Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1346: Dạ Túy



Sở Dương dựa vào bóng đêm, một đường lướt nhanh như tên bắn.

Phương hướng, lãnh địa Dạ gia!

Nơi tử tinh dày đặc, nơi phúc trạch thâm hậu, khi âm dương giao hòa, một khắc thiên địa đồng quang!

Đôi bì ngoa dưới chân hắn đã không biết sớm ném đi nơi nào rồi, cứ như vậy chân trần, cấp tốc lao đi trên đại dịa.

Vừa chạy, tinh quang trên không trung chiếu rọi, dưới chân đại địa bao la, Sở Dương đột nhiên cảm thấy mình tựa như tiến vào trong một cảnh giới kỳ diệu, nhất thời mãnh liệt phi thân bay lên...

Tựa hồ bản thân hắn ở ngay giữa không trung, bay lượn rong chơi dưới ánh sao, mà ở vùng đất trước mắt, có thể thấy rõ ràng một "mình" khác đang chạy đi như điên, nghênh đón gió đêm thổi qua, thổi cho mái tóc của "mình" tung bay tán loạn, thổi cho toàn thân y phục phần phật bay múa...

Vừa chạy, nguyên khí trong cơ thể chậm rãi vận hành, chỉ cảm thấy từng đợt đại đại chi khí tinh thuần từ dưới gan bàn chân truyền tới, từng cỗ từng cỗ thiên địa linh khí tinh thuần lại từ trên đỉnh đầu quán đỉnh mà xuống...

Một trên một dưới, hình thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, chuyển động trong người một vòng, rồi quay trở vè đại điền.

Mà trong đan điền, sợi Hồng Mông chân ti thứ hai tựa hồ cũng đang run rẩy... chậm rãi trưởng thành.

Tu vi trong cơ thể, theo đại địa chi khí không ngừng dũng mãnh tràn vào, mà cũng không ngừng trở nên tinh thuần....

Hắn cảm thấy lỗ chân lông cả người đều mở rộng, từng tia từng tia nguyên khí pha tạp không thuần khiết theo lỗ chân lông dần dần bài tiết ra bên ngoài, để lại chỗ trống bị thiên địa chi khí tinh thuần thay thế....

Vô số dơ bẩn trong thân thể, theo lỗ chân lông bài tiết ra, tiêu tán vào gió...

Chỉ chỉ có chất nhờn, bám lại bên ngoài thân thể, nháy mắt đã bị gió hong khô....

Nhìn "mình" đang chạy, nhìn thân thể " mình" đang phát sinh biến hóa, đây là một loại cảnh giới kỳ diệu.

Sở Dương cứ như vậy không biết mệt mỏi, chạy một đêm!

Đợi đến khi phương đông sáng ngời, ý thức mới bị cơn mệt mỏi chiếm cứ, lan tràn khắp thân thể, Sở Dương mới dừng lại ở trong một rừng cây, nhảy lên ngọn cây, thoáng nghỉ ngơi một chút.

Tu vi trong cơ thể đã có một phần mười biến thành thiên địa chi khí thuần thúy.

Một phần mười này chiếm cứ trong đan điền, bao quanh Cửu Kiếp kiếm. Những thiên địa linh khí khác cũng đang ở ngoại vi, tràn ngập toàn thân.

"Đợi đến khi toàn bộ thiên địa linh khí đều chuyển hóa thành thiên địa chi khí, ta hẳn là có thể đạt tới chí tôn tứ phẩm hoặc chí tôn ngũ phẩm rồi?"

Sở Dương quan sát cơ thể, trong lòng suy nghĩ.

Sau khi thăng cấp chí tôn, mỗi khi tiến lên một bước, Sở Dương đều cảm thấy rất gian nan. Nếu như nói từ cửu phẩm thánh cấp đến chí tôn, chỉ cần một bước, vậy thì chí tôn nhất phẩm đến chí tôn nhị phẩm, lại ít nhất cần mười bước.

Hơn nữa, mười bước này, mỗi một bước này, trở lực so với trước kia đều lớn hơn!

Có thể tưởng tượng từ nhị phẩm tới tam phẩm, khó khăn cỡ nào!

"Mặc kệ ngàn nan vạn khó, ta vẫn một bước tiến lên!" Sở Dương nghĩ, chìm vào điều tức.

Hắn hiện tại không nhìn thấy bộ dạng của minh, nếu như nhìn thấy, nhất định sẽ chấn động.

Tóc tai rối tung, bám trên da đầu, trên mặt trên cổ, tất cả đều là một loại chất dính đen thui, căn bản không nhìn rõ khuôn mặt, y phục hắc bào cũng rách tơi tả...

Ngoài rừng truyền tới tiếng quát mắng, kiếm quang lóe sáng.

Sở Dương đột nhiên bừng tỉnh, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy một người đang chạy về phía nhanh nhanh như điện chớp. Phía sau người này một đạo kiếm quang lóe sáng, giống như lưu tinh ngang trời, cấp tốc đuổi tới.

Rõ ràng nhanh hơn so với người chạy phía trước.

Sở Dương vừa nhìn đạo kiếm quang này, trong lòng đã chấn động mãnh liệt!

Kiếm trung chí tôn!

Hơn nữa là cao giai, ít nhất cũng là tam phẩm!

Ở nơi này, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện một vị kiếm trung chí tôn? Hắn là ai?

Sự lăng lệ của đạo kiếm quang, khiến cho Sở Dương gần như cho rằng, chính là Cố Độc Hành tới đây!

Người phía trước hét lớn một tiếng, từ trong thân thể đột nhiện bạo phát tinh quang, bao phủ xung quanh thân thể, tiếp đó thân thể đột nhiên gia tốc, vọt vào trong rừng rậm giống như gió lốc!

Tinh quang tiêu tán, những thanh tâm loạt xoạt vang lên không ngừng, vô số cành cây thân cây bị đụng gãy, người kia đã tới cách cây đại thụ mà Sở Dương ẩn thân không xa. Đạo kình khí kia vẫn như cũ điên cuồng lao về phía trước, nhưng bản thân hắn lại giống như trâu đất xuống biển, vô thanh vô tức biến mất.

Với nhãn lực của Sở Dương, cũng chỉ có thể nhìn ra, hắn vừa dựa lưng vào một cành cây bên cạnh, liền biến mất.

Đây là công phu gì? Chẳng lẽ là công phu độc môn của Tam Tinh thánh tốc?

Tuy chỉ kịp nhìn thoáng qua, nhưng Sở Dương cũng nhận ra được, người này chính là vị trưởng lão Tam Tinh thánh tộc mà mình tặng một viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh trong địa lao Gia Cát gia tộc lúc trước!

Không thể tưởng được, hắn đã trốn thoát ra từ lúc nào. Chắc chắn là dựa vào lực lượng viên Cửu Trọng đan mình tặng. Gia Cát gia tộc cũng thật ẩn nhẫn, tin tức như thế, thủy chung không để tiết lộ ra ngoài...

Đang suy nghĩ, một đạo kiếm quang cũng theo sát phía sau, xông vào trong rừng rậm.

Chỉ thấy một đaọ quang mang như du long trực tiếp thuận theo con đường phía trước mà đuổi theo, dọc đường tiếng nổ không ngừng, tất cả đại thụ đều bị phá nát.

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, kiếm quang đột nhiên dừng lại, vọt ra ngoài rừng cây, tiếp đó lại một lần nữa xông vào, mãnh liệt dừng lại!

Đã đứng ở một nơi cách đại thụ mà Sở Dương ẩn thân không xa, cũng chính là địa phương mà trưởng lão thánh tộc kia biến mất.

Kiếm quang tiêu tán, lộ ra một thân ảnh hắc y cao lớn.

Trong lòng Sở Dương đột nhiên cảm thấy bội phục.

Thánh tộc trưởng lão tiến vào, lập tức không cần nghĩ ngợi đã bày ra nghi trận, bản thể ẩn thân, nhưng người này vừa đuổi theo vào, không ngờ chỉ nháy mắt dã phát hiện được gian kế của đối phương, lập tức lui ra ngoài, lại một lần nữa tiến vào, rõ ràng cho thấy đã vận dụng lực lượng tương đương với vị trưởng lão thánh tộc kia, tới nơi hắn biến mất liền tự động dừng bước.

Nói cách khác, hắn kết luận, vị trưởng lão thánh tộc mất tích chỉ ở trong phạm vi này.

Sức phán đoán và khả năng nắm bắt như vậy, quả thực là kinh người!

Người này cao lớn, một thân hắc y, khuôn mặt anh tuấn, lại mang theo một khí thế lãnh duệ tự nhiên, chỉ tùy tiện đứng đó cũng giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ, nghiêm nghị sinh uy.

Ở trong tay hắn, có một thanh trường kiếm chớp động hàn quang, giờ phút này hàn quang ẩn hiện, trên mũi kiếm còn chậm rãi nhỏ xuống máu tươi....

Hắn cứ như vậy đứng ở nơi đó, ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng xung quanh, rồi lập tức nhìn về phía đoạn thân cây mà vị trưởng lão thánh tộc kia dựa lưng vào!

Sở Dương nhìn mà da đầu run lên.

Tư duy cẩn mật và nhạy bén của người này, quả thực đã đạt tới mức không thể tưởng tượng được.

Đột nhiên...

Soạt soạt...

Mấy thanh âm vang lên, năm sáu người đã xông tới như cuồng phong: "Dạ Túy! Ngươi...."

Ánh mắt hắc y nhân kia chợt lăng lệ, cúi người xoay tròn, kiêm quang bạo phát giống như sét đánh giữa hư không, ngay cả Sở Dương cũng chỉ cảm thấy trước mắt chói lòa, giờ khắc này gần như không thể nhìn thấy thứ gì nữa.

Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, năm sáu người vừa đến đã biến thành thịt nát đầy trời, bay tán loạn trong hư không, sau đó mới chậm rãi rơi xuống, rơi xuống bụi cỏ, lá cây, phốc phốc không ngừng.

Sở Dương liếc mắt đảo qua, chỉ kịp nhìn thấy trên trán một người trong đó có một ấy ký tinh quang, ngay sau đó người này đã biến thành mảnh nhỏ.

Hắc y nhân này xuất thủ cực nhanh, cực ác độc, quả thực là cả đời Sở Dương hiếm thấy!

Sát khí trong một kiếm này khiến trong lòng Sở Dương có chút phát lạnh. Ngay cả lòng bàn tay cũng không kìm nổi mà thấm ra mồ hôi lạnh.

Trong đan điền Cửu Kiếp kiếm đột nhiên cựa quậy.

Một kiếm này không ngờ có thể khiến cho Cửu Kiếp kiếm cảm ứng? Sở Dương lắp bắp kinh hãi, vội vàng trấn an.

"Một kiếm này có một loại mùi vị kỳ quái." Trong ý thức không gian, kiếm linh đã tỉnh lại một thời gian ngắn, chỉ là còn có chút suếu. Giờ phút này đột nhiên lên tiếng.

"Mùi vị kỳ quái?" Sở Dương nhíu mày hỏi.

Trong nháy mắt vừa rồi, một kiếm đó tựa hồ muốn tàn sát hết sinh linh, cũng khiến cho hắn có một loại cảm giác kỳ dị, chỉ là, không thể nói nên lời.

Giống như âm trầm lại như phải âm trầm, giống như khủng bố lại không phải khủng bố, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác tam thần không yên.

Thanh âm kiếm linh có chút trầm trọng: "Có lẽ ta nhìn nhầm rồi, chỉ mong là ta nhìn lầm rồi... Bên trong một kiếm này, ta không ngờ lại cảm nhận được một thứ mùi vị của Ma!"

"Mùi vị của ma?" Sở Dương nhíu mày: "Là vực ngoại thiên ma?"

Kiếm linh không hề lên tiếng.

Nhớ tiếng quát lớn vừa rồi, trong lòng Sở Dương nghĩ trong lòng: "Dạ Túy? Thì ra người này chính là đệ nhất thừa kế giả của đương kim giang hồ đệ nhất chúa tể gia tộc Dạ gia. Đại công tử Dạ gia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Dạ Túy!"

Truyền thuyết về Dạ Túy trong giang hồ có không ít, Truyền thuyết nói, vị đại công tử Dạ gia này vốn tên là Dạ Thí Thiên, nhưng sau đó chẳng biết tại sao, sau một hồi say túy lúy, lại đột nhiên đổi tên mình thành Dạ Túy!

Hơn nữa, dám gọi tên cũ "Dạ Thí Thiên" của hắn, đều dùng tội đại bất kính mà trực tiếp xử tử!

Giờ phút này, sát ý toàn thân Dạ Túy chậm rãi thu liễm, thản nhiên nói: "Tam trưởng lão, ngươi trốn không thoát, còn không đi ra! Dạ Túy ta đảm bảo, ngươi sẽ không sao cả!"

Bốn phía không có chút tiếng động.

Đại Triệu không nóng không vội, thản nhiên nói: "Dạ Túy ta xuất đạo giang hồ 35 năm. Chưa bao giờ có một người nào có thể toàn mạng khi bị ta đuổi giết!... Ngươi không thể gạt được ta, cũng trốn không thoát. So với liều mạng chạy trốn, không bằng theo ta trở về. Như vậy, ngươi còn có thể nhận được một chút lễ ngộ... Chẳng lẽ lại muốn 'muốn chết không được, muốn sống không xong'."

Trong lòng Sở Dương run rẩy một chút, thì ra tên hỗn đản này đã xuất đạo giang hồ 35 năm... Nói như vậy, hắn hiện giờ ít nhất cũng phải năm sáu chục tuổi?

Nhưng nhìn diện mạo, lại giống như thanh niên vậy....

Năm sáu chục tuổi còn tự xưng đại công tử... Sở Dương đột nhiên cảm thấy trong đũng quần của mình có chút co giật... Đổi lại là gia đình bình thường, làm gia gia cũng đủ rồi.

Vậy mà vẫn còn... công tử!

"Ngươi không ra sao?" Thanh âm Dạ Túy chậm rãi mang theo một tia sát khí, chậm rãi bước đi thong thả hai bước, ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi ẩn mình trên cây là ta không nhìn thấy ngươi?"

Ngay sau đó, ánh mắt như hai mũi lợi tiễn của Dạ Túy đã chạm vào hai ánh mắt kinh ngạc không hiểu của Sở Dương trên cây.

Sở Dương choáng váng!

Tùy tiện tìm một cái cây nghỉ ngơi, không ngờ cũng bị người ta coi thành chính chủ rồi?

Hai người, một người trên cây, một người dưới đất, hai mặt nhìn nhau.

Dạ Túy mỉm cười: " Tam trưởng lão, ngươi ngụy trang lần này, đúng là không tệ!"

Sở Dương dở khóc dở cười, trong lòng tức giận mắng: ngươi mới là tam tưởng lão! Cả nhà ngươi là tam tưởng lão!

Ta..... làm sao lại xui xẻo vậy chứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.