Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1532: Chém tận giết tuyệt!



Lại có hai vị chí tôn ngũ phẩm chết dưới tay Úy công tử. Đây đã là người thứ 21 mà hắn giết chết. Đội ngũ đối phương tổng cộng có tám mươi người, đến nay chỉ còn lại vẻn vẹn 19 người mà thôi!

Nhưng trong những lần đánh lén này, Úy công tử cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Địch nhân hiện giờ đã là cao thủ chí tôn ngũ phẩm, hơn xa đám chí tôn tam tứ phẩm lúc trước. Trúng chiêu nhưng vẫn có thể liều mạng phản kích. Vai trái Úy công tử đã bị hung hăng đánh một chưởng, cũng chính bởi một chưởng liều chết này, khiến cho Úy công tử thiếu chút nữa là bị hai vị cung phụng liên thủ bao vây.

Trơ mắt nhìn thân ảnh lục sắc kia lao vào trong rừng cây, biến mất vô cung, trên mặt hai vị cung phụng tràn ngập vẻ thất bại, thậm chí còn pha lẫn chút vô lực.

Trước đó nằm mơ cũng không nghĩ tới, kỳ ngộ lần này lại biến thành tình cảnh thế này.

Chỉ là một chút lòng tham mà thôi, làm sao lại nhận phải hậu quả ác liệt thảm trọng như thế chứ?

"Nói gì cũng không có ích lợi nữa rồi!" Nhị cung phụng quyết đoán: "Dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua cánh rừng này rồi tính tiếp."

"Được!" Miêu Chấn Đông hai mắt phún lửa: "Ta nhất định phải khiến đồ nghiệt chướng này trả giá đắt."

Hai người tâm ý đã quyết, vừa hạ lệnh một tiếng, 19 người còn lại nhất tề bay lên ngọn cây.

Miêu Chấn Đông nói: "Chỗ dựa lớn nhất của tinh quái này chính là lợi dụng rừng cây ẩn hình nặc tích. Cho nên chúng ta nhất định phải thoát ly hoàn cảnh rừng rậm này. Lộ trình còn lại, tận lực duy trì bay trên không. Cho tới khi không nhịn nổi nữa mới có thể tạm thời hạ xuống, điểm lên ngọn cây mượn lực để lấy hơi. Ở trên không không có gì che chắn, tin tưởng tinh quái này vô luận công kích từ chỗ nào, chúng ta cũng có thể lập tức phản ứng, cho dù không thể phản kích tinh quái, ít nhất cũng có thể tránh tiếp tục xuất hiện thương vong!"

"Được!"

Mọi người cùng đồng thanh đáp ứng. Đó đúng là thủ đoạn ổn thỏa nhất. Phi hành thời gian dài trên không trung, đương nhiên hao tổn rất nhiều nguyên lực, nhưng so với mất mạng, hao tổn một chút nguyên lực có tính là gì. Cái nào nặng cái nào nhẹ, không cần nói cũng không biết.

Nhưng chữ được vừa mới phun ra khỏi miệng, một vị lục phẩm chí tôn đứng giữa đội ngũ đột nhiên kinh hô một tiếng, tiếp đó thân thể rơi xuống thẳng tắp, tựa hồ có lực lượng cực lớn nào đó mạnh mẽ lôi hắn xuống. Rừng cây khẽ lay động từng hồi, thanh âm quyền phong chưởng kình giao kích ầm ầm truyền ra.

18 người còn lại vội vàng dùng tốc độ cao nhất lao xuống cứu viện, chỉ thấy một đạo lục ảnh đang cuốn lấy vị lục phẩm chí tôn kia, điên cuồng đánh giết!

"Nghiệt chướng, dừng tay!" Hại vi cung phụng cùng quát lớn, một đạo một kiếm mạnh mẽ chém xuống.

Hắc hắc một tiếng cười âm hiểm, thân ảnh lục sắc kia hóa thành một làn khói nhẹ, phiêu tán: "Các ngươi cho rằng phi hành trên không là ta bó tay không có biện pháp? Các ngươi cứ thử xem, ngàn vạn lần phải thứ đấy...."

Thanh âm vẫn vang vọng bên tai, nhưng người đã sớm không thấy tung tích.

Vị lục phẩn chí tôn bị đánh lén kia, xương cốt toàn thân đã sớm bị đánh dập nát, tựa hồ còn giữa được một hơi tàn, nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng lên vô cùng khủng bố, trong miệng không ngừng trào ra bọt máu, không thể nói ra một lời.

Hiển nhiên ngay cả thần hồn cũng bị diệt. Thương thế như thế này, cho dù là cường giả chí tôn cũng chỉ có đường chết.

"Tinh quái chết tiệt, trước đó đã phá hủy đan điền chứa bản mạng nguyên khí của hắn! Khiến ta không cách nào cứu được!" Nhị cung phụng nghiến răng, cơ nhục trên mặt run rẩy.

Đây là vị chí tôn lục phẩm đầu tiên bỏ mình.

Mọi người đều biết, tu luyện giả đạt tới cảnh giới chí tôn lục phẩm đều đã vượt qua ranh giới tiên phàm, đạt tới mức độ thần hồn vĩnh cố. Nếu không hủy diệt căn nguyên của hắn, cho dù thân thể có chết, nguyên thần của hắn vẫn có thể tiếp tục tồn tại.

Nhưng hiển nhiên tinh quái kia cũng biết được điểm này, hạ thủ đầu tiên là hủy diệt tinh nguyên! Đoạn tuyệt hoàn toàn sinh cơ của đối thủ!

Chí tôn lục phẩm nằm trên mặt đất gian nan hít thở, khẩn cẩu nhìn mọi người. Vào giờ khắc này, đối hắn mà nói, kéo dài chút hơi tài miễn cưỡng mà sống chỉ là vô tận tra tấn mà thôi. Khẩn cầu duy nhất chính là cái chết thống khoái.

Miêu Chấn Đông thở dài một tiếng, nói: "Đi thôi... là ta hại ngươi...."

Một chưởng khẽ đánh vào ngực hắn. Thân hình vị chí tôn lục phẩm kia run lên, tiếp đó yên tĩnh trở lại, đến một chút hô hấp cũng không có.

Miêu Chấn Đông trầm mặc đứng lên, nói: "Đi! Dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này!"

Lập tức bay vút lên ngọn cây, lăng không mà đi.

Mọi người đều quay đầu lại, thoáng nhìn qua thi thể dưới mặt đất, tâm tình tồi tệ tới cực điểm, không nói một lời, xoay người mà đi.

Còn lại 18 người.

Nếu như lúc trước chết rất nhiều người, nhưng cao thủ đỉnh cấp chân chính vẫn còn toàn vẹn. Đối với cao thủ lục phẩm trở nên - những người đã vượt qua ranh giới tiên phàm - còn không tính là đả kích mãnh liệt. nhưng giờ phút này, rốt cuộc cũng có cường giả đỉnh cấp chân chính chết đi, hơn nữa còn là thần hình câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Điều này đối với tất cả mọi người ở đây mà nói, đều là một đả kích trầm trọng dị thường. ranh giới tiên phàm, thần hồn vĩnh cố cũng vô dụng.

Đám cao thủ đỉnh cấp còn lại, hiện tại đã không nghĩ tới tuyệt thế phúc duyên, muốn bắt được tinh quái nữa rồi. Ý niệm duy nhất chính là nhanh chóng chạy đi, nhanh chóng rời khỏi nơi "tử vong" này.

Khiến cho cường giả chí tôn lục phẩm vượt qua ranh giới tiên phàm hoàn toàn thần hồn câu diệt, không phải "tử vong"thì là cái gì.

Từ phát hiện dị thường, cho đến hi vọng, sau đó là hưng phấn cực độ, thất bại thất vọng, rồi dần dần trở thành nản lòng, hoàn toàn tuyệt vọng...

Biến cố liên tiếp không ngờ chỉ phát sinh trong thời gian ngắn ngủi nhu vậy!

"Tuyệt thế phúc duyên.,.. bình thường đều mang theo vô tận hung hiểm." Nhị cung phụng vừa phi hành vừa ngửa mặt lên trời thở dài. Tất cả mọi người nghe được câu này đều im lặng gật đầu.

Những lời này tuyệt không sai. Đáng tiếc, sau khi sự tình phát sinh, bọn hắn mới ngộ thấu câu nói này.

Hiện tại, đội ngũ chỉ còn lại hai vị bát phẩm, ba vị thất phẩm, sáu vị lục phẩm, bảy vị ngũ phẩm!

Người khác, đều đã chết sạch. Những người còn sống này, ai nấy đều cảm thấy bất an cực độ.

Phía bọn hắn đều chỉ lo chạy trối chết, Úy công tử bên này đương nhiên lại càng không kiêng nể gì, tiếp tục chính sách đuổi giết. Chỉ cần địch ập trở lại cứu viện là hắn liền trốn mất, không thấy bóng dáng tăm hơi. Nhưng một khi địch nhân lên đường, hắn lại nhào ra công kích.

Không trung đương nhiên bao la, bình thường khó có thể đánh lén, nhưng phi hành trong thời gian dài, nguyên khí hao tổn rất nhiều. Còn phải thời thời khắc khắc đề phòng tinh quái đột nhiên tập kích bên dưới. Tâm thần tất cả mọi người đều mệt mỏi cực độ. Thời gian kéo dài càng lâu, thực lực tiêu hao lại càng lớn, càng về sau, năng lực ứng biến lại càng thấp.

Ở trên không trung, gần như người nọ nối tiếp người kia rơi xuống, chết mất xác!

Khi con đường vượt qua Thương Mãng sơn lâm mới chỉ được hai phần ba, bảy vị chí tôn ngũ phẩm đều đã chết sạch sẽ. Còn có một vị chí tôn thất phẩm vào thời khắc tối hậu đã đâm cho đối phương ba kiếm, nhưng cũng bị đối phương một kích giết chết!

Đại đội tất cả tám mươi vị chí tôn, đến lúc này chỉ còn lại 10 người. 10 người cuối cùng.

Hai vị bát phẩm hai vị thất phẩm, sáu vị lục phẩm. Ít nhất cũng là cường giả chí tôn thần bồn vĩnh cố.

Với cỗ lực lượng của thập đại cường giả này, cũng đủ để tiếu ngạo Thượng Tam Thiên rồi!

Nhưng giờ phút này, thập đại cường giả lại giống như chim sợ cành cong, hoảng sợ không chịu nổi một kích, chỉ sợ tinh quái lập tức sẽ tìm tới mình đòi mạng.

Mỗi lần quay đầu nhìn lại, sau lưng mình lại càng giảm bớt nhân số. Miêu Chấn Đông liền hối hận muốn tự sát. Tổng cộng 80 siêu cấp cao thủ đó.. Chỉ vì một tham niệm của mình mà quyết định tiến vào cánh rừng đòi mạng này, hiện giờ đã chết đi bảy mươi người. Đợi đến khỉ rời khỏi đây, liệu còn được mấy người sống sót?

Lúc trước, nếu như nghe lời của lão nhị, trực tiếp đường vòng mà đi thì tốt rồi. Đi thêm mấy ngày đường cũng được. Hiện giờ thì xong rồi, thịt dê chưa ăn đã rước lấy một thân hôi hám. Nếu chỉ rước lấy một thân hôi hám thì cũng thôi, người ta hiện giờ còn muốn bám theo như giòi bám trong xương, kiên quyết không tha. Bộ dáng giống như không giết sạch đám người mình tuyệt không bỏ qua.

Miêu Chấn Đông mặc dù là chí tôn bát phẩm đỉnh phong, nhưng rốt cuộc cũng là bị thương, không thể liên tục phi hành trên không được. Bởi vì đây là một chuyện hao tổn rất nhiều nguyên khí. Lúc đầu còn đỡ, tới đoạn sau, dần dần chẳng còn lực mà bay nữa. Nhị cung phụng nhìn ra Miêu Chấn Đông quẫn bách, càng lo lắng an toàn cho hắn, bất đắc dĩ đi phía sau cùng đội ngũ, một tay dìu lấy Miêu Chấn Đông, mang theo hắn mà phi hành.

Nhưng cứ như vậy, bố trí đầu đuôi hỗ trợ lẫn nhau lại bị phá hỏng triệt để rồi.

Úy công tử liên tiếp xuất thủ ba lượt, lại có hai vị chí tôn lục phẩm nuốt hận, ngã xuống. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Mấy người còn lại đều nhìn mà trong lòng nhỏ máu, cũng không có cách nào. Lúc đầu có người chết, mọi người còn dừng lại xem một chút, thương lượng một chút. Đến lúc này, mọi người đã không dám dừng lại nữa. Ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp rời đi.

Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, vận không tốt chết sớm một bước, liếc mắt nhìn thì có ích gì.

Nhất là vừa nhìn một cái là trì hoãn thời gian. Có thể ra sớm khắc nào thì hay khắc đó. Con mẹ nó, cánh rừng chết tiệt này làm sao lại dài như vậy chứ....

Lúc trước đi qua nơi này cũng không có cảm giác rộng lớn bao la gì, nhưng bây giờ phi hành lâu như vậy, thế nào lại không nhìn thấy điểm cuối.

Một đám phi hành như điên trên trời, Úy công tử lại dùng một tốc độ tương tự, thư thả chạy dưới mặt đất. Thật sự là nhàn nhã, cây cối cành lá bất động. Hắn vô thanh vô tức rong chơi trong hải dương lục sắc của hắn, tinh linh chi khí lục sắc xung quanh không ngừng phiêu đãng, tiếp thêm sức sống mới vào cơ thể hắn. Đám người ở phía trên không ngừng tiêu hao, nhưng thể năng Úy công tử lại vẫn bảo trì ở đỉnh phong.

Không chỉ như vậy, thương thế lúc trước của hắn cũng đang hồi phục rất nhanh, chậm rãi khôi phục tới trạng thái tốt nhất. Mà điều kỳ quái nhất chính là, tu vi hắn không ngờ còn có tinh tiến. Tuy rất thong thả, nhưng quả thực là đang tiến bộ.

Đây chính là chỗ khủng bố khi giao thủ với tinh linh trong rừng rậm. Bơi vì đối phương căn bản không cần lo lắng bị thương. Chỉ cần ngươi không một kích tất sát, hắn liền có thể khôi phục lại, cũng không bao giờ phải lo lắng thể năng tu vi mình tiêu hao hết, bởi vì hắn có thể bổ sung bất cứ lúc nào.

Cho dù là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, ai lại có điều kiện đắc thiên độc địa như thế?

Lặng lẽ tính toán, đám người đối phương lại sắp phải hạ xuống lấy hơi rồi... Úy công tử vô thanh vô tức bay lên, hóa thành một màu lục quang trên ngọn cây, bám theo đám người Miêu Chấn Đông.

Không trung, hai vị cung phụng hạ xuống trước. Ý nghĩa đương nhiên là hộ pháp cho mọi người. Thực lực hai người bọn họ cao nhất, khi đáp xuống đương nhiên cũng là an toàn nhất. Hai người đứng lại trên ngọn cây, tiếp đó hai vị chí tôn thất phẩm cũng đứng chung với hai người một chỗ, tạo thành một vòng tròn lớn. Hỗ trợ lẫn nhau, bốn vị chí tôn lục phẩm còn sót lại lúc này mới đáp xuống, chuẩn bị đặt mũi chân lên ngọn cây, hít lấy một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.