Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1601: Bại lộ!



Sắc mặt Lệ lão phu nhân càng lúc càng khó coi, thật muốn vung tay đánh chết tên nghiệt chướng này. Nhưng thứ nhất, Lệ Tuyệt là người duy nhất sống sót trở về từ tiền phương, thứ hai, thủy chung vẫn là tổ tôn, ngày thường lão phu nhân cũng rất sủng ái đứa tôn tử này, thật sự không đành lòng xuống tay.

Đúng lúc này, phương xa vọng tới một tiếng cuồng tiếu: "Ha ha ha.. Thì ra các ngươi đều ở tụ tập ở nơi này. Hay lắm, lão phu đỡ được không ít công phu. Thấy các ngươi thức thời như vậy, ta nhất định sẽ cho các ngươi ra đi thống khoái, để cả nhà các ngươi đoàn tụ với nhau!"

Lệ Tuyệt vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức không khống chế được nữa, trong lúc thất kinh, không ngờ lại lủi vào đám nữ nhân nhanh như chớp, lắp bắp nói: "Đến rồi đến rồi, bọn họ lại đến rồi... Ai tới bảo vệ ta... mau mau mau... ta muốn... cứu mạng..."

"Câm miệng, đồ nghiệt chướng!" Lệ lão phu nhân quát một tiếng.

Thanh âm không lớn, nhưng lại cực kỳ uy nghiêm.

Mấy chục vạn người, giờ phút này chính nghe được thanh âm của địch nhân, trên mặt cùng lộ vẻ đau thương, một tia hi vọng cuối cùng cũng tan biến. Địch nhân tới tận hang ổ Lệ gia rồi, chứng minh.... người nhà của chúng ta, đều đã bị giết!

Bằng không, bọn họ làm sao có thể tới đây? Làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?!

Nhưng càng bi thương, bọn họ lại ưỡn cao lồng ngực. Không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn có một loại an tĩnh giống như sắp được giải thoát.

Bọn họ đi rồi, đợi lát nữa cũng đến lượt chúng ta. Mặc dù chúng ta yếu ớt, nhưng, thiết huyết vẫn có thể dùng. Người Lệ gia, chết thì có làm sao?!

Bóng người chớp động, lần lượt xuất hiện. Trần Kiếm Long dẫn đầu phe liên quân, có thể nói cực kỳ đắc ý, lỗ mũi hếch lên trời kêu gào: "Nói cho lão tử, tài bảo của Lệ gia giấu ở nơi nào? Mau mau giao ra đây, ta cho các ngươi chết thống khoái, ngàn vạn lần đừng khiến mình phải chịu tội. Tư vị đó không dễ chịu chút nào đâu. Thông minh một chút đi."

Lệ lão phu nhân thản nhiên nói: "Các hạ là ai? Thỉnh xưng tên là! Người Lệ gia tuy từ trước tới nay đều không để tài bảo vào trong mắt, nhưng các ngươi muốn tài bảo của Lệ gia, còn phải xem có đủ tư cách hay không đã!"

Lão phụ nhân ngẩng đầu, trong mái tóc bạc cô tịch, hai đạo mục quang lợi hại bắn ra, lạnh lùng nói: "Không phải tùy tiện mấy con chó con mèo là có thể tiếp nhận tài bảo của Lệ gia!"

Trần Kiếm Long lạnh lùng hừ một tiếng: "Bà già ngươi là ai?"

Lão phụ nhân cười hắc hắc: "Nơi này là Tây Bắc, địa bàn của Lệ gia! Nơi này Lệ gia, lão bà tử ta đang hỏi ngươi, ngươi là ai?"

Trần Kiếm Long giận tím mặt: "Tây Bắc của Lệ gia? Nơi này là Lệ gia? Có lẽ bây giờ vẫn là Lệ gia, nhưng đợt lát nữa thì không nhất định rồi. Nam nhân Lệ gia đều chết sạch rồi! Cả lão tổ Lệ gia Lệ Xuân Ba kia cũng chết rồi. Ngươi cho rằng nơi đây còn là địa bàn của Lệ gia sao! Ngươi còn cố chấp như vậy, thực buồn cười!"

Lão phu nhân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, thê lương mà cương nghị nói: "Lệ gia không chỉ có nam nhân, còn có nữ nhân. Chúng ta cũng là người Lệ gia! chỉ cần còn một người mang họ Lệ! Mảnh đất này vẫn thuộc về Lệ gia!"

Tất cả mọi người đồng thanh hét lớn: "Không sai, chỉ cần Lệ gia còn một người tồn tại, vùng đất này vẫn thuộc về Lệ gia! Nơi này chính Lệ gia!"

Trần Kiếm Long cười ha hả, chỉ một ngón tay nói: "À, bên kia hình như vẫn còn tên đái đứng, hắn cũng là người của Lệ gia các ngươi sao??"

Kẻ hắn chỉ ngón tay, đúng là Lệ Tuyệt.

Lệ Tuyệt chỉ cảm thấy mình bị thần niệm đối phương tập trung, lập tức hoảng sợ muốn chết, kêu to một tiếng: "Đừng, cứu mạng...." Xoay người bỏ chạy. Càng là nơi đông người hắn càng chui, cũng không để ý tới nam nữ cách biệt, càng chạy càng xa.

Trần Kiếm Long thấy thế, ý cười càng sâu, cười ha hả: "Không thể tưởng được Lệ gia vẫn có kẻ thức thời. Kẻ nhu vậy mới có thể sống sót, bởi vì hắn sợ hãi, biết cái gì có thể trêu chọc, cái gì không thể chọc vào!? Ngươi bây giờ còn nghĩ rằng đây là đất của Lệ gia sao?" Câu này nhắm vào Lệ lão phu nhân mà hỏi.

Lão phu nhân thản nhiên nói: "Ta trả lời vấn đề thứ nhất của các hạ. Tên súc sinh kia, hiện tại hắn họ gì cũng chẳng sao hết. Nhưng nhất định sẽ không mang họ Lệ. Bởi vì cho dù hắn có thể sống sót, sống thêm một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm, nhưng tổ tông Lệ gia sẽ không thừa nhận hắn họ Lệ! hắn không xứng! Vấn đề thứ hai, nơi này là đất của Lệ gia, chỉ cần Lệ gia còn một người sống, điểm này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!"

Trần Kiếm Long nghe vậy liền thẹn quá háo giận, hung hăng nói: "Được được được! Nếu lão phu nhân đã nói như thế, ta liền giết sạch họ Lệ, rồi đi tìm kiếm tài bảo sau. lão phu thật không tin, chỗ thiên tài địa bảo kia có thể mọc cánh bay mất!"

Lão phu nhân hắc hắc cười lạnh: "Ngươi vốn không hề định buông tha chúng ta, làm gì phải ra vẻ nhu vậy?"

Đột nhiên quát lớn một tiếng: "Nam nhân Lệ gia đều là anh hùng, tuyệt đối không quỳ gối trước kẻ khác, sinh tử đồng quy! Nữ nhân Lệ gia chẳng lẽ lại sợ chết sao?"

"Lệ gia nam nhân anh hùng, nữ nhân cũng không sợ gì hết!"

Vẫn đồng thanh, cùng nhau thét lớn.

Lão phu nhân vung tay lên, ngăn mọi người rống giận, hắc hắc cười thảm: "Kỳ thật nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì. Việc đã tới nước này, còn chờ gì nữa? Nam nhân của chúng ta đều đã chết, chẳng lẽ chúng ta còn do dự ở lại đây, không đi đoàn tụ sao?"

Một tiếng gầm thét bạo phát, đột nhiên, tất cả nữ nhân Lệ gia đều vọt lên giống như hổ điên.

Mỗi người đều cầm đao cầm kiếm trong tay, hoặc là lợi khí khác, tất cả mọi người đều phấn đấu quên mình.

Phần lớn các nàng đều có thực lực thấp kém, nhưng lần này xông lên, không phải cầu giết địch mà là bị giết, bị giết thật nhanh!

Chỉ thế mà thôi!

Chính như lời Trần Kiếm Long nói, nữ nhân Lệ gia đã sớm có giác ngộ thất bại, nhưng loại giác ngộ này tuyệt không phải là đầu hàng, mà là chết!

Tiểu tử Lệ Tuyệt vẫn đang liều mạng chạy trốn, chạy trối chết phảng phất như là việc duy nhất hắn có thể làm. Đem ra so sánh với những phụ nữ hoặc là tóc bạc trắng, hoặc là hồng nhân kia, vị đại công tử Lệ Tuyệt này thật ghê tởm như một đống phân! Không, phân người còn có chó ăn, hắn thì ngay cả chó cũng không thèm để ý tới.

Giờ phút này, mười hai vạn nam tử lưu thủ lúc trước nhất tề gầm thét đồng loạt vọt lên.

"Giết! Giết sạch! Một người cũng không lưu!" Hai mắt Trần Kiếm Long đò lên, ngửa đầu rống lớn: "Giết! Chém tận giết tuyệt! Chó gà không tha, huyết tẩy Tây Bắc!"

"Trảm thảo trừ căn, không lưu hậu họa!"

Mấy ngàn cao thủ cũng chính diện đánh tới. So với những người Lệ gia trước mắt, những người này chẳng khác gì quân đội chính quy, am hiểu giết chọc, đang đối mặt với một đám trẻ con, gần như không có năng lực phản kháng, tàn nhẫn huy động đồ đao giết chọc.

Đây là một hồi giết chóc hoàn toàn không có bất cứ phản kháng!

Không phải gần như, chính là một hồi giết chóc hoàn toàn không có chút phản kháng!

Một kiếm chém ra, lập tức hơn mười người cùng kêu thảm, ngã xuống.

Máu tươi bắn lên cao, trong chốc lát, máu chảy thành sông.

Trên mặt Trần Kiếm Long cũng toát ra một vẻ lãnh khốc, đuổi giết về phía Lệ Tuyệt.

Vị đại công tử Lệ gia này chính là đầu mối. Ít nhất, tàng bảo khố của Lệ gia ở đâu, hắn cũng phải biết. Đặc điểm lớn nhất của hắn chính là sợ chết, điểm này đối với địch nhân mà nói, cũng chính là phẩm chất ưu tú nhất...

Theo thần niệm tập trung, hắn gia tốc đuổi theo, Lệ Tuyệt đang giống như một con thỏ nhỏ chấn kinh, lại càng thêm hoảng sợ, miệng không biết là kêu gào cái gì nữa, thê lương tới mức cổ họng cũng gào thét rách ra rồi.

"Cứu mạng, cứu mạng... cứu mạng... phụ thân, mẹ của ta ơi..."

"Tiểu tử, ngươi có gào rách trời cũng vô dụng!" Trần Kiếm Long phi thân một trảo chụp xuống!

Vào thời khắc này, Lệ Tuyệt đột nhiên nghĩ tới: Trốn? Trốn đi đâu? Trốn đi đâu mới là an toàn, phụ thân? Đúng rồi, phụ thân không phải nói còn có một kế hoạch gì đó. Ở đó, ở đó an toàn, nhưng đó là ơi nào. đúng rồi....

"Bạt Thiên! Bạt Thiên! Mau...." Lệ Tuyệt nói năng lộn xộn, bắt đầu mặc niệm trong lòng, nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Hiện tại Lệ Bạt Thiên đương nhiên là đang ở trong tận pháp bí mật mà Mạc Thiên Cơ bố trí. Đả tọa dị thường im ắng. Ở đây im lặng dị thượng, bảy ngàn đệ tử không thiếu một người. Tất cả đều trầm mặc. Ai cũng không biết, trốn ở nơi này có thể thoát được hay không.

Dựa theo ý định ban đầu của Mạc Thiên Cơ, vốn định lưu lại chút không gian để dự phòng. Nhưng danh ngạch bảy ngàn người, Lệ gia còn ngại quá ít, làm sao có thể lưu lại chỗ trống?

Cho nên nơi này thật sự chật cứng bảy ngàn người!

Nhưng vào lúc này, Lệ Bạt Thiên đột nhiên nhận được Lệ Tuyệt bên ngoài triệu hoán, muốn phát động dị thể đồng tâm. Lệ Bắc Tinh do dự một chút, cuối cùng vẫn lập tức khởi động bí pháp.

Trước đó đã sớm nói rồi, một khi tới lúc đó, tuyệt đối là thời khắc nguy hiểm không thể kéo dài, chỉ có thể lập tức khởi động!

Trần Kiếm Long một kiếm chém xuống, đánh bay mấy chục người Lệ gia, đại chưởng hạ xuống, lập tức túm lấy áo Lệ Tuyệt, xách hắn lên giống như xách một con gà. Giờ phút này, Lệ Tuyệt cũng không hề giãy giụa. Bên này vừa mới mở miệng ép hỏi, đột nhiên cảm thấy không gian thoáng dao động, Lệ Tuyệt đang bị nắm trong tay đột nhiên biến mất...

Hơn nữa còn biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Chỉ để lại một thanh âm "Xoẹt" cùng một mẩu vài trong lòng bàn tay.

Dị biến đột nhiên phát sinh, Trần Kiếm Long không khỏi giật mình, ngây ngẩn đứng đó.

Tiếp đó chỉ cảm thấy cách đó không xa, tử sắc quang mang đột nhiên xuất hiện, lại có quang ảnh liên tiếp biến hóa, tiếp đó phóng lên cao, ầm một tiếng thật lớn, vô số người bị sóng xung kích chấn bay ra ngoài.

Tuyết bụi đầy trời, tràn ngập tứ phía.

Tuyết bụi hạ xuống, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy ở phía sau mọi người, không ngờ bỗng nhiên xuất hiện một mảnh đất trống. Ở đó, ít nhất có mấy ngàn thiếu niên vẻ mặt hoảng sợ, nhìn sang bên này, hoàn toàn không biết nên làm gì.

Thấy dị biến phát sinh, phe liên quân còn tốt, đối phương tuy bỗng nhiên xuất hiện mấy ngàn người, nhưng chỉ là võ giả cấp thấp, chẳng khó giết hơn đám nữ nhân kia? Nhưng mà, đây là chuyện gì? Mai phục sao? Mai phục chịu chết? Hay là chỗ trú ẩn bí mật? Nhưng thế nào lại bộc lộ đúng lúc đại quân tiếp cận chứ?

Còn phe Lệ gia, tất cả phụ nữ, cả tóc bạc lẫn hồng nhan đều lập tức sụp đổ!

Nơi đó... nơi đó không phải là hài tử của chúng ta sao? Bọn họ không phải đang ẩn náu ở nơi an toàn nào đó sao? Tại sao có thể như vậy, rốt cuộc xảy ra biến cố gì?!

Chiến trường nháy mắt tĩnh lặng!

Lệ Tuyệt cùng Lệ Bạt Thiên hai huynh đệ cũng choáng váng. hai người ngây ngẩn ngồi ở chính giữa, mờ mịt nhìn tình huống bên ngoài, trong lúc nhất thời đại não đều cứng ngắc lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.