Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1684: Cửu kiếp xuất thủ, long trời lở đất



Mặc Lệ Nhi đi theo phía sau Đổng Vô Thương, hắc y bồng bềnh, thật giống như lững thững đi trong sân vắng.

Có Đổng Vô Thương ở đây, thật không có chỗ cho Mặc Lệ Nhi xuất thủ. Khí trường của Đổng Vô Thương, sớm bảo vệ lão bà nghiêm nghiêm mật mật lắm rồi. Phàm là kẻ xông tới trước mắt, đều cho một đao, nếu là tới sau lưng, một đao chém lại, đao khí tung hoành, phân thây đương trường, theo đó là thần thức nghiền áp, lại một kẻ thần hình câu diệt.

Khi tin tức về cửu kiếp truyền ra, Đổng Vô Thương bên này không ngờ đã kết thúc.

Bởi vì, hoàn cảnh bên chỗ Đổng Vô Thương, thật sự quá huyết tinh rồi!

Khắp nơi huyết nhục loang lổ, thân ảnh hùng tráng của Đổng Vô Thương đứng sừng sững giữa trung tâm, mắt hổ hoàn toàn không chút biểu tình, lướt qua khuôn mặt đám đông xung quanh, bị khí thế hùng bá của hắn chấn nhiếp, tất cả những người bị hắn nhìn tới đều không nhịn được mà rời mắt đi chỗ khác, không ngờ không có một ai dám đối nhãn với hắn.

Trong bầu không khí tĩnh mịch như chết, duy chỉ có thanh âm tí tách của những giọt máu trên mũi mặc đao chậm rãi rơi xuống đất.

Mấy ngàn người xung quanh, trong lúc nhất thời không ngờ không ai dám thở mạnh.

Thật sự quá huyết tinh, quá chấn động rồi!

Đổng Vô Thương cầm mặc đao cắm xuống mặt đất, phốc một tiếng, trên mặt đất lập tức dậy lên một vòng khí lãng cuốn theo bụi đất, cuồn cuộn tràn ra tứ phía.

Hắn một tay án đao, một tay chống nạng, trầm giọng quát: "Pháp Tôn chính là Thiên ma! Đây là ta nói! Ai nói hắn không phải? Đứng ra!"

Một tiếng quán lớt, khiến tất cả đám đông xung quanh đồng loạt lui về phía sau một bước. Giờ khắc này, còn ai dám nói không phải?

Có lẽ còn có phần tử tử trung, nhưng so với việc phủ nhận lập tức toi mạng, đám phần tử này đều thông minh ngậm miệng rồi. Hảo hán không để ý thua thiệt trước mắt! Về phần đám còn lại, phản ứng đương nhiên là...

"Đúng, đúng đúng đúng, Pháp Tôn chính là Thiên ma! Ngài nói đúng lắm!...

"Đúng đúng đúng, ngài nói hắn là Thiên ma, hắn nhất định là Thiên ma, nhất định là vậy!"

"Ngài nói hắn thế nào thì hắn là thế đó, không phải cũng phải!"

"Ô... làm ta sợ muốn chết...."

"Ha ha ha..." Đổng Vô Thương ngửa mặt lên trời cười dài, trong lúc nhất thời hào hùng cái thế, lại một lần nữa trầm giọng quát: "Tất cả mọi hãy đọc theo ta: Pháp Tôn chính là Thiên ma! Đả đảo Pháp Tôn! Đánh đuổi tất cả đám nhãi nhép Thiên ma ra khỏi Cửu Trọng Thiên! Chém tận giết tuyệt Pháp Tôn, Thiên ma! Ai không đọc? Thanh âm lớn chút!"

Đọc thì sống, không đọc là chết.

Còn sống sót tới bây giờ đều là người "thông minh cả", cho nên tất cả mấy ngàn người cùng rống lớn, cảm thụ bầu không khí giống như tu la sát trường, lại bị nhân vật uy mãnh như thiên thần kia nhìn chằm chằm, tất cả đều chỉ sợ mình đọc chậm, hét nhỏ...

Giờ khắc này, quả nhiên là hò hét chấn thiên động địa.

"Pháp Tôn chính là Thiên ma!"

"Đả đảo Pháp Tôn!"

"Đánh đuổi đám Thiên ma nhãi nhép ra khỏi Cửu Trọng Thiên."

"Chém tận giết tuyệt Pháp Tôn."

Từng tràng từng tràng hò hét chấn động, lớp sau lớn hơn lớp trước.

Phía sau.

Mặc Lệ Nhi đưa tay day trán, trong lòng vô cùng rối rắm, không biết nói gì.

Lão đại bảo ngươi đi tạo tin đồn, dẫn phát dư luận, sau đó hình thành phong trào, càn quét Trung Đô...

Đâu có bảo ngươi cường hành uy hiếp!

Cái này... quả thực chính là cường quyền áp bức trong truyền thuyết, bức lương vi xướng ( bắt người lương thiện làm kỹ nữ) rồi. Tràng diện quá lớn, sẽ có hữu dụng sao? Ngươi có biết trong lòng người ta nghĩ như thế nào không..

Con hàng này làm việc, vĩnh viễn đều ngang ngược như vậy... căn bản không biết áp dụng sách lược gì cả...

Trong tiếng hô ứng như núi lở sóng thần, Đổng Vô Thương há ngoác miệng, ngửa mặt lên trời cười lớn, lộ vẻ đắc chí hài lòng...

Ở xa xa, có rất nhiều chấp pháp giả phẫn hận nhìn về phía này, nhưng có tâm sát tặc mà vô lực xoay chuyển trời đất. Tên tặc này thật sự quá cường hãn đi, thế nào cũng đánh không lại...

Bên kia.

Trường kiếm trong tay Kỷ Mặc huy vũ như gió, giống như chém dưa thái rau, tung hoành trong đám đông, cao hứng phấn chấn, gào rú chấn thiến.

"Cẩu đại di! Pháp Tôn chính là Thiên ma!"

"Cẩu đại di! Pháp Tôn chính là Thiên ma nhãi nhép!"

"Cẩu đại di! Lão tử chính là Kỷ Mặc! Kỷ của Kỷ Mặc, Mặc của Kỷ Mặc! Tất cả nhớ kỹ cho lão tử, đây là tên của lão tử! Ngao ô, cẩu đại di!"

"Ngao ô...." La Khắc Địch điên cuồng hét lên: "Tất cả mọi người nghe rõ cho lão tử, không nên bị tên Pháp Tôn kia che mắt, Pháp Tôn chính là Thiên ma! Ngao ô! Đều nghe thấy chưa?"

"Ngao ô... Cửu Trọng Thiên chúng ta tuyệt đối không cho phép Thiên ma tồn tại! Tổ sư, ngươi dám đánh ta, muốn chết! Ngao ô ngao ô..."

Trước mặt Tạ Đan Quỳnh, một đóa quỳnh hoa nở rộ sáng lạn, bay múa phiêu dật. Trong cảnh đẹp kinh nhân như vậy, tất cả mọi người tựa hồ căn bản không nhìn thấy giết chóc và huyết tinh mà cảnh sắc xinh đẹp này mang tới nhân gian, ngược lại còn có chút mê say, đắm chìm vào cảnh sắc mộng ảo này.

Thứ duy nhất nhìn thấy chỉ có một thiếu niên lang bạch y bồng bềnh, phong thần tuấn lãng, mỹ mục như vẽ, đứng giữa biển hoa mê ly mộng ảo, dạo chơi ngân nga, nhìn xuống nhân gian.

Xung quanh người thiếu niên này, từng mảng huyết nhục hỗn độn, mảnh chân tay què cụt, càng khiến cảnh sắc vốn mộng ảo này càng thêm một vẻ thê diễm mà tàn khốc.

"Pháp Tôn chính là Thiên ma!"

"Pháp Tôn đã ma hóa chấp pháp giả rồi! Mọi người ngàn vạn lần phải đề phòng cảnh giác, một khi nhập ma thì không còn con đường quay đầu nữa."

Căn bản không nghe hắn nói gì, đám nữ nhân đã bị sắc đẹp của Tạ Đan Quỳnh mê cho thần hồn điên đảo, điên cuồng hô ứng...

Trời đất bao la, đẹp trai là nhất!

Đẹp trai như thế, phong độ như thế, thật sự chết người mà...

Cả đám nữ hoa si trong mắt bắn ra trái tim hồng, liên tục hô lớn: "Pháp Tôn là Thiên ma, Pháp Tôn chính là Thiên ma!" đi theo phía sau Tạ đại soái, thần chắn thí thần, phật chắn giết phật..."

Chỉ sợ ngay cả thần bàn quỷ tính Mạc Thiên Cơ cũng không nghĩ tới, trong trường hợp thế này Tạ Đan Quỳnh lại có thể thi triển mỹ nam kế...

Mặc dù là vô thức, tuyệt đối bị động!

Nhưng cũng là trêu hoa ghẹo nguyệt nha..

Thật đúng là yêu nghiệt mà!

Chẳng lẽ đẹp trai thì giỏi lắm sao?!"

Nhuế Bất Thông Ngạo Tà Vân một rồng một phượng cũng không chịu cô đơn, đương nhiên cũng tạo lên huyết lãng ngập trời.

Trong lúc nhất thời, rồng ngâm phượng minh, kiếm rít đao gào, quỳnh hoa nở rộ đầy trời, cẩu đại di không dứt bên tai, ngao ô ngao ô đinh tai nhức óc...

Cửu kiếp xuất thủ, chính thức lộ diện Cửu Trọng Thiên. Chính là lần đầu tiên quang minh chính đại xuất động, toàn bộ Trung Đô đã khuấy loạn thành một nồi cám lợn.

Toàn bộ Trung Đô, bắt đầu hoàn toàn hỗn loạn rồi. Hơn nữa còn đang không ngừng thăng cấp.

Tin tức nói Pháp Tôn chính là Thiên ma, từ tám hướng liên thủ tác động, bắt đầu điên cuồng khuếch tán ra ngoài...

Nghe được có người phẫn nộ, có người hoài nghi, có người mừng thầm...

Nói ngắn lại, nhân sinh muôn hình muôn vẻ, vào giờ khắc này đều hiển lộ không sót chút nào.

Còn có một số người, không phải cửu đại gia tộc, cũng không phải chấp pháp giả, căn bản không tham dự chiến đấu, không phẫn nộ cũng không nghi ngờ, chỉ tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Ngàn vạn lần đừng hoài nghi, thế gian thật sự có một đám người như vậy. Chỉ cần có người xui xẻo, bọn họ liền vui vẻ, nếu người nọ là danh nhân,bọn họ lại càng vui vẻ, nếu như đương sự có thể đạt tới cấp bậc như Pháp Tôn, bọn họ thậm chí vui mừng tới nhảy nhót ăn mừng.

"Mẹ nó, không phải ngươi uy phong lắm sao? Uy phong hơn một vạn năm, rốt cuộc cũng bị người đạp xuống..."

"Ha ha... thật sự quá sung sướng, mau đi xem tình thế phát triển thế nào rồi..."

"Cuối cùng như thế nào thì liên quan chim gì tới ta? Pháp Tôn? Có liên quan tới ta hả? Cửu kiếp? Bọn hắn đầu phải cha ruột ta... thích thế nào thì ra thế đó... chỉ là quá đã nghiền đi..."

"Thật sự quá đã nghiền rồi...." Từ trước tới giờ chỉ có chấp pháp giả chơi người khác, thật đúng là lần đầu tiên thấy có người chơi chấp pháp giả, hơn nữa còn trực tiếp chơi lão đại chấp pháp giả, thật sự là khiến lão phu trong lòng đại sướng."

"Cái gì? Đánh nhau? Vì sao? Ta không đi đâu. Ta đứng một bên xem, xem ai chiến thắng cuối cùng. ha ha ha..."

"Pháp Tôn bị đổ cả bô *** lên đầu rồi. Ha ha ha... con hàng này thật xui xẻo..."

Không thể không nói, loại người này chiếm cứ thành phần tương đối lớn, chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhìn thấy người khác xui xẻo liền vui mừng. Người vui sướng khi người khác gặp hoa, thật sự là ở chỗ nào trên thế gian cũng không thiếu.

Người tổn nhân bất lợi kỷ bất luận ở thế giới nào, vị diện nào đều tồn tại, thường thường còn có không ít!

GIờ phút này, Trung Đô đã hoàn toàn hỗn loạn như một nồi cám lớn rồi.

Nhưng chém giết vẫn còn đang tiếp diễn.

Cửu kiếp vẫn phóng tay mà làm, gần như là huyết tẩy Trung Đô.

Người của phe cửu đại gia tọc cũng dần dần tham dự. Mà lúc này, đại để chỉ là người phụ trách cửu đại gia tộc các phương thấy thế cục có lợi mà tự chủ trương phối hợp thôi...

Mệnh lệnh chân chính từ cao tầng thế gia kỳ thật còn chưa ban xuống.

Nếu như cửu đại gia tộc thật sự toàn lực phối hợp, thanh thế trước mắt chỉ sợ đã lớn hơn gấp mấy lần rồi...

Mà mục đích của Sở Dương, chính là làm náo loạn càng lớn càng tốt! Càng kịch liệt càng tốt! Tốt nhất là truyền khắp Cửu Trọng Thiên, đó mới là kết quả lý tưởng nhất.

Ở trong mật thất Dạ gia.

"Ba!"

"Ba ba ba...."

Mấy chén trà liên tiếp rơi xuống mặt đất, vỡ nát.

Có một số là tuột tay rơi xuống, có một số bởi vì quá mức chấn kinh, chân tay run rẩy, đụng phải chén trà trên bàn, rơi xuống vỡ tan.

"Tin tức này... là thật?" Thủy tổ Dạ gia Dạ Trầm Trầm ngồi trên ghế cứng ngắc, chấn kinh ngẩng đầu, nhìn Lăng Mộ Dương đối diện, hai con mắt gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, nếu không phải có hốc mắt chặn lại, chỉ sợ đã bắn ra ngoài rồi.

Hai tay Tiêu Thần Vũ siết chặt lại, đặt lên bàn, kích động tới đỏ bừng cả mặt.

Thạch Bào Hao vốn trọng thương chưa lành, giờ khắc này tâm tình đại khởi thiên lạc, đại hỉ đại bi, khí tức lại khó bình ổn, ho khan kịch liệt: "Khụ khụ khụ... Lăng... Mộ Dương! khụ khụ.... khụ khụ khụ... đây đây đây... có phải là thật... khụ khụ..."

Càng ho càng nhanh, càng ho càng gấp.

Cảm xúc hai người Gia Cát Thương Khung cùng Trần Nghênh Phong cũng không tốt hơn là mấy, thở dốc hổn hển, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Mộ Dương, chờ nhận được câu trả lời của hắn.

Chứng thực tin tức này.

Hốc mắt Diệp Thu Diệp thì đỏ lên, nghiến chặt răng, nói ra từng chữ một: "Lăng tam ca, chuyện này, rốt cuộc... có phải là... thật?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.