Nhất là bốn người Đổng Vô Thương đằng sau, càng tùy tiện lười nhác hơn nữa. Khó trách Mạc Thiên Cơ thường xuyên nói: Bắt mấy con hàng này lo nghĩ, sớm muộn gì bổn quân sư cũng chưa già đã yếu. Địch nhân chưa tra tấn được ta, nhưng mấy con hàng này đã khiến ta mệt chết rồi...
Nghỉ ngơi một hồi, mọi người liền cáo từ.
Cổ Nhất Cổ cũng không giữ lại, tiễn ra ngoài cửa.
"Thuận buồm xuôi gió!" Cổ Nhất Cổ vẫy vẫy tay chào từ biệt mọi người.
"Yên tâm, chúng ta sẽ nhanh gặp lại thôi." Sở Dương vẫy tay, mười một người nháy mắt đã biến mất trên đỉnh Tuyết sơn.
Cổ Nhất Cổ nhức đầu, thì thào tự nói: "Lão phu đâu có đi nơi các ngươi muốn đi. Thế nào lại gặp mặt?"
Trong cơn đại tuyết.
Doanh địa bát đại gia tộc trầm mặc, đứng sừng sững ở đó.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng ở cửa trướng bồng, nhìn tuyết bay tán loạn trên bầu trời, không biết đang suy nghĩ điều gì. Tiêu Tránh Ngôn cùng Thạch Khải Thư đã đi hai ngày rồi... Vẫn chưa về.
Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không lo lắng cho hai người bọn họ, mà đang chờ một người: Sở Dương! Sở Dương không đến, áp lực cho bên kia quá nhỏ, căn bản không thể hình thành đối kháng.
"Thời gian đã qua lâu như vậy, thời cơ đảo loạn thiên hạ tốt như vậy, Cửu Kiếp kiếm chủ ngươi không thể không nắm lấy... chỉ là làm sao vẫn chưa có động tĩnh?" Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu thầm nghĩ.
Tiếp đó dòng suy nghĩ lại chuyển, nghĩ về thần bí nhân kia: "Rốt cuộc là ai... đang lợi dụng chuyện này? Làm sao lại giống như đang... thật sự muốn giúp ta?"
Đứng đó hồi lâu, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn không nhúc nhích.
Nhưng hắn không biết, ngay tại lúc này, ở nơi cách đại doanh mấy trăm trượng về bên phải, có mười một bóng người bóng người giống như cuồng phong lướt tới, bay vào Tây Bắc!
Cửu Kiếp kiếm chủ mà Đệ Ngũ Khinh Nhu kiễng chân hi vọng, kỳ thật... đã tới rồi!
Được Sở Dương dẫn dắt, Mạc Thiên Cơ bày kế, mười người giống như một mũi lợi tiễn sắc bén, xuyên thẳng vào sâu trong Tây Bắc tuyết nguyên!
Bọn họ đương nhiên chú ý tới doanh địa bát đại gia tộc, nhưng bây giờ không phải là lúc bọn hắn phát uy... Hơn nữa, thực lực đối phương tụ hợp ở nơi này vô cùng hùng hậu, Mạc Thiên Cơ căn bản không định đối đầu trực diện.
Mạc Thiên Cơ tính toán rằng: Không bạo lộ thân phận, tận lực lợi dụng lực lượng của Lệ gia, đánh tiêu hao chiến với bát đại gia tộc!
Tiêu hao càng nhiều cao thủ càng tốt!
Hiện tại, sự tình đã tới nước này, ngay cả Sở Dương cũng không đoán ra trong bụng Mạc Thiên Cơ đang mưu đồ chuyện gì!
Trên bầu trời, tuyết rơi càng lúc càng dày đặc.
Sở Dương phát hiện, những địa phương bị san bằng, mấy sơn mạch bị cày ải khi mình tới lần trước giờ phút này đã sớm biến thành một vùng đất trắng xóa.
Một chỗ vẫn còn mới như in trong ký ức, Sở Dương thử lật một chút tuyết đọng, không ngờ đã dày tới bảy tám trượng...
Có thể thấy trong khoảng thời gian này, lão thiên gia cũng không chịu nhàn rỗi, ra sức rắc tuyết rơi...
Mười một người đều mặc bạch y trắng toát. Vì Sở Dương kiên trì cho nên Mạc Khinh Vũ cũng thay y phục màu đỏ thành bạch y như tuyết.
Phong hồ nho nhỏ vẫn nằm ngủ say trong túi áo Mạc Khinh Vũ, nhưng sau đít lại mọc ra một cái đuôi nho nhỏ nữa rồi.
Sở Dương sợ hãi than thở không thôi, tiểu gia hỏa này thật không biết đã ăn bao nhiêu đồ tốt, định dứt khoát một giác cho tới đỉnh phong hay sao?
Trải qua ba lượt nghỉ ngơi, đã tiến sâu vào Tây Bắc hai ngàn dặm.
Giờ phút này, tuy còn cách đại bản doanh Lệ gia rất xa, nhưng Mạc Thiên Cơ vẫn cẩn thận bảo mọi tất cả mọi người bay sát mặt đất, không được lưu lại bất cứ chút dấu vết nào.
Đang cấp tốc lướt đi, đột nhiên nghe thấy phía trước tựa hồ ẩn ước truyền tới thanh âm vang dội. Ở nơi băng thiên tuyết địa này, lại có người đang giao chiến?
Sở Dương ở phía trước vung tay lên, mười một người đồng loạt nằm rạp xuống mặt tuyết.
Thanh âm càng lúc càng gấp gáp, hơn nữa còn di động về phía bên này.
Thanh âm binh khí va chạm!
Còn có người đang cuồng nộ chửi mắng, loáng thoáng nghe được là: "Các ngươi là ai? Người của Lệ gia?"
Tiếp đó chỉ có tiếng cười âm trầm đáp lại.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, nhưng tất cả mọi người đều biết, đây không phải gió to lên, mà là người giao thủ càng ngày càng tiến gần về phía này. Bọn họ giao thủ tạo ra tiếng gió, kết hợp với uy thế thiên địa ở nơi này, khiến cho phong lực bội tăng!
Mạc Thiên Cơ nhíu mày, nghĩ một chút, trao đổi ánh mắt với Sở Dương, Sở Dương chậm rãi gật đầu.
Trong lòng hai người đều hiểu, chiến đấu giao thủ ở nơi này, nhất định là người của bát đại gia tộc và người của Lệ gia, thậm chí còn có chấp pháp giả.
Vô luận là bên nào, đối với đám người mình mà nói, đều là địch nhân.
Sở Dương quay đầu.
Mạc Thiên Cơ thò ra hai tay, chỉ chỉ về hai bên.
Sở Dương, Cố Độc Hành, Mạc Khinh Vũ, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, năm người vô thanh vô tức lướt sang bên trái. Tiếp đó tuyết trắng tán loạn, chôn vùi thân thể năm người vào trong tuyết.
Mạc Thiên Cơ, Đổng Vô Thương, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh, Nhuế Bất Thông, Mặc Lệ Nhi, sáu người lại lướt sang bên phải, không nhúc nhích.
Để lại một khoảng trống bốn năm mươi trượng ở chính giữa.
Vù, một thanh âm xé gió vang lên, một bóng trắng chạy tới như một tia chớp, ở bên cạnh hắn còn có một bóng trắng khác, bất quá trên người đã đầm đìa máu tươi.
Ở phía sau bọn hắn, trái phải đều có hai bóng người lăng không nhào tới, một người trong đó vừa bay xuống vừa cười âm hiểm: "Tiêu Tránh Ngôn, đã đến chỗ chúng ta rồi, chẳng lẽ còn muốn chạy sao? Ở lại chơi một chút đi!"
Bóng người cao gầy ở phía trước đúng là Tiêu gia Tiêu Tránh Ngôn, nghe vậy liền cả giận nói: "Ngươi quả nhiên là Lệ gia!"
Bạch y nhân kia cười dài một tiếng, lạnh lùng nói: "Nói nhảm!"
Lăng không đánh xuống.
Tiêu Tránh Ngôn lóe lên, đuổi tới bên cạnh Thạch Khải Thư, hai người quát lớn một tiếng... Cũng không tiếp chiến và toàn lực rút lui!
Đại thủ giữa không trung rắc một tiếng, đánh ra một vết nứt trong không khí, tựa hồ phát ra thanh âm giống như thủy tinh nứt, kéo dài ra bốn phương tám hướng, xuất hiện một hắc động.
Nhưng Tiêu Tránh Ngôn cùng Thạch Khải Thư đã xông ra ngoài.
Hai vị chí tôn bát phẩm liên thủ, đối đầu với bốn vị bát phẩm chí tôn, tuy đánh chẳng lại, nhưng đào tẩu thì không có vấn đề.
Nhưng Sở Dương há có thể để hai kẻ này đào tẩu?
Bọn họ đi rồi, còn trò hay gì để xem chứ?
Ý niệm vừa động, kiếm linh vù một tiếng đã từ trong Cửu Kiếp không gian xông ra ngoài, vô hình vô ảnh ngăn trở con đường phá vây của hai người.
Hai người vừa mới lao đi hai mươi trượng, phía trước đột nhiên dâng lên một cỗ sát khí, hai người chấn động, còn chưa kịp trốn tránh thì sát khí đã phả vào mặt, trong tối tăm tựa hồ có một đôi bàn tay.
Tay trái đặt lên trán Tiêu Tránh Ngôn, tay phải đặt lên bả vai Thạch Khải Thư, phát lực.
Hai người quát lớn một tiếng, thân hình lảo đảo một cái, đồng thời thất thanh: "Có quỷ!" Trong lúc nhất thời thần hồn bất phụ thể.
kiếm linh dùng hư thể xuất kích, tuy địch nhân không thể thương tổn hắn, nhưng chính hắn cũng không thể tạo thành thương tổn gì cho đối phương. Bất quá, nếu là quấy nhiễu thì như vậy cũng đủ rồi.
Chỉ bị cản trở trong tích tắc, bốn bạch y nhân phía sau đã phi thân đuổi tới, chắn trước mặt hai người Tiêu Tránh Ngôn, liên thanh cười lạnh: "Tiêu Tránh Ngôn, Thạch Khải Thư, các ngươi không đi được nữa rồi!"
Ánh mắt Thạch Khải Thư vẫn mang theo vẻ hoảng sợ, nhìn về phía trước, môi run run trắng bệch: "Có... có quỷ?"
"Quỷ cái chim!" Bạch y nhân bịt mặt cầm đầu vung tay lên: "Thịt bọn hắn!"
Bốn người đồng loạt xuất thủ!
Tâm thần Tiêu Tránh Ngôn và Thạch Khải Thư không yên, lập tức rơi xuống hạ phong.
Vừa rồi hai người còn rõ ràng cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo đặt lên người mình, hơn nữa còn cảm nhận được rõ ràng lực lượng, hiện tại trợn mắt lên thì lại không thấy gì, lập tức luống cuống.
Thân đang chiến đấu kịch liệt, tâm thần lại không ngưng định, lập tức rơi vào thế hạ phong toàn diệt.
Nhưng trong lòng bốn người hắc y nhân này cũng nôn nóng, điên cuồng chửi mẹ nó.
Bọn hắn vốn không muốn giết Tiêu Tránh Ngôn với Thạch Khải Thư thật, chỉ cần tạo áp lực không ngừng cho đối phương mà thôi, hiện tại lại đảo ngược, hai con hàng này không ngờ không chạy, hơn nữa còn ngây ngốc, hồn vía lên mây....
Con mẹ nó, đây không phải là tìm chết sao?
Các ngươi muốn chết cũng chẳng sao, chỉ là đừng có phá hư kế hoạch của chúng ta chú.
Bên kia, Sở Dương đang truyền âm với Mạc Thiên Cơ.
"Có kế hoạch gì không?" Đây là Sở Dương.
"Muốn lưu hai kẻ này lại không?" Thanh âm Mạc Thiên Cơ: "Hai người kia, một người là Tiêu Tránh Ngôn, một người là Thạch Khải Thư, đều là nhân vật trọng yếu của cửu đại gia tộc. nếu như lưu lại sẽ rất có lợi cho kế hoạch sau này của chúng ta."
Sở Dương trầm ngâm: "Chỉ là ta không hiểu... Ta có một điểm xác định, bốn người này tuyệt đối không phải là người của Lệ gia! Cơ bản, người của Lệ gia ta đều gặp qua… nhất là cao thủ."
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, tựa hồ bị lời của Sở Dương khiến cho chấn kinh, sau đó mới lên tiếng: "Không phải Lệ gia? Nhưng giả mạo Lệ gia tới đánh giết?"
"Đúng." Sở Dương nhíu mày.
Mạc Thiên Cơ nói: "Vậy, bọn họ có mục đích gì... Hoặc là, có mưu đồ gì? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là người của Đệ Ngũ Khinh Nhu?"
Sở Dương buồn bực nói: "Vấn đề ở chỗ này, Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản không có cao thủ như thế!"
Tình huống này, vừa rơi vào trong tai hắn liền cảm thấy không hợp lý.
Mạc Thiên Cơ nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Thực lực Đệ Ngũ Khinh Nhu... Không có cao thủ như thế... Ngươi có thể chắc chắn không?"
Text được lấy tại Truyện FULLSở Dương ngẩn ra: "Không thể chắc chắn!"
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ chớp động tinh mang, chậm rãi nói: "Tuy không thể chắc chắn, nhưng ta biết chuyện này nhất định có bóng dáng Đệ Ngũ Khinh Nhu! Cho nên ta quyết định, lần gặp gỡ vô tình này sẽ là trận chiến đầu tiên của ta Đệ Ngũ Khinh Nhu!"
"Trận chiến đầu tiên!" Trong lòng Sở Dương vừa động.
Nhanh như vậy, sớm như vậy... đã chạm trán rồi sao?
Sở Dương ngưng thần nhìn chiến cuộc, nói: "Thiên Cơ, ngươi có nhìn ra không? Bốn người này... Căn bản không thi triển sát chiêu! Tuy sát khí đậm... nhưng... ta lại có cảm giác, bọn họ không muốn lấy mạng hai người kia!"
Mạc Thiên Cơ nói: "Không sai, cho nên, chuyện này có khả năng lớn nhất là Đệ Ngũ Khinh Nhu mượn gió tạo thế."
mặc kệ Sở Dương nói như thế nào, Mạc Thiên Cơ hiện tại đã nhắm chuẩn Đệ Ngũ Khinh Nhu rồi!
"Gây áp lực?" Sở Dương thì thào tự nói.
Thanh âm Mạc Thiên Cơ đột nhiên trở nên dồn dập: "Bất kể thế nào, chúng ta nhất định phải quấy rối một lần. Bốn người này không muốn để đối phương chết... đây là khẳng định, nhưng chúng ta lại không thể bọn hắn được như nguyện!"
Sở Dương nói: "Làm thế nào? Chúng ta nhúng tay, lưu lại hai người này?"
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ chợt lóe, quả quyết nói: "Chết một người! Trở về một người... Đây là cục diện tốt nhất!"
Ánh mắt Sở Dương sáng lên: "Diệu kế!"
Chiến cuộc càng lúc càng kịch liệt, Tiêu Tránh Ngôn cùng Thạch Khải Thư nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, tuy trong lòng vẫn nghi thần nghi quỷ, nhưng cũng không dám phân tâm nữa.
Nhưng liệt thế đã thành, hai người dốc hết vốn liếng, không ngờ không thể xoay chuyển. (Liệt thế: hoàn cảnh xấu)
Đúng vào lúc này, Mạc Thiên Cơ trầm giọng truyền âm: "Động!"