta, cho dù ba tháng không ăn, cũng không thể đói chết. Chẳng lẽ chín vị chí tôn chúng ta, trong ba tháng lại không bắt được một con thỏ? Cho nên vô luạn thế nào cũng không thể đói chết."

"Tây Bắc rất lớn." Sở Dương nói: "Diện tích bao la ức vạn dặm. Mặc dù Lệ gia đóng đô ở đây cả vạn năm, nhưng tuyệt đối không thể nào nhét hết vào lòng bàn tay của mình được. Huống chi nếu bức bách chúng ta, chúng ta quay đầu tiến thẳng Chính Bắc, tiến vào hoang nguyên mênh mông. Nơi đó chính là đất của Tam Tinh thánh tộc. Lệ gia cho dù trâu bò cũng không dám chọc vào đâu."

"Cho nên, chúng ta có rất nhiều đường sống sót!" Sở Dương nghiêm túc nói: "Tử lộ cũng chỉ có một, vậy vì sao chúng ta cứ phải cắm đầu vào tử lộ chứ?"

"Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn. Chuyện Lãng thủ tọa, chậm lại một chút có làm sao? So với táng thân ở nơi này vẫn không tốt hơn sao?"

Theo lời Sở Dương nói, thần sắc trên mặt mọi người dần dần bình tĩnh trở lại.

Không sai, đúng như lời Sở Dương nói, mọi người quả thật không phải không có hi vọng.

Tuy rằng rất xa vời, nhưng ít nhất, cũng có hi vọng rồi.

"Một khi đã vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hình Nhất tinh thần chấn động.

"Hiện tại cần thế này, thế này...." Sở Dương cố gắng xoay chuyển suy nghĩ, tìm kiếm kế sách, chậm rãi, gần như là nói ra từng chữ một.

Mọi người nghe xong, trong mắt không khỏi đều mê hoặc, lo lắng, còn có chút,... hưng phấn.

Đệ ngũ quan.

Người của Lệ gia có thể nói là đề phòng sâm nghiêm, trên không, cứ cách ba mươi dặm lại có hai vị chí tôn đứng lơ lửng giữa không trung, quan sát động tĩnh xung quanh.

Trên mặt đất, tất cả mai phục lại càng thêm bí mật, ôm cây đợi thỏ.

Ngay cả trong rừng rậm hai bên, cũng đều bị bạch y nhân phủ kín, phòng bị nghiêm mật.

Hai vị chí tôn lục phẩm, một khi chí tôn thất phẩm ba người đang khoanh tay đứng ở một góc khuất cách quan ải không xa,

"Lần này, bày ra trận thế như vậy rồi mà còn để bọn họ vượt qua đệ ngũ quan, ba người chúng ta cũng không cần sống thêm nữa." Vị thất phẩm chí tôn nặng nề nói.

Người này chính là kẻ đánh trọng thương Lãng Nhất Lang lúc trước, Lệ gia Lệ Khinh Lôi!

Tên còn lại gật đầu, nói: "Khinh Vân thế nào rồi?"

Sắc mặt Lệ Khinh Lôi trần xuống, nói: "Hắn trúng Tử Tinh thủ của Lãng Nhất Lang, ngay hôm sau đã bắt đầu khô kiệt toàn thân! nếu kéo dài thêm một ngày nữa, cả người bị Tử Tinh hóa, có muốn giải thoát cho hắn cũng khó. Ta đã... dùng tu vi chí tôn thất phẩm, mạnh mẽ chấn nát thiên linh cái của hắn! Tiễn hắn... đi rồi."

Hai vị chí tôn lục phẩm ảm đạm cúi đầu: "Thù này, nhất định phải báo!"

Lệ Khinh Lôi ừm một tiếng, nói: "Khinh Phong, Khinh Vũ. Chúng ta cùng Khinh Vân đều là người cùng trang lứa, đều là chi thứ gia tộc, một đường chiến đấu cho tới hôm nay... Ta biết tình cảm của các ngươi, nhưng các ngươi có biết không, ta đích thân giết Khinh Vân... Cảm giác trong lòng ta... ha ha...."

Hắc lắc lắc đầu: "Thật như...."

"Chúng ta hiểu. Chúng ta sẽ không trách Khinh Lôi ngươi." Lệ Khinh Phong và Lệ Khinh Vũ cùng trầm giọng nói: "Đều là tên Lãng Nhất Lang trời đánh đó!"

"Cho nên lần này, vô luận thế nào cũng không được để hắn chạy thoát!" Ánh mắt Lệ Khinh Lôi hung ác: "Thương thế của Lãng Nhất Lang... nhất định là đã chết... Bất quá, nếu như Lãng Nhất Lang đã chết, vậy cũng chỉ còn lại chín tên nhất phẩm chí tôn. Như thế nào... lại có chiến lực mạnh như vậy?"

Hắn rất tự tin vào chiêu số của mình. Lẽ ra với thương thế của Lãng Nhất Lang lúc đó, tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng hiện tại một loạt sự tình lại khiến hắn ít nhiều có chút nghi thần nghi quỷ.

Đúng vào lúc này, vị chí tôn trên không truyền âm vọng xuống: "Có người đến!"

"Mấy người?"

"Chỉ có một!"

"Một?" Ba người đều kinh ngạc, thế nào chỉ có một?

Trước mặt tất cả mọi người, một bóng người thản nhiên đi tới. Người này bạch y bồng bềnh, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, chính là một mỹ nam tử.

Cứ như vậy bước đi, dẫm nát tuyết đọng mà lại như thần tiên trên trời, bước chậm trong mây. Một vẻ tiêu sái phiêu dật cứ tự nhiên mà sinh ra.

Chính là Sở Dương.

Hắn bạch y bồng bềnh, chỉ trong chốc lát đã tới trước đệ ngũ quan.

"Người phía trước dừng bước!" Trong rừng, một thanh âm vang lên, tiếp đó, xoạt xoạt mấy tiếng, mấy người đã nhảy ra.

Sở Dương ôn hòa nói: "Thỉnh cầu thông báo, tại hạ Sở Dương, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với chư vị tiền bối Lệ gia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.