Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1477: Thánh tộc bi ca



Kế tiếp, không khí lại càng thêm hòa hợp. Mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, Cổ Nhất Cổ còn thuận miệng nói tới mấy chuyện thú vị trong giang hồ, khiến đám người Sở Dương nghe mà thích thú vô cùng.

Đang nói, Sở Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Cổ lão, ta có một chuyện khó hiểu."

Cổ Nhất Cổ mỉm cười, nói: "Ngươi nói đi."

"Đây cũng không phải lần đầu tiên ta đi con đường này. Lần trước tới đây, sao không thấy ngươi ra mua ngựa?" Sở Dương nói.

Cổ Nhất Cổ lập tức giật mình, nói: "Lần trước? Ngươi từ nơi này đi qua? Ngươi có cưỡi ngựa không?"

Sở Dương lập tức ngẩn ngơ: "Không."

Cổ Nhất Cổ khinh bỉ, nói: "ngươi không cưỡi ngựa, vậy ta chui ra mua cái gì?"

Sở Dương ngạc nhiên.

"Tất cả những người đi qua từ nơi này, chỉ cần có ngựa là đều được mua lại!" Cổ Nhất Cổ nói: "Đi qua bên kia, có ngũ đại gia tộc đi ngang qua chỗ này. Hiện tại, ngựa của bốn nhà đã được ta xử lý."

Sở Dương cười khổ, lão hàng này cũng thật mạnh mẽ.

"Chỉ có Trần gia là dùng Truy Phong thú, lần trước đi qua nơi này là ta không mua được." Cổ Nhất Cổ hừ hừ, nói: "Máu Truy Phong thú rất khó ngửi! Có bệnh mới mua về...."

Mạc Khinh Vũ sợ run cả người.

Mạc Thiên Cơ nhíu mày: "Ý tứ Cổ tiền bối là... Những con ngựa này, đều bị ngươi thịt?"

Khóe miệng Cổ Nhất Cổ khẽ co quắp, nói: "Không phải. Trước kia ta bị đả thương, cần phải dùng tinh huyết để tẩm bổ thân thể. Mà huyết tính chiến mã khá mạnh, nhiều năm chinh phạt, trong cơ thể còn có lệ khí, hơn nữa càng dễ hấp thu... Những con ngựa này sau khi qua tay ta, ta đều dùng bí pháp lấy đi một nửa tinh huyết, để lại cho mình dùng, còn ngựa thì đem bán đi."

"Tiền bạc kiếm được đều đổi thành vật tư sinh hoạt, sau đó mỗi năm hai lần, vận chuyển từ nơi này tới đông bắc man hoang, cung ứng tộc nhân." Trong mắt hắn có chút bi ai: "Chỗ chúng ta ở quanh năm đều là băng thiên tuyết địa.... người lớn còn dễ nói, nhưng hài tử với lão nhân, còn có một số nữ nhân... lại không thể...."

Sở Dương trầm trọng gật đầu, thở dài.

"Ba vạn năm qua, ta đa, ta đã mua vật tư hết chừng bảy trăm ngàn tử tinh trở về...." Khóe miệng Cổ Nhất Cổ khẽ co quắp: "Ta vừa cố gắng hạn chế tiêu hao bản thân xuống mức thấp nhất, vừa đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào không làm... Tất cả tiền bạc tử tinh đoạt được đều đổ hết vào cái động không đáy này... hiện giờ, ta mặc dù là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, nhưng trừ một thân tu vi và mấy lượng bạc ra, thật sự chẳng khác nào một kẻ nghèo hèn!"

Bảy trăm ngàn tử tinh tiền vật tư!

Con số khổng lồ như vậy khiến cho tất cả mọi người đều chấn động!

Phải biết răng bảy trăm ngàn tử tinh không phải đơn giản như bảy trăm ngàn lượng bạc. Mà những vật tư sinh hoạt mà Cổ Nhất Cổ mua, đều chỉ cần bạc là có thể mua được.

Một khối tử tinh, ít nhất cũng phải đổi được trăm vạn lượng bạc trắng!

Cứ tính như vậy, số lượng vật tự mà Cổ Nhất Cổ lén vận chuyển về quả thực là không thể tính toán nổi!

"Thế nào lại nhiều như vậy?" Sở Dương kinh ngạc hỏi: "Có nhiều thứ dùng được nhiều năm mà..."

Khóe miệng Cổ Nhất Cổ khẽ méo xẹo: "Ở chỗ chúng ta... đại đa số đồ dùng đều chỉ có một năm tuổi thọ thôi! Còn mấy thứ như chăn bông, ba tháng là không dùng được nữa rồi...."

Hắn trầm giọng nói: "Mà chúng ta... Trước khi thiên địa biến đổi, có hai mươi ức người. Nhưng sau biến đổi, may mắn còn tồn tại lại không tới hai ức. Hơn nữa còn bị phong bế trong man hoang băng nguyên. Tám vạn năm trước, suy giảm mạnh chỉ còn một ức năm ngàn vạn. Năm vạn năm trước, còn sống sót không tới 1 ức. Ba vạn năm trước, chỉ còn bảy ngàn vạn người. Hai vạn năm trước, chỉ còn lại bốn ngàn vạn. hiện tại... chỉ miễn cưỡng còn một ngàn vạn thôi!"

Đám người Sở Dương không khỏi nhìn nhau hoảng sợ.

Tỉ lệ tử vong, tiêu giảm dân số nhanh như vậy! Nếu cứ tiếp tục theo đà này... Chỉ sợ ngày Tam Tinh thánh tộc diệt tộc cũng không còn xa nữa.

"Mỗi một lần Cửu Kiếp kiếm chủ xuất thế, man hoang băng nguyên đều khai mở một lần. Mà mỗi lần mở lại chỉ mở một ngày thời gian rồi đóng lại. Trong một ngày đó, nội tộc phải lựa chọn cao thủ cấp tốc lao ra, sau đó liều mạng, cố gắng hết khả năng kiếm tiền, mua đồ trở về...."

Hắn nói tới đây, Mạc Thiên Cơ lên tiếng hỏi: "Xin hỏi tiền bối, ta có một chuyện khó hiểu."

Cổ Nhất Cổ nói: "Chuyện gì?"

"Nếu chỉ có một ngày thời gian, chỉ có rất ít người đi ra, vậy vật tư các ngươi thu gom được, làm thế nào để vận vào? Nếu đồ vật này nọ có thể đưa vào, vậy chẳng phải người cũng có thể thoát ra?" Mạc Thiên Cơ hỏi.

Cổ Nhất Cổ cười thê lương: "Chúng ta bị phong bế bên trong, chỉ cần không có sinh môn xuất hiện, người sống liền không ra được. Nhưng đồ vật chuyển từ bên ngoài vào lại có thể thu được.. Nói cách khác, lúc bình thường, không có sinh mạng nào có thể ra vào. Cánh cửa đó hạn chế, chính là sinh mệnh và linh hồn."

Mạc Thiên Cơ à một tiếng rồi trầm mặc.

Trong lòng thần suy đoán, đó rốt cuộc là cánh cửa gì mà bá đạo như vậy? Lại có thể hạn chế linh hồn.

"Mà người chúng ta ra tới nơi, một khi bại lộ thân phận là sẽ bị toàn bộ đại lục vây công... Bao nhiêu năm qua, trừ lão phu ra, chẳng có một cao thủ Tam Tinh thánh tộc nào có thể kiên trì tới lúc Cửu Kiếp kiếm chủ kế nhiệm xuất thế...."

"Nhóm lão phu tất cả có bốn trăm người, đều là tinh nhuệ, nhưng... cho tới bây giờ, cũng chỉ có mình lão phu sống sót. Những người khác đã sớm chết sạch từ hai vạn năm trước rồi...."

"Mãi cho tới ba năm trước đây, lần Cửu Kiếp kiếm chủ xuất thế gần nhất, cánh cửa đáng hận kia rốt cuộc cũng mở ra, nhưng... các tộc nhân của ta đã...."

Cổ Nhất Cổ thở ra một hơi thật dài: "Những năm qua, người tốt ta cũng cướp, người xấu ta cũng giết, quả thực giết không ít người, nhưng ta không dám chết. Ta cũng không sợ chết, nhưng ta không thể chết được... Hắc hắc... Sở huynh đệ, ngươi hẳn cũng biết, người có thể tu luyện tới cảnh giới như lão phu, có mấy người sợ chết chứ... Nhưng ta lại phải đau khổ cầu xin tha mạng trước mặt vị đại ca kia của ngươi. Đừng nói là một lời hứa với mấy thiên tài địa bảo, cho dù bắt ta quỳ xuống gọi gia gia, ta cũng phải sống sót...."

"Ta chết đi rồi... Thánh tộc chẳng còn ai bên ngoài nữa rồi... Chẳng còn ai vận chuyển vật tư trở về nữa...."

Nói tới đây, Cổ Nhất Cổ lại thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Đám người Sở Dương đều không lên tiếng, trầm mặc.

Nói gì đây?

Mọi người đều không biết nói gì mới tốt, cảm thấy trong lòng nặng nề.

Lúc Cổ Nhất Cổ kể lại chuyện năm đó, mọi người đều cảm thấy kỳ quái, bởi vì vị chí tôn cửu phẩm đỉnh phong này không khỏi quá sợ chết rồi... Không ngờ còn cầu xin tha mạng.

Nhưng hiện tại rốt cuộc mới biết được, cũng hiểu được. Nhìn vị thánh tộc Cổ Nhất Cổ trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên một ý kính trọng.

Khẳng khái vì nghĩa mà chết, đều không phải việc khó, Nhẫn nhục cố sống vì tộc đàn mới là gian nan.

Thật lâu sau, Sở Dương hỏi dò: "cái này... Tam Tinh thánh tộc và nhân loại, có thể chung sống hòa bình không?"

Cổ Nhất Cổ giận dữ! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hai mắt đều lồi ra, cả giận nói: "Ngươi nói vậy là ý gì?"

Sở Dương ngạc nhiên: "...?"

Cổ Nhất Cổ cả giận nói: "Tam Tinh thánh tộc và nhân loại có thể chung sống hòa bình không? Chẳng lẽ Tam Tinh thánh tộc không phải là người sao?"

Sở Dương hôn mê.

Cái này còn cần ngươi nói? Truyền thuyết chín vạn năm qua, có ai từng nói Tam Tinh thánh tộc cũng là người? Tam Tinh thánh tộc vốn đứng ngang hàng với các loại chủng tộc như long phượng tinh linh, biến thành người từ khi nào vậy?

Cơn giận của Cổ Nhất Cổ vẫn chưa tan hết: "Tam Tinh thánh tộc chỉ có chút đặc biệt mà thôi, từ khi nào lại không phải là người? Mười vạn năm trước, Tam Tinh thánh tộc thống trị thiên hạ, có từng đuổi tận giết tuyệt cái gọi là nhân loại?"

"Khi đó, Tam Tinh thánh tộc cùng nhân loại trong miệng các ngươi thông hôn, chẳng phải chuyện rất bình thường? Vì sao đến khi cái gọi là nhân loại thống trị đại lục, ngay cả hậu đại thông hôn dị tộc cũng đuổi tận giết tuyệt? Rốt cuộc là Tam Tinh thánh tộc tàn nhẫn hay là cái gọi là nhân loại trên đại lục này tàn nhẫn?"

"Hiện tại trên đại lục này, cái gọi là nhân loại, trừ khoác một tấm da người, ngươi thấy bọn hắn có điểm nào thật là nhân loại? Bọn họ cũng xứng làm nhân loại?"

Cổ Nhất Cổ đại nhân hung hăng hừ một cái.

Mạc Thiên Cơ cúi đầu, cân nhắc một hồi, nói: "Tam Tinh thánh tốc từ lúc mới sinh ra đến lúc trưởng thành, quả thực là giống với nhân loại. Bất đồng duy nhất chính là, kinh mạch hơi bất đồng, hơn nữa, huyết mạch Tam Tinh thánh tộc cũng có thể giác tỉnh. Điểm này tựa hồ khác hẳn với thường nhân. Lại nói, trên trán bọn họ từ lúc sinh ra đã có dấu hiệu tộc đàn... Cho nên mới bị coi là dị tộc..."

"Nhưng xét đến cùng mà nói... Nói Tam Tinh thánh tộc là người không phải là không được. Nhưng nói không phải là nhân loại... cũng không phải không thể."

Mạc Thiên Cơ nói lời này rất công băng, Sở Dương chậm rãi gật đầu.

Tam Tinh thánh tộc dã khổ mười vạn năm rồi, nếu mình có thể thống nhất Cửu Trọng Thiên, có nên cho bọn hắn một chút công bằng không?

Những lời này, Sở Dương cũng không nói ra, thậm chí loại tính toán này, hắn còn phải thương nghị thật tốt với các huynh đệ, sau đó trưng cầu ý kiến của đám người Phong Nguyệt một phen. Như vậy mới đưa ra sách lược vẹn toàn được.

Nếu không cứ tuỳ tiện quyết định, chỉ sợ ngày thống nhất cũng là ngày đại chiến chủng tộc bắt đầu!

Hậu quả tàn khốc như vậy, chẳng ai thừa nhận nổi.

Đó cũng là nguyên nhân thực sự mà Sở Dương không dám đáp ứng Úy công tử.

Mạc Thiên Cơ trầm tư, liếc mắt nhìn Sở Dương một cái, từ một cái nhíu mày của Sở Dương, Mạc Thiên Cơ cũng biết được vị lão đại này đang suy nghĩ cái gì.

Trong mắt hắn không khỏi xẹt qua một tia lo lắng.

Chủ đề này quá trọng đại. Sở Dương dứt khoát bỏ qua, đè xuống đáy lòng, tiếp đó lại đàm luận về chuyện thú vị trong giang hồ. Đám người Đổng Vô Thương cũng tận dụng đoạn thời gian rảnh rỗi hiếm có này để nghỉ ngơi.

Mạc Khinh Vũ nằm trong lòng Sở Dương, ngủ gà ngủ gật.

"Cái này...Cổ lão, lúc trước theo ta được biết, lưu lại huyết ký trên tấm Hắc Huyết lệnh bài này có ba người. Hai người còn lại, Cổ lão có biết là ai?" Sở Dương chăm chú hỏi.

"Cái này... Lão phu quả thực không biết." Cổ Nhất Cổ lộ ra vẻ xấu hổ, nói: "Dù sao chuyện này cũng không phải vinh quang gì, ai lại nói ra ngoài chứ?"

Sở Dương thản nhiên nói: "Vậy cũng chưa chắc, Cổ lão cũng biết, nếu không phải cao thủ cả thiên hạ đều biết... Vị đại ca kia của ta cũng không cho phép hắn lưu lại huyết ký trên tấm lệnh bài này... Có thể ưu lại huyết ký, không ai không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, phóng mắt khắp thiên hạ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!"

Sắc mặt Cổ Nhất Cổ lập tức đỏ bừng giống như khỉ đít đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.