Sau một lúc lâu.
Tiêu Tránh Ngôn cùng Trần Kiếm Long đã đứng bên cạnh một cái hố khổng lồ. Hai chân có chút phát run, toàn thân bốc lên hàn khí, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Nhìn cái hố trước mặt, lại nhìn thi thể trước mắt, trên mặt tuyết lẫm thẫm màu đỏ tươi, giống như vô số đóa huyết mai đang nở rộ. hai người đều choáng váng tới mức không nói nên lời.
Người của Thạch gia, không ngờ toàn quân bị diệt.
Kết quả này, nếu là trước khi lên đường, cho dù có nghĩ nổ đầu cũng không thể nào nghĩ ra được. Kế hoạch tác chiến hợp lý tuyệt đối, gần như không có bất cứ chút sơ hở nào, không ngờ lại bị thảm bại một khách thê thảm như vậy!
"Tại sao có thể như vậy?" Toàn thân Tiêu Tránh Ngôn lạnh lẽ, gần như là vô thức thốt lên một câu này.
"Đúng vậy, làm sao có thể như vậy?" Biểu tình Trần Kiếm Long so với Tiêu Tránh Ngôn cũng chẳng khá hơn là bao, mặt già trắng bệch.
Chết ở chỗ này, cũng không phải là cao thủ bình thường, mà là ít nhất bốn mươi vị chí tôn! Còn lại đều là thánh cấp cửu phẩm!
Những người này chết đi, đả kích đối với Thạch gia mà nói, thật sự là nặng nề chưa từng có!
Đối với liên minh bát đại gia tộc, cũng là một trùng kích không nhỏ.
"Chẳng lẽ...." Tiêu Tránh Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trên sườn dốc. Phía trên, trong cứ điểm của Lệ gia ẩn hiện rất nhiều người, tựa hồ đang quan sát bên này.
Tiêu Tránh Ngôn đề khí quát lớn: "Lão phu Tiêu gia Tiêu Tránh Ngôn, Lệ gia ai ở nơi này?"
Thanh âm như sét đánh, ầm ầm chấn thẳng về phía trước! Theo sóng âm phá không, vô số tuyết đọng bị cuốn phăng theo, thanh thế thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
Phía đối diện lập tức truyền đến hồi âm: "Lão phu Lệ Khinh Lôi. Tiêu huynh, ngươi cũng tới rồi sao! Thật sự là hạnh ngộ!"
Lệ Khinh Lôi, ba chữ vừa ra, Tiêu Tránh Ngôn và Trần Kiếm Long cùng biến sắc!
Địa vị của Lệ Khinh Lôi trong Lệ gia, so với hai người bọn họ trong gia tộc cũng không khác biệt là mấy. Nếu như Lệ Khinh Lôi xuất hiện ở nơi này, vậy chứng tỏ Lệ gia xuất động quy mô lớn rồi!
Chỉ là, đối phương làm sao có thể nắm bắt thời cơ tốt như vậy?
Phía trên.
"Đồ hỗn trướng. Đúng là thành sự không có, bại sự có thừa!" Sở Dương không biết nói gì: "Nếu như hắn rụt lại, không nói gì, hai người Tiêu Tránh Ngôn còn có thể thử tấn công một chút! đến lúc đó, phục binh của Lệ gia xuất thủ, chúng ta cũng lập tức gia nhập. Ít nhất hai nhà cũng phải lưu lại một nửa. Có thể nói là một trận thắng huy hoàng! Không ngờ hắn lại oang oang xưng danh... Ta thật sự hiếu kỳ, không biết loại thiểu năng bẩm sinh nào mới có thể sinh ra lão già này!"
"Hơn nữa, báo danh ra rồi, đối phương liền trở về báo cho Đệ Ngũ Khinh Nhu. Đệ Ngũ Khinh Nhu lập tức sẽ biết ta và Thiên Cơ ở nơi này... Sau này muốn chiếm tiện nghi của Đệ Ngũ Khinh Nhu, đã khó lại càng thêmkhó."
Sở Dương tức không có chỗ đánh: "Tên hỗn trướng này quả thực đáng chết! Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ hoài nghi mà không xác định, ít nhất cũng có thể chiếm thêm một đại tiện nghi nữa. Hiện tại thì xong rồi, trực tiếp biến thành minh đao minh thương."
Trong mắt hổ của Đổng Vô Thương lóe lên hàn quang sắc bén, chậm rãi nói: "Bất quá, muốn bảo trụ tin tức này, vẫn còn có một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Mạc Khinh Vũ hỏi.
"Người phía dưới không nhiều, chỉ khoảng 140 người." Trong mắt Đổng Vô Thương tỏa ra hàn quang lạnh lẽo: "Giết sạch là được rồi!"
"Không được!" Sở Dương quả quyết lắc đầu: "Địch nhân quá đông, một ngụm căn bản không nuốt trôi được. Hơn nữa, cho dù Lệ gia muốn làm thịt bọn họ thì cũng phải trả giá tương đương. Tổn thất này đối với liên quân vẫn có thể thừa nhận được, nhưng Lệ gia lại chịu không nổi!"
Khi nói chuyện, người đằng sau Tiêu Tránh Ngôn và Trần Kiếm Long đưa tay ra hiệu. Nhoáng một cái, toàn bộ đội ngũ đã giãn rộng đội hình, trải đều trên khoảng đất lớn.
Đây không phải tư thế rút lui, hơn nữa tiền quân trung quân hậu quân cũng phân rõ ràng, can đoam cho dù bị phục kích phủ đầu, ít nhất cũng có một phần ba số người chạy thoát trở về.
Tiêu Tránh Ngôn cười ha hả nói: "Lệ huynh, Lệ gia thực lực hùng hậu, Tiêu mỗ bội phục không thôi. Bất quá, thật muốn hỏi một câu, đến rốt cuộc là vị đại tài nào nhìn thấy kế hoạch của chúng ta? Hay là... có nội gian?"
Lệ Khinh Lôi cười ha ha: "Tuyệt đối không có nội gian!"
Tiêu Tránh Ngôn trầm mặc một chút, thản nhiên nói: "Nếu đã vậy, cáo từ!"
Đột nhiên quát lớn một tiếng, tung người bay lên, lao đi như gió cuốn.
"Rút!" Trần Kiếm Long hét lớn một tiếng, đội ngũ hơn trăm người cuồn cuộn rút lui, trong gió tuyết càng lúc đi càng xa, chẳng mấy cái nháy mắt đã hoàn toàn biến mất không nhìn thấy nữa.
Không tưởng được đối phương lại dứt khoát như thế. Lệ Khinh Lôi cũng ngẩn người nói: "Rút! Trở về phục mệnh!! Đoàn người lập tức rút lui, xé tan gió tuyết trở về.
Ở nơi mai phục, hai lộ binh mã của Lệ gia từ trong lớp tuyết động nhảy ra, bám theo đội ngũ, quay trở về.
"Cứ như vậy rút lui...." Trên câu, Sở Dương thở dài một hơi: "Ta thật muốn làm thịt hắn...." Ngay câu đầu tiên đã nói cho Đệ Ngũ Khinh Nhu biết, nơi này có quân sư rồi...."
Đổng Vô Thương ngạc nhiên: "Nói lúc nào thế?"
Mặc Lệ Nhi dở khóc dở cười: "Heo!"
"Chúng ta cũng đi thôi." Sở Dương thở dài: "Bọn Độc Hành vồ hụt rồi. Dựa theo chỉ số thông minh của Độc Hành, hiện tại khẳng định đang mai phục ở Ngô Công lĩnh... Cứ để bốn người bọn hắn nằm chờ ở đó đi, chúng ta làm sơn động đi ngủ."
Mọi người cười ha hả, tung người bay đi.
Đại bản doanh liên quân.
Tiêu Tránh Ngôn cùng Trần Kiếm Long trở về, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động. Hai lộ nhân mã không tổn hao gì, nhưng vấn đề lại ở chỗ này: Đi ra ngoài là ba lộ, nhưng trở về chỉ có hai lộ. Vậy lộ kia đâu?
Chạy đi đâu rồi?
"Tránh Ngôn! Người của Thạch gia đâu?" Dạ Tiêu Diêu chạy tới hỏi.
"Chết, chết hết rồi!" Tiêu Tránh Ngôn đờ đãn nói.
"Hả!" Toàn thân Dạ Tiêu Diêu chấn động, ngây ra như phỗng.
Sau một lát, tất cả nhân vật đầu não đã tụ hợp trong đại trướng, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi ở chủ vị, sắc mặt bình tĩnh.
"Liên quân hai nhà đã trở về. Ha ha. Ba nhà xuất chinh, một nhà bị diệt sạch!" Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương: "Chư vị, địch nhân chính thức của chúng ta, đã tới rồi!"
"Hả?!" Các vị cự đầu kinh ngạc. Địch nhân chân chính?
"Địch nhân chân chính, không chết không thôi! Địch nhân đã cường đại tới mức chúng ta khó thể nào chống lại! hơn nữa còn là địch nhân trời định!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói từng câu, câu sau trầm trọng hơn câu trước. ba câu giống như ba tia sét, giáng thẳng vào lòng mọi người! Truyện được copy tại
Truyện FULLKhiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi, bỗng nhiên cảm thấy áp lực khôn cùng đột nhiên phủ xuống.
"Cửu kiếp!?"
"Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp của hắn?"
Mọi người đều nghị luận.
"Ba!" Đệ Ngũ Khinh Nhu vỗ mạnh lên bàn, thanh âm vang dội.
Mọi người ngẩn ra, ngẩng đầu lên, chỉ thấy thần tinh Đệ Ngũ Khinh Nhu lăng lệ, một thân uy nghiêm, ánh mắt sắc bén chậm rãi lướt qua khuôn mặt từng người một, bình tĩnh nói: "Ta muốn nhắc nhở chư vị, hiên tại, thời điểm cửu đại gia tộc xóa tên, hay nói cách khác, thời điểm Cửu Trọng Thiên thay đổi triều đại đã tới!"
Toàn trường im lặng!
"Cửu Kiếp kiếm chủ đã suất lĩnh cửu kiếp của hắn, tiến vào chiếm giữ Lệ gia!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Nếu như không thể hủy diệt Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp trong trận chiến này, vậy sau trận chiến này, thiên hạ sẽ thay đổi chủ nhân rồi!"
"Cơ hội duy nhất chiến thắng, cơ hội xoay chuyển vận mệnh, chính là một trận chiến này! Trận chiến này không thành, sau này sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa!" Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu âm trầm.
"Xin hỏi tổng chỉ huy đại nhân...." Dạ Tiêu Diêu trầm ngâm một chút, nói: "Làm sao ngài khẳng định được, Cửu Kiếp kiếm chủ đã tới đây? Dường như Tiêu Tránh Ngôn và Trần Kiếm Long mang về tin tức, cũng không hề có câu nào nhắc tới Cửu Kiếp kiếm chủ mà!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày: "Ngươi có nghi vấn? ngươi có ý kiến?"
"Không dám!" Dạ Tiêu Diêu lui về phía sau hai bước, ngồi xuống.
Nếu đổi là mấy tháng trước, Đệ Ngũ Khinh Nhu dám nói như vậy, đã sớm bị Dạ Tiêu Diêu một chưởng đánh chết rồi. Cho ngươi ngồi lên ghế tổng chi hủy, ngươi thật cho rằng mình là tổng chỉ huy rồi sao?
Nhưng hiện tại, Dạ Tiêu Diêu trừ lui về phía sau, ngậm miệng lại ra, thậm chí còn không có nửa điểm tức giận. Thậm chí còn cảm thấy nên như vậy!
"Trước đó, chúng ta bách chiến bách thắng. Nhưng trận chiến hôm nay, lại gặp phải tổn thất nghiêm trọng!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Nếu không có cao nhân tương trợ, Lệ gia làm sao có thủ đoạn như thế? Mà hiện tại, dõi mắt khắp thế gian, cao nhân có mấy người như vậy? Trừ Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp của hắn ra, còn ai khác sao?"
"Huống chi Lệ Hùng Đồ là một trong cửu kiếp!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ giải thích ngắn gọn hai câu, cho Dạ Tiêu Diêu mặt mũi xong liền nói tiếp: "Hiện tại, ta có vài yêu cầu. Nếu như mọi người không vừa lòng, ta sẽ từ nhiệm chức vụ tổng chỉ huy!"
Sắc mặt mọi người đại biến.
"Thứ nhất, lúc trước chúng ta có thể hi hi ha ha, chuyện gì cũng có thể thương lượng, quyết định sự tình gì, ta cũng đều giải thích chi tiết... Nhưng từ giờ trở về sau, ta đã không còn thời gian để giải thích nữa. Ta chỉ phát ra mệnh lệnh... Còn các ngươi phải chấp hành vô điều kiện! Trong lúc sinh tử tồn vong, nếu kỷ luật vẫn không nghiêm minh, tất bại không cần nghi ngờ!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói.
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, lại trầm giọng nhắc lại từng chữ một: "Ta nói là! Tuân! Lệnh! Vô! Điều! Kiện! Chư vị hiểu không?"
"Rõ!" Mọi người lập tức ngồi thẳng tắp, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói không sai chữ nào. Đối mặt với Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp mà còn hi hi ha ha, chỉ sợ chết cũng không chết như thế nào.
Chín vạn năm qua, Cửu Kiếp kiếm chủ đã đảo điên Cửu Trọng Thiên tám lần! Đây là lần thứ chín!
Ai dám coi thường?
"Thứ hai, chúng ta hiện tại không có đủ binh lực!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Mọi người lập tức truyền tin về gia tộc! Yêu cầu tăng binh! Bao vây tiêu diệt Cửu Kiếp kiếm chủ!"
"Rõ!"
"Thứ ba, đội ngũ mới tới, ta không hi vọng ta sẽ phải lặp lại yêu cầu kỷ luật nữa. Ta hi vọng các ngươi sẽ chuẩn bị tinh thần cho bọn hắn. Một khi có người làm trái, thú hắn đôi diện không phải là hình phạt nữa, mà là chém đầu!"
"Rõ!"
"Bát đại gia tộc chúng ta hợp lực, cùng chấp pháp giả giúp đỡ lẫn nhau, cũng là việc trọng đại bậc nhất mười vạn năm qua!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói: "Hi vọng chúng ta có thể.... Xoay chuyển vận mệnh, thay đổi số mệnh luân hồi chín vạn năm!"
Nhiệt huyết mọi người đều sôi trào.
Áp lực chín vạn năm, vào giờ khắc này đang ép mọi người tới mức không thở nổi. Nhưng trong mắt mỗi người, cũng tỏa ra hưng phấn mãnh liệt.
Nghịch thiên cải mệnh!
Đây là hành động vĩ đại cỡ nào? Chín vạn năm qua không một ai có thể đánh bại Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp của hắn, chúng ta có thể chiến thắng?!
Lần chiến bại này mang tới áp lực trước nay chưa từng có! Cũng dẫn tới cửu kiếp, đối thủ mà Đệ Ngũ Khinh Nhu chờ đợi từ lâu! Dưới tình huống như thế, uy vọng của Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng tăng vọt lên như hỏa tiễn, nhanh chóng đạt tới độ cao trước nay chưa từng có!
Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm tĩnh, không mừng không giận, thản nhiên ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn vân sơn mênh mông, trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ chiến ý.
Sở Dương, ta và ngươi rốt cuộc cũng giao thủ một lần nữa!