Kỷ Mặc xuất thủ như điện, trong tích tắc Tiêu Thần Lôi quay đầu lại, đoản kiếm đã dùng tất cả lực lượng, hung hăng đâm vào trái tim Tiêu Thần Lôi!
Kiếm khí trên mũi kiếm lập tức nổ tung chính giữa trái tim Tiêu Thần Lôi! Phá nát tất cả lục phủ ngũ tạng của hắn, nát như tương!
Đâm mạnh tới nỗi, mũi kiếm xuyên qua ngực Tiêu Thần Lôi xong, thậm chí còn đâm chảy máu luôn cả chân của Kỷ Mặc, gần như xâu hắn và Tiêu Thần Lôi lại với nhau!
Hoàn toàn bất ngờ, hoàn toàn không có một chút dự báo trước nào!
"Ta làm thịt ngươi, được không?"
Tiêu Thần Lôi giờ khắc này tựa như bị thiên lôi đánh trúng!
Chỉ cảm thấy mình bi kịch tới mức độ thiên hôn địa ám, không thể xoay chuyển!
Nhìn mũi kiếm lấp lóe hàn quang trước mgực, cảm thụ được cái cảm giác lạnh lẽ và đau đớn tới cực điểm trong ngực, cảm nhận được đoản kiếm dần dần cắm vào lồng ngực mình, xuyên ra sau lưng, không ngờ lại lặng đi một chút! Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Thật sự lặng đi một chút.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một kích trí mệnh này lại diễn ra ở nơi này!
Cho dù trong mấy vị chí tôn Tiêu gia còn lại có nội gian, bất ngờ xuất thủ đối phó hắn, cũng không thể làm hắn bất ngờ như vậy!
Tên Giang Dã này, một khắc trước vẫn toàn thân xương cốt gẫy vụn, giờ khắc này không ngờ lại có thể lấy mạng cửu phẩm chí tôn?
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi, tên gia hỏa này, khôi phục thân thể từ lúc nào vậy, trong tay lại cầm cả kiếm nữa! Đây... đây là vì sao?
Kỷ Mặc vừa nói xong liền có chút hối hận.
Bởi vì hắn không nên nói một câu đó.
Một câu nói đó, thật sự không nên! Hơn nữa còn là sai lầm tới cực điểm. Lẽ ra, sau khi đâm ra một kiếm đó, hắn phải lập tức xoay người đào tẩu, càng xa càng tốt, không thể để vị chí tôn cửu phẩm sắp chết này bắt được!
Trong lòng Kỷ Mặc biết rõ: Thời gian nói một câu đó, vô cùng có khả năng sẽ giúp vị chí tôn cửu phẩm này lôi mình cùng xuống địa ngục!
Hơn nữa, đối phương hoàn toàn làm được điều này!
Thậm chí, cho dù hắn có lập tức đào tẩu cũng chưa chắc đã thoát được một kích của đối phương!
Những điều này, Kỷ Mặc biết rất rõ, tất cả hậu quả, hắn đều hiểu, thậm chí trước khi xuất thủ, hắn còn quyết định: Một kích thành công, lập tức viễn độn!
Nhưng con người lại kỳ quái như vậy. Mặc dù hắn biết, cũng quyết định từ trước rồi, nhưng một khắc hạ thủ thành công, hắn vẫn không kìm nổi mà nói ra một câu đó!
Đây là một loại tâm tính rất kỳ quái!
Cảm giác lúc đó của Kỷ Mặc chính là tự hào không gì sánh nổi! Hắn rất muốn có một người chia sẻ với hắn niềm tự hào đó, cho nên hắn không thể khống chế được hành động của mình!
Nói xong câu đó, Kỷ Mặc lập tức nhảy dựng người lên, sưu một tiếng, thoát ra ngoài mười trượng, xoay người liều mạng đào tẩu!
Hoảng sợ giuống như chó nhà có tang, hoang mang như cá lọt lưới.
Vừa chạy trốn vừa điên cuồng chửi mình ngu: Ngu! Ngươi đúng là ngu! Ngu không còn thuốc chữa... Ngươi bảo ngươi phải lập tức đào tẩu, không ngờ lại nán lại lảm nhảm.. Thật sự là hối hận muốn chết...
Nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện, mình không nhúc nhích được nữa rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Thần Lôi đã xuất hiện sau lưng hắn, một bàn tay đặt lên vai hắn, hai người cùng dừng lại giữa không trong.
Tiếp đó, Kỷ Mặc chỉ cảm thấy mình giống như một con quay, nháy mắt đã xoay phắt về phía sau, đối diện với khuôn mặt không chút biểu tình của Tiêu Thần Lôi.
Giờ khắc này, Kỷ Mặc khóc không ra nước mắt.
Xong rồi.
Trên ngực Tiêu Thần Lôi vẫn còn cắm một thanh đoản kiếm.
Trên mặt Tiêu Thần Lôi lộ ra vẻ kỳ quái, cúi đầu nhìn thanh đoản kiếm trên ngực, ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn Kỷ Mặc, chòm râu bạc thoáng rung rung, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi... làm sao làm được?"
Kỷ Mặc chỉ cảm thấy bàn tay của đối phương giống như một ngọn núi lớn đặt trên người mình, muốn động cũng không thể động, há hốc miệng hoảng sợ nói: "Hả?"
Tiêu Thần Lôi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ một vấn đề mang tính học thuật cao siêu chứ không phải là sinh tử bản thân.
"Ta hỏi ngươi, ngươi khôi phục từ khi nào? Làm sao ngươi khôi phục được? Ngươi là ai?" Tiêu Thần Lôi nhíu mày, không thể nào hiểu nổi.
"Ta... Lúc ngươi khiêng ta lên vai, ta đã dùng thuốc." Kỷ Mặc thần hồn bất phụ thể, cố gắng trấn định lại. Thế cục trước mắt đã tồi tệ tới mức này, không ngờ trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác vô pháp vô thiên.
Một loại sức mạnh không biết sống chết, bất cần cực độ xông lên, không ngờ lập tức khiến hắn trấn định lại!
Nói chuyện cũng không nói lắp nữa. Ánh mắt không hề né tránh, thân hình không hề run rẩy, trong lòng không còn sợ hãi, không ngờ giống như cây ngay không sợ chết đứng.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Thần Lôi, nói: "Chuyện cho tới nước này, ngươi cũng muốn chết minh bạch phải không?"
Tiêu Thần Lôi lạnh lùng nói: "Nói nhảm! Lão phu tung hoành cả đời, một lần bại cũng khó có. Hôm nay không ngờ lại mơ mơ hồ hồ bị một nhân vật giun dế như ngươi một kiếm ám sát, chém rách nguyên thần, sụp đổ thần hồn! Nếu lão phu không muốn làm rõ ràng, há có thể an tâm nhắm mắt!"
Kỷ Mặc cười ha ha, nói: "Ngươi muốn chết minh bạch, lão tử cũng muốn chết thống khoái! Dứt khoát nói cho ngươi luôn!"
Tiêu Thần Lôi nhìn bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của hắn, trong mắt ngược lại dâng lên một tia tán thưởng nói: "Tuy thực lực ngươi như giun dế, nhưng ngươi coi như là hảo hán tử, chết trong tay ngươi cũng không uổng! Ngươi nói, ta đang nghe."
Kỷ Mặc cười lạnh một tiếng, chỉ vào mũi mình nói: "Lão tử là con giun dế? Ngươi đã thấy qua con giun nào đẹp trai thế này chưa? Con mẹ nó, cho tiểu tử ngươi chết minh bạch, lão tử tên Kỷ Mặc! Chính là một trong đương kim cửu kiếp. Huynh đệ dòng chính gia tộc đứng thứ hai, cửu kiếp huynh đệ đứng thứ ba, trên dưới Cửu Trọng Thiên có kẻ nào thấy ta mà không phải tôn xưng một tiếng Kỷ tam gia? Hay là... Kỷ nhị gia? Ta chính là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh như vậy, trong mắt ngươi lại là giun dế? Ngươi phải thay đổi suy nghĩ đi! Nếu không, lão tử không nói nữa đâu!"
Trong mắt Tiêu Thần Lôi chớp động thần quang, không mừng không giận nói: "Thì ra là Kỷ tam gia trong cửu kiếp." Những lời này, hắn nói vô cùng trầm trọng.
Kỷ Mặc ừm một tiếng, dương dương đắc ý nói: "Biết Tam gia là tốt, Tam gia thấy ngươi sắp chết rồi, không ngại chỉ điểm cho ngươi một chút."
Tiêu Thần Lôi thản nhiên nói: "Vậy, xin Tam gia nói rõ."
Kỷ Mặc chậm rãi nói: "Sự tình chính là thế này...."
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đánh giết bốn phía cũng liên tiếp truyền tới. Mấy vị chí tôn Tiêu gia tuy tu vi cao cường nhưng thân trúng kích động, hơn nữa còn là Tiên Thiên chi độc và Vô Ảnh chi độc, không vận công còn nhanh chóng khuếch tán, khó thoát khỏi cái chết, huống chi là vận công chiến đáu kịch liệt? Tu vi có thể nói là trăm chẳng còn một.
Huống chi dưới sự chỉ huy thong dong của Mạc Thiên Cơ, huynh đệ cửu kiếp chẳng mấy chốc đã giết hết mấy người này, chạy tới nơi này.
Nhìn Kỷ Mặc bị Tiêu Thần Lôi nắm trong tay, tất cả mọi người đều chấn động.
Tu vi Tiêu Thần Lôi tuyệt thế, đang kìm giữ một hơi cuối cùng, giữ hắn và Kỷ Mặc lơ lửng giữa không trung, hoàn cảnh như vậy, có thể nói là không thể cứu!
Bởi vì trước khi mọi người xông tới, Tiêu Thần Lôi đã có thể vặn gãy cổ Kỷ Mặc rồi!
Sở Dương và Mạc Thiên Cơ cùng ra hiệu, bảo các huynh đệ đừng lên tiếng đánh động, tránh kinh động tới Tiêu Thần Lôi khiến hắn nhất thời xúc động, trực tiếp giết chết Kỷ Mặc.
Sau đó, Mạc Thiên Cơ cùng Sở Dương nhanh chóng tiến gần nhau, trong mắt hai người đều lộ ra ý tứ: Làm sao bây giờ?
Trong thời điểm như thế này, càng nhìn ra hai người bất đồng.
Trong mắt Sở Dương, chính là mười vạn phần lo lắng và thân thiết, còn có một vẻ cực kỳ đau lòng. Còn trong mắt Mạc Thiên Cơ lại là ba phần thân thiết, bảy phần bình tĩnh.
"Chỉ có thể chờ!" Mạc Thiên Cơ nặng nề, thấp giọng truyền âm.
"Cơ hội của chúng ta chỉ có một. Đó chính là lúc Kỷ Mặc nói xong tất cả, cởi bỏ khúc mắc trong lòng Tiêu Thần Lôi. Hơn nữa hi vọng cũng không thể ở trên người chúng ta, mà là nằm trong Nguyệt Linh Tuyết! Chỉ cần Nguyệt Linh Tuyết có thể nắm được cơ hội đó, Kỷ Mặc sẽ có cơ hội an toàn! Nếu như không nắm được..."
Trong thanh âm Mạc Thiên Cơ mang theo cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Trong lòng Sở Dương khẽ run lên.
Hiện tại, ai biết Nguyệt Linh Tuyết ở nơi nào? Nếu không ở nơi này...
Hậu quả thiết tưởng không ai gánh nổi.
Vào giờ khắc này, trong lòng Sở Dương và Mạc Thiên Cơ cùng xuất hiện ý niệm: Nếu như... mấy huynh đệ mình có được thực lực như Nguyệt Linh Tuyết...
Làm sao đến nỗi thế này?
Trên bầu trời, Tiêu Thần Lôi căn bản không thèm ngó tới đám người Sở Dương trên mặt đất, chỉ là ánh mắt lại nhìn chằm chằm môi Kỷ Mặc, nghe hắn nói từng chữ một.
Trước ngực sau lưng hắn bị một thanh đoản kiếm xuyên thấu, lục phủ ngũ tạng đều nát bét, nhưng không ngờ lại không có một giọt máu nào chảy ra, quỷ dị vô cùng.
Đứng trên không trung vẫn vững vàng như núi!
"Thì ra là khổ nhục kế!" Môi Tiêu Thần Lôi khẽ mấp máy, khe khẽ thở dài.
Khi hắn không bị trọng thương, biểu hiện có chút nóng nảy, cũng có chút lạnh lùng, nhưng hiện tại, khi đã sắp chết, hắn lại hiển lộ ra vẻ trầm ổn phong độ của nhất đại chí tôn cửu phẩm.
Đương nhiên." Kỷ Mặc thản nhiên nói: "Thực lực chúng ta không bằng ngươi, nếu không có kế sách, chẳng lẽ lại tìm ngươi chịu chết?"
Tiêu Thần Lôi không ngờ lại mỉm cười nói: "Vậy ta cũng biết, thuốc ngươi dùng chính là Cửu Trọng đan. Chỉ là, ta rất hiếu kỳ, Cửu Trọng đan của ngươi giấu ở chỗ nào?"
Kỷ Mặc ngẩn ra, trợn mắt líu lưỡi, trên mặt lộ ra vẻ khó coi, cả giận nói: "Ngươi nghe xong rồi còn nói nhảm cái gì? Mau mau giết Tam gia!"
Tiêu Thần Lôi lại không động thủ, chỉ nhìn Kỷ Mặc từ trên xuống dưới một lượt. Giấu một viên Cửu Trọng đan trên người mà mình lại không thể phát hiện?
Chuyện này, quá quái!
Nhìn xuống dưới háng Kỷ Mặc, đột nhiên nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì, không ngờ sặc sụa ho khan một hồi, ánh mắt lộ ra thần sắc bừng tĩnh đại ngộ và chế nhạo, nói: "Chẳng lẽ... ngươi giấu ở đó?"
Kỷ Mặc cuồng nộ nói: "Ta đã kể cho ngươi xong! Mau giết lão tử!"
Tiêu Thần Lôi đột nhiên cười ha ha, không khống chế thương thế của mình nữa, máu tươi từ trong miệng hắn không ngừng chảy ra, trước ngực sau lưng cũng ướt đẫm máu, hắn lại không quan tâm, cười như chết đi sống lại: "Thì ra ngươi giấu trong lỗ đít.... Diệu kế, diệu kế! Cửu kiếp quả nhiên không phải bình thường! Lão hủ bội phục, có thể giấu Cửu Trọng đan ở đó, hơn nữa còn không ngần ngại ăn sạch... Chỉ cái dũng khí này thôi, lão phu cam tâm bái phục rồi! Chết cũng chết tâm phục khẩu phục!"
"Bởi vì đổi lại là lão phu, chết cũng không nuốt trôi!"