Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 205: Áp chế trí mạng!



La Khắc Địch trong lòng kêu khổ, lúc này mới lấy roi của mình ra, nào ngờ vừa lấy được roi ra thì lại bị bình luận như vậy.

Nhất thời, La nhị thiếu gia tức tới gần như roi cũng cầm không vững...

"Phốc...."

Vị võ tôn kia giáng một quyền vào ngực La Khắc Địch. La Khắc Địch hét lớn một tiếng, lui về phía sau một bước, tiếp đó lại bôm bốp mấy tiếng, mông đít liên tiếp ăn mấy cước, lập tức bị bay xuống đất, lăn như quả cầu tuyết.

"Ngao, các ngươi là đám hỗn trướng!" La nhị thiếu gia sắp tức chết rồi, vừa lăn lộn trên mặt đất vừa rống lên chửi: "Còn không mau tới giúp ta!"

"Dừng tay!" Kỷ Mặc phi thân tới, ngăn cản vị võ tôn kia, giận dữ nói: "Ngươi quá đáng rồi đó!"

Quá đáng?

Vị cao thủ võ tôn kia thật sự hơi bực mình. Hắn vốn định trực tiếp phế luôn lên tiểu tử này rồi, nhưng bên người hắn còn có năm vị cao thủ như hổ đói rình mồi. Biết những người này vốn có thân phận mẫn cảm, cho nên không dám quá phận, đối phó với La Khắc Địch cũng hạ thủ lưu tình rồi. Không nghĩ tới lại có một tên nhảy vọt ra, nói mình hạ thủ quá đáng?

"Ngươi đánh hắn, ta không phản đối! Cho dù ngươi có giết hắn, cũng là do hắn học nghệ không tinh, chẳng ai nói gì cả." Kỷ Mặc nổi giận đùng đùng, chỉ tay hét lớn: "Nhưng vì sao ngươi lại đá mông hắn?"

"Mông?" Vị cao thủ võ tôn kia mờ mịt liếc sang nhìn mông La Khắc Địch, mơ hồ hỏi: "Thì sao?"

"Thì sao? Ngươi hỏi thì sao?" Kỷ Mặc phẫn nộ, bi phẫn muốn chết rống lên: "Đến lúc không có bạc ăn cơm, đám huynh đệ chúng ta còn phải nhờ hắn bán mông! Ngươi, ngươi ngươi, không ngờ lại đá đít hắn. Mje nó, có khác nào tuyệt đường sinh sống, thật sự là khinh người quá đáng!"

"Kỷ Mặc, lão tử liều mạng với ngươi!" La Khắc Địch bi phẫn hét lên một tiếng, liều mạng nhào về phía Kỷ Mặc...

"Ha ha ha."Đổng Vô Thương cười từ trên ngựa té xuống đất, quằn quại, giậm chân đấm ngực cười ngặt ngẽo.

Sở Dương cười sặc sụa, lập tức có không ít bông tuyết sộc luôn vào mũi.

Sắc mặt vi cao thủ võ tôn kia lập tức co quắp, khóe miệng giật giật, lộ ra một vẻ mặt cực kỳ quái dị, gật đầu như mổ thóc: "Thì ra thế...."

"Cho nên! Ta phải quyết đấu với ngươi!" Kỷ Mặc bi phẫn rút trường kiếm: "Mông La Khắc Địch ở Thiết Vân thành có rất nhiều người thích... không ngờ ngươi lại dám vũ nhục... Hơn nữa còn không trả bạc...."

La Khắc Địch nổi điên nhảy tới, túm lấy Kỷ Mặc, sắc mặt dữ tợn, nhe răng nghiến lợi: "Kỷ Mặc, tên vương bát đản nhà ngươi... lão tử phải xé xác ngươi...."

"Đối diện với cường địch, không ngờ ngươi lại dám nội đấu với ta? Ngươi ngươi... ngươi thật sự là hết thuốc chữa rồi!" Kỷ Mặc chính khí bừng bừng nhìn hắn, quát lớn một tiếng: "Cút qua một bên cho ta."

Nói xong, Kỷ Mặc liền đá một cước vào mông La Khắc Địch. Sau khi chà đạp cái mông mà mình cực lực bảo vệ, ngươi khác chạm vào cũng phải liều mạng, liền tuốt kiếm vọt lên.

Trong khi La Khắc Địch bị đá bay thì Kỷ Mặc đã hò hét, quấn chặt lấy vị cao thủ võ tôn kia, vừa đánh vừa hung hăng truy hỏi: "Vì sao ngươi lại đá mông hắn?"

Đánh một hồi lại hỏi: "Vì sao lại ngươi lại đá choét đít hắn?"

Thân thủ Kỷ Mặc so với La Khắc Địch thì linh hoạt hơn nhiều. Vị cao thủ võ tôn kia cực kỳ buồn bực, vừa luống cuống tay chân chống đỡ, vừa nghe đối phương lải nhải truy hỏi, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, rống lên một tiếng: "Ta đâu có biết mông hắn đáng giá như vậy...."

Lời vừa vang lên, La Khắc Địch vừa lồm cồm đứng lên lại ngã bụp một cái, lăn quay ra đất, hai tay liều mạng đánh xuống đất, gào rống: "Kỷ Mặc, ta phải giết ngươi! Ta không đội trời chung với ngươi...."

Nhuế Bất Thông cùng đám người Đổng Vô Thương cười đến chết đi sống lại...

Đứng xa hơn một chút, Cố Độc Hành và Sở Dương cũng cười như điên, cả ngươi rung bần bật...

Trình Vân Hạc nghe bọn nhóc này nói chuyện mà khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên, muốn cười như lại cười không nổi... Bọn điên nay còn muốn diễn hài tới lúc nào?

Mà nhìn mấy người này, tựa hồ cũng không có ác ý...

Vừa nghĩ tới đây thì nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên. Hai thớt bạch mã tới gần, một thiếu niên ngồi trên con bạch mã đằng trước bình tĩnh hỏi: "Đoàn xe này, ai là người chủ trì?"

"Vị tiểu huynh đệ này có gì chỉ bảo?" Trình Vân Hạc nghi hoặc, đánh giá Sở Dương, vội vàng lộ vẻ mặt tươi cười.

"À, thời tiết khắc nhiệt thế này, chạy đi chạy lại rất là vất vả, ngài nói có đúng không?" Sở Dương cười nói cực kỳ hòa ái thân thiện.

"Đúng đúng, cũng chỉ vì sinh kế, không thể không làm như vậy. Sinh tồn vốn gian nan, muốn sống tốt khó lại càng thêm khó." Trình Vân Hạc thở dài một tiếng, tang thương nói.

"Đúng vậy... khó a." Sở Dương gật đầu đầy về đồng cảm, nói: "Nhất là mấy thứ này, lại nặng như vậy! Từ đây tới Đại Triệu ngàn dặm xa xôi, sự vất vả nhất định là không thể kể hết ra được a."

"Tiểu huynh đệ nói không sai." Trình Vân Hạc than thở, mỉm cười nói: "Kiếm chút tiền nuôi người thân, gian nan vô cùng..."

"Một khi đã vậy, tại hạ nguyện ý trợ giúp tiên sinh một đại ân." Sở Dương mỉm cười nói: "Tiên sinh, mang theo nhiều tài bảo vàng bạc như vậy, quả thực là quá nặng rồi. Tại hạ tuy cũng rất sợ vất vả, nhưng tấm lòng luôn luôn từ bi, lấy việc giúp người làm niềm vui, thật muốn trợ giúp tiên sinh giải quyết vấn đề khó khăn này...." Hắn trầm ngâm nói: "Tiên sinh giao tất cả vàng bạc ra đây... Chỉ mang hàng hóa rời đi, nhất định có thể thoải mái hơn không ít."

Trình Vân Hạc ngơ ngẩn.

Thiếu niên này nhìn bộ dáng nho nhã như vậy, không ngờ lại còn ác hơn, muốn đánh cướp toàn bộ....

Giao toàn bộ vàng bạc cho ngươi... chúng ta chỉ đem hàng hóa rời đi? Mấy cái thứ này thì dùng cái rắm gì? Chỉ sợ chưa tới được Đại Triệu đã thối hết rồi...

Trình Vân Hạc cười lớn một tiếng, nói: "Các hạ, cái này... hơi quá rồi?"

"Quá sao?" Sở Dương cười nhạt, nói: "Chúng ta chỉ kiếm cơm ăn, hơn nữa cũng chỉ làm chơi, không phải thật. Chỉ muốn tìm việc làm cho vui mà thôi. Bất quá, nếu để chúng ta mất hứng, tin tức của chư vị, chúng ta có thể thông báo cho Sở diêm vương, để hắn tới chào hỏi chư vị. Ta tin, hắn sẽ chào đón các vị nồng hậu hơn chúng ta nhiều!"

Sở Dương thản nhiên nói: "Mà cái giá Sở diêm vương đưa ra, chỉ sợ chư vị lại càng không muốn trả! ngươi thấy, ta nói có đúng không?"

Trình Vân Hạc trong lòng chấn động, ánh mắt lóe sáng, nghi hoặc hỏi: "Các hạ nói như vậy, tại hạ rất không đồng tình."

"Thật sao?" Sắc mặt Sở Dương dần dần lạnh xuống, nói: "Lão nhị, ngươi lập tức trở về, bẩm báo với Bổ Thiên các, nói đã phát hiện ra hành tung của Kim Mã Kỵ Sỹ đường..."

"Được!" Cố Độc Hành lập tức quay đầu, hai chân thúc vào bụng ngựa: "Giá!"

Một tên võ tôn phi thân tới, quát: "Lưu lại!"

Cố Độc Hành cười lạnh, đột nhiên từ trên lưng ngựa phi thân lao ra, trường kiếm chạm vào kiếm đối phương một cái, thân hình lập tức lướt ra ngoài tựa như phi ưng. Chỉ trong chớp mắt đã lướt đi bảy trượng, thân pháp phiêu thoát linh hoạt, nhanh tới cực điểm!

Vị võ tôn kia cảm giác như bị giáng một chùy vào ngực, sắc mặt tái nhợt.

Ngươi phe Trình Vân Hạc đồng loạt biến sắc.

Chỉ cần nhìn thân pháp, bọn họ đã biết, cho dù có đồng loạt xông lên, cũng không thể lưu lại người này!

"Chậm đã!" Trình Vân Hạc trong lòng cười khổ, chẳng trách đối phương lại không sợ hãi. Thì ra là đã nhìn thấu thân phận của mình rồi mới tới áp chế.

Không thể không nói, đây là một nhược điểm cực lớn! Hơn nữa đối phương cũng đoán chắc, mình không thể không chịu áp chế! Bởi vì sáu người này ai cũng là cao thủ, mình tuyệt đối không nắm chắc có thể giết sạch toàn bộ.

Một khi xảy ra xung đột, đám người mình ai cũng không thể quay về tới Đại Triệu! Chỉ cần đối phương nắm giữ nhược điểm như vậy, thì đối phương cứ tha hồ hét giá trên trời!

Huống chi, tin tức bên này, Đệ Ngũ Khinh Nhu còn không biết, mình thân mang trọng trách, nhất định phải mang tin tức về Đại Triệu!

"Ngươi muốn gì?" Trình Vân Hạc hỏi thẳng, chẳng buồn che che giấu giấu gì nữa.

Sở Dương đắc ý cười, nói: "Chỉ là muốn kết giao bằng hữu với các vị mà thôi."

Hắn đã cảm giác được, mũi Cửu Kiếp kiếm trong đam điền của hắn, càng tới gần vị trung niên kia, lại càng rung động mãnh liệt hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Trình mỗ cũng rất muốn kết gia bằng hữu với các hạ!" Trình Vân Hạc hừ lạnh một tiéng, nói: "Nói ra ý đồ của ngươi đi."

"Ở trong đoàn xe này, có một thứ mà tại hạ muốn tìm kiếm." Sở Dương lạnh lùng nói: "Tỉ như... một người!"

"Một người?" Trình Vân Hạc trong lòng thở phào.

Đối phương đã biết thân phận của mình, cũng không muốn đuổi cùng giết tận. Chỉ muốn tìm kiếm một người, vậy người bọn hắn muốn nhất định chính là Âm Vô Pháp.

Nhưng hiện giờ, cho dù bọn hắn có tìm được Âm Vô Pháp, cũng chẳng có gì đáng lo ngại!

"Nếu tiểu huynh đệ muốn tự mình tìm kiếm, thì cứ tự nhiên thôi!" Trình Vân Hạc lại cười nói: "Bất kể muốn thứ gì, Trình mỗ cũng chắp hai tay dâng tặng, tuyệt đối không gây nửa điểm khó dễ!"

Sở Dương trong lòng căng thẳng, ngưng thần nhìn Trình Vân Hạc, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.

Vị vương tọa đào tẩu kia nhất định là ở trong đoàn xe này, nhưng vì sao người này lại không kích động? Đây là vì sao? Sở Dương tin tưởng, ý tứ mình đã quá rõ ràng rồi.

Trình Vân Hạc vung tay lên, ra lệnh: "Mọi người tránh ra!" Rồi quay đầu nói với Sở Dương: "Mời

Lúc này, Kỷ Mặc cùng mấy vị cao thủ kia cũng dừng tay, chạy tới đây.

Ở trên người tên kia, còn hiện rõ mấy vết máu, hốc mắt cũng thâm đen. Trong khi đó trên người Kỷ Mặc lại chỉ có một chút bụi đất pha lẫn tuyết trắng, hiển nhiên là Kỷ Mặc chiếm thượng phong.

Trình Vân Hạc cùng mấy vị võ tôn của Kim Mã Kỵ Sỹ đường nhìn đám người Sở Dương đứng, không nhịn được phải nhíu mày. Trừ Sở Dương đứng bên cạnh hắn, mấy người này đều đứng cách xa nhau, trận hình như vậy tuy không thể bảo hộ lẫn nhau, nhưng lại có thể cam đoan người ở ngoài cùng vô luận có bị công kích thế nào, cũng có thể nhanh chóng đào tẩu, không ai ngăn được!

Một khi động thủ đắc tội đốii phương, thì chỉ cần đối phương chạy thoát một người thôi, cũng là tai họa ngập đầu rồi!

Trình Vân Hạc nhíu mày không thôi, mấy người đối phương tuy trẻ tuổi, nhưng phối hợp ăn ý, hơn nữa cũng đề phòng nghiêm cẩn, khiến cho mình không có chỗ nào để hạ thủ.

Sở Dương cùng Cố Độc Hành hai người đi trước, cẩn thận kiếm tra từng chiếc xe một....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.