Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1381: Tin dữ liên tiếp



Người của Lan gia nhìn khối hoàng kim nặng chừng năm lượng sáng lấp lánh trên mặt đất, biểu tình trên mặt cả đám cực kỳ phong phú.

Hoàng kim!

Trừ trong thế tục ra, nơi nào còn dùng tới hoàng kim?

Đối với loại đại quái vật như Lan gia mà nói, hoàng kim... quả thực so với đất cũng không khác lắm.

Đốt một cái đại môn hoành tráng như thế, chỉ tính riêng hoàng kim thôi, cũng cần tới mười vạn lượng chứ còn chưa nói đén mấy chục người tử thương. Trong đó còn có bảy vị chí tôn bỏ mình, ngoài ra còn có hơn mười vị cũng bị trọng thương!

Tổn thất như vậy, cho dù là ngàn vạn tử tinh cũng tuyệt đối không bù đắp được. Tên gia hỏa này không ngờ chỉ ném ra năm lượng hoàng kim, hơn nữa còn nói với chúng ta... Xin vui lòng nhận lấy?

Tiếp đó không ngờ còn vô cùng "Thành khẩn" nói: Việc này coi như huề nhau, mọi người không ai thiếu nợ ai...

Bà má nó! Năm lượng hoàng kim của ngươi cũng giá trị quá nhỉ?

Khuôn mặt Lan Bất Hối lạnh lẽo như sương, nhìn khối hoàng kim lấp lánh trên mặt đất, vung tay lên, hoàng kim đã tới tay. Tựa hồ ngay sau đó, hoàng kim đã hóa thành chất lỏng từ trong tay hắn chảy xuống.

Tiếp đó, hắn lại hít sâu một hơi, cao giọng cười nói: "Không sai, nhưng thỉnh hai vị nhớ kỹ, từ bây giờ, việc này coi như huề nhau, mọi người không ai nợ ai, núi cao sông dài... sau này còn gặp lại...!"

Bên ngoài bức tường lửa, tựa hồ truyền tới một tiếng cười khẽ, tựa hồ có thanh âm loáng thoáng nói: "... Được."

"Lão tổ tông!" Lan Nghênh Phong nghiến răng trợn mắt, nằm mơ cũng không nghĩ tới lão tổ tông lại mềm yếu như thế.

Lan Bất Hối siết chặt đĩnh hoàng kim trong tay, lạnh lùng nói: "Cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn không phục?"

Khuôn mặt Lan Nghênh Phong vặn vẹo: "Bọn hắn... Khinh người quá đáng...."

Lan Bất Hối hít một hơi thật sâu, nói: "Đây là giang hồ!"

Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, thở dài một hơi, cả đám gân xanh giật giật.

Lan Bất Hối khoanh tay đi vào bên trong, ngân nga nói: "An nhàn một vạn năm đã khiến các ngươi tự cao tự đại tới mức độ này rồi. Kẻ nào cũng tác uy tác phúc cẩm y ngọc thực, quên mất bản chất của giang hồ này rồi!"

"Lan gia chúng ta trước đây khi dễ nhà người ta so với bây giờ còn quá phận hơn gấp mười gấp trăm lần, cũng có không ít chứ? Nhưng các ngươi lại xem nhẹ một điểm tối trọng yếu. Các ngươi có thể làm như vậy với người ta, người ta cũng có thể làm như vậy với các ngươi. Chẳng lẽ... chỉ cho phép các ngươi ngang ngược với người khác, còn mình thì không chịu được nửa điểm uất ức?"

"Nếu còn như thế, Lan gia bị vẫn diệt trong đại kiếp lần này, lão phu... cũng không bất ngờ!" Câu nói sau cùng của Lan Bất Hối, đã là từ một nơi xa xôi truyền tới, thanh âm như thực như ảo.

"Sau này phải nhớ kỹ, chờ để tổ tông.... lại hổ thẹn vì các ngươi!"

Những lời này rất nặng.

Mọi người đều lộ vẻ xấu hổ.

Đúng vậy, Lan Bất Hối là nhân vật nào? Hắn là người sáng lập ra Lan gia, lão tổ tông vạn năm! Hắn hoàn toàn có thể không tiếp thụ vũ nhục hôm nay, dìm nồi đập thuyền tới địch nhân, liều mạng đánh một trận.

Sống hay chết đều không thẹn với anh danh của hắn.

Hơn nữa, Lan Bất Hối bắt đầu từ năm đó đã lấy hung hãn không sợ chết mà trứ danh giang hồ, là người cuồng ngạo, ai ai cũng biết. Hôm nay, người đầu tiên bạo phát, vốn nên là hắn.

Nhưng hắn vẫn vì tôn tử của mình mà lựa chọn ẩn nhẫn.

Dạy bằng hành động tốt hơn vạn lần nói xuông.

Lan Bất Hối lần đầu tiên thối lui, chẳng khác nào đánh lên một hồi chuông cảnh báo tất cả trên dưới Lan gia. Nếu như Lan gia từ nay về sau có thể cẩn thận, không cô phụ thâm ý của Lan Bất Hối, có lẽ... kết cục sẽ bất đồng cũng không chừng?

Lan Nghênh Phong xanh mặt, môi run rẩy: "Chư vị.. cũng nghe được chứ? Cũng thấy rồi chứ? Cơ nghiệp mà lão tổ tông thiên tân vạn khổ mới dựng lên, không phải để chúng ta hưởng thụ, lại càng không để chúng ta quên mất tất cả... Nếu như sau này chúng ta còn để chuyện khiến lão tổ tông hổ hẹn phát sinh... Mọi người không bằng tập thể rút kiếm tự tận cho rồi."

Hai mắt tất cả mọi người đều đỏ bừng, hô hấp trầm trọng.

Giờ khắc này, mọi người thật sự hối hận. Quả thực, trước kia quá ương ngạnh rồi....

Cũng như lúc này...

"Báo...." Có người cưỡi khoái mã lao đến, không ngờ bất cấp đại hỏa, xông thẳng qua đại môn, quần áo cả người đều bắt lửa, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng. Dập tắt lửa xong thì trên người đã có vết bỏng rộp, nhưng vẫn bất chấp, quỳ phốc xuống trước mặt Lan Nghênh Phong: "Khởi bẩm gia chủ, tin tức khẩn cấp!"

"Tin tức gì?" Trong lòng Lan Nghênh Phong rùng mình.

"Nửa đêm hôm nay, thông đạo Cửu Trọng Thiên ở chỗ chúng ta phát sinh biến cố lớn... Tất cả đệ tử trông coi thông đạo, từ chí tôn nhị phẩm trở xuống, một một ai may mắn sống sót! Hoài nghi có địch nhân từ nơi này tiến vào Thượng Tam Thiên!" người này dồn dập bẩm báo.

Lan Nghênh Phong chỉ cảm thấy thân thể mình khẽ run lên: "Lại có chuyện này!"

"Lúc đệ tử đuổi tới, chỉ thấy một đám thi thể."

"Loại tình huống này quả thực không thể tưởng tượng!"

Lan Nghênh Phong vuốt râu trầm tư, rốt cuộc tình huống như thế nào mới có thể khiến cho nhiều cao thủ như vậy đồng loạt mất mạng?

Nếu như là người từ Trung Tam thiên đi lên, Người của Trung Tam Thiên từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy? Chuyện này thật sự tà quái...

"Sau khi thuộc hạ phát giác chuyện này, từng cả gan tiến vào thông đạo xem xét, nhưng sau khi đi một đoạn đường, phát hiện trong thông đạo, cũng có thi thể ngổn ngang... Đội ngũ gia tộc phái đi Hạ Tam Thiên.. cũng...."

"Cũng làm sao?" Lan Nghênh Phong nổi giận gầm lên một tiếng: "Nói mau!" Trong lòng hắn đã có dự cảm bất tường, nhưng vẫn ôm hi vọng vạn nhất.

"Cũng đều... bị người ta tàn sát! Đội ngũ 135 người, không một ai may mắn sống sót!" Người nọ nói tới đây liền dập đầu trên đất, không nói nói lời nào. Nhưng tinh thần thể lực hao tổn quá lớn, rốt cuộc ngã vật ra đất, hôn mê bất tỉnh.

Tất cả những người nghe được tin tức này đều chấn kinh không nói nên lời!

Tin tức ba phương diện cộng lại, nói cách khác, chỉ trong vòng một ngày hôm nay, cao thủ Lan gia đã tổn thất hơn ba trăm!

Phải biết rằng, trông coi thông đạo có tới tầm 160 người đó! Chia làm ba ca thay phiên nhau trông coi. Những năm gần đây chưa từng phát hiện nửa điểm sơ hở. không nghĩ tới hôm nay lại bị người ta diệt gọn.

Hơn nữa, cao thủ phái đi Hạ Tam Thiên cũng bị người ta giết rồi.

"Chẳng lẽ.. cửu kiếp thượng thiên rồi?" Một khi cao thủ lan gia chấn kinh nói ra chuyện mà mọi người đều nghĩ trong lòng: "Nếu là như vậy... thực lực cửu kiếp lần này, so với trước kia... còn mạnh hơn nhiều lắm."

Vấn đề này cũng chính là điều mọi người lo lắng.

"Gia chủ! Việc này phải tra rõ! Thù này không thể không báo! Cho dù là cửu kiếp, cũng phải trở nợ bằng máu!" Một vị lão giả râu tóc bạc phơ run rẩy nói, hai con mắt gần như muốn xung huyết.

Phiên trông coi thông đạo lần này chính là hậu đại của lục trưởng lão hắn. Toàn bộ đã chết, chẳng khác gì... Một chi của hắn từ nay về sau tuyệt hậu rồi! Làm sao không phẫn nộ cho được.

"Lập tức phái người Lan Hương đội xuất phát tra rõ!" Cả người Lan Nghênh Phong có chút run rẩy: "Không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải tra ra hung thủ!"

Những lời này có chút ứng phó. Tất cả mọi người đều có thể nghe ra: Chỉ nói phải tìm ra hung thủ, cũng không nói phải xử lý thế nào. Tin tưởng, nếu thật là cửu kiếp, lời gia chủ sẽ biến thành...bàn bạc kỹ hơn.

Dù sao Lan Nhược bên kia còn chưa biết thế nào.

Lục trưởng lão hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

"Ngoài ra, nếu như nhân thủ phái đi Hạ Tam Thiên đã... toàn quân bị diệt, nhưng kế hoạch Hạ Tam Thiên không thể đình chỉ! Lập tức phái một đội... Đại trưởng lão, lần này chúng ta không thể tùy tiện phái người. Ta xem... cũng chỉ có ngài đích thân dẫn đội, cùng ba vị cung phụng đi Hạ Tam Thiên Thiết Vân trước mới an tâm." Lan Nghênh Phong quay đầy, nhìn một vị lão giả sắc mặt như thép bên cạnh.

Đại trưởng lão cùng ba vị cung phụng, đều đã là chí tôn thất phẩm vượt qua ranh giới tiên phàm, cũng là đại bộ phận thực lực đỉnh phong còn sót lại của Lan gia. Trừ bốn người này, cũng chỉ còn lại hai vị cung phụng chí tôn bát phẩm cùng lão tổ tông Lan Bất Hối. Có bọn họ dẫn đội, tin tưởng cho dù Hạ Tam Thiên xuất hiện yêu tinh, cũng không phải là đối thủ của bốn người bọn hắn.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dù sao, nữ nhân của Cửu Kiếp kiếm chủ dưới Hạ Tam Thiên, mới là mấu chốt sinh tử tồn vong của Lan gia!

"Cũng được, lão hủ liền tự mình đi một chuyến." Đại trưởng lão trầm ổn nói: "Nhưng rốt cuộc nên làm thế nào, mong gia chủ có thể nói rõ."

"Nếu như đám người Lan Nhược đã thu được hiệu quả... vậy, cứ thuận theo tự nhiên. Nhưng nếu như đối phương nhìn thấu Lan Nhược rồi... Vậy vô luận thủ đoạn gì cũng không tiếc, cho dù phải hủy diệt cả Thiết Vân quốc cũng không sao cả! Đến lúc đó đã chân chính trở mặt, đối diện với Cửu Kiếp kiếm chủ rồi."

Lan Nghênh Phong thở dài nặng nề: "Đáng tiếc, đáng tiếc, Mai Tiên đã chết... nếu không chúng ta để nàng ra mặt... Sự tình sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm. Tin tức nàng lưu lại trước kia không quá rõ ràng, chúng ta chỉ kịp hành động một lần, Cửu Trọng Thiên đã bị phong bế rồi...."

"Nếu như tin tức là thật, vậy lần này Cửu Trọng Thiên mở, Cửu Kiếp kiếm chủ nhất định sẽ có động tác... Cho nên lần này đại trưởng lão xuống đó, chính là cơ hội cuối cùng của Lan gia chúng ta rồi."

Lan Nghênh Phong nặng nề nói: "Chỉ có thể như vậy."

Chòm râu đại trưởng lão khẽ đung đưa, trầm giọng nói: "Lão hủ minh bạch!"

Xa xa, truyền tới một tiếng thở dài của Lan Bất Hối: "Không nên quên lời ta nói, tuyệt đối không được đắc tội với Cửu Kiếp kiếm chủ."

Lan Nghênh Phong ngẩng mặt nhìn bầu trời, hồi lâu không nói.

Ý tứ lão tổ tông, hắn đương nhiên biết, nhưng... mấy năm nay, Sớm đã đắc tội Cửu Kiếp kiếm chủ nặng nề rồi! Giờ phút này, cho dù muốn dừng tay... Cũng không có khả năng nữa...

Trừ phi Lan Nhược thành công... Nếu không đã chú định một cục diện không chết không dừng.

Nhưng bọn họ không biết, thù với Cửu Kiếp kiếm chủ... sớm đã chú định rồi. Mà một phen khổ tâm của Lan Bất Hối với Lan gia, cũng chú định phải trôi theo dòng nước...

Trong một tửu quán nhỏ phía nam hẻo lánh, đám người Mạc Thiên Cơ, Cố Độc Hành đang ngồi vây quanh một cái bàn.

Rốt cuộc cũng lên rồi. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Tất cả mọi người, bảo gồm cả Mạc Thiên Cơ ở trong, đều không tưởng được lại có thể dễ dàng tới mức độ như vậy. Ở trong lòng bọn hắn, vốn nhất định phải có một hồi huyết chiến thiên tân vạn khổ mới có thể xông lên. Sau đó mọi người thương thế chồng chất vừa chữa thương vừa chạy trốn... Sau đó thì tính sau...

Không nghĩ tới lại chỉ gặp một đám thi thể trong thông đạo, sau đó, đi lên tới nơi thì lại gặp một đám người đang thu thập thi thể. Mọi người ùa tới như ong vỡ tổ, tất cả hậu chiêu của Mạc Thiên Cơ còn chưa kip vận dung...

Tất cả không ngờ đã xong.

Trong hai cái quan tài mang theo, còn có chừng hơn hai ngàn cân thuốc nổ... Đây chính là thứ mà Mạc Thiên Cơ mất không ít công phu mới kiếm được, chuẩn bị kích nổ trong thời khắc mấu chốt nhất, thừa dịp náo loạn đào tẩu...

"Rốt cuộc cũng lên rồi, bây giờ, ta sẽ nói một chút về an bài sau này." Mạc Thiên Cơ nhanh chóng chấn định lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.