Tất cả mọi người thật lòng thật tò mò, ở trên đinh núi, Sở Dương cùng Vũ Trì Trì đánh một trận, rốt cuộc là như thế nào, làm sao có đưa đến cái chiến quả kia... Sở Dương thực lực rõ ràng so sánh với Vũ Trì Trì yếu nhược hơn không ít a...
Nhưng này vị đứng đầu Thệ Ước Tư vừa nghe Yêu Ninh Ninh hỏi những lời này thì vẻ mặt lập tức trở nên thật quái dị, cười mà như không cười, nói: "Không biết thái tử gia điện hạ ngài cụ thể muốn biết cái gì?"
Yêu Ninh Ninh rất cảm thấy hứng thú nói: "Không rõ chi tiết, ta cái gì cũng muốn biết, ngươi liền từ lúc mở đầu, từng tí đem toàn bộ nói cho ta biết là được."
"Dạ, chuyên là như thể này; ngày đó thệ ước thành lập, Sở Dương chân thực tu vi theo Thiên Đạo kiểm tra đo lường thì cả thảy thấp hơn đối thủ của hắn ba đại cấp bậc, nói cách khác, Sở Dương bất quá là Thiên nhân cấp đỉnh, mà Vũ Trì Trì lại là Thánh Nhân trung cấp đỉnh!"
Yêu Hoàng Thiên Thệ Ước Tư thanh âm mạn điều tư lý, cũng là mạch lạc rõ ràng nói: "Dựa theo trạng huống bình thường mà nói, màn quyết đấu này căn bản không cần thệ ước như vậy tồn tại, hai người căn bản cũng không có sự đối lập, Thánh Nhân trung cấp đỉnh tu vi Vũ Trì Trì tiện tay có thể một chưởng dễ dàng giết chết Sở Dương nhưng, lần này Thiên Đạo ngoài ý muốn lại thừa nhận lần đánh cuộc này được thành lập, cái chuyên ngoài ý muốn này tự nhiên làm cho Thệ Ước Tư chúng ta vô cùng hứng thú."
"Mà sự thật cũng chứng minh, Sở Dương này quả nhiên có vô cùng vô tận tiềm lực, đánh một trận tuyệt không có khả năng chiến thắng mà cuối cùng lại thắng!!"
"Hắn khi cùng Vũ Trì Trì chiến đấu đà dùng nhiều bất đồng thủ đoạn, lần lượt làm yểu đi Vũ Trì Trì, làm cho hai người cuối cùng đứng ở một thế không sai biệt lắm mà đối chiến..."
Vị Thệ Ước Tư chủ nhân này bắt đầu rõ ràng như vẽ miêu tả về trận chiến ấy, thậm chí từng chi tiết cũng không có bỏ qua, cặn kẽ đến bao gồm môi một câu nói của Sở Dương, sau môi một câu nói là phản ứng của Vũ Trì Trì, nhất là hắn còn giải thích ý nghĩa mỗi câu nói của Sở Dương cùng với suy nghĩ trong lòng Vũ Trì Trì và hành động tương ứng, nhất nhất không có bỏ sót. Nhất nhất giải thích rõ.
Có thể nói như vậy, hiện tại giải thích, coi như là bản thân Vũ Trì Trì cũng căn bản không nghĩ tới trong chuyện sẽ có nhiều yếu tố như vậy.
"Khi quyết chiến, việc chú ý tới mỗi tiếng nói cử động đối phương vốn là chuyên hiển nhiên, hơn nữa lúc này cũng chính là lúc tinh thần cao độ tập trung nhưng cũng là bởi vì như thế mà Vũ Trì Trì mới cuối cùng ăn nhiều thiệt thòi."
" Sở Dương này từ mỗi một câu nói cũng cất dấu mục đích đặc biệt, từng bước dân dắt suy nghĩ Vũ Trì Trì đi theo lời của hắn mà sinh ra biển hóa vi diệu."
"Mỗi một câu nói đến tiếp sau cũng đem một câu nói trước đó phát huy ra hiệu quả, vô hạn vô cùng đẩy đến mức mạrứi nhất có thể, làm cho cảm xúc của Vũ Trì Trì khi vừa bắt đầu đã bị Sở Dương chưởng khống!"
"Hơn nữa hắn lần lượt hô lên tên kiếm chiêu, hơn nữa mỗi một chiêu đều sắc bén như thế... Mà Vũ Trì Trì nếu có thể có được địa vị như bây giờ tuyệt đối là một kẻ say mê võ nghệ... Làm sao có thể không sinh ra hứng thú?"
"Mà bi kịch của Vũ Trì Trì cũng tò khi Sở Dương lần đầu tiên hô lên tên kiếm chiêu, từ khi phát ra chiêu thứ nhất đã được ấn định rồi."
"... Cứ như vậy dùng tầng tầng thủ đoạn này tiến dần lên, cho tới lúc sử dụng thủ đoạn đổi trắng thay đen ám toán Vũ Trì Tri, làm cho Vũ Trì Trì tu vi bởi vì bị thương mà không ngừng giảm xuống, đến cuối cùng bởi vì tức giận mà đánh mất sự tỉnh táo và lý trí..."
Nghe đến đó, Hồ thúc thúc không khỏi không giải thích được hỏi nói: "có vẻ không đúng? Phải biết ràng hai người bọn họ trong lúc đó là công bình đánh một trận, Sở Dương làm như vậy, chẳng phải là lấy âm mưu quỷ kể quấy nhiễu chiến cuộc sao? Hơn nữa thủ đoạn của hắn cũng quá bỉ ổi đi... hành vi như thể há lại là chuyện đại trượng phu nên làm, Thệ Ước Tư các ngươi làm sao lại không ngăn lại?"
"Ngăn lại... Hồ lão những lời này chỉ sợ có chút không công bằng và không họp lý... Ha hả..." Vị này Thệ Ước Tư chủ nhân này có chút không khỏi ý tứ hàm xúc nhìn Hồ thúc thúc một chút rồi nhàn nhạt nở nụ cười nói: "Hồ lão không nên hiểu lầm, chỉ sợ là ngài có chút hiểu lầm rồi, ha hả, nói tiếp, xem ra Hồ lão vẫn còn có chút giang hồ hơi thở, tinh thần kỵ sĩ rất là kiên trì đó nha."
Trong những lời này chưa đựng ý vị thâm trường.
Hơn nữa khi hắn nói những lời này cũng không có gọi chức quan của Hồ thúc thúc, hơn nữa còn theo thái tử gia cùng gọi là 'Hồ lão', đem họ nhà người ta cũng sửa lại.
Trong đó giấu diếm ý gì đã rất rõ ràng. Hồ thúc thúc mặt già đỏ lên tức hô hô nói: "Ta làm sao lại không công bàng và không hợp lý, ta nơi nào có hiểu lầm, chẳng lẽ là do ta nói sai rồi sao?"
"Hồ lão, hai người bọn họ đà định ra thệ ước, đó chính là cuộc chiến thắng bại; đó là chuyên sinh tử; nói cách khác, đây kì thực chính là một cuộc cuộc chiến sinh tử thắng bại!" Vị Thệ Ước Tư chủ nhân này ha hả cười nói: "Sở Dương làm như vậy vẫn là đang chiến đấu đó, cũng không phải là đơn thuần mắng chửi người... Nói như vậy ngươi có thể hiểu được chưa?"
"Hoặc là ta có thể nói dễ hiểu hơn một chút, dùng đao giết người là giết người, chẳng lẽ dùng một câu nói tới giết người thì không phải là giết người sao? Dùng đao kiếm chiến đấu là chiến đấu, nhưng dùng một câu nói hoặc là mấy câu nói khiến cho địch nhân nổi lửa giận, quấy nhiêu đấu tâm địch nhân mà đạt tới mục đích mình dự trù, phương pháp chưa chắc đã nên nhưng xét đến cùng cũng là chiến đấu!"
"khi 2 người đang chiến đấu trên chiến trường, đừng bảo là một câu nói, là một cái ánh mắt của đối phương, một cái vẻ mặt của đối phương, cũng có thể là quấy nhiễu, ảnh hưởng đến chiến cuộc, một câu nói cũng là chiến đấu! Cũng là vũ khí! Trong chiến đấu, người thắng sống, kẻ bại sẽ phải chết. Chuyên Sở Dương gây nên? Trên cõi đời này địch nhân trong lúc đối chiến, vốn là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, trên tử vong chi lộ liều mạng tìm kiếm cơ hội sống còn, chuyện này chỉ liên quan đến sinh tử, cùng đạo đức thì có gì liên quan đâu? Trên chiến trường, người thắng lợi cuối cùng mới là người thắng!"
"Nhưng... Này..." Hồ thúc thúc có chút sợ run, mờ mịt không biết làm sao.
"Nếu thật sự là người người giảng đạo lý, người người giảng đạo đức thì cõi đời này nơi nào còn có việc binh đao nữa chứ? Nơi nào còn sẽ có ân oán tình cừu, huyết quang tai ương nữa?"
đã thấp hơn đối thủ của hắn ba đại tầng thứ, tại sao lại nói là công bình?" Thệ ước Tư chủ nhân giọng có chút mỉa mai nhìn Hồ thúc thúc nói: "Dựa theo ý ngài thì nếu là công bình đánh một trận đó chính là mọi người minh đao minh thương? Ngươi đánh không lại ta liền chết? Như vậy trận chiến này còn có cái gì gọi là giao chiến chứ?"
"Mọi người trực tiếp lộ ra bản thân tu vi, 1 đối 1 thì Sở Dương không địch lại, trực tiếp tự cắt cổ chẳng phải là bớt việc sao? Còn đánh cái gi?"
"Bản thân thực lực vốn là yểu, còn không cho người ta dụng kế, như vậy gọi là 'Công bỉnh đánh một trận' chính là làm cho Sở Dương nhắm mắt lại chờ chết không được sao? Ngài là cho là như vậy sao?" Thệ Ước Tư chủ nhân nói chuyên làm cho Hồ thúc thúc mặt đỏ tới mang tai. Truyện được copy tại
Truyện FULL"Bản thân nguyên khí tu vi cố nhiên là thực lực, đao kiếm cũng là thực lực, nhưng thật ra còn có một cái tối trọng yếu, thứ thực lực này thường thường mới là mấu chốt có thể ảnh hưởng tới hầu hết các chiến cuộc."
"Đó chính là tư tưởng và trí khôn. Đây cũng là một phần thực lực! Hơn nữa còn là bộ phận tối trọng yểu nữa!"
"Vũ Trì Trì bản thân tu vi so với Sở Dương cao hơn tới ba đại cấp bậc, tu luyện trước người ta nhiều hơn mười mấy vạn năm, cuối cùng còn bị người ta liều mạng một cái lưỡng bại câu thương, mấy câu nói là có thể làm cho hắn nóng tính đại động thần chí không rò, thua có cái gì oan uổng?"
Người đứng đầu Thệ Ước Tư nhàn nhạt cười, nhưng cái nụ cười nhàn nhạt này lại làm cho Hồ thúc thúc cơ hồ không đất dung thân.
Đúng vậy, mới vừa rồi chỉ nghe miêu tả quá trình thì xem ra Sở Dương bày ra đủ loại thủ đoạn ghê tởm, nhưng không nghĩ tới hai bên thực lực chênh lệch chân thật; đúng như hắn nói: Sở Dương nếu như không làm như vậy, như vậy khả năng thắng của Sở Dương được mấy thành đây?
Đó là ngay cả nửa thành cũng không có, cực kỳ bé nhỏ, trận chiến này căn bản là không cần đánh nữa! Trực tiếp chờ chết là được!
"Ai..." Mã thúc thúc thở dài một tiếng nói: "Bất quá cuộc chiến đấu này đánh tới cuối cùng, hai người này biểu hiện ra huyết tính quả nhiên là làm người ta động dung... chiến đấu như vậy lúc này nhớ lại mà vẫn ngũ tạng run rẩy, động tâm thần diêu."
Thệ ước Tư chủ nhân vừa nở nụ cười nói: "Mã Lào ngài lúc này thuyết pháp lại sai lầm rồi."
"Sai lầm rồi? Nơi nào sai lầm rồi?"
"Chính xác là sai, sai ở hai chữ 'Huyết tính', từ đầu tới đuôi, ta chỉ thấy được Sở Dương huyết tính, Vũ Trì Trì bên kia nơi nào nhìn ra được huyết tính đây? Hắn nhiều nhất chẳng qua là bị chọc tức mà điên cuồng lên, lý trí hoàn toàn không còn nữa; dưới tình huống như thế, có thể gọi là huyết tính không."
"Cũng là Sở Dương, chính là ở dưới tình huống thần trí cực độ tỉnh táo cùng đối phương điên cuồng đánh một cuộc như thế. Đó mới là huyết tính hàng thật giá thật!"
"Nói tiếp, Sở Dương chưa chắc là không có những biện pháp đi đi khắc chế Vũ Trì Trì, nhưng cuối cùng vẫn phụng bồi hắn như một nam nhân đi quyết chiến, đây mới là sự tôn trọng đối với trận chiến này đồng thời cũng là sự tôn trọng đối với Vũ Trì Trì. Cho nên Vũ Trì Trì sau khi chiến bại, nói cái gì cũng không có nói. Lập tức hạ lệnh rút đi!"
"Bởi vì hắn cũng hiểu."
"Sở Dương vốn không cần làm như thế, nhưng như cũ vẫn làm như vậy."
"Khi yểu thế thì nghĩ đến biện pháp san đều tỉ số; nhưng một khi thế lực ngang nhau rồi thỉ ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi nữa. Mọi người bàng vào bản lãnh, liều mạng đánh một trận là được!"
"Hiện tại Mặc Vân Thiên đại quân, đã tò Cô Trúc thành xuất phát, bắt đầu lui về Mặc Vân Thiên."
"Vậy Vũ Trì Trì ở thái độ làm người, một điểm duy nhất có thể làm cho người ta tán thưởng, đó chính là nói ra tất làm! Hơn nữa, cuối cùng hắn cũng không có gì oán hận, nói vậy cũng suy nghĩ cẩn thận..."
Thệ Ước Tư chủ nhân đã nói ra kết luận về trận chiến này và cũng đồng thời giải khai sự băn khoăn toong lòng của mọi người.
Bất kể là Yêu Ninh Ninh hay là mọi người đang ở phía ngoài cũng là bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ đến Sở Dương tại trận chiến này gian khổ, người người đều là trong lòng thổn thức không dứt.
Từ bắt đầu thấp hơn địch nhân ba đại cấp bậc đến dùng hết tất cả thủ đoạn san đều tỉ số chiến cuộc; cuối cùng, khi thế lực ngang nhau lại vứt bỏ lực lượng trí khôn mà cùng đối phương quyết nhất tử chiến,...
Cuối cùng chiến thắng!
Quá trình này thật sự là quá gian nan. Hơn nữa, mọi người cũng nhớ được mấy câu nói khác mà người người cũng cảm thấy được ích lợi nhiều.
"Dùng đao sử dụng kiếm cố nhiên là giết người, chính là chiến đấu, nhưng một câu nói giết người chẳng lẽ không phải là giết người sao? trong chiến đấu bất kỳ vật gì cũng là vũ khí! Đao và kiếm là binh khí, một câu nói hay một cái nụ cười là vũ khí?"
(Một chương này viết xong, do dự hồi ta mới phát hành ra bởi vì tự mình xem ra, đây là một chương không quá cần thiết, chiến đấu nếu qua rồi, còn giải thích cái gì?
Ta cho là tất cả mọi người đều hiểu nhưng sự thật là rất nhiều người không rõ; chương chiến đấu kia vừa ra đã bị chửi rủa rất nhiều.
Tất cả đều cho rằng Sở Dương hẳn là nên cùng Vũ Trì Trì chính diện đánh một trận! Quang minh chánh đại mà đánh!
Ta chịu không được nên dứt khoát giải thích bằng 1 chương này.
Nếu xem mà không hiểu nữa thì... Ta cũng không còn cách nào...)