Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1531: Từ đuổi giết đến bị đuổi giết



Kỳ thật Úy công tử cũng không biết, thương thế của hắn lần này còn là được địch nhân hạ thủ lưu tình. Nếu không phải trước khi đánh nhau, đại cung phụng từng nói một câu " Mọi người chú ý một chút lực lượng, ngàn vạn lần đứng đánh nát nó!" Nếu không có một câu này, hắn tuyệt đối không chỉ là trọng thương thôi đâu!

Úy công tử không dám coi thường, đây cũng không phải vết thương nhẹ, cho dù có tinh linh chi khí hỗ trợ thì cũng phải mất một phen công phu. Lập tức ngồi xuống xếp bằng chữa thương, nghiến răng nghiến lợi. Đám vương bát đản các ngươi, đầu tiên là dùng ô ngôn uế ngữ sỉ nhục ta, sau đó còn làm trò trước mặt ta, nói muốn ăn bảo bối của ta, còn cho rằng bản công tử là tinh quái... Được, được được lắm, bản công tử liền "tinh quái" cho đám biến thái các ngươi xem. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Không giết hết đám biến thái hỗn đản các ngươi. Lão tử tự cắt tiểu jj xuống cho chó ăn!

Lần này điều động lực lượng toàn bộ cánh rừng chữa thương, đều ngầm vận chuyển dưới đất mà tới. Cường địch ở gần đây, lại đều la gia hỏa có thần thức nhạy bén, Úy công tử làm sao dám tùy tiện hấp thu không kiêng nể gì? Bất quá ngầm vận chuyển dưới đất thì cũng thế thôi, linh lực dưới lòng đất giống như hải triều, liên tục không ngừng tràn vào trong thân thể Úy công tử.

Ở đồng thời ở nơi này, Úy công tử rõ ràng cảm nhận được, ở một nơi dưới đất không biết sâu bao nhiêu, một cỗ khí tức từ Tinh Linh chi thành nhanh chóng trồi lên, tiến vào thân thể mình...

Úy công tử chỉ cảm thấy thương thế trầm trọng của mình không ngờ nhanh chóng khôi phục, gần như chỉ trong khoảnh khắc đã khỏi hẳn!

Điều này cho tâm tư tìm kiếm Sở Dương, khôi phục Tinh Linh chi thành của Úy công tử càng nồng đậm hơn!

Đại cung phụng mang theo thương thế tiến về phía trước. Vừa đi vừa dùng một ít linh dược chữa thương, đến hiện tại đã khôi phục không ít. Trừ cánh tay bị cụt và sương xườn là cần một thời gian an dưỡng ra, nội thương đã không còn đáng ngại. Giọng nói trong lúc nói chuyện cũng rất trung khí rồi. Về phần sắc mặt, lại càng không khác gì lúc trước.

Một đường đi tới, một đám cao thủ chí tôn vung tay mở đường, lại có hơn mười người khinh công cao minh, dứt khoát đạp lên cành cây mà đi, chỉ sợ bỏ sót tung tích của bảo bối.

Không lâu sau, bọn hắn đã đi được hai trăm dặm đượng.

Bốn phía đều tĩnh lặng, mà khung cảnh tĩnh lặng này, phảng phất như có thể duy trì vĩnh cửu vậy.

Khắp nơi chỉ có tiếng chim hót hương hoa, cùng với một loại khí tức đặc hữu của rừng rậm. Gần như không gặp cản trở quấy nhiễu gì. Duy nhất có chút trở ngại trên đường chính là chém giết bảy tám chục con độc xà, nhưng chút uy hiếp này, đối với chí tôn mà nói, hoàn toàn không có bất cứ chút khó khăn nào, căn bản không đáng nhắc tới.

"Chẳng lẽ bảo bối sợ quá? Chạy mất rồi...." Một vị chí tôn ngũ phẩm chẹp miệng nói thầm.

"Không thể nào, nó ko thông minh đến thế chứ???" Một tên khác có chút kinh nghi bất định.

Nếu như bảo bối cơ trí chạy mất, vậy thì đám người mình đúng là mất cả chì lẫn chài rồi. Đến một chút thu hoạch cũng ko có. Chẳng những ko thu hoạch được gì mà còn phải bồi tính mạng mấy chục vị cao thủ chí tôn...

Đúng vào lúc này, một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, một thân ảnh lục sắc quen thuộc chợt lóe lên rồi biến mất. Trong mười vị chí tôn hành tẩu trên tán cây, có hai người đột nhiên ngã xuống. Chỉ nghe thấy mấy người còn giận dữ chửi bới một trận, tiếp đó là thanh âm chiến đấu kịch liệt.

Những người đứng dưới đất đương nhiên không dám thất lễ, đồng loạt dùng thần niệm vọt tới, lại phát hiện chiến đấu kịch liệt đã chấm dứt, tuy tám vị chí tôn kia vẫn duy trì trạng thái chiến đấu nhưng địch nhân của bọn họ đã không thấy tăm tích đâu nữa.

Đại cung phụng phân phó mấy thất phẩm chí tôn quan sát một chút động tĩnh xung quanh, tìm xem có dấu vết kẻ đánh lén để lại không. Tiếp đó lại chạy tới nơi hai người bị đánh lén rơi xuống. Ngưng thần quan sát, hai người trên mặt đất, giữa yết hầu vẫn đang ùng ục chảy ra máu tươi, đã chết đến không thể chết lại. Xung quanh còn có rất nhiều rễ cây, dây leo đang cuốn lấy thi thể hai người, tựa hồ muốn kéo hai cỗ thi thể này xuống đất.

Cả nửa người phía dưới đã bị kéo xuống gần xong rồi.

Mắt thấy tình huống quỷ dị này, mọi người trên mặt vẫn cố gắng giữ được tỉnh táo, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

"Vừa rồi chuyện gì xảy ra?" Miêu Chấn Đông lớn tiếng quát hỏi.

"Vừa rồi... chúng ta đang di chuyển, tìm kiếm tung tích tinh quái tứ phía, nhưng thủy chung vẫn không có phát hiện gì. Đột nhiên, một người bỗng không xuất hiện giữa không trung, toàn thân tỏa ra quang mang lục sắc. Bởi vì hắn xuất hiện quá mức bất ngờ, chúng ta hoàn toàn không kịp đề phòng. Mục lão ta Xa lão tứ bị người ta túm được cổ họng, máu tươi lập tức phun ra. Chúng ta vội vàng chạy tới cứu viện nhưng người kia lập tức buông tay bỏ chạy. Đến một câu nói cũng không để lại, biến mất vô cùng quỷ dị. Tuy thời gian người nọ ẩn hiện vô cùng ngắn, nhưng vẫn có thể xác nhận chính là 'bảo bối' một thân lục sắc lúc trước. Ta nhất định sẽ không nhần lầm...." Kẻ tu cao nhất trong đám người này hồi đáp.

Người đáp lời còn có thể nói từ đầu tới cuối, về một vị chí tôn bên cạnh hắn, rõ ràng bị hù cho xanh mặt rồi.

Hai người vừa chết ở ngay bên cạnh hắn, khoảng cách gần hắn nhất. Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được ở thời khắc tối hậu, hai người kia tuyệt vọng giãy dụa. Chỉ trong nháy mắt đó... hai vị cao thủ chí tôn có thực lực không yếu hơn mình, đã xong đời rôì...

Nếu như mục tiêu của đối phương là ta...

"Với tu vi của Mục lão tam và Xa lão tứ, không ngờ không kịp chống cự gì đã xong đời...." Một tên khác xanh mặt trắng môi: "TInh quái... này thật là đáng sợ...."

"Không cần nói nữa, mọi người không cần lo sợ, làm loạn quân tâm. Tiếp tục lên đường." Sắc mặt Miêu Chấn Đông âm trầm

Mọi người im lặng, bởi vì tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt xuất hiện trong lòng.

Nếu như đối phương quang minh chính đại chiến đấu, bọn hắn nào phải sợ hãi, thậm chí cầu còn không được. Nhưng đối phương hiển nhiên rất thông minh, chỉ ẩn mình trong một nơi bí mật, bất ngờ đánh lén, một chiêu đắc thủ, tuyệt đối không dây dưa, nháy mắt vô tung.

Mọi người đều biết, khắp khu rừng này đều là sân nhà của đối phương. Đối phương có thể xuất quỷ nhập thần, lập tức biến mất, nhưng mình thì sao?

Lần này chết là Mục lão tam và Xa lão tứ, vậy kế tiếp sẽ là ai? Là mình sao?

Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc không nói, tiếp tục tiến lên phía trước.Hưng phấn vô hạn trên hành trình tầm bảo vừa rồi, lại bởi vì biến cố vừa rồi mà biến vô tung, thậm chí còn khiến mọi người bắt đầu cảm thấy bất an.

Tất cả dè dặt đi được vài dặm, lại có một tiếng kêu thảm thiết bất thình linh vang lên. Một người đi ở phía sau cùng, thân thể phanh một tiếng, đã hóa thành huyết vụ đầy trời. Mọi người vội vàng quay lại quan sát, lại chỉ thấy một đạo thân ảnh lục sắc lchợt lóe lên rồi biến mất.

Tiếng cười âm trầm vẫn còn vang vọng trên không trung không ngừng.

"Tên yêu quái kia, đi ra cho lão phu!" Miêu Chấn Đông lớn tiếng hét lên: "Giấu đầu lòi đuôi tính là anh hùng hảo hán gì? Có gan thì đi ra chiến một trận quang minh chính đại!"

Trong cánh rừng rậm rạp, truyền ra một tiếng cười âm hiểm: "Ta vốn chẳng phải anh hùng hảo hán gì, ta là tinh quái...."

Miêu Chấn Đông nghe mà chửi ầm lên.

Mọi người cảm thấy không biết nên nói gì mới phải. đại cung phụng à, ngươi lại đi nói chuyện anh hùng hảo hán với tinh quái....

Càng có nhiều người oán thầm, tên tinh quái kia vừa nhìn là biết tinh quái vô cùng thông minh. Hắn ngu gì mà lao tới đấu với một đám chí tôn chúng ta? Huống chi lúc trước còn chịu thua thiệt một lần rồi?

Chỉ cần không điên không cuồng, làm sao lại tự chui ra hiến thân?

"Tình hình trước mắt địch ám ta minh, chúng ta có chút bất lợi. Kế sách hiện tại chỉ có thể là gia tăng tốc độ, nhanh chóng vượt qua vùng Thương Mãng sơn lâm này." Nhị cung phụng nhíu mày: "Cho dù hắn muốn trả thù, nhiều nhất cũng chỉ có thể triển khai trả thù khi chúng ta còn đang ở trong núi rừng. Một khi chúng ta gia tăng cước bộ, nhất định sẽ quấy nhiễu tính toán của hắn. Chỉ cần có thể ra khỏi nơi này, chúng ta sẽ không phải lo lắng hắn ám toán nữa."

"Nếu như hắn không có động tĩnh, vậy chờ sau khi chúng ta vượt qua, trở về sẽ gọi thêm một ít hảo thủ rồi quay lại. Đến lúc đó hắn có chạy đằng trời." Nhị cung phụng nói: "Hơn nữa, thực lực tinh quái này cường hãn như thế, cho dù có người khác đến, chỉ cần không có chuẩn bị kỹ càng, vị tất đã có thể chế phục được hắn. Cho nên đại ca cũng không cần lo lắng lần sau quay lại liệu có bị người khác cuỗm tay trên hay không. Đúng rồi. Chúng ta có thể áp dụng hỏa công, dứt khoát đem cả cánh rừng này đốt đi. Để xem hắn chạy nhanh hay là lửa cháy nhanh...."

"Hỏa công không được. Một khi châm lửa, chỉ sợ chính bản thân chúng ta lại hãm thân biển lửa trước. Khoảng cách xa nhu vậy, chúng ta cũng khó đi ra được. Lại nói tinh quái này tốc độ rất nhanh, núi rừng rộng lớn như vậy, hắn có thể trốn đi bất cứ lúc nào. Lửa không thể đuổi kịp hắn."

"Một khi đã vậy, chỉ có thể lần sau lại tới thôi."

"Lời này cũng không phải sai." Miêu Chấn Đông trầm ngâm một chút, nói: "Cứ quyết định như vậy đi. Để lần sau tới, cho hắn biết thế nào là lễ độ."

Tinh thần mọi người chấn động.

Kế tiếp, mọi người càng ngưng thần đề phòng, cước trình càng lúc càng nhau, một đường đạp bằng chướng ngại, anh dũng đi tới.

Nhưng cho dù là nhanh hơn, cả vùng núi rừng này chiếm cứ phạm vi mấy ngàn dặm. Làm sao có thể vượt qua trong thời gian ngắn chứ? Lại càng đừng nói lúc trước, vì cẩn thận tra soát cho nên mọi người còn cố ý giảm chậm cước bộ. Hành trình hiện tại, tổng cộng còn chưa tới một phần tư quãng đường...

Cứ thế tiến lên, lại có ba người vĩnh viễn biến mất trong rừng rậm, biến thành chất dinh dưỡng của thực vật.

Vốn chỉ còn lại bốn mươi người, đến lúc này chỉ còn lại hơn hai chục người.

Không ngừng có người bị ngộ hại, sắc mặt mọi người càng lúc càng âm trầm, dùng tốc độ cao nhất vùi đầu mà chạy.

Mỗi lần Úy công tử xuất thủ, đều lựa chọn kẻ có tu vi yếu nhất, dễ đối phó nhất mà bắt đầu. Mỗi một lần xuất thủ, đều không hề thất bại. Một khi đắc thủ thì tuyệt không ngừng lại. Hắn giống như một u linh trên nhân gian, hơn nữa hoàn cảnh còn là ban đêm.

Sân nhà! Sân nhà tuyệt đối!

Hắn thậm chí có thể từ trên thân một gốc cây nào đó xuất hiện tập kích, từ trong đám cỏ đột nhiên xuất hiện. Mỗi một lần xuất hiện lại có một người vĩnh viễn biến mất vào thiên địa.

Theo nhân số liên tục giảm bớt, cái cảm giác khủng khoảng trong lòng mọi người càng lúc càng mãnh liệt. Hưng phấn ban đầu khi gặp được bảo bối hình người không biết đã sớm bay lên chín tầng mây, biến mất từ khi nào.

"Còn lại hai mươi tám người!"

Úy công tử vẫn tự tại, tùy ý chạy trong rừng cây, nhìn đám người đang gấp rút chạy nhanh đằng xa, ý đồ thoát khỏi phạm vi rừng rậm. Trong lòng thầm tính toán. Từ khi mình lại xuất thủ, trước sau đã xử lý mười hai người rồi.

Chiến quả như vậy khiến cho Úy công tử cảm thấy, vừa rồi mình không ngờ lại lựa chọn chiến đấu chính diện với địch nhân, thật là hành đông ngu ngốc mà.

Bất quá, hiện tại chí tôn cấp thấp, trên cơ bản đã bị diệt sạch rồi. Những người còn lại đều là cao thủ chí tôn cao giai, thực lực tên sau mạnh hơn tên trước. Mình muốn tiếp tục vô thanh vô tức giết chết, một kích đắc thủ liền toàn thân trở ra như trước thì không thể nghi ngờ là khó khăn hơn nhiều.

Con ngươi u ám của Úy công tử phát ra quang mang giống như màu sắc lá cây trong rừng rậm, thận trọng cân nhắc sách lược tiếp theo.

Trong rừng rậm yên tĩnh, lại có hai tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.