Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1672: Trung Đô hỗn loạn



"Quên đi. Bảo ngươi lăn thì ngươi cứ lăn, nửa mặt bên trái của ngươi khẳng định đã dính cả vào nửa bên phải rồi, một bên là trơ tráo, một bên là không biết xấu hổ." Sở Dương không nói gì lắc đầu, cười mắng.

"Hắc hắc, ta đây không lăn, sao cũng không thể khiến lão nhân gia ngài mất mặt được." Hoàng Hà Liễu cười to.

Tuyệt!

Người này thật sự là tuyệt.

Không chỉ đám người Kỉ Mặc cười ngất, ngay cả người trầm ổn như Mạc Thiên Cơ, mặt lạnh như Cố Độc Hành cũng không nhịn được lộ ra vẻ dở khóc dở cười. Cực phẩm bực này, phóng mắt khắp Cửu Trùng Thiên cổ kim đều hiếm thấy, quả thật là độc bộ hoàn vũ.

Cũng không biết Sở Dương trị thế nào, không ngờ có thể khiến tên hoàn khố bá đạo này nghe lời như vậy. Đúng là so với chuột thấy mèo còn nghe lời hơn, không, chuột thấy mèo nhiều nhất là sợ hãi, bởi vì sẽ chết, tên gia hỏa đó bị Sở Dương dạy dỗ thì tuyệt đối sống không bằng chết.

Sở Dương trợn mắt, thản nhiên nói: "Ngươi muốn vào thành à? Đến tham gia Thiên đỉnh thịnh hội của chấp pháp giả ư?"

" Đúng vậy, đúng vậy, đại gia anh minh, đại gia pháp nhãn." Hoàng công tử gật đầu như gà mổ thóc.

" Vừa hay chung đường, ta theo đội ngũ của ngươi đi vào, có tiện không?" Sở Dương hỏi lại, vẫn thái độ nói chuyện rất tùy ý.

Nhưng mà lượng tin tức thì rất lớn.

Nếu hiện tại Trung Đô ai cũng có thể đi vào, vì sao còn theo đội ngũ của Hoàng gia? Rõ ràng chính là không muốn bại lộ, sao lại không muốn bại lộ?

Trên giang hồ mẫn cảm như vậy, lén lút như vậy có nghĩa là gì, bất kỳ ai trong lòng cũng biết rõ ràng, đám người Sở Dương đi vào, không xảy ra chuyện còn được, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Hoàng gia tuyệt đối không thoát được liên quan.

Đừng nhìn Hoàng đại công tử vừa rồi kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, lão Nhị hắn, à, không đúng, là Sở Dương lão Nhị, hắn là lão Tam. Vẫn không đúng, Sở Dương lão đại, hắn lão Nhị.

Nhưng lại nói tiếp, Hoàng đại công tử có vẻ như vẫn không tính là nhân vật gì, đừng nói là hắn, cho dù cả Hoàng gia, nhiều nhất cũng chỉ là một thế gia nhị lưu, nhân vật cao tầng chân chính căn bản là không đặt ở trong mắt, như chấp pháp giả, bất kỳ một nhà nào của cửu đại thế gia, nhấc tay một cái là có thể tiêu diệt, Hoàng đại công tử có lẽ chưa chắc có thể tự hiểu lấy mình như vậy, nhưng người bên cạnh hắn thì cũng không thiếu phần lịch duyệt này.

Những người này nếu muốn như vậy đi vào, há lại có lý không gây chuyện?

Tuy rằng đây vẫn chỉ là suy đoán, nhưng tỷ lệ trở thành sự thật lại tương đối lớn, đám người này một khi gây chuyện, vô luận bọn họ có bản lĩnh gây chuyện hay không, cuối cùng có thể toàn thân trở ra hay không, hay hoặc là đều ở lại Trung Đô, Hoàng gia chắc chắn bị liên lụy, ý tứ này khẳng định không nhẻ.

Vừa nghĩ tới đây, mấy vị cao thủ của Hoàng gia đều vẻ mặt trịnh trọng, có mấy người thậm chí đã nháy mắt ra hiệu cho Hoàng Hạ Lưu, ý bảo công tử ngài không thể đáp ứng.

Hoàng Hà Liễu lại giống như là không nghĩ gì, ngực, hào hùng vạn trượng nói: "Đi! Sao mà không được! Ai dám nói không được thì bổn thiếu gia sẽ thiến lão Nhị của hắn!"

Nói xong quay người lại, nhìn vị cao thủ Hoàng gia vừa nháy mắt bên cạnh, giận dữ nói: "Ngươi sao vậy? Nháy cái gì mà nháy? Mắt ngươi có tật à? Chẳng lẽ là yêu bổn thiếu gia, muốn liếc mắt đưa tình với ta? Bổn thiếu gia không ham cái đó, ngươi đúng là buồn nôn?"

Vị cao thủ Hoàng gia đó nghẹn họng nhìn trân trối, lúc đầu còn chưa minh bạch ý tứ của thiếu gia nhà mình, nghĩ kỹ một chút thì cũng thiếu chút nữa ói ra.

Giữa Người với người luôn luôn có thuyết duyên phận, cơ duyên của một người là khó lường nhất, không biết lúc nào sẽ gặp phải người có khả năng thay đổi vận mệnh cả đời mình, thậm chí vận mệnh cả nhà mình!

Siêu cấp hoàn khố Hoàng Hà Liễu này chính là như thế, chính là bởi vì một phần cơ duyên, một cái thuận miệng đáp ứng. đã thay đổi vận mệnh gia tộc của mình.

dưới sự kiên trì của Hoàng Hà Liễu, đám người Sở Dương cũng rất thuận lợi dung nhập vào bên trong đại đội nhân mã của Hoàng gia, sau đó chậm rãi tiến vào Trung Đô thành.

Dọc theo đường đi, cao thủ Hoàng gia chỉ nghe thấy công tử nhà mình nhỏ giọng hỏi vị Thân đại gia thần bí ia một câu, nhưng lại khiến càng thêm càng thêm như lọt vào trong sương mù.

" Nghe nói ngài chính là Cửu đại gia trong truyền thuyết?"

"Ừ." Sở Dương gật gật đầu.

" Ôi, Cửu đại gia, thân đại gia của ta" Hoàng Hà Liễu vẻ mặt kích động tới đỏ bừng: "Ta thực sự không ngờ lại ở đây hội ngộ Cửu đại gia ngài, ngài chính là thân đại gia của ta."

Cao thủ Hoàng gia bên cạnh càng thêm muốn ngất.

Thân đại gia? Cửu đại gia Trong truyền thuyết?

Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ trên gia chủ kỳ thật còn chín ca ca nữa? Gia chủ kỳ thật là lão Thập?

Nhưng theo chúng ta biết, gia chủ chính là lão đại mà. Sao bỗng dưng mọc ra tới chín ca ca nữa?

Thế không phải là loạn bình thường.

Vị Cửu đại gia kia, nói chuyện rất ra vẻ, nhưng thanh âm vẫn khá non nớt? Chẳng lẽ là trời sinh đã như vậy? Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.

Trung Đô thành lúc này thật sự là náo nhiệt phi thường.

Trên đường cái, tùy tiện một ngã tư đường đều giống như đang họp chợ. Người đến người đi, như nước chảy.

Có điều đối tượng họp chợ người khác với người họp chợ bình thường, ai nấy đều vác đao đeo kiếm, phóng nhãn nhìn lại, toàn là cao thủ!

Các loại khí tức, va chạm với nhau, khí thế của mỗi người đều đang kích động.

dưới dạng bầu không khí cậu, tùy tiện một người cũng đều cẩn thận rụt rè.

Tuyệt đại đa số người đều cảm thán, Thiên đỉnh thịnh hội lần này, tuyệt đối là kinh lịch nguy hiểm nhất trong đời mình, trước giờ không có, tin rằng sau này cũng không có.

Vô luận là lúc nào, phía trước phía sau đều là cao thủ.

Thường thường một ánh mắt không đúng, hai người vốn không quen nhau đã rút đao chém giết.

Người Vây xem hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại đều rất hứng thú đứng xem.

Có người chết, một chùm hóa thi phấn hắt lên, lập tức biến thành một bãi nước vàng, lập tức cửa hàng hai bên đường sẽ hắt một chậu nước xóa đi.

Nhiều nhất cũng chỉ là một đạo khói vàng lượn lờ bay lên trời, đây chính là dấu vết cuối cùng của tên cao thủ giang hồ vừa xong đời.

Ở đây, cơ bản chính là chí tôn đâu đâu cũng có, thánh cấp thì đầy đường, dưới thánh cấp thì nhiều như ruồi.

Chấp pháp giả Vốn nên ở đây duy trì trật tự, nhưng lại không thấy bóng một ai. Về phương diện khác, Dạ gia là địa chủ không ngờ cũng mặt kệ loại sự tình giết người bên đường này.

Chính vì sự thờ ơ của hai bên mới khiến loại tình huống này càng kịch liệt hơn.

Đám người Sở Dương một đường tiến vào, ở chỗ nào cũng có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết và tiếng quát mắng.

Một đường đu tới, đi vào phố xá sầm uất tổng cộng không đến ba trăm trượng cước trình, đã gặp được hơn mười cuộc đánh nhau, mỗi trận có người chết mới là bình thường, không thấy máu thì ngược lại là lạ.

" Nhìn cái gì vậy? Ngươi muốn chết à?"

"Người Muốn chết là ngươi ấy! Có bệnh à?"

"Mẹ nó, xem đao!"

" Bà nội ngươi! Xem kiếm?"

Xoạt xoạt, keng keng. A, rầm rầm, xì xì, xèo.

"Xoạt xoạt" là tiếng đao kiếm chém vào không khí, keng keng là thanh âm va chạm. A! là tiếng hét thảm của tên thua. Rầm rầm là động tĩnh thi thể ngã xuống đất. Xì xì xì là hóa thi phấn đang hòa tan thi thể, cuối cùng xèo là tiếng một chậu nước hắt ra, xóa sạch dấu vết trên mặt đất.

Đây là quá trình đã thuần thục, hoặc là nói là tất nhiên, bình thường, quá trình bình thường nhất.

Giống như là nhân sinh thì phải có sinh tất có tử.

Trung Đô thành.

Bởi vì một tiếng triệu tập, võ giả thiên hạ đều mang theo mộng tươi đẹp nhất, hoàn mỹ nhất đi tới Trung Đô thành, lúc này toàn bộ chính là một đấu tường nhược nhục cường thực.

Cường giả sinh tồn.

Cường giả là vua!

"Mấy chữ này chính là định luật giang hồ tàn khốc, ở đây được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Đám người không bị ước thúc, hơn nữa còn có năng lực siêu nhân, giống như là một đám mãnh thú, toàn bộ bị nhốt vào trong một cái lồng sắt cực lớn.

Rất nhiều rất nhiều người như hung thần ác sát, ỷ vào tu vi cao của mình, nhân lúc hỗn loạn mà kiếm tiền.

Tùy tiện tóm lấy một người, cũng mặc kệ người này với mình có cừu oán hay không, có quen biết hay không? Một đao chém, sau đó thì liền bắt đầu bình tĩnh lục người, lấy ra tiền tài bảo bối, đút vào trong túi.

Đương nhiên, nếu lục được thứ gì tốt, người chung quanh nhìn nóng mắt thì đó chính là dấu hiệu của một hồi hỗn chiến.

Dưới cục diện hỗn chiến Như vậy, người chết đương nhiên càng nhiều.

Nhưng ở đây, lúc này, sớm đã không tính toán gì, tính mạng của cao thủ tung hoành giang hồ lúc này ở Trung Đô thành, giống như là tới mùa thu hoạch rau cải trắng với giá rẻ.

Thậm chí còn không đáng giá bằng rau cải, cho dù là rau cải trắng giá rẻ thì vẫn còn có giá, đáng mấy đồng tiền, nhưng mạng nhỏ của bọn họ hình như còn không đáng một xu.

Cửu kiếp theo Hoàng Hà Liễu một đường tiến vào, không nghi ngờ gì nữa là bớt đi được nhiều chuyện.

Tiểu tử này vốn là tự cao có rất nhiều cao thủ đi theo, lúc này lại có đám người cường thế Sở Dương gia nhập, càng thêm khiến tên gia hỏa vốn đã vô pháp vô thiên càng thêm ngông nghênh.

Có điều dưới nghiêm lệnh của Sở Dương, những người vô tội chân chính không dám động, chỉ có những tên ác đồ giang hồ thừa dịp loạn kiếm chác, gặp phải Hoàng Hà Liễu thì xui rồi, đương nhiên điều này đối với Hoàng đại công tử mà nói thì chính là cơ hội kiếm tiền.

"Ê, nói ngươi đó, tới đây tới đây, ngươi vừa rồi giết người trước mặt bổn thiếu gia, bổn thiếu gia nhát gan, sợ hãi, tới đây bồi thường đi!"

"Mẹ! Không tới à? Người đâu, giết chết hắn, để hắn tùy tiện giết người, xem người đời sau của hắn còn dám tùy tiện giết người hay không?"

Xoẹt xoẹt, keng keng, a, rầm rầm, xì xì, xoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.