"Chẳng lẽ ngươi sống đến mức ngu người đi rồi sao?" vị Mặc Vân Thiên hộ vệ kia ý nói "Hai ta chính là cùng ngồi 1 chỗ, cùng nhau bị chửi mà ngươi còn dương dương đắc ý như vậy, ngươi nói ta liên lụy ngươi, ta nói ngươi liên lụy ta đó!"
"Lão tử dù nói thể nào so sánh với ngươi cũng mạnh hơn!" Yêu Hoàng Thiên hộ vệ một bước cũng không nhường bỉ di nói: " loại người như ngươi lão thành ngu lại cũng dám xông xáo giang hồ."
"Ngươi dám nói ta già sao? Ngươi thì trẻ tuổi cái nỗi nào?"
Hai người đánh võ mồm, chửi rủa lẫn nhau không nghỉ tái khởi tranh chấp.
Dĩ nhiên 2 bên rất ăn ý, rất nghiêm khắc tuân thủ việc nghiêm cấm nói ra tên đối phương làm điều kiện tiên quyết. Nếu để cho tiểu nha đầu này biết hai người mình là người nào mà tuyên dương ra ngoài... đó chẳng phải là thanh danh cả đời bị đưa vào ổ chó sao...
Nhưng càng về sau, hai lão cũng nói mà bụng đầy hỏa khí, càng nói hỏa khí càng vượng.
Vị Yêu Hoàng Thiên hộ vệ kia dẫn đầu làm khó dễ, "Phi" một tiếng, nhất khẩu nước bọt phun lên mặt vị Mặc Vân Thiên hộ vệ; nhất thời mặt lão người Mặc Vân Thiên nhớp nháp còn lão kia thì cười đắc ý.
Vị Mặc Vân Thiên hộ vệ thì đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó hừng hực giận dữ, tự nhiên là không cam lòng yếu thế lập tức "Phi" một tiếng phun trở về.
Hai người nằm cách không không tới nửa thước, hơn nữa cả 2 đều không thể di động nên tự nhiên là hoàn toàn không thể né tránh được. Kết quả là mặt ai nấy đều đầy nước bọt, không lâu sau nhìn muốn phát ói.
Mạc Khinh Vũ ở một bên quan sát trận "Thể kỷ cuộc chiến" này ngửa mặt lên trời thở dài.
Cũng không biết mình lúc trước rốt cuộc là điên hay sao mà lại đi làm người tốt như thể này.
Cứu 2 gia hỏa này, lại còn là cái loại người già còn mất nết này nữa.
Lớn như vậy rồi mà còn nhổ nước bọt vào nhau, các ngươi còn có điểm liêm sỉ nào không.
Coi như các ngươi không cố kỵ thân phận, chẳng lẽ không nghĩ tới bên cạnh các ngươi là một vị đại mỹ nữ thích nhất là sự sạch sẽ sao?
Hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của 2 người các ngươi nữa!
Thật là không biết nói gì...
Quả nhiên là thể giới không có gì không có, hôm nay coi như là được mở rộng tầm mắt!
Chờ sau khi hai người thoát lực hôn mê bất tỉnh, Mạc Khinh Vũ lúc này mới nhíu lỗ mũi giúp hai người thu thập, lau mặt một chút rồi thầm nghĩ: Có cần mướn một thị nữ hay không đây?
Nói tóm lại, chiếc xe ngựa xe chở tam đại đỉnh cấp cao thủ đương thời cứ như vậy một đường xông qua gió tuyết hướng về Lạc Hoa thành mà đi.
Trong Yêu Hoàng cung. Yêu Hậu đứng ở dưới một gốc cây hoa ngắm nhìn đóa Băng tuyết quỳnh hoa nhẹ giọng hỏi nói: "Sở Dương cùng Ninh nhi bên kia như thể nào rồi?"
"Đã toàn diện đi vào chánh quy, tiến triển rất thuận lợi." Bạch y mỹ phụ trong khoảng thời gian này một mực ở bên cạnh Yêu Hậu một tấc cũng không rời.
"Rất tốt." Yêu Hậu ánh mắt run lên, nói: "Nếu tiến triển thuận lợi, vậy thì mở ra chửng thiên kể hoạch đi. Mở ra vẫn Thiên tù lao đi!"
"Đại tỷ chuyên này chỉ sợ nên nghĩ lại đi, có lẽ chúng ta còn có lựa chọn tốt hơn." Bạch y mỹ phụ lắp bắp, nàng thật sự không muốn Yêu Hậu thi hành đại kể này, một khi triển khai, không còn đường quay đầu lại nữa.
"Không cần nói nữa, ý ta đã quyết!" Yêu Hậu vung tay lên, vẻ mặt kiên quyết nói.
"vẫn Thiên tù lao a chính là vẫn Thiên tù lao a!" Bạch y mỹ phụ lẩm bẩm tự nói.
Vẫn Thiên tù lao!
Chính là Yêu Hoàng Thiên đệ nhất lao!
Trừ phi thiên vẫn, nếu không ở trong lao này trọn đời không ra được!
Nơi này nhốt tất cả đều là kẻ cùng hung cực ác; tội ác đầy đầu, kể từ khi Yêu Hậu xưng để tới nay đối với vẫn Thiên tù lao này có một chút thay đổi vân kéo dài đến bây giờ.
Bên trong có vô số phạm nhân, ngay cả thủ đoạn thông thiên như thế nào, tu vi thông huyền như thể nào cũng phải ở nơi này sống nốt quãng đời còn lại, vĩnh viên không ngày nổi danh.
Nơi này rốt cuộc đang nhốt bao nhiêu phạm nhân, đó cũng là một điều bí ẩn của Yêu Hoàng Thiên.
Ngoài ra, đến tột cùng ai nắm giữ tòa vẫn Thiên tù lao này cũng thủy chung là một điều bí ẩn.
Bất quá, trên giang hồ vẫn truyền lưu một câu nguyền rủa ác độc, đó là hắc đạo đại tặc hoặc là hung trộm nguyền rủa đối phương: "Chúc ngươi sớm bị giam vào vẫn Thiên tù lao!"
Chỉ cần một câu nói kia đi ra ngoài, 2 bên lập trường cơ hồ chính là không chết không thôi!
Những lời này bao hàm ý nghĩa như thế nào rõ ràng có thể nghĩ!
"Người trong vẫn Thiên tù lao những năm gần đây nhất ta đã giết đi một nhóm." Yêu Hậu híp mắt thanh âm bình thản nói: "Những đám kia đã không còn chút nhân tính nào, lưu lại vô ích, toàn bộ cũng đã bị ta giết."
"Nhưng phàm là có thể lưu lại cũng là một số người còn chút thiên lương."
"Dĩ nhiên, bọn họ đối ngoại nhân vẫn là một loại người lòng dạ độc ác nhưng đối với người nhà mình, truyền thừa vân tương đối quan tâm *... Trong những người này, số đủ tư cách và có thể phái đi ước chừng có hơn bảy vạn người."
"Nói cách khác, những người này cũng là cao thủ, cao thủ nhất lưu."
Yêu Hậu dừng một chút, mắt phượng khẽ run lên nói: "Những người này, tử tôn có thể bọn họ vẫn cũng đều bình an tồn tại ở trên thế giới này."
"Trong lòng có sự quan tâm đối với ta mà nói, đó là chuyện tốt." Yêu Hậu thản nhiên nói: "Đi thôi!"
Ở trong một mảnh tiếng kêu thảm, trong tay Yêu Hậu mấy vạn đạo yểu ớt Bạch ti chợt lóe lên rồi không thấy đâu nhưng phía dưới, trong vẫn Thiên tù lao, tất cả tù phạm cũng bị Yêu Hậu rút lấy một tia hồn phách.
"Cho các ngươi ba ngày thời gian." Yêu Hậu thản nhiên nói: "quay về gặp người nhà của các ngươi một chút, hậu nhân của các ngươi. Sau đó ta cần các ngươi trở lại, giúp ta đi làm một chuyên!"
Phía dưới, tất cả vẫn Thiên tù lao tù phạm không thể tin nhìn Yêu Hậu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên có phản ứng như thế nào!
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đã tiến vào vẫn Thiên tù lao trong truyền thuyết mà có một ngày vẫn có thể trở ra! Hơn nữa còn có thể đi gặp người nhà!
Lại còn có chuyên bực này. Tất cả không để ý đến việc thần hồn bị rút lấy mà đau thấu xương và cũng rối rít quỳ xuống tạ ơn.
Nhưng ngay sau đó, ở dưới ánh mắt lạnh lùng của Yêu Hậu, ai nấy hóa thành từng đạo hắc quang, cực tốc biến mất.
Nhất định là không thể không trở lại, một ít sợi thần hồn đang ở trong tay Yêu Hậu, chỉ cần ngươi dám không về, bất kể trên trời dưới đất, chỉ cần Yêu Hậu thoáng động niệm một cái, đó chính là hồn phi phách tán thảm đạm kết cục! Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyenfull.xyz
Ba ngày, chỉ có ba ngày thời gian đoàn tụ! Đó là thời gian vô cùng quý báu.
Sau 3 ngày đó, tất cả tù phạm không thiểu một người toàn bộ đều tập trung ở trước mặt Yêu Hậu. Trong mắt mỗi người cũng có thêm một phần cảm kích và sự trầm trọng.
Cảm kích là bởi vì trong thời gian mình ở bên trong tù lao, người nhà của mình, tử tôn của mình cũng không có bởi vì việc mình đi tù mà bị phân biệt đối xử, hết thảy đều công bình.
Chỉ cần tự thân không có phạm sai lầm, Yêu Hoàng Thiên quan phủ sẽ bảo vệ.
Trầm trọng là bởi vì, đã như vậy, chuyên Yêu Hậu muốn phó thác tất nhiên là không giống bình thường.
Những phạm nhân này có ai là người không thông minh, như thế nào không rõ ý trong đó!
"Bổn hậu cần các ngươi làm một chuyên; chuyên này là chuyện xấu!" Yêu Hậu mặt lạnh lùng châm chước nói.
"Từ sau khoảnh khắc này, các ngươi không còn là mình, không còn là Yêu Tộc, hơn nữa không phải là Nhân tộc, mà là... Vực Ngoại Thiên Ma!"
"Ta muốn các ngươi đi các thiên địa, cổ động việc đốt giết bắt người cướp của, không chuyện ác nào không làm."
"Các ngươi đi lần này, kết cục đà sớm định rồi, tất nhiên là có đi không có về. Cuối cùng sẽ bị tiêu diệt, chẳng qua là sớm hoặc muộn mà thôi!" Yêu Hậu trong mắt phượng hàn mang lòe lòe nói: "Nhưng ta muốn các ngươi, đầu tiên là tận lực trắng trợn một chút, sau đó tự thân làm việc bí ẩn hơn một chút để thời gian kéo dài hơn một ít. Phạm phải tội nghiệt lớn hơn một chút, người người oán trách hơn một chút "
" những thứ này, các ngươi nghe rõ chưa?"
Trong mấy vạn tù phạm đã có đại đa số người lộ ra vẻ hiểu ra, lúc trước đã nói qua, bọn họ đều là người thông minh, trong nháy mắt đã căn bản sáng tỏ dụng ý cùng với dụng tâm đau khổ của Yêu Hậu.
"Xin hỏi Yêu Hậu đại nhân, chúng ta sắp chính thức khai chiến với Thiên ma sao?" Có người hỏi, vẻ mặt kích động nói: "Bọn ta ngày đó mặc dù là đồ vạn ác bất xá nhưng chỉ cần là khai chiến với Thiên ma thì chúng ta cũng sẽ không keo kiệt một lời nhiệt huyết!"
"Muôn lần chết không chối từ!"
Yêu Hậu hít một hơi thật sâu nói: "Chính xác, chuyên ta muốn các ngươi làm có liên quan đến chuyên này. Cho nên... Bất kể ngày sau các ngươi bị người nào bắt được, có thể chết nhưng tuyệt đối không thể dùng phương thức của Yêu Tộc đi tìm chết, mà lấy phương thức của Thiên ma đi tự vận!"
"Bất kể bị tra khảo như thế nào các ngươi cũng không thể để bại lộ ra tên họ, diện mục thật sự của các ngươi!"
"Các ngươi chính là thiên ma! Triệt đầu triệt đuôi, từ trong ra ngoài là Thiên Ma!"
Yêu Hậu trầm trọng nói: "'Nếu tương lai cùng Thiên ma đánh một trận, có thể đánh một trận công thành, Cửu Trọng Thiên Khuyết được muôn đời an tường vui vẻ; chỉ cần Yêu Hoàng Thiên còn, ta sẽ bảo vệ cho hậu duệ của các ngươi, đời đời kiếp kiếp, yên tĩnh hưởng thái bình, bình an hỉ nhạc."
"Mà tên các ngươi cũng sẽ được khắc vào anh liệt bia của Yêu Hoàng Thiên, được người người chiêm ngưỡng."
"Lúc đó làm việc như thể nào tùy các ngươi đi suy nghĩ, các ngươi dĩ vãng cũng đã quen làm chuyên xấu, điểm này nói vậy không cần ta tới dạy."
Yêu Hậu nặng nề nói: "Nhưng ta cuối cùng chỉ muốn nhấn mạnh một điểm: Chỉ cần có bất kỳ một ai trong các ngươi tiết lộ ra sự thật thì chỉ sợ là, hơn bảy vạn bảy ngàn gia quyển của các ngươi, toàn bộ tru diệt cửu tộc, sẽ không có ngoại lệ!"
"Dùng tánh mạng của các ngươi đi kích thích sự sự cừu hận của người Cửu Trọng Thiên Khuyết đối với Thiên ma, làm quân tiên phong chiến Thiên ma để đổi lấy muôn đời vinh quang cho tử tôn các ngươi đi!"
Yêu Hậu nói chuyên xong. Dưới đất mấy vạn người lẳng lặng không phát ra một tiếng động.
Mỗi người ánh mắt cũng là trông suốt.
Ngày đó vào ban đêm; từ trong vẫn Thiên tù lao từng đạo bóng đen như mây mù cực tốc bay ra nhanh chóng bay đi bốn phương tám hướng
Ở trong vô thanh vô tức, vẫn Thiên tù lao dĩ vãng từng chứa số lượng người cực kỳ khổng lồ, giờ phút này đã thành nơi trống không.
"Tỷ tỷ, bọn họ đã cũng đi rồi..." Bạch y mỹ phụ có chút bận tâm nhìn nhìn Yêu Hậu đang đứng ở trước cửa sổ chắp tay nói.
Yêu Hậu cũng không xoay người lại, chẳng qua là lẳng lặng nói: "Đi rồi hả? Tốt!"
"Sẽ không xảy ra vấn đề chứ?" Bạch y mỹ phụ trong lòng tràn đầy lo lắng nói.